Nền gạch này không biết lát bằng thứ đá gì ? Trời tối đen như mực , ngay cả cả bàn tay hắn cũng nhìn không thấy ! Nói gì đến các viên đá ?
Chỉ thấy những khối đá này ráp với nhau khít y như một phiến đá khổng lồ được cắt mỏng ra mà đặt vào vừa vặn với nền căn phòng .
Hắn sờ mãi nhưng tuyệt nhiên không có gì khác lạ , bàn tay mồ hôi chảy xuống ướt đẫm . Hắn thất vọng nằm dài xuống sàn . Chuyến này thì chết thật rồi ! Chết trong đêm đen đầy cô tịch ! Nhược Hàn ơi ! Ngươi rốt cục thì đã bị bào ứng vì những hành động chẳng ra gì của mình rồi !
Đột nhiên hắn thấy ánh sáng le lói bên trên hắt xuống , đích thị là ánh lửa rồi ! Ánh sáng ngày càng gần , Nhược Hàn thấy tim mình nhảy loạn lên , hóa ra hắn đoán đúng , căn phòng này giống như cái bình không có nắp !
Hắn mừng rơn , đứng dậy hét :
-Có ai trên đó không ? Cứu ta với !
Dần dần có tiếng bước chân vọng lại , nhẹ nhàng như đi trên mây , nhưng Nhược Hàn sau một thời gian ở trong tĩnh lặng thì thính nhĩ trở nên nhạy bén hơn rất nhiều . Chợt thấy ánh lửa bập bùng bên trên , người đó đã đến sát "căn phòng" này . Nhược Hàn hét :
-Cứu ta !
Bên trên vọng xuống một tiếng thở dài , nghe rất êm tai mà lại có cái gì đó quen quen , người đó nói xuống :
-Thật đáng đời , đúng là chẳng ra gì thì sẽ gặp quả báo mà !
Nhược Hàn chẳng biết nên khóc hay nên cười , hắn đành làm ra vẻ ăn năn nói :
-Cô nương , dù sao ta với tỷ tỷ cô nương cũng là đồng môn , cứu ta lên đi rồi muốn trừng phạt ta thế nào cũng được !
Người trên ấy đích thị là Lâm Yến Hoa , nàng cười nhạt :
-Câm mồm ! Tỷ tỷ ta đường đường là giáo chủ Hỏa Linh giáo , đến Ngọc Hư cung chẳng qua cũng chỉ là thăm dò , sao có thể là đồng môn với tên vớ vẩn như ngươi được ?
Nhược Hàn tức ói máu , nhưng biết tính mạng mình đang nằm trong tay ả a đầu này nên chỉ biết nén giận mà dịu giọng :
-Thôi được rồi ! Cô nương muốn ta không gặp Bảo Quân cũng được , chỉ cần cứu ta lên thì ta sẽ chấp nhận hết !
Lâm Yến Hoa cười gằn :
-Vô lại mà , mới có nguy hiểm một chút đến tính mạng đã quên ngay tỷ tỷ ta rồi , thật là uổng công cho tỷ tỷ ta vì ngươi mà cứ nhì nhằng ở lại Ngọc Hư cung , mặc cho ta viết bao nhiêu thư cũng không chịu về !
Nhược Hàn tức lộn ruột , cái này cũng không được , cái kia cũng không được , rốt cục nàng ta muốn cái gì đây ? Thật đáng ghét quá đi thôi !
-Sỹ khả tử bất khả nhục ! A đầu ngươi vừa phải thôi , cái này cũng không ưng , cái kia cũng không chịu , muốn ta làm gì đây ?
Lâm Yến Hoa bụm miệng cười :
-Ngươi nói đấy nhá ! Cái gì mà "khả tử bất khả nhục" ? Được rồi , ở đó mà "bất khả nhục" !
Nhược Hàn giật mình , hắn chỉ mạnh miệng vậy thôi , chứ thực ra hãy còn rất yêu đời :
-Cô nương ...
Lâm Yến Hoa vẫn bước đi , có vẻ không muốn dừng lại :
-Gì ? Chả phải ngươi nói thà chết không chịu nhục sao ?
Nhược Hàn méo mó :
-Ít ra cô nương phải nói rõ là muốn ta làm gì thì ta mới biết được chứ ?
Lâm Yến Hoa quay lại , lần này thì nàng ló ra khỏi cái vách , trên tay ... trời ! Nhược Hàn xuýt nữa ngã ngửa xuống sàn khi thấy cánh tay trái nàng đang bốc cháy thành ngọn đuốc !
-Chết ! Dập lửa ngay , nếu không bỏng chết bây giờ !
Lâm Yến Hoa che miệng cười mấy tiếng , vẻ mặt chẳng có gì là đau đớn nói :
-Đúng là đồ nông cạn , ngươi nghĩ ta ngu như ngươi sao ? Đây chẳng qua là thứ bùa pháp của Hỏa Linh Giáo thôi !
Nhược Hàn thấy mình quê một cục , đang không đâu lại quan tâm tới ả làm gì cho mang nhục vào người cơ chứ ? Được rồi ! lần sau ngươi có chết ta cũng kệ !
-Cô nương kéo ta lên đi !
Lâm Yến Hoa khinh khi nói :
-Ngươi tu hành bao nhiêu năm mà vẫn không bay được lên đây à ?
Nhược Hàn gãi đầu :
-Ngọc Hư cung chưa dạy phép thuật đó cho ta!
Lâm Yến Hoa thở dài :
-Còn tưởng Ngọc Hư cung các ngươi thế nào ? Hòa ra cũng chỉ vậy !
