Ánh dương quan chiếu loang lổ xuống mặt đất dưới rừng. Cho dù đang là chính ngọ, thế nhưng ánh nắng chói chang là vậy mà cũng khó xuyên từng tầng lớp lá rừng dày đặt, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt xuống tới mặt đất. Trong Ma vực sâm lâm, cho dù là ngoài bìa, âm lãnh ướt át là thứ vĩnh viễn tồn tại.
Ba mươi mấy kỵ sĩ im lặng xuyên qua rừng, đại đa số đều mặt kỵ sĩ giáp bán thân rất tinh tế, tay cầm phủ thương trắng toát, hai bên phải trái của vật cưỡi còn đeo một trường cung. Đội kỵ sĩ này chính là "Long dữ mỹ nhân" do binh đoàn của La Cách. Khi cách cứ điểm của đạo tặc (hoặc có thể là dong binh đoàn) khoảng200 dặm thì Khải Đặc nhờ có chút kinh nghiệm quân sự đã dẫn đầu mọi người tiến vào Ma vực sâm lâm. Sau hết một ngày hành quân khốn khổ trong rừng, nhóm dong binh của họ đã cách mục tiêu 100 dặm. Trên đường mọi chuyện đều thuận lợi, không hề gặp ma thú hung dữ gì, vì dù sao họ cùng hành động ở ngoài rìa sâm lâm mà thôi.
Chu vi quanh Tái Lặc Tư bảo đều là núi đồi, dù hầu hết là những gò thấp. Do vị trí hoang vu, sản vật bần hàn, hơn nữa Áo Phỉ La Khắc lại cố tình bỏ mặc, nên Tái Lặc Tư bảo bị chiếm lĩnh nửa năm mà không có ai hỏi qua, chỉ khổ cho bách tính xung quanh địa khu. Những tin tức tình báo thu được đều đã lỗi thời, La Cách cùng mọi người cuối cùng chỉ biết dựa vào bản đồ của Áo Phỉ La Khắc mà tiến hành lần trinh sát này.
Trưa hôm ấy, nhóm dong binh tính ra đã cách Tái Lặc Tư Bảo khoảng 70 dặm, đã tiếp cận phạm vi tuần tra của kỵ binh đối phương. Khải Đặc cất tiếng hạ lệnh, dong binh phân tán đội hình, nhân rộng cự ly, từ từ tiến về trước. Bốn dong binh già dặn kinh nghiệm phóng xuống ngựa, nhanh chóng xem xét chung quanh.
Kỵ sĩ đi ở vị trí trung gian nhích về phía sau một chút, người mặc giáp kỵ sĩ bán thân màu đen chính là La Cách. Lúc này, gã mập không có điểm gì là một ma pháp sư đã có chút căn cơ giác ngộ, tay còn cầm một chiến phủ ngắn. Chiến phủ kế thừa tác phong hoa mỹ của Chiến Thần Chi Chuy, khúc tuyến ưu mĩ, thậm chí còn khiến người ta cảm giác nó thanh tú, trên lưng búa có điêu khắc ma pháp minh văn, cán búa có khảm một hắc thủy tinh vô cùng hiếm thấy. Phật Lãng Ca miệng mồm ác động thấy La Cách mặc bộ giáp như vậy, liền phắn một câu: "Ta nhận thấy chiến phủ pháp sư tịnh không phải là trò cười."
Đại đa số pháp sư do quanh năm chúi đầu vào trong ma pháp điển tạ, lại tiếp xúc các loại vật chất có hại (đối với nhân loại ma nói, thì đại đa số bộ vị có ma thú đều ít nhiều có độc), thể lực do đó không tốt gì, mặc bộ khôi giáp trầm trọng như thế này tuyệt đối không phải là điều tốt.
Vả lại, kim loại được chứng thật là có gây trở ngại rất lớn đối với việc tụ tập ma lực, một ma pháp sư thậm chí sợ không dám động vào, nếu kẻ nào thử mặc bộ khải giáp toàn thân, thì tỷ lệ thất bại của ma pháp lên đến 50%. Trong chiến đấu, điều này có ảnh hưởng rất lớn đến sinh tử.
