Năm 682 Thần thánh lịch. Tính ra thì “La cách Áo tháp Lý phát tư” đã đến trú học ở ma pháp học việc được hơn 4 năm. Hắn vốn được coi là người có trí thông minh đĩnh ngộ trời cho, chỉ cần hai năm nữa là có thể rời khỏi tòa ma pháp học viện này, trở thành ma pháp sư chính thức.
Trong thời đại biến đổi kịch liệt này, nhân vì mọi người đều biết sự lợi hại của ma pháp, nên đều ngưỡng mộ ma pháp sư vô cùng. Đồng thời, do họ cũng biết nhược điểm của ma pháp sư, nào là thể lực yếu, thời gian tụng chú dài, việc bảo hộ cho ma pháp sư trong chiến tranh trở thành vấn đề cần được quan tâm nhiều nhất. Vì lý do này, cho dù là một danh tướng của đại lục cũng rất khó tránh khỏi bị thương vong lực lượng ma pháp sư.
Nắm bắt ma pháp đòi hỏi phải có thiên tính. Trở thành một ma pháp sư hợp cách cần một thời gian tương đối dài. Điều này khiến số lượng ma pháp sư trên đại lục vô cùng ít ỏi. Để đổi lại, địa vị của họ cực kỳ cao. Đồng thời, đa số ma pháp sư đều là những nhân vật giàu có, đó là vì họ có trong tay các loại bảo thạch, ma pháp bạch ngân, huyền thiết ma pháp. Những tài liệu đó đều có giá trị cực kỳ cao. Ma pháp đạo cụ cao cấp có thể giúp ma pháp sư san bằng khoảng cách trong chiến đấu. Có người từng nói qua, pháp lực của ma pháp sư tương đương với sự giàu có của y.
Phụ thân của La Cách là Lý Phất Tu tử tước, chính là quý tộc hạ cấp của Lai nhân thành bang (Nordrhein-Westfalen - Một bang của Đức), phong địa chỉ có một tiểu trấn và mấy thôn trang, nhân khẩu không quá vài nghìn người.
Không cần biết là người như thế nào, trở thành một quý tộc có phong địa cũng đủ giúp La Cách có đủ tư cách đưa thêm vào tên mình một chữ Áo tháp, đó chính là dấu hiệu của thế tập quý tộc hạ cấp của Lai nhân đồng minh.
Tên tuổi trên đại lục có ngàn vạn điều kỳ quái, về cơ bản ở mỗi quốc gia có mỗi cách xưng hô khác nhau. Nhưng những năm gần đây tiếp theo sự hưng khởi của giáo hội thần thánh và sự khuyếch trương của giáo quy, các quốc gia dần dần tiếp thu cách định danh hiệu của Cách La Lí Á (Áo) làm hệ thống danh tự chung cho đại lục, với lý do chúng giống như thi ca tán tụng thần.
Lai Nhân đồng minh nằm ở góc đông nam của đại lục, do hơn chục công quốc lớn nhỏ hợp thành, so với ba đại cường quốc Đức, Áo, Hung, nước cộng hòa A Tư Lan (Aslan, theo truyền thuyết Narnia) chỉ được liệt vào quốc gia hạng hai về quốc lực.
Tuy nhiên, dù nhìn lên thì chẳng bằng ai, khi nhìn xuống lại có nhiều kẻ thua mình. Quốc vương đứng đầu đồng minh là Lộ Dịch (Louis) đời thứ 14 cùng hơn ba mươi tiểu quốc, đặc biệt là La Ân công quốc ở gần biên giới, Khắc đa thành bang... hợp lại thành một sức mạnh võ lực vô cùng huyền diệu. Bất quá, sự hứng thú của vị quốc vương này đối với nghệ thuật, mỹ nhân và trường sinh bất tử còn nhiều hơn sự mở mang bờ cõi, nên Lai nhân đồng minh đã sống bình an vô sự với các quốc gia lân bang suốt mấy chục năm nay.