Nói xong đi luôn , Nhược Hàn thất kinh gọi :
-Cô nương !
-Gì ?
-Tại sao ... chưa giúp ta lên ... mà đi đâu vậy ?
-Óc ngươi ngắn quá vậy ? Không đi lấy dây thì làm sao kéo được ngươi lên ?
Nhược hàn méo mặt , thật chưa có hôm nào hắn nhục nhã như hôm nay ! Nhưng nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp hãy còn chờ mình thì cố gắng cười xòa một tiếng !
Nhược Hàn chờ hòai mà không thấy nàng ta quay lại thì bắt đầu lo lắng , khéo ả này lừa mình rồi bỏ đi nơi khác cũng nên ! Lòng hắn nóng như lửa đốt , đi lại liên tục không ngừng nghỉ ...
Cuối cùng cũng thấy Yến Hoa đến , nàng ló gương mặt lấp lánh dưới ánh hoàng kim xuống nói :
-Ta có điều kiện , ngươi phải đáp ứng thì ta mới kéo lên !
Nhược Hàn gật đầu :
-Được rồi , cô nương nói đi !
Lâm Yến Hoa lúng liếng mắt nói :
-Chỉ cần ngươi từ nay không được gặp gỡ Tỷ Tỷ ta nữa thì tự nhiên ta sẽ cứu !
Nhược Hàn trầm ngâm , hắn ngồi gục xuống đất thở dài một tiếng , Lâm Yến Hoa làm như bước đi nói :
-Nếu không thì ta đi vậy !
Nhược Hàn cười khổ :
-Được rồi ! Ta hứa với cô nương !
-Còn nữa ! Ngươi tuy không được gặp tỷ tỷ ta , nhưng ngày nào cũng phải nhớ đến tỷ ấy một trăm lần !
Nhược Hàn nhăn nhó :
-Rốt cục là cô có ý gì đây ? Đã bắt ta không được gặp Bảo Quân , lại còn bảo ta phải nhớ nàng ?
-Đơn giản thôi ! Tỷ tỷ ta sở dĩ không chịu rời Ngọc Hư cung là vì muốn được ngày nào cũng nhìn thấy ngươi , và tỷ ấy biết ngươi cũng thế ! Nhưng bây giờ tỷ ấy phải về , nếu ngươi cứ nhì nhằng thì sớm muộn tỷ ấy cũng sẽ xuất cung ! Không gặp nữa thì dần dà tỷ ấy cũng nguôi thôi !
-Đã vậy thì cô nương còn bắt ta phải nhớ cô ấy làm gì ?
-Lại Ngốc nữa ! Ta nghe nói khi yêu nhau thì người ta rất hạnh phúc khi nghĩ đến nhau , nếu như ngươi nghĩ đến tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ vui hơn !
Đúng là ả nha đầu này việc đời vẫn còn chả hiểu gì ! Đã không gặp nhau thì làm sao còn biết được người ta có nhớ tới minh hay không ?
-Ê ! Ngươi có hứa hay không ?
-Lúc nào ta chả nhớ đến Bảo Quân , vị tất cô nương phải bắt ta hứa làm gì ?
-Không được ! Ngươi rất vô lại , sợ rằng gặp được ai đó rồi lại quên đi tỷ ấy thôi ! Tỷ tỷ ta nặng tình nặng nghĩa , nhất định ngày đêm nhớ thương ngươi . Như vậy ngươi cũng phải nhớ lại mới công bằng !
Thật là ... Đã vì lời hứa mà nhớ thương thì còn gì là ý nghĩa nữa cớ chứ ?
Nhưng Nhược Hàn đành cười khổ :
-Ta đồng ý ! Đồng ý ! Đồng ý tất !...
-Xem ngươi kìa , nổi cáu lên như vậy tức là mấy lời nói kia có vẻ miễn cưỡng ! Hãy đặt tay lên trái tim mình , thề đi !
Nhược Hàn thật chỉ muốn dùng ngay Phù Phấn Ngải mà yểm lên ả a đầu này cho ngứa đến chết thì thôi ! Nhưng cuối cùng vẫn phải nén uất khí lại , đặt tay lên ngực nói :
-Ta , Thủy Nhược Hàn , sinh ngày con heo , tháng con lợn , năm con ủn ỉn xin hứa ! Từ nay về sau , dù gặp Bảo Quân hay không thì vẫn ngày đêm thương nhớ nàng , đủ một trăm lần một ngày mới thôi ! Nếu trái lời thề thì sẽ bị sét đánh mà chết !
Lâm Yến Hoa lắc đầu :
-Ta chẳng hiểu tỷ tỷ ta yêu thương ngươi là vì cái gì nữa ?
Nói xong cũng vứt sợi dây xuống nói :
-Được rồi ! Bám lấy !
Nhược Hàn vội tóm lấy nó như tóm pháo cứu sinh , vẻ mặt tý tởn . Lâm Yến Hoa vận lực kéo vù một cái lên . Nhưng khốn nỗi Nhược Hàn túm chưa được chặt lại bị kéo với tốc độ cực kỳ nhanh nên chới với tuột tay khỏi sợi dây ...
Cũng may Lâm yến Hoa dụng lực rất lớn nên hắn cũng vọt được qua cái mấy cái vách lạnh lẽo ấy , chỉ có điều thay vị đáp xuống đất thì hắn đáp ... thẳng vào người Lâm Yến Hoa , cả hai ngã xuống sàn cái bịch . Cánh tay Yến Hoa bị mất lực thì vụt tắt ