Lăng Ngọc đứng thẳng người dậy, lộ ra túi kim ti bên hông. Người trong tửu lâu đều rất khẩn trương, Tố Tái Sơn lùi liền mấy bước, nhưng tên thợ săn yêu thú kia lại can đảm đứng chắn trước người Kim Hải Bao,có vẻ đặc biệt bình tĩnh.
Lăng Ngọc cười khẩy nói “Ta nếu muốn chạy, mấy người các ngươi có thể cản sao?”
Lời này đúng thật kiêu ngạo, nhưng người trong phòng không ai dám phản bác, không cần nói Lăng Ngọc là như tỉ của ai,chỉ mỗi thân phận Luyện Yêu Sư đã đủ cho hắn hoàng hành thiên hạ.
Lăng Ngọc lấy từ trong áo lót phía sau túi kim ti một phong gia thư , đưa cho Từ Quý nói “Ta có đúng là Lăng thiếu gia giả mạo hay không, các ngươi nhìn rồi sẽ biết”
Từ Quý sắc mặt ngưng trọng mở ra đọc, đột nhiên hít sâu một hơi,rồi liếc nhìn Lăng Ngọc đánh giá nhanh,sau đó liền đem gia thư đưa cho Kim Hải Bao.
Kim Hải Bao vội vã đảo qua,sắc mặt đại biến,vẻ mặt tươi cười lúc trước đã biến mất trên khuôn mặt béo phì của hắn,đẩy thợ săn yêu thú qua một bên hướng Lăng Ngọc chắp tay nói “Nguyên lại Lăng thiếu gia thật sự là hậu đại(đời sau) của Lăng công, bổn Tri Phủ chậm trễ,thật là chậm trễ.”
“Kim Tri Phủ, ngươi nói nhãm gì đấy?” Tối Tái Sơn đối với biểu hiện của tên béo này rất là bất mãn.
Kim Hải Bao lộ ra vẻ mặt hung ác hiếm thấy “Tô Tái Sơn, ngươi chớ có nháo loạn vô lý, đây là gia thư được Lại Bộ thượng thư Lăng Thực đại nhân đích thân viết, trong đó câu nào cũng chứng minh Lăng thiếu gia là Đại công tử của Lăng Thực thượng thư,ngươi còn tiếp tục càng quấy thì đừng trách bổn Tri Phụ gọi người bắt ngươi.”
Tô Tái Sơn ngây người, hắn ở Đồng Châu phủ luôn hô phong hoán vũ,Kim Hải Bao không có gan nói nhiều,hôm nay lại chỉ nhìn một phong thơ đã nhanh chóng thay đổi vẻ mặt.
Tô Tái Sơn đâu biết được trên phong gia thư của Lăng Thực đã nói đến lai lịch sâu xa của Lăng Ngọc, bao quát mẫu thân cùng xuất xứ,kể cả nơi cư ngụ đều nói rõ ràng, tương đương chứng cứ sắt thép cho thân phận của Lăng Ngọc.
Càng huống chi Kim Hải Bao làm phong cương đại lại(1), thường xuyên nhận được công hàm có thủ bút của Lại bộ thượng thư, mà chữ viết cùng ấn giám trước mặt lại quá quen thuộc, vừa nhìn là biết thật giả.
Nếu Lăng Ngọc đúng là nhi tử của Lăng Thật, Kim Hải Bao này đương nhiên không thể tùy ý chậm trễ mà đắc tội quan trên Lại bộ,nếu không sau này hắn đừng nghĩ đến lăn lộn quan trường nữa.
Tô Tái Sơn thấy tình hình nghiêng về một bên, chỉ có thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng “Người này nhất định là giả, hắn là Man tộc,là người Man tộc a. Lăng bộ thương thư làm sao có nhi tử Man tộc,nhất định là giả.”
Tô Tái Sơn chưa dứt lời, Lăng Ngọc đã giống như tia chớp bắn tới.
“Ba!!” một chưởng đánh lên trên khuôn mặt trắng bệch của Tô Tái Sơn, làm trên mặt hắn lưu lại năm dấu tay màu đỏ tươi.
Ngay khi Lăng Ngọc xuất chưởng đánh một bạt tai, thì trường bào đồng thời được vung cao lên, chúng nhân thấy rất rõ trong trường bào của Lăng Ngọc tịnh không có đuôi dài màu trắng như thợ săn yêu thú nói, mà đoạn quần dài ngăn nắp tịnh không thể giấu cái đuôi yêu hóa nào cả.
Pháp thuật của Linh hồ những người này làm sao biết được. Đặc biệt Lăng Ngọc là một trong bảy dạng yêu thú kỳ lạ, càng là bộ phận tinh diệu nhất của thiên địa tạo hóa. Theo sự tăng trưởng yêu thuật của Lăng Ngọc, cuối cùng sẽ mọc ra đuôi dài,nhưng chỉ cần nhị phẩm thực lực, hắn có thể dùng yêu thuật đem cái đuôi thu hồi lại làm cho người ta hoàn toàn không nhìn thấy.
Thợ săn yêu thú thấy qua cái đuôi của Lăng Ngọc không phải giả, nhưng Lăng Ngọc hiện tại không có đuôi bên người càng không phải giả.
Kim Hải Bao vẻ mặt khó chịu, thợ săn yêu thú vẻ mặt lại càng toát ra vẻ khủng hoảng.
