Đội tuần tra đang nhàn du tiêu hóa buổi ăn sáng, nhưng phong cảnh của sâm lâm này thực ra chẳng có gì đáng hân thưởng.
Bọn họ tịnh không quá lo lắng cho sự an toàn của bản thân, dù sao thì cũng có một trung cấp pháp sư ngấm ngầm đi theo bảo hộ cho chúng. Bọn kỵ binh thô lỗ hầu như không hề quan tâm đến phương hướng. Vài người đàm luận về lần tuần tra tháng trước gặp được một thôn nữ trẻ tuổi yếu đuối, từ da thịt trắng muốt, đến vòng eo thô thô nhưng có lực, tiếng kêu tuyệt diệu, sự tránh né hay không thể tả, đặc biệt là thân hình uốn éo, tiếng cười dâm đãng càng lúc càng lớn.
Tử vong là chuyện đến vào lúc ngoài ý muốn nhất. Tên từ trong rừng sâu chợt bay ra như mưa. Toàn bộ hai mươi cây đoản cung, ba cái nỏ lớn đều ngắm chuẩn ba kỵ binh đi phía trước. Những kỵ binh tuần tiễu này thân thủ cũng nhanh nhẹn, nhanh chóng gạt các mũi tên, nhưng trong lúc gấp gáp chỉ gạt được phân nửa. Ba người phía trước người nào cũng trúng vài mũi tên, rớt xuống ngựa. Ba kỵ binh chưa trúng tên phản ứng thần tốc, nhanh chóng tiến vào rừng, không cho bọn dong binh cơ hội phóng tên lần thứ hai.
Dong binh bỏ cung tên xuống, rút trường kiếm ra bắt đầu đánh sáp lá cà. Các kỵ sĩ tuần tra đều có vũ kỹ không tệ, đặc biệt là một kỵ sĩ cầm cự kiếm càng dữ dội hơn. Y thao túng ngựa linh hoạt phóng qua hai cổ đại thụ, phóng thẳng tới ba dong binh đang rút kiếm ra. Cự kiếm vung lên, đã đánh ngã một tên dong binh, rồi nhanh như chớp phóng đến tên dong binh thứ hai.
Dong binh cử kiếm đón đỡ, “đang” một cái, thanh trường kiếm bị gạt phăng. Hắn tức thời hồn phi phách tản, tay trái chợt giơ ra, dùng kỵ sĩ cương thuẫn bảo vệ trước ngực.
Mũi của cự kiếm và cương thuẫn chạm vào nhau lóe hào quang, phát ra âm thanh xé tai buốt tê cả hai hàm răng. Thuẫn bài hình cong to lớn đã khiến mũi kiếm chệt ra một bên.
Dong binh bị lực chấn động bắn vụt ra sau, trên tay phát xuất âm thanh của xương bị gãy. Kỵ sĩ cầm cự kiếm ngồi trên ngựa cười nanh ác, cổ tay lác nhẹ, cự kiếm chúc xuống dưới, vẻ ra một vết thương sâu hoắm lòi xương trên đùi không có cương giáp phòng hộ của dong binh.
Dong binh thứ ba quay đầu trốn vào sau những cây cổ thụ. Cự kiếm kỵ sĩ quét mắt phát hiện hắn mặc áo quần hoa lệ, lập tức bỏ qua hai dong binh đã bị thương, quay ngựa đuổi theo. Dong binh đó chính là Luân Tư, trong thời khắc quan hệ đến tính mệnh này, toàn thân mặc giáp trụ nặng nề là thế mà không ngăn cản được hắn phát huy sự nhanh nhẹn không thua về đạo tặc, xuyên qua xuyên lại giữa đám cây rừng, khiến kỵ sĩ phía sau thủy chung vẫn không đuổi kịp.
