Kim Hải Bao đem chén rượu đổ vào trong miệng, cũng không nếm xem mùi vị gì, đã vội nuốt một ngụm xuống bụng, đưa ra bộ dáng tự tin nói “Lăng thiếu gia, lão phu thật tình khuyên nhủ, tuyệt không nên lại làm khó Phúc Long Hội, nếu không lệnh tôn đại nhân cũng khó mà xử lý.” Sự thật chứng minh, Kim Tri Phủ đạo hạnh so với Bồ Tát còn cao hơn, hắn không những không tức giận mà sau khi ngượng ngùng buông chén rượu, kế đến tiếp tục Lăng sư huynh này Lăng sư huynh kia, làm cho người khác thấy ác cảm.
Nghe hắn nói lao thao một lúc, Lăng Ngọc cuối cùng cũng không chịu nổi, lắc đầu than thở “Ngươi gọi hắn ra đi.”
Kim Hải Bao mặc dù không tưởng đến, nhưng lại mừng rỡ, lập tức đi đến một góc tối trong phòng, mới người kia đi ra.
Quả nhiên là Tô Tái Sơn.
Hiện tại Tô Tái Sơn không còn một chút khí độ phong lưu công tử như lúc sáng, chỉ mặc một trương sam màu xanh đơn giản, tóc dùng một khăn vuông cột lại phía sau đầu, cây quạt cũng không mang theo. Hé ra khuôn mặt vốn trắng tròn, bởi vì Lăng Ngọc đánh một trận nên bị sưng đỏ lên, một bên má còn có máu xanh ứ lại.
Xem Tô Tái Sơn khô héo không còn tinh thần,tịnh không phải chỉ vì bị Lăng Ngọc chỉnh, hôm nay sau khi Từ Quý đem lên công đường thì cũng đã chịu không ít đau khổ.
Đáng tiếc là theo lời Trầm Liêm nói, cả Quy Lâm Trấn chỉ có mỗi Từ Quý là Huyền Thừa không sợ chết là có tác dụng. Từ Tri Phủ đến mỗi nha dịch cùng người quản lao đều bị Phúc Long hội mua chuộc, cho nên chỉ cần thăng đường xong, Tô Tái Sơn lại lập tức được thả khỏi nhà lao.
Kim Hải Bao lại tươi cười, cẩn thận nói “Tô Tái Sơn đã biết sai, Lăng thiếu gia hôm nay cũng đã trừng phạt hắn , ta nghĩ nên quên đi, hôm nay lão phu làm người giảng hòa, Lăng sư huynh nên cấp một ít thể diện cho đồng môn, tương lai mọi người gặp nhau còn vui vẻ đúng không.”
Vừa nói, Kim Hải Bao vừa hướng Tô Tái Sơn đánh mắt.
Tô Tái Sơn cúi đầu ủ rủ vỗ vỗ tay, bên ngoài có mấy thủ hạ mặt đồ ngắn dùng sức khiên hai cái rương lớn lên,mở ra xem không ngờ đều là bạc trắng chói mắt. Còn phía bên trong cái rương còn lại, lại chứa đầy ngân phiếu.
Tô Tái Sơn hoàn toàn không còn uy phong của Tô diêm vương lẫn tam đại gia Phúc Long Hội, mặt như tro tàn hướng Lăng Ngọc chắp tay trước ngực nói “Nơi ngày có năm ngàn lượng bạc, mời Lăng thiếu gia tạm nhận lấy. Chuyện hôm nay đều là tiểu nhân sai, xin Lăng thiếu gia tha thứ tiểu nhân một lần.”
Kim Hải Bao nghe Tô Tái Sơn nói xong, khuôn mặt lại nở nụ cười, cũng hướng về phía Lăng Ngọc chắp tay.
Một người là nhi tử của đại kiếm hào, một người là Tri Phủ làm lễ xin lỗi, còn đưa đến năm ngàn lượng bạc cùng một bàn đầy mĩ thực,cấp bậc này quả thật không thấp.
Bất quá đối mặt với bọn họ lại là Lăng Ngọc. Yêu hồ là yêu thú luôn báo đáp lại những điều nhỏ nhất, người ta có ân hắn báo ân, người ta có oán hắn báo oán. Loại người như Tô Tái Sơn, nếu mà tin hắn có lòng xin lỗi thì quả thật là khờ.
