Lăng Ngọc đặt ly trà nóng xuống, tiếp lấy thiệp mời Hoa Vũ Nguyệt đưa qua cửa sổ,không khỏi cau mày.
Trên đó viết, Kim Hải Bao mời Lăng Ngọc đến Ngân Nhã Lâu tụ hội, cũng nói rõ là vì hắn làm một bữa tiệc tẩy trần đặc biệt.Mặc dù phía trên là danh tự của Kim Hảo Bao, nhưng trên đó lại có một ấn giám cổ quái khác.
Trên ấn chương màu đỏ, có hình bàn tay rồng 4 ngón đang nắm một chữ “Phúc”,bộ dáng móng rồng xem ra có vẻ kiêu hùng,mà chữ “Phúc” lại có vẻ viết một cách tùy ý.
Cái này rõ ràng là tiêu chí của Phúc Long hội, nhưng danh tự Kim Hải Bao lại đường hoàng nằm ngay đó, ý nghĩa trong đó không cần nói cùng biết. Càng làm người khác khó chịu chính là, bữa tiệc rượu này tự nhiên lại tổ chức ở trong Ngân Nhã tửu lâu,không hề cố kỵ gì cả.
Nhưng làm cho Lăng Ngọc phải vỗ thiệp mời thở dài chính là hình rồng trên ấn giám của Phúc Long hội, tứ trảo chi long (1), là đồ văn (2) chỉ có Vương gia mới được dùng,xem ra chủ tử phía trong của Phúc Long hội ít nhất có một Vương Gia.
Rất có thể còn nhiều hơn nữa.
Lăng Ngọc lúc này mới hiểu, tại sao Kim Hải Bao phải cúi đầu quy phục, vì sao người cảnh trực như Trầm Liêm lại không dám nói rõ, xem ra thế lực bên trong so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn.
Hoa Vũ Nguyện vốn cảm thấy hưng phấn vì sự thần cơ diệu toán của công tử, nhưng vừa nghe Lăng Ngọc nói ra sự tình, lại lo lắng không yên, cuống quít nói “Thiếu gia, nếu Phúc Long Hội này lợi hại như vậy, chúng ta hay là không đến dự tiệc, dù sao chúng ta ở lại một đêm là đi, chỉ nhất thời đi ngang qua thôi mà.
Lăng Ngọc trầm ngâm một lúc, đem thiệp mời đặt trên mặt bàn, cười lạnh nói “Đi, sao lại không đi!! Cần đánh cũng đã đánh rồi, bây giờ là lúc bọn chúng đang mềm mỏng. Ta nếu sợ thì không phải Ngọc Ương Tiên Nhân.”
Hoa Vũ Nguyệt ngơ ngác nhìn tiếu gia, mặc dù bóng đêm đã bao trùm, trên bàn chỉ có một ngọn đèn leo lắt, nhưng quanh thân Lăng Ngọc lại có một quang mang màu trắng nhàn nhạt tản mát ra, giống như là đang chiếu sáng trong bóng tối.
Hoa Vũ Nguyệt cảm giác được, thiếu niên mười sáu tuổi trước mặt, một cách mơ hồ giống như biến đổi trở về là vạn thú chi linh kiêu ngạo lúc trước của Yêu Sơn.
Bóng đêm phủ xuống, đèn hoa rực rỡ,đường lớn phồn hoa phía trong Quy Lâm Trần bắt đầu trở nên huy hoàng,người buôn bán bạc gian mà phát tài, bọn lý trưởng (3) này,đêm nào cũng cùng một dạng mua bán rượu khắp nơi,đối với họ, chiến sự bên ngoài cùng bọn chúng không có quan hệ, hơn mười vạn tánh mạng dân chúng Vân Triều đã chết cùng bọn họ cũng không có quan hệ, thậm chí an nguy của Đồng Châu thành cũng không phải sự quan tâm của họ. Suy nghĩ trong lòng những người này, chính là đêm nay không biết có cô nương xinh đẹp hay không, rượu và thức ăn có đủ thịnh soạn hay không, nghe nói có mấy Tiểu nương tử ở Giáo Phường Ti(4) từ Tuyên Phủ chạy tới, không biết sẽ bị ai bao đi.
Loại ồn ào này, đối với dân chúng Quy Lâm Trấn mà nói thì đã thành thói quen, nơi này đúng là hai ngày đen trắng. Phú thương cùng bọn lý trường có thể hàng ngày ca hát, nhưng bách tính chân chánh đào bạc, lại phải khổ cực đào móc trong mỏ,cuối cùng chỉ đổi được vài đồng bản, miễn cưỡng nuôi sống gia đình.
Cho nên, gia đình nghèo tuyệt không thể tới đường lớn phồn hoa này, nếu không bị lý trường nhìn thấy, rất nhanh sẽ bị người ta đánh đuổi ra ngoài.
Bất quá tối nay lại có điểm kỳ quái, ở khu phụ cần Ngân Nhã lâu, xuất hiện không ít voi và người đào mỏ, thỉnh thoảng vươn đầu nhìn về hướng tửu lâu. Bọn họ là những người cùng khổ bình thường không dám tới chỗ này, đây là lần đầu tiên đánh bạo tụ tập lại đây.
Bởi vì bọn họ nghe nói, hôm nay có một người gọi là Lăng Thiếu Gia đến, chính là người đã đánh tên vô dụng Tô Tái Sơn bình thường tác uy tác phúc, xem thường tánh mạng công nhân đào mỏ một trận,lại còn đem hắn giam vào nhà lao.
Chuyện này thật sự là lão thiên mở mắt.
Tô Tái Sơn bị thường bị công nhân đào mỏ xưng là Tô diêm vương,cũng vì sự hung ác vô tình của hắn mà thành danh, nếu như công nhân đào mỏ dám bãi công,liền sẽ bị thủ hạ của Tô Diêm Vương hung hăn đánh cho hàng chục roi.
Còn nếu dám trộm bạc, vậy không cần phải nói. Từng có một lần nhi tử của một công nhân đào mỏ bị bệnh, thầm nghĩ đem vài phần quáng thạch vỡ đem về cho qua cơn nguy cấp, lại bị Tô diêm vương biết, cuối cùng chính công nhân đó, kể cả vợ và hài tử đều bị đánh chết tươi.
Lão Ngân Sơn đúng là nơi xuất ra tài phú cho bọn phú nhân, nhưng lại mai táng khô cốt của vô số bách tính cùng khổ.
Lăng Ngọc cùng Hoa Vũ Nguyệt cưỡi ngựa, mang theo Phá Chiến uy phong lẫm liệt xuất hiện phía trước Ngân Nhà Lâu. Trước đó Trầm Liêm sợ rằng sẽ có nguy hiểm, đặc biệt phái mười quân sĩ bảo hộ Lăng Ngọc. Mười quân sĩ này tay cầm đuốc mở đường,lại làm cho đội ngũ có vẻ hoàng tráng.
Công nhân đào mỏ rất tinh mắt, nhìn thấy Lăng Ngọc từ xa xa, kêu lớn lên “Nhìn kìa, nhìn kìa, chính là người đang cưỡi trên con ngựa trắng kia.”
Nhưng cũng có người hoài nghi “Có thật không, nhỏ tuổi như vậy, còn rất anh tuấn, sợ rằng không phải.”
Bất quá lời kia vừa thốt ra, lại bị không ít người chỉ trích. Người sống lâu ở đây, đối với quan viên đều quen đến nỗi không thể quen hơn nữa, đột nhiên xuất hiện một công tử xa lạ, lại có lượng lớn quân sĩ bảo vệ, nếu nói không phải thì ai có thể tin tưởng.
“Ngươi là thứ ngu xuẩn” Vài người mắng “Như thế nào mà không thật, tin tức hôm nay truyền tới, chính Lăng thiếu gia này đã đánh Tô diêm vương. Lăng thiếu gia chính là công tử của Đại quan trong triều, tuổi tuy nhỏ nhưng quyền lực có thể so với Khâm Sai đấy.”
Những người nghèo khổ này chuyện gì không biết chứ nhưng Khâm Sai vẫn phải biết, bọn họ chính là hằng ngày đều huy vọng có một Khâm Sai đến cứu mình.
Vì vậy cả đám người đều gật đầu “Nguyên lại là Khâm Sai thiếu gia, trách không được tuổi nhỏ như vậy. Chỉ là bộ dáng như vậy, quả thật giống với người trong tranh, quá anh tuấn. Nhìn qua thì bộ dáng này đúng thật là Khâm Sai,nơi này của chúng ta khi nào lại có thể sinh ra tiểu thiếu gia giống vậy.”
Đang nói chuyện, Lăng Ngọc đã cỡi ngựa tới trước cửa Ngân Nhã Lâu, tuy chỉ mới rời đi mấy canh giờ nhưng tình cảnh trước cửa lại làm cho Lăng Ngọc thấy kinh hãi.
Những công nhân đào mỏ cùng khổ này thất Lăng Ngọc tới, không ngờ đều quỳ xuống khấu đầu nói “Tạ ơn Khâm Sai thiếu gia vì bọn chúng ta tác chủ, Khâm Sai thiếu gia đúng là Thanh Thiên đại lão gia a.”
Lăng Ngọc ngây người trong chốc lát, hắn đương nhiên không nghĩ tới chính mình chỉnh Tô Tái Sơn một trận lại được nhiều bá tánh như vậy tán dương, nói ra cũng xấu hổ, trước đó Lăng Ngọc động thủ cũng không nghĩ vì những người này, đối với hắn mà nói, chính mình dù sao vẫn là yêu thú, không phải nhân tộc.
Khi đang ngẩn người thì Kim Hải Bao đã đi ra đón,tên Tri Phủ này, nữa điểm phong phạm cũng không có, không ngờ lại giúp Lăng Ngọc giữ dây cương.
Công nhân đào mỏ thấy Kim Hải Bao vì một thiếu gia mà giữ ngựa, trong lòng tự nhủ không nhìn nhầm người, một mặt dập đầu “Thanh Thiên Khai Sai đại thiếu gia, phải giúp chúng ta tác chủ a, phải giúp chúng ta tác chủ a.”
Một công nhân đánh bạo reo lên “Tô diêm vương tội ác cực lớn, xin Khâm Sai thiếu gia chém hắn.”
Kim Hải Bao sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, trách mắng “Nói nhảm gì đó ! Nơi này là địa phương các ngươi có thể đến sao?” Còn không mau lăn đi.”
Nói xong, liền lệnh cho quân sĩ đuổi công nhân đào mỏ đi.
(1) rồng bốn móng ,rồng bốn ngón
(2)hoa văn vẽ phía trên
(3) giống quý tộc
(4)nơi dạy múa hát của con cái, nha hoàn nhà quan lại bị thất sủng