Hai kỵ binh tuần tra còn lại không có vận khí và thân thủ như đồng bạn. Một tên vừa phóng ngựa đuổi theo một dong binh, thì từ trên cây trên đầu đột nhiên chọc xuống hai lưỡi phủ thương. Hắn vô cùng kinh hãi, nhanh chóng mọp xuống ngưa, thúc vào bụng ngựa, khiến chiến mã phóng lên một cái bay đi ba mét tránh được số kiếp. Tuy nhiên, còn một thanh phủ thương khác vô thanh vô tức từ sau lưng thọc đến, nhẹ nhàng cắt ngang bì giáp, gần như chém đứt hắn làm hai đoạn.
Khải Đặc phóng từ trên cây xuống, vội đến nổi không kịp tra xét thi thể, nhanh chóng vung phủ thương phóng đến yểm trợ trận đánh đang văng vẳng vọng lại. Một tên kỵ sĩ tuần tra còn lại đã bị Ai Đặc dẫn đầu 5 tên dong binh vây bọc trùng trùng. Mãnh hổ không thể địch nổi bầy sói này, do đó y nhanh chóng bị một dong binh từ phía sau lén chém trúng đùi, sau đó bị loạn kiếm chém chết.
Cự kiếm kỵ sĩ đuổi theo Luân Tư vòng vèo đến hết hai lượt lớn, hai tiếng kêu thảm truyền đến từ xa đến khiến hắn cải biến chủ ý, quay đầu ngựa lại chuẩn bị bỏ chạy. Nhưng ngựa của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, mông ngựa đã bị cắm một mũi tên nỏ, kỵ sĩ bị hất xuống đất. Hắn lâm nguy không loạn, lăn tròn người rồi phóng vụt dậy, phát hiện Khải Đặc cầm phủ thương nhiễm máu chặn ngay trước mặt. Phật Lãng ca đang cầm chắc cây nỏ, Luân Tư cố chạy trối chết lúc nãy cũng xuất hiện. Kỵ sĩ xuất mồ hôi tay đầm địa, không khỏi cất tiếng mắng chởi: "Cái tên pháp sư đáng chết đi đâu rồi?"
Tình cảnh của Ma pháp sư cũng không hay ho gì. Sau khi phát hiện có người sử dụng vu sư chi nhãn, y liền thi triển ẩn hình thuật, nhanh chóng nhưng cẩn thận tiếp cận chiến trường.
Lúc này từ xa xa đã vang lên tiếng đả đấu, rất may là, y phát hiện một kỵ sĩ khôi giáp sáng màu đang mai phục trong rừng cách đó ba mươi mét, xem điệu bộ có vẻ là quan chỉ huy. Ma pháp sư thầm cảm thấy rất hài lòng với vận khí của mình, một đạo thiểm điện phóng tới, đánh trúng mục tiêu. Nhìn toàn thân kỵ sĩ đó bốc đầy ánh lửa từ từ ngã xuất, ma pháp sư liền hiện thân nghênh ngang bước lại. Y vô cùng tự tin với uy lực pháp thuật của mình, hơn nữa đã chuẩn bị đến đạo thiểm điện thứ hai phòng khi cần sử dụng.
Kỵ sĩ ấy gian nan gượng đứng dậy, đạo thiểm điện thứ hai phóng tới, trúng vào y lần nữa. Có điều lần này kỵ sĩ không hề té xuống, mà chuyển thân quay lại, dưới mũ giáp là một cái đầu lâu, đôi mắt sâu hoắm thỉnh thoảng lóe lên luồng hỏa diễm trắng bạch, nhìn ma pháp sư chòng chọc.
Ma pháp sư giật mình khi chứng kiến chuyện ấy, con khô lâu dường như còn mỉm cười đối với y nữa. Ma pháp sư chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, tay toát mồ hôi lạnh. Bao nhiêu năm chiến đấu đã hình thành bản năng khiến y nhanh chóng khởi động hộ thân phù đang đeo. Một đạo bạch sắc quang trụ từ dưới chân vụt lên, sau đó thì biến mất. Bằng mắt thường thì không thể nào nhìn thấy được ma pháp lực trường đang bao phủ ma pháp sư. Pháp thuật cấp hai "Ma pháp khôi giác" thực dụng vô cùng, vừa đơn giản dễ học, vừa tuyệt đối trở thành thứ phòng thân hộ thể bắt buộc phải có của ma pháp sư xuất môn ra ngoài.
Bản thân y vốn đã là một ma pháp sư trung cấp, thế mà vẫn còn hộ thân phù khởi động pháp thuật cấp hai? Điều này thực ra chỉ có một mục đích: y muốn tận dụng thời gian tụng niệm một loại chú ngữ khác.
Trên chiến trường, thời gian là sinh mệnh của ma pháp sư, nếu có cùng pháp lực, cùng loại chú ngữ, thì ai niệm xong trước là người đó chiếm tiên cơ.
Những người khác nhau sẽ mất thời gian khác nhau để niệm chú ngữ, bỡi vì dù sao họ cũng có khẩu âm riêng, tập quán ngôn ngữ riêng. Thậm chí, tâm tình ngày ấy của họ có thoải mái hay không đều ảnh hưởng đến sự phát huy của chú ngữ. Do đó, có một câu nói nổi tiếng trên đại lục ai cũng công nhận: "Nói lắp không thể làm ma pháp sư."
Nhưng chú ngữ không phải càng nhanh là càng tốt. Chẳng phải vì càng nhanh thì càng có tỷ lệ thất bại cao, mà là vì các pháp thuật cao cấp có chú ngữ vừa dài vừa đầy ảo khẩu (tiếng nhịu), hơn nữa rất nhiều âm tiết trong chú ngữ đều là thứ không thể bỏ qua, đó là một sự khó khăn không dễ vượt qua. Do đó, những âm tiết có thể súc giảm đều là bí mật trọng đại nhất của ma pháp sư, thậm chí đệ tử thân cận nhất cũng không nhất định sẽ được truyền thụ.
Chú ngữ của Ma pháp sư sắp sửa hoàn thành, một pháp trận triệu hoán dần dần xuất hiện trên mặt đất, trong ánh quang mang chớp lóe, một ma pháp sinh vật từ từ thành hình.
Lúc này, La Cách vô thanh vô tức xuất hiện từ phía sau, giơ chiến phủ chém mạnh vào lưng ma pháp sư. Mắt thấy vị pháp sư này sắp sửa đầu rời khỏi cổ, hắn đột nhiên cảm thấy búa của mình như chém vào một khối mở bò lớn, không tự chủ được chệch sang một bên. Là một kẻ tép riu trong nghề xài chiến phủ, hắn không thể nào khống chế được búa đã chém ra.
Ma pháp sư giật bắn mình, lắc thân né tránh. Chiến phủ đã vạch ra trên vai y một vệt máu dài. La Cch lại tung ra một cước, nhưng cuối cùng lại cải thành cú quét hạ bàn ưa thích nhất. Quả nhiên, cước của hắn giống như tống thẳng vào một cái bông gòn, dù cú đá vừa mạnh vừa hiểm này không khiến ma pháp sư bay đi.
"Hống!" một tiếng gầm dữ dội vang lên từ sau lưng La Cách. Hắn quay đầu lại nhìn, thì ra là một con hắc hổ đang muốn phóng đến.
"Mẹ kiếp!" La cách thầm bảo xui xẻo, vốn đã thành công trong việc chiến đầu cận thân, tên ma pháp sư đó coi như xong rồi, không ngờ sủng vật của y lại có hình thức chiến đấu rất khó thấy. La Cách đã đem khôi giáp khoác lên người Phong Nguyệt, hiện giờ chỉ còn lại một cái bố sam.
Cho dù là thế nào, hắn tuyệt không thể nào ngăn được hàm răng hắc hổ như thế. "Hô", một cái phủ thương từ trên không chém trúng hắc hổ. Thì ra là Phong Nguyệt đã mang bộ khôi giáp nặng nề của hắn lạc lè đi đến. Hắc hổ nhanh chóng thay đổi mục tiêu, phóng về phía Phong Nguyệt.