Tô Tái Sơn là ai, là tướng lãnh của Phúc Long hội, là nhi tử của đại kiếm hào Tô Khởi bài danh đệ thất trong cửu kiếm Vân triều. Nếu như bình thường, thân phận hắn cùng Lăng Ngọc so ra không cách biệt, càng huống chi Quy Lâm trấn là địa bàn của Tô Tái Sơn, muốn hắn xin lỗi quả thật chính là muốn cái mạng nhỏ của hắn.
Thật sự gần đây mọi chuyện biến động, tiểu Hoàng đế trong trận Thiên Mộc Bảo mất tích sinh tử không rõ, mà đại thần trong triều cũng bận rộn lập tân đế, thời cuộc đại biến, thế lực quan viên bọn họ lại bị phân tán, bởi vì địa vị Lại Bộ thượng thư Lăng Thực rất quan trọng. Tô Tái Sơn mặc dù bá đạo, nhưng tịnh không ngu ngốc, biết trong cục diện như vậy mà đắc tội người nhà của Lăng Thực thì đúng là cực kỳ ngu xuẩn, đến lúc chủ tử bọn hắn mà biết thì chính hắn cũng khó được bảo toàn.
Nhưng mà Lăng Ngọc có thể dễ dàng thấy được, sự xin lỗi của Tô Tái Sơn tuyệt đối là không thật tâm thật ý.
Nếu thật tình làm lễ xin lỗi, năm ngàn lượng bạc kia toàn bộ đều là ngân phiếu thì tốt rồi, cần gì khổ cực dùng mấy cái rương lớn này, chuyện này rõ ràng có điều huyền diệu.
Theo cách nhìn của Lăng Ngọc, Tô Tái Sơn này là tam đại thiếu gia của Phúc Long Hội chẳng qua chỉ là vẻ ngoài, tuy nhiên lúc này còn muốn giữ thể diện, cũng không biết danh hào đa mưu túc trí của hắn là từ đâu ra
Kim Hài Bảo nhìn hai rương bạc sắc mặt cũng có vẻ không hài lòng, nhưng việc đã đến nước này còn có thể nói gì thêm, chỉ có thể uyển chuyển nói “Sau này lão phu sẽ cho người đưa bạc đến Dịch Thừa Thự, không cần Lăng Thiếu Gia phí sức.”
“Bạc chẳng lẽ ta không có sao?” Lăng Ngọc thản nhiên nói.
Tô Tái Sơn ngẩng đầu, trên mặt vẻ kiêu ngạo lại hiện,quả nhiên không sai, hắn lúc nãy cúi đầu tới gặp là bị người ta bắt buộc, trong lòng không biết còn hận Lăng Ngọc đến mức nào.
Lăng Ngọc làm như không thấy nói “Tô tiên sanh quả nhiên cũng có biện pháp, mới mấy canh giờ đã từ huyện nha thoát thân, tội vu khống của ngươi chẳng lẽ cứ như thế mà cho qua?”
Đang khí nói chuyện, Lăng Ngọc cố ý lánh xa bọn chúng, rời khỏi chỗ ngồi nhàn nhả đi đến bên vách tường, thưởng thức hoa văn điêu khắc bằng sơn vàng trên bức tường cùng cảnh trí ngoài cửa sổ. Vị trí của Ngân Nhã Lâu tương đối tốt, một mặt dựa lưng Lão Ngân Sơn, một mặt lại hướng về đường cái phồn hoa,cho nên hai bên cửa sổ đều có thể quan sát những cảnh quan khác nhau.
Cửa sổ phía Lão ngân Sơn, chính là hướng đến một cảnh quan xanh biếc pha đỏ trùng trùng điệp điệp đầy bí ẩn trên đỉnh núi, ở đó có một loại hoa hồng chủ có bắc cương có, hoa hồng chỉ có bốn cánh mà không rụng,lại còn luôn hấp dẫn hồ điệp(bướm), cho nên lúc buổi sáng thì nơi này đầy trời hoa hồng, trên biển hoa lại có hồ điệp tung bay, trông rất đẹp mắt