Ngược lại, đối với La Cách mà nói thì đó chẳng phải là vấn đề. Tinh thần lực của hắn quá mạnh mẽ, vượt qua điểm đề khắng ma lực đáng thương đó chỉ là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, không biết có phải là do thân thể bị cải tạo hay không, mà tinh thần lực của La Cách khi xuyên qua kim lại tụ tập lại trên người hắn không bị tiêu hao bao nhiêu. Với năng lực chỉ có thể phóng vài ma pháp cấp 3 của hắn, thế mà cho dù có dùng quả cầu kim loại bao hắn lại, hắn vẫn có thể phóng ma pháp được.
Từ khi tiến vào Ma vực sâm lâm, La Cách thường rơi vào trạng thái hoảng hốt mơ hồ. Trong mắt hắn, mọi sự vật trước mắt giống như một bức bích họa, các loại tiếng ồn gào thét kỳ quái không ngừng vang lên bên tai hắn. La Cách hoảng hốt nhìn quanh, dường như đang đứng trước một bức họa phong cảnh cực lớn. Nhiều lần hắn phát sinh cảm giác kích động muốn dùng chiến phủ phá hỏng bề mặt của bức tranh này, để coi xem phía sau nó là cái gì. Dường như hắn thấy Khải Đặc đến bên cạnh, nói lớn cái gì đó, nhưng hắn vẫn như con cá trong nước, chỉ có thể nhìn thấy miệng người nhóp nhép trong nước, nhưng không thể nghe cụ thể đó là những lời gì.
La Cách nỗ lực lắc lắc đầu, như muốn phá bỏ và thoát ra khỏi thế giới giống như trong kính ấy. Thế giới trong tranh biến mất, thanh âm, màu sắc của thế giới thực trở về.
"La Cách!! Ngươi sao vậy??" Khải Đặc dùng lực lắc người hắn.
"Ta không sao, có chuyện gì hả?" La Cách cảm thấy mệt mỏi như vừa "ngự" xong một lúc mười dâm phụ vậy.
Khải Đặc nhìn hắn trân trân một hồi, rồi nói: "Chúng ta phát hiện hành tung của đội tuần tra của đối phương. Ta thấy tốt nhất là chúng ta thiết kế một cuộc mai phục, bắt vài đứa hỏi thử coi."
Khải Đặc phát hiện đội tuần tra của đối phương cách rìa sâm lâm mười dặm, dấu chân ngựa rất rõ, mới cũ lẫn lộn, từ số lượng có thể đoán có khoảng 7, 8 người. Điều này có thể cho thấy những đội ngũ có quy mô như thế thường xuyên đi qua tiểu lộ này, và cũng có thể đoán con lộ nhỏ đi vào rừng cũng thuộc phạm vi tuần tra của địch.
Sắc trời dần tối, sau khi các Dong binh bố trí đâu vào đó các bẫy thì vào rừng nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, Khải Đặc an bài một đội ra bìa rừng canh gác, những người còn lại tiếp tục nghỉ ngơi. Tri thức quân sự có hạn khiến mọi người không biết bố trí mai phục như thế nào cho tốt. Rất may là trong số dong binh có người quen với việc này, nên sau một hồi bố trí xem ra cũng có lớp có lang.
Đêm rồi La Cách cùng mọi người thương nghị, cho rằng đội tuần tra này không thể đơn giản như thế, nếu không thì sao hai hảo thủ chuyên nghề thám tử lại ra đi mà không trở về? Nghị luận tới lui xong, ngoại trừ quyết định cố gắng đề phòng thêm, còn thì họ không bàn được kết quả nào khác.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần lực của La Cách khôi phục toàn bộ. Hắn nhẹ vuốt một cái lục sắc giới chỉ, nhẹ ngâm xướng chú ngữ khởi động, một quang cầu nho nhỏ từ từ hình thành, rồi lặng lẽ bay lên trên không.
