Phía bên trên , đằng sau những đống đổ nát hoang tàn của Hỏa Linh cung , vô số người vận hắc y với hình một tia sét trắng lạnh chạy ngang ngực xuất hiện . Chúng nhân nhất thời thất sắc !
Lâm Bảo Quân cùng Lâm Yến Hoa có chút run run bờ vai . Nét mặt uất hận lẫn thống khổ vây bọc . Nhìn qua tâm trạng ấy , Nhược Hàn có thể đoán được bọn này đích thị thuộc Phong Lôi Giáo !
Lâm Yến Hoa trấn tĩnh mắng :
-Khốn kiếp ! Lâm Chí Hà ngươi cũng vác mặt tới đây sao ?
Lâm Chí Hà bước lên mấy bước , tách khỏi đám giáo đồ nói :
-Oa nhi ! Ngươi liệu mồm miệng mà ăn nói , nơi này chỉ những người như ta mới có tư cách tới , các ngươi quên đi mối thù hơn sáu ngàn năm trước , lo hưởng vinh hoa phú quý thì tư cách gì dám hỗn láo với ta ?
Lâm Yến Hoa chỉ tay ngang mặt lão run giọng :
-Ngươi !...
Lâm Bảo Quân đưa ngọc thủ ngăn bào muội lại , nàng ngẩng cao đầu nói :
-Ngươi thân tuy là thúc thúc bọn ta , nhưng một là dám cả gan làm phản . Hai nữa , tàn ác giết chết đại huynh và đại tẩu ! Ta thân làm giáo chủ Hỏa Linh giáo , hôm nay trước mặt liệt tổ liệt tông , một lần nữa tuyên án ngươi tội chết ! Nếu ngoan ngoãn chịu tội thì tự nhiên sẽ được chết an lành , còn nếu như ngoan cố làm càn thì phải chịu nhục hình , chết trên ngọn lửa !
Lâm Chí Hòa căng mắt nhìn Lâm Bảo Quân như nhìn một vật thể lạ , mãi một lúc sau hắn mới cất một tràng cười đầy khinh khi :
-Ngươi khoác lác đủ hay chưa ? Bằng với thực lực hiện nay của ngươi mà dám mơ mộng đến chuyện tuyên án ta hay sao ?
Bích Du chân nhân hừ lạnh xen vào :
-Chuyện nội bộ của tà giáo các ngươi hãy để xuống âm phủ mà giải quyết !
Nói đoạn quay sang nhìn Minh Nguyệt đạo cô , cả hai phất nhẹ tay , hai đạo bạch quang chói lòa xuất ra khỏi lòng bàn tay , bay vụt lên trời cao nổ vang một tiếng , bạch quang phát ra tứ phía lấn áp cả ánh hoàng kim . Liền đấy , xung quanh Hỏa Phụng Sơn vô số nam nữ đạo sỹ xuất hiện vây chặt lấy đám người Hỏa Linh Giáo và Phong Lôi Giáo !
Mọi người trong trường ngơ ngẩn nhìn , Nhược Hàn chân diện méo mó , không ngờ Bích Du cung và Minh Nguyệt cung đã dốc toàn lực đến đây , cục diện xem ra khó bề tránh được cảnh máu chảy , đầu rơi !
Lâm Chí Hà ban đầu có chút biến đổi , nhưng lão trấn tĩnh ngay tức khắc nói :
-Hay lắm ! Bọn ngươi tự xưng chính đạo nhưng sáu ngàn năm trước đã vũ nhục tiên tổ ta , hủy diệt môn phái ta , hôm nay coi như ở đây giả quyết hết ân oán vậy !
Minh Nguyệt Đạo cô ngước mặt đi , thái độ khinh bỉ nói :
-Các ngươi nghĩ lực lượng của mình có thể đấu lại bọn ta sao ?
Lâm Yến Hoa nãy giờ bị áp chế , bây giờ đã lủi ra xa Bảo Quân hơn một chút nên trừng mắt quát :
-Tất cả các ngươi đều chẳng ra gì , hôm nay đừng hòng kẻ nào rời khỏi đây !
Lâm Chí Hà nheo mày , nét khinh bỉ khi nãy tự nhiên biến đâu mất , trên chân diện lộ ra vài nét lo lắng lẫn khó hiểu !
-Xem ra bọn ngươi cũng đã có chuẩn bị ?
Lâm Bảo Quân không trả lời , nàng đưa cây thiền trượng hướng thiên , ánh sáng bảy sắc buông tỏa lên trời cao như cầu vồng lấp lánh , vi vút trong nắng mai những dải tiên khí bập bềnh như mây . Liền đấy mấy trăm người vận y phục vàng chói lóa bay bay đến .
Họ án ngữ thành hàng trước Hỏa Linh cung , cúi đầu hô :
-Giáo chủ anh minh !