Thích ứng với địa vị quốc gia trong Lai nhân đồng minh, Lai nhân ma pháp học viện là một học viện nhị lưu trung đẳng của đại lục, nằm ở phía bắc của thủ đô. Phong cách giảng dạy của học viện lấy thật thà chất phát làm đầu. Điều này trực tiếp dẫn đến việc không xuất hiện một nhân vật làm chấn động đại lục nào trong giáo sử hơn ba trăm năm qua.
Do nhu cầu về ma pháp sư của các quốc gia, ma pháp học viện chính là chỗ bình đẳng nhất trong chế độ đẳng cấp sâm nghiêm trên đại lục, chí ít cũng không hề xuất hiện tình trạng ma pháp học đồ thuộc giới bình dân bị quý tộc đánh chết. Hơn nữa, ở đây thường có học sinh bình dân học thành tài tốt nghiệp, kinh qua một đoạn thời gian lịch duyệt, đều đạt được thân phận quý tộc.
Gia cảnh của La Cách hiện giờ rất sa sút. Trong nhà chỉ có 4 tên phó dịch, điều này đối với quý tộc có phong địa mà nói thì thật khó mà chịu được. Lão Lý Phất Tư ngoài tính khí lỗ mãng ra chẳng có kỹ năng gì khác, thu nhập trong phong địa càng lúc càng giảm thiểu.
Tuy nhiên, điều này lại không gây cản trở đến việc La Cách học các thói hư tật xấu của quý tộc, bao gồm độc ác, ngạo mạn, tự đại, háo sắc, bạo lực, và có điểm âm hiểm giáo trá thường thấy của quý tộc bình thường.
Mười bốn tuổi, La Cách trở thành nam nhân trên cơ thể của tì nữ. Từ đó, hắn càng lúc càng quá quán, hành động chó không tha gà chẳng bỏ trong khắp lãnh địa. Lão Lý Phất Tư chỉ biết chờ một năm sau đó là tống La Cách vào ma pháp học viện, dù mất gần cạn sạch những châu báu tổ truyền.
La Cách không mong lão gia tương trợ cho mình gì nữa. Để phục vụ cho vui chơi hàng ngày, hắn cần phải kiếm tiền. Hắn dựa vào cái miệng ngọt như đường phèn của mình cấu kết với một vị trung cấp pháp sư tên Phí Tư, là người quản lý thật nghiệm thất trong học viện, thay lão làm những chuyện mà lão không tiện ra mặt.
Vào lúc này, La Cách đang đứng trong nghiệm thất của học viện, chăm chú nghiên cứu một viên châu kỳ diệu đang đặt trước mặt. Viên châu này ảm đạm vô quang, màu sắc trắng bợt, trên đó còn có vài vết nứt, xem ra không phải là thứ đáng tiền.
Điều khác biệt duy nhất là viên châu này bên trong nó có ẩn hiện hai đạo hắc quang và bạch quang, thay nhau chớp lóe. La Cách mở to mắt, cẩn thận phán đoán giá trị của viên châu. Nhưng hắn cũng không ngờ rằng viên châu lại đang nghiên cứu hắn...
Viên châu chợt nổ tung, đạo hắc khí bên trong đó bắn thẳng vào trán La Cách, chui thẳng vào đầu. Toàn thân La Cách như đột nhiên biến thành động vật nhuyễn thể, mềm nhũn cả ra. Lúc này, toàn thân hắn chỗ lồi lên, chỗ lõm xuống, huyết dịch màu đen không ngừng phun ra khỏi da thịt.
Cuối cùng, La Cách từ từ mở mát, ánh mắt toàn là một trắng xám. Một giọng cười trầm trầm cất lên: "Linh hồn này quả là có tinh thần lực không tệ."