“Không có khả năng,thật sư không có khả năng!!” Tô Tái Sơn cũng thấy cảnh này, điên cuồng kêu to lên.
Lăng Ngọc lại cho thêm một chưởng, đánh hắn té xuống đất. Răng trong miệng Tô Tái Sơn đã bị đánh gãy mất cái, máu tươi chảy ra bên môi. Cảnh tượng thật thảm không nỡ nhìn.
Kim Hải Bao mặc dù sợ tới tay chân phát lạnh nhưng vẫn đi lên khuyên nhủ “Tô thiếu gia hạ thủ lưu tình a, hắn chính là nhi tử của Tô Khởi”
“Nhi tử của Tô Khởi?” Lăng Ngọc nghe tên của đại tông sư, nắm lấy áo Tô Tái Sơn, đem hắn từ mặt đất kéo lên, trong mắt như có một tầng băng sương, trên tay gọi về Âm Thủy Linh, phẫn nhiên đánh xuống một chưởng “Vậy ta phải đánh nặng tay hơn một chút!!!!”
Một tát cuối cùng này, đánh Tô Tái Sơn bay lên không,bay qua ba cái bàn đến lúc đụng vào cái bình phong, lúc này mới nặng nề rớt xuống mặt đất.
Đầu Tô Tái Sơn sưng lên so với đầu heo cũng giống nhau, đã chết ngất rồi, trong miệng không ngừng thổ ra đừng ngụm máu lớn.
Cũng vì chân khí Lăng Ngọc lúc này đã hao hết, bằng không một chưởng cuối cùng đã đem tên gia hỏa này đánh dù không chết cũng sống như thực vật.
Lăng Ngọc sau khi đánh ba bạt tai,vẫy vẫy tay, cũng không nhìn Tô Tái Sơn xoay người nhìn chằm chằm Từ Quý nói “Ngươi đã nói sẽ theo luật pháp mà xử lý?”
Từ Quý vốn đắm chìm trong sự khiếp sợ, bị Lăng Ngọc nhắc cho tỉnh lúc này mới hạ lệnh cho nha dịch “Còn không bắt Tô Tái Sơn lại? Tội vu khống được lập, đem về nha môn Huyện xử lý!”
Bọn nha dịch trước đây đã sợ Tô công tử, không ngờ bây giờ Lăng công tử so với Tô công tử còn hung hãn hơn gấp trăm lần, đâu dám trì hoãn, lập tức đi tới dùng xích sắt quấn lên cổ Tô Tái Sơn, mặc kệ hắn tỉnh hay không, mấy người nha dịch dùng sức đưa hắn ra ngoài,hướng phía nha môn huyện đại lao đi thằng.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều như máu chảy dài,nửa bầu trời nhuộm vẻ thê lương.Sắc trời chiều bắc cương vĩnh viễn đều thê lương như thế.
Tại cuối đường chân trời,man tộc đại quân đã dẫm đạp hơn mười vạn tình mạng người dân Vân triều, đang hướng Đồng Châu cùng Quy Lâm trấn tiến bước.
Nhưng tiếng chém giết như như một khúc ca bi thảm từ chiến trường đâu phải ai cũng nghe thấy được.
Sau khi rời Ngân Nhã lâu, Kim Hải Bao cẩn thận bồi tiếp bên cạnh Lăng Ngọc, thậm chí khi Lăng Ngọc ngẩng đầu nhìn phiền muộn nhìn ánh nắng chiều cũng không dám nhiều lời.
Hoa Vũ Nguyệt thấy công tử nhìn ánh nắng chiều như màu máu thì đột nhiên hát một bài. Bài hát này uyển chuyển mà đầy phiền muộn, như nước chảy nhẹ nhàng qua bàn tay,mang theo đau thương vô hạn kéo dài. Thậm chí làm kể không hiểu âm luật như Kim Hải Bao cũng bị tiếng ca ôn nhu của Hoa Vũ Nguyệt làm cho hai mắt đỏ lên.
Chỉ có thợ săn yêu thú kia vẫn còn nghiêm mặt. Hắn đương nhiên nghe hiểu được nàng hát cái gì,đây là tiếng ca thương tiếc đồng bạn chết đi của yêu thú trong Thập vạn yêu sơn, mà loại ca từ này cũng chỉ có yêu thú hát thôi.
Hoa Vũ Nguyệt hát xong, Lăng Ngọc lại thở dài.
Chỉ có tiểu ny tử này hiểu tâm sự của mình, Lăng Ngọc nhìn thấy trời chiều như máu, đã nghĩ tới trong trường đại chiến đâu chỉ có Man nhân cùng người Vân triều chết đi mà thôi. Man nhân bắt yêu thú phục vụ, Vân triều cũng bắt yêu thú tham chiến, hơn nữa yêu thánh còn âm thầm hỗ trợ Man tộc một phần, không biết đã có bao nhiêu cao phẩm yêu thú chết trong trường huyết chiến này rồi.
Mà ngày sau, sợ rằng còn chết nhiều hơn nữa. Nếu Man tộc là vì tranh đoạt lãnh thổ, Vân triều là vì bảo vệ gia viên, vậy những yêu thú chết đi kia, là vì cái gì chứ?
Chú thích
(1) Thuộc Lại bộ ở biên cương