Những lời nói này quả thật không hèn cũng không quý.
Lăng Ngọc bỗng nhiên bật cười nói “Trầm đại nhân yên tâm,ta nhất định không phải là giả, mời Trầm đại nhân đi trước, có chuyện qua trọng hơn cần người giải quyết.”
“Chuyện gì?”
Lăng Ngọc nhẹ giọng nói “Ta nghe tin tức, man tộc Đại hoàng tử chuẩn bị giả vờ công Đồng Châu thực tế lại chuẩn bị công hạ Quy Lâm Trấn cướp đoạt mỏ bạc. Ta thấy trong vòng ba ngày, Man tộc đại quân sẽ tụ tập vây thành, tin rằng Đàm Thuẫn đại nhân còn chưa biết, thỉnh Trầm đại nhân nhanh chóng thông tri để Đàm tổng binh có thể phòng thủ cho tốt.”
Trầm Liêm cả kinh,sự tình này quả thật trọng đại.
Là một trong hai tay trái phải của Đàm Thuẫn, Trầm Liêm tự biết Ngự Tướng Đàm Thuẫn ưu thế ở phòng ngự, nếu tuyệt đai đa số binh lực đều quy về trong Đồng Châu Thành, có Đàm Thuẫn ở đó thì có thể đảm bảo quân đội Man tộc rất khó công vào.
Nhưng lúc đó thì ngoài Đồng Châu thì Truân Binh trấn cùng Quy Lâm trấn lại chỉ có một ít phòng ngự. Truân Binh Trấn bởi vì không trọng yếu nên hoàn toàn không phòng ngự. Quy Lâm trấn có mỏ bạc, cho nên vẫn còn hai trăm binh sĩ, còn có Trầm Liêm thường trú, lúc đầu nghĩ rằng chủ lực Man tộc công kích Đồng Châu,nơi này chỉ cần phòng thủ một ít.
Nhưng nghe Lăng Ngọc nói như vậy, nếu trọng điểm của Man tộc đúng là Quy Lâm Trấn, chính là đại sự không tốt. Hai trăm binh sĩ căn bản không đủ thủ thành, nhưng đại quân Đồng Châu cũng không thể tự tiện rời thành, đế lúc đó Đàm Thuẫn khó lòng phòng ngự, sẽ vì binh lực bị chia ra mà bại.
Trầm Liêm biết chuyện này không phải chuyện đùa, phải lập tức thông tri cho Đàm Thuẫn,nhưng còn lo lăng cho Lăng Ngọc trước mặt, vẻ mặt lộ vẻ do dự.
Lăng Ngọc lại nói “Trầm đại nhân nếu tin tưởng thân phận của ta thì nên biết ta sẽ không có chuyện gì, dân chúng quốc gia trọng yếu, còn không mau đi đi?”
Trầm Liêm đột nhiên dậm chân, hướng Từ Quý chắp tay nói “Từ đại nhân, ta tin tưởng ngươi, ta đi rồi ngươi cần bảo vệ Lăng thiếu gia được an toàn.”
Từ Quý biết Trầm Liêm vì đại sư quốc gia mà ly khai, cũng nghiêm nghị đáp “Trầm đại nhân yên tâm, Từ mỗ nhất định sử lý công bằng, đều tra việc này cho rõ ràng.”
Trầm Liêm thở dài, hướng Lăng Ngọc quỳ một chân kiểu quân lễ, cuối cùng không muốn cũng phải rời đi.
Thấy Trầm Liêm đã đi, sắc mặt Tô Tái Sơn lộ vẻ hưng phấn,trong lòng hắn Lăng Ngọc quả thực là như vừa bị chặt một tay, không có sự tương trợ của Trầm Liêm thì Lăng Ngọc muốn thoát khỏi Quy Lâm Trấn thật sự quá khó.