La Cách nhìn viên pháp châu vỡ nát trên mặt đất, vừa lúc đó một đạo bạch khí cũng tránh ra được cố bay vụt ra, những dù nó có cố thế nào, cũng không thể thoát li quá xa viên ngọc vỡ ấy.
Hai mắt La Cách chợt sáng lên, luồng bạch khí và các mảnh vỡ của pháp châu liền nhanh chóng bị hút vào trong trán hắn. Khắp Thực Nghiệm thất chợt như vang lên những tiếng kêu la thê thảm. Thân thể của La Cách lại chợt giống như nồi nước đang sôi, một hồi lâu mới trở lại dạng bình thường. Khi hắn mở hai mắt ra, thì bộ dạng đã khôi phục trở lại làm người bình thường.
Đạo hắc khí đó chính là linh hồn của La Đức Lý Cách Tư, đã tá trợ thần khí là Linh hồn pháp châu cách tuyệt mọi lực lượng linh hồn. Hắn đã thành công tránh được Thẩm Phán chi quang trước kia, thoát được sự truy tung của Thiên giới.
Tuy nhiên, lực lượng của Thẩm Phán Chi Quang cường mạnh và không có cách gì chống được. Cái gọi là thần khí cũng không thể có đủ lực để so sánh với lực lượng của chính thần. Hơn nữa Thẩm phán chi quang là do Thiên giới chủ thần phát động, dùng để tiêu diệt tà ác cường đại trên thế gian. Do đó, sau trận chiến ở Nga Địch thần điện, Linh Hồn Pháp Châu đã sử dụng toàn bộ lực lượng, ảm đạm vô quang.
Vong Linh pháp sư cũng không tiêu diệt linh hồn của La Cách, mà tuyển chọn dung hợp, do đó kế thừa toàn bộ tính cách của La Cách.
Do năng lượng của Linh Hồn pháp châu hữu hạn, hơn nữa đại bộ phận đã bị dùng để cấm cố linh hồn của Uy Na, nên Vong linh pháp sư sau khi dung hợp linh hồn đã tuyển chọn giữ lại nguyên bổn nhận thức về ma pháp mà bỏ qua hầu hết các tri thức pháp thuật cụ thể.
Lúc này linh hồn của Uy Na cũng chỉ còn dư lại một điểm năng lượng nồng cốt nhất, được coi là năng lượng bổn nguyên của thần, còn toàn bộ ý thức trước đây cũng đã biến thành tro bụi hết. Một chút Thần chi bổn nguyên này cũng bị nhập vào trong linh hồn của La Cách.
Vong Linh pháp sư không hề tiêu diệt linh hồn của La cách, mà dung hợp với linh hồn và ý thức của hắn. "Ta đã mang theo quá nhiều ký ức về thế giới này. Những điều có thể làm đều là hủy diệt. Nhưng đối với thế giới này mà nói, thì sáng tạo mới chính là tối trọng yếu. Khi một trái táo bị thảy vào bàn cờ, vừa mới đấu đá bừa bãi thì đã ảnh hưởng đế thế cục bàn cờ, so với một con cờ vừa rớt khỏi bàn, hiệu quả lớn hơn nhiều."
Thiên phú của La Cách không hơn gì nhiều lắm so với người thường. Kinh qua bốn năm tu luyện ma pháp theo kiểu chân trong chân ngoài, hắn dù đã đạt ma cấp sư cấp hai, thế mà chỉ có thể xuất được ma pháp cấp một.
Án chiếu theo quy định của Lai nhân học viện, có thể thuận lợi phát xuất ra các ma pháp cấp 2 khác nhau thì phải chờ đạt đến ma pháp sư cấp 4, đó chính là lúc có thể tốt nghiệp. Tuy nhiên, sau khi dung hợp linh hồn với vong linh pháp sư, hắn được thừa hưởng một tinh thần lực vô cùng hùng mạnh, có thể đạt đến lực khống chế ma pháp cực cao. Dù sao thì pháp sư hùng mạnh không chỉ dựa vào ma lực cao thấp, mà quan trọng hơn là dựa vào sự lý giải và nắm bắt ma lực.