Minh Nguyệt Tiên cô , Bích Du chân nhân , Lâm Chí Hòa nét mặt đại biến ! Nhược hàn tý tởn mắng :
-Mấy lão già khốn kiếp , khôn hồn thì đầu hàng đi !
Lâm Bảo Quân ngước mắt nói :
-Những chuyện cũ hãy để cho nó chìm vào quá khứ , hôm nay ta chỉ là không muốn nơi này xảy ra cuộc chém giết đổ máu , các người nên thấy khó mà lui !
Bích Du chân nhân cười nhạt :
-Không ngờ Hỏa Linh Giáo lại có nhiều người đến vậy , thực là ta đã nhận định sai lầm !
Lâm Chí Hà không quan tâm tới mấy câu lảm nhảm của lão đạo sỹ già , hắn nhìn Bảo Quân cười nhạt :
-Ngươi chẳng qua cũng là có ý muốn lấy bảo vật nơi Hỏa Linh mật thất mà thôi !
Lâm bảo Quân gật đầu :
-Đúng vậy ! Ta thật sự có ý ấy , bởi vì những vật ấy là của Hỏa Linh chân nhân thì phải do Hỏa Linh Giáo chấp chưởng !
Lâm Chí Hà trừng mắt mắng :
-Đê tiện , ngươi còn dám nhắc đến Hỏa Linh chân nhân ? Vậy có biết ngài chết về tay ai không ?
Lâm Bảo Quân thản nhiên đáp :
-Cái này tự nhiên là ta phải biết !
-Biết ? Thật nực cười ! Ngươi biết sao không trả thù cho người ?
-Tại sao ngươi nghĩ Hỏa Linh chân nhân muốn trả thù ?
-Ngươi ...
-Hỏa Linh chân nhân lòng từ bi bao trùm chúng sinh , năm xưa người cam tâm mà chịu chết chẳng qua cũng vì nghĩ mình có lỗi với cố nhân ! Ta tin rằng nếu người có sống lại thì tuyệt đối chẳng bao giờ muốn trả thù !
-Ngươi nói vậy chẳng qua là lý sự cùn , tâm tư e sợ bọn chúng cho nên mới viện lý do ấy để hưởng vinh hoa phú quý !
Lâm Yến Hoa tức giận quát :
-Lão già khốn kiếp ! Xem ra bụng trâu ra sao thì nghĩ bụng bò cũng thế , không cho lão nếm mùi lợi hại thì chưa sáng mắt ra !
Nói đoạn ngọc thủ vung lên , ánh sáng vàng le lói bao bọc toàn thân . Lâm Bảo Quân cũng chẳng ngăn cản , một là vì biết rõ khả năng của bào muội , hai là đã tuyên bố tội chết của lâm Chí Hà , tất nhiên không thể không thực hiện !
Đúng lúc Lâm Yến Hoa định xuất thủ thì trên trời cao một đạo tử quang đánh thẳng xuống phía nàng . Lâm Bảo Quân hoảng sợ , liền vung thiền trượng lên xuất hỏa quang cản lại !
Ầm !
Một tiếng nổ khủng bố vang lên , quang mang phát tán dữ dội . Lâm Bảo Quân khẽ run người một cái ... Độc Cô Thiên Phi mừng rỡ gọi :
-Gia gia !
Độc Cô Hàn nheo mày :
-Gia gia ? Độc Cô thành chủ cũng đã tới rồi sao ?
Lời hắn vừa dứt thì Độc Cô Hồng trong bộ trường bào màu hải bối tử cũng phiêu phất đáp xuống , râu tóc lơ phơ theo gió , lão cười vang một tiếng ! Vô cùng sảng khoái !
Lâm Yến Hoa trừng mắt phượng , má đào phơn phớt hồng sắc mắng :
-Bỉ ổi , vô liêm sỷ ! lão đường đường là một Thành Chủ mà đi lén lút tập kích người ta sao ?
Độc Cô Hồng mặt không sắc giận , lão bước đến chỗ Bích Du chân nhân cùng Minh Nguyệt Tiên cô khẽ gật đầu chào . Hai vị cung chủ cũng nghiêng mình chào lại . Bích Du chân nhân mỉm cười nham hiểm nói :
-Xem ra hôm nay thành chủ đến đây cũng có cùng mục đích với bọn ta ?
Độc Cô Hồng lắc đầu :
-Còn chưa biết ! Còn chưa biết !
Lão quay sang nhìn Lâm yến Hoa , nét mày khẽ xích lại nói :
-Chỉ là ta muốn đùa vui một chút , để giết a đầu ngươi ta tự tin không quá ba chiêu , việc gì phải đánh lén ?
Lâm Yến Hoa ngọc diện đỏ ửng lên nói :
-Lão già đáng chết ! Cho ngươi nếm mùi lợi hại !
