Ta đã trót cùng nhau dan díu
Không nên chồng nên vợ cũng là duyên
Rồi một ngày má em không hồng nữa
Từ giã tuổi xuân em đón tuổi già
Nhan sắc phai tàn trăng nguyệt phôi pha
Áo mặc trên mình thôi thắm
Sắc đẹp trên mình phai rụng
Lúc bấy giờ em đọc thư anh
Em tự hỏi phải chăng hồi còn đôi mươi mười tám
Đã say mê một chàng trai trẻ tuổi
Không phải chồng mình vì lỗi tơ duyên
Nhưng lòng ta đã say đắm triền miên
Về một mối tình đầu tiên tuyệt đẹp
còn nữa.