La Cách phân ra một chút tinh thần lực cho tiến nhập vào quang cầu, trước mắt dường như có thêm một góc nhìn mới tùy theo độ cao dần tăng của quang cầu, lên đến mười mét ở không trung nó mới ổn định.
Ma pháp Vu sư chi nhãn này không phải là cao cấp gì, hơn nữa phải tiếp tục gia trì liên tục, chỉ là một phương tiện trinh sát mà thôi. Tuy nhiên, khuyết điểm cũng tồn tại ở ma pháp trính sát này: ma pháp sư không ngừng gia chú chú ý lực, vì thế trong quá trình chiến đấu nó không thể tiếp tục đựơc duy trì. Khuyết điểm khác đó là khi sự chấn động của ma pháp này rất dễ dàng bị một pháp sư khác dò ra, do đó mà bạo lộ vị trí của ma pháp sư. Đấy chính là uy hiếp trí mệnh cho ma pháp sư vậy.
Ven rừng, một tiếng chim lảnh lót cất lên, các dong binh đang ngồi trên đất đua nhau nhỏm dậy tiến vào vị trí mai phục. Ngực của dong binh đã thả ở một chỗ cách đó 5 dặm, trong sâm lâm kỵ binh thực tế không phát huy tác dụng được bao nhiêu.
Theo tiếng vó ngựa từ từ vọng lại càng lúc càng rõ, đầu óc và tay chân của bọn quý tộc bại hoại bắt đầu chảy mồ hôi lạnh. Đây không giống như những cuộc ẩu đả trong dĩ vãng, mà là động thủ chân chính.
La Cách không hề động đậy, thủy chung vẫn quan sát chu vi chung quanh bằng Vu Sư Chi Nhãn. Đương nhiên cái chính yếu là bản thân hắn khoái khoái lạc lạc năm trên một cây lớn rậm rạp cành lá.
Sáu trinh sát kỵ binh từ từ theo con lộ tiến lại gần. Bọn kỵ binh đều mang bì giáp, đeo kỵ sĩ kiếm, không hề để tâm nhiều đến việc tuần tra, vừa đi vừa nói chuyện, xem ra đã nhiều ngày không xảy ra chuyện bất thuờng gì.Ở vị trí giáp nơi ngực của đội tuần tra trước đây dường như có gắn một tiêu chí gì đó, nhưng hiện tại đều đã bị tháo bỏ.
La Cách ngồi trên cây chợt cảm thấy lòng đầy hồi hộp, giống như có một con độc xà đang trốn ở xó xỉnh nào đó nhìn hắn trừng trừng. Gã mập lập tức thu hồi Vu Sư chi nhãn, nhám chặt mắt lại, toàn lực cảm ứng ma pháp xao động ở chung quanh. Tinh thần lực cao siêu đã giúp cho gã mập lập tức cảm giác được ở chỗ cách dong binh hai dạm có một ma lực nhè nhẹ chuyển dần về hướng này. Lúc nãy khi sử dụng Vu sư chỉ nhãn, hắn không hề phát hiện kẻ này. Vị ma pháp sự này đã có thể tự ẩn hình, như vậy y ít nhất phải là một trung cấp pháp sư.
La Cách lập tức tập trung tinh thần, cố gắng cảm ứng vị trí của đối phương, nhưng "Chân thật chi nhãn" dùng để phá giải ẩn hình thuật này lại là một thứ ma pháp cấp bốn, hiện giờ gã không có cách nào phòng ra được. Tuy nhiên, biện pháp dù sao vẫn có. Hắn nghĩ ngợi một hồi, rồi cười âm trầm, nhân vị pháp sư đó còn một cự li khá xa, hăn nhanh chóng đến cạnh Ai Đặc đang đứng gần đó nhất thương lượng một hồi, rồi nhanh nhẹn biến mất vào trong sâm lâm như một con ma thú.