Theo cách lý giải của La Cách, pháp sư hùng mạnh còn phụ thuộc vào mức độ âm hiểm và khả năng tiền tài. "Một ma pháp sư cấp 1 đeo mười cái Ma pháp cường hóa giới chỉ (nhẫn tăng ma lực) nhất định sẽ không hề thua một ma pháp cấp 2 chỉ với hai bàn tay không."
Điểm lý giải này của hắn thì Vong linh pháp sư đồng ý. Dù sao thì ma pháp sư cấp 1 và cấp 2 không có gì khác biệt nhiều, giống như tên đần với tên ngu vậy thôi. Chiếu theo thực lực của La Cách, để hắn lý giải pháp sư cấp bốn trở lên lợi hại như thế nào quả thực là khó.
Ma pháp trên Cách La Lý Á đại lục đã kinh qua sự phát triển nhiều năm, chủ yếu là do chiến tranh, từ đó đã hình thành những thế hệ nghiêm mật. Nhìn chung khi đẳng cấp pháp lực của ma pháp sư tăng hai cấp, thì khả năng ứng dụng sẽ tăng một cấp.
Như vậy, cho dù là pháp sư cấp mười cũng chỉ có thể sử dụng ma pháp cấp năm, trong khi yêu cầu để được công nhận pháp sư cấp 11 là phải sử dụng được hai ma pháp cấp 5. Đương nhiên, ở đây vẫn tồn tại những quái thai nằm ngoài điều này, ví dụ như Vong linh pháp sư La Đức Lý Cách Tư.
Thần chi bổn nguyên là năng lượng linh hồn thuần khiết nhất. Linh hồn và thân thế của La Cách sau khi được cải tạo triệt để, đã từ Thần chi bổn nguyên mà sáng tạo ra sủng vật của riêng mình. Sủng vật của pháp sư đều là quyền lợi riêng của pháp sư cao cấp, và đều là ma thú triệu hoán chứ không phải tạo vật. "Đó chính là lĩnh vực của thần", tử linh pháp sư nghĩ thế.
Nhưng thần không phải là đối tượng tôn trọng của tử linh pháp sư. Y đang bận rộn cải tạo thân thể và dung hợp linh hồn. Sau khi dung hợp hoàn toàn linh hồn pháp châu xong, phần bên trong con người của La Cách đã hoàn toàn thay đổi, nhưng vẻ ngoài thì không.
Sau khi thông qua nhiều sự cân nhắc khác nhau, mã ngoài của La Cách vẫn không đổi, cho dù có trở nên mập mập thấp lùn hơn tí chút, thể hình phù thũng, mặt bình bình không có điểm nhấn gì, cộng thêm đôi mắt vô cùng âm hiểm. Linh hồn pháp châu đã mang đến cho hắn một kỹ năng thần bí khác: không gian.
Bản thân La Cách cũng không có ý kiến gì, cho dù nếu có cũng không dám biểu lộ ra. Sau khi hiểu rõ lai lịch của Thần chi bổn nguyên, hắn vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ biểu hiện vô sỉ của Bố Luân: "Y nhất định chẳng phải là người cuối cùng!" La Cách hung tợn nghĩ như thế.
Kinh qua ba ngày ba đêm sinh hoạt như mộng du, bị Phí Tư chửi không biết bao nhiêu lần, vong linh pháp sư cuối cùng cũng hoàn thành công tác của y.
La Cách tỉnh dậy. Cảm thấy từ lúc này, La Cách vẫn là La Cách, La Đức Lý Cách Tư cũng là La Cách. Vong Linh pháp sư cuối cùng cũng lừa được Thiên giới, ném lên trên bàn cờ một trái táo xanh.
(Hết chương 2)