Nói xong ngọc thủ bùng cháy sắc quang , tuy nhiên Lâm Bảo Quân đã lăng mình đến , bằng một thủ pháp vi diệu dập tắt ánh lửa !
-Bào muội bình tĩnh nào !
Lâm Chí Hà ngửa mặt cười điên cuồng :
-Hay lắm ! Cả bọn Bạch Vân Thành cũng đã đến rồi , xem Lâm Bảo Quân ngươi cuối cùng sẽ đối xử ra sao ?
Độc Cô Hồng cười nhạt một tiếng , lão quét mắt lên đám đệ tử Hỏa Linh Giáo nói gọn :
-Bằng vào bọn ngươi mà muốn đối đầu với ta hay sao ?
Lâm Bảo Quân ngẩng đầu , làn môi khẽ run lên , chẳng thèm nói gì . Độc Cô Hồng nheo mắt nhìn nàng :
-Ồ ! Bây giờ mới để ý , hóa ra tiểu cô nương này lại chính là Hỏa Linh Giáo chủ , thật lão phu có mắt mà như mù rồi !
Lời nói có mấy phần châm biếm . Bảo Quân dung nhan bất phàm , thế nhân chẳng được mấy người như nàng , lẽ đương nhiên gặp một lần thì ấn tượng rất sâu , dù có ăn vận y phục khác thì cũng chẳng thể không nhận ra . Độc Cô Hồng chẳng qua cũng chỉ mỉa mai , xem thường Hỏa Linh Giáo không có người tài trí nối dõi đến nỗi phải để một tiểu cô nương chấp chưởng mà thôi !
Lâm Bảo Quân thì tính khí có thể phẳng lặng như nước , còn Yến Hoa thì đời nào chịu được , nàng ta vùng vằng thoát khỏi tỷ tỷ băng đến Độc Cô Hồng xuất thủ !
-Ngươi già đầu lại đi tập kích kẻ hậu bối , còn mặt mũi để tự hào nữa sao ?
Hỏa quang như cộng hưởng với ánh nắng trên Hỏa Phụng Sơn , bùng phát chói lòa , toàn thân nàng rực rỡ như ngọn lửa linh thiêng , đạo chưởng phong đẩy ra cơ hồ cái thở mạnh của một con hỏa long khổng lồ !
Độc Cô Hồng vốn tự đại , lão cho rằng cháu gái mình thì cũng kế thừa được cái tư chất bất phàm của mình , trong số lớp trẻ hẳn không ai còn là đối thủ của nàng ta .
Lâm yến Hoa bất quá còn kém tuổi Thiên Phi , chân tu khó mà vượt hơn . Tuy nhiên khi thấy đạo chưởng phong uy mãnh ấy thì đã nhận ra sai lầm của mình !
Chỉ là lão tu chân mấy trăm năm , tính khí có tự đắc nhưng cũng là nhân tài có một , tất nhiên đạo chưởng phong của Lâm Yến Hoa dù có bất ngờ cũng khó đắc lợi !
Thân hình Độc Cô Hồng nhấp nhoáng , lão vọt ra xa mười trượng , tử quang dày đặc xuất hiện trên hữu thủ , lão đẩy chưởng ra cản lại , miệng hừ nhạt :
-Xem ra các ngươi cũng không đơn giản !
Ầm !
Cái lưỡi lửa khổng lồ do Lâm Yến Hoa phát động liền chìm trong tử quang đại thịnh , toàn thân nàng run lên như người bị sốt rét , vội nhảy lùi lại sau tránh dư lực !
Lâm Bảo Quân cùng Không Tâm chạy đến hỏi :
-Có sao không ?
Lâm Yến Hoa thần sắc nhợt nhạt , nhưng trấn tĩnh mỉm cười đáp :
-Muội không sao !
Độc Cô Hồng vút râu gật đầu :
-A đầu ngươi không chỉ là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ mà chân tu cũng là số một trong lớp trẻ , đáng khen lắm , chỉ tiếc là ...
Độc Cô Hồng rất ít khi khen ngợi người ta , đơn giản bởi vì lão nghĩ không ai đáng để lão khen . Cho nên mỗi khi khen ngợi ai thì đều là thật lòng cả !
Nhưng lúc này chẳng ai để ý đến điều ấy , bởi vì Độc Cô Hồng đang phát chưởng , quang mang bắt đầu rực rỡ bao bọc song thủ lão . Bọn Lâm Chí Hà cười ruồi , nét mặt tỏ ra vô cùng đắc ý !
Đúng lúc Độc Cô Hồng định xuất thủ thì không gian lại có chút biến chuyển , tiếp đấy một tràng cười đầy ấm áp vọng đến :
-Độc Cô Thành chủ hôm nay cũng có nhã hứng đùa vui với lớp trẻ sao ?