La Cách lau mồ hôi lạnh, nở nụ cười độc ác chuyển sang ma pháp sư đang lầm bà lầm bầm bò lên từ dưới đất, huy phủ chém xuống. Tuy có ma pháp khôi giáp bảo hộ, nhưng tên ma pháp sư này làm sao là đối thủ với La Cách mang thân đầy man lực?
Thân y nhanh chóng trúng liền mấy vết thương, máu huyết đầm địa. Vài chú ngữ cuối cùng bị cắt đứt, ma pháp sư cắn răng, một bảo thạch nhiều màu được phóng ra bay về phía đối thủ. Nó trúng mệnh môn của La cách, khiến thế công của hắn chậm lại, bắt đầu do dự xem có nên kiểm điểm độ tinh khiết coi như thế nào.
Ma pháp sư thấy cơ hội đã đến, liền lăn tròn bật dậy định đào tẩu. Tuy nhiên, y lại vướng phải một nhánh cây đưa lên, giật mất cái khăn đội đầu. Những vết thương trên dưới khắp người y bắt đầu đau nhức, ma pháp sư đau suýt hôn mê.
Phong Nguyệt đang đánh sáp lá cà với hắc hổ, bắt đầu đi vào thế hạ phong. Khôi giáp đó nặng quá, còn phủ thương thì nó cầm không quen tay. Đối với một xương khô lâu có lực lượng hữu hạn, thì trang bị của kỵ sĩ tịnh không thích hợp.
Tương ứng với đẳng cấp của ma pháp sư, con hắc hổ này rõ ràng là dữ dội tương đương. Rất tiếc răng nanh của nó không thể nào sánh được với cương giáp do La Cách tinh tâm chế tạo.
So với mấy tháng trước đây, Phong Nguyệt hiện giờ đã có xương cốt rất vững chắc, màu xương nhu hòa và tinh khiết, các đầu xương được nối với nhau rất lưu sướng, vừa nhìn là biết một khô lâu thượng phẩm
Khi đánh với hắc hổ đến giờ, Phong nguyệt đã hy sinh vài đốt xương xương, chém trúng hác hổ một phủ, cát đứt nủa cái đuôi lớn. Hắc hổ cũng lưu lại trên xương đùi của Phong nguyệt vài vết ra9ng, trong số đó có những đạo sứt mẻ.
Cảm thụ được Phong Nguyệt truyền đến vẻ sốt ruột, La Cách nhớ đến chiến cục bên đó, quay đầu lại nhìn. Chỉ mới có chút sơ sẫy đó, sau người hắn đã truyền tới một giọng tụng chú đơn giản. Hắn liền quay đầu lại, nhìn một cái quyển trục đang bị đốt chày trong bàn tay của ma pháp sư, hỏa cầu to lớn bằng cái đấu đã xuất hiện trước mắt. La Cách không còn lựa chọn nào khác, dùng búa che mặt, phục xuống mặt đất.
"Oành!" một cái, hỏa diễm ùn ùn dâng lên. Cái hắc thủy tinh trên búa của La Cách ong lên một tiếng, một đạo hộ tráo mờ nhạt màu đen bảo hộ La Cách vào giữa. Tuy nhiên, hộ tráo này không hoàn toàn cản trở được luồng lửa nóng. Một hương vị như thịt khét bay từ trong rừng ra. Còn tên ma pháp sư ấy, do thân đã sớm bị trọng thương, không thể nào đề kháng nổi uy lực của hỏa cầu thuật, liền bị đốt thành than.
Hắc hồi quay về không gian của nó, Phong Nguyệt do La Cách bị trong thương nên cũng quay về dị giới. La cách tán phát một hương vị dụ hoặc như thịt thỏ rừng nướng, từ từ đứng lên, nhưng rốt cuộc ngã quỵ xuống. Trước khi ngất đi, hắn phát thệ sẽ không phóng qua con chó mắc sình nào nữa.