Mà chỉ cần cái đuôi phía sau của Lăng Ngọc rộ ra trước thiên hạ, hắn sau này chỉ còn là một cỗ thi thể. Thậm chí ngay cả đại thần Lăng Thực trong triều cũng không có hy vọng chuyện phụ thân thay nhi tử chống đỡ.
Bức một sợi tóc mà động toàn thân. Tô Tái Sơn giống như thấy cảnh chủ tử của hắn trong tương lai thoải mái cười to, sau đó cấp cho hắn nhiều quyền lực hơn nữa.
Chỉ cần làm cho Lăng Ngọc lộ ra cái đuôi, mọi chuyện cuối cùng đã có thể chấm dứt.
Tô Tái Sơn trong lòng xác nhận, kế hoạch của hắn thật sự đơn giản đến nổi không thể đơn giản hơn.
Lăng Ngọc thấy Trầm Liêm đã đi xa, lại cùng vẻ mặt lạnh lùng hướng Tô Tái Sơn nói “Ngươi có dám cùng ta đánh cuộc không?”
“Cuộc chuyện gì?”
“Cược ta có đuôi hay không” Lăng Ngọc nói
“Đương nhiên dám!!” Tô Tái Sơn dài giọng nói “Chỉ sợ ngươi không dám”
“Nếu sau người ta quả thật có cái đuôi, tự nhiên là gian tế Man tộc, tùy tiện các ngươi xử lý.” Lăng Ngọc động đậy ngón tay, phủi phủi tro bụi trên trường bào “Nhưng nếu ta không có, ngươi thua ta cái gì?”
Tố Tái Sơn khóe miệng có chút co giật, hắn cảm thấy thái độ Lăng Ngọc có chút cổ quái, thật sự là trấn tĩnh một cách kỳ quái. Rõ ràng Hoa Vũ Nguyệt sắc mặt trắng bệch,thân thể mơ hồ run rất, thậm chí ngay cả Phá Chiến cũng đã chuẩn bị tốt để chiến đấu, nhưng Lăng Ngọc vì sao mà lại trấn định như vậy?”
Tô Tái Sơn có chút lo lắng. Quay đầu nhìn tên thợ săn yêu thú,thủ hạ của chính mình.
Thợ săn yêu thú ngay cả một chút do dự cũng không có, chắp tay nói “Thuộc hạ nguyện đem đầu ra đảm bảo là đã từng thấy Man nhân này có một cái đuôi màu trắng.”
“Tốt” Tô Tái Sơn kêu to “Ta cược là ngươi nếu không có,ta nguyện nhận tội vu khống mà vào nhà lao chịu tội.”
Từ Quý chau mày, Tô Tái Sơn này tâm tư cũng mức quá âm hiểm.
Trong Vân triều,cho dù có tội vu khống,nhưng hình phạt các loại lại không giống nhau,như quả sự tình náo loạn lớn, liên qua đến quan lại cao cấp hoặc gia đình quyền quý thì bị phán tội sung quân, thậm chí bị đánh bằng gậy cho đến chết. Còn nếu chỉ là chuyện nhỏ,lại có người bảo hộ thì đại khái bị giam không bao lâu cũng được thả ra.
Dựa vào bối cảnh của Tô Tái Sơn trong Phúc Long hội,cho dù hắn bị bắt thì cũng không có chuyện gì. Tô Tái Sơn thật sự là chiếm tiện nghi rất lớn từ Lăng Ngọc.
Từ Quý thân mang lời gởi gắm của Trầm Liêm, tự nhiên không thể quên được, hắn ho khan một tiếng vừa định nói.Nhưng đã thấy Lăng Ngọc lại mở miệng đáp ứng “Tốt, ngươi nếu thua trước hết chịu ba bạt tai của ta, sau đó vào nhà lao chịu tội!”
“Quân tử nhất ngôn!”
“Tứ mã nan truy!”
Hai ngươi dù chưa kích chưởng nhưng ánh mắt tại không trung đã chạm nhau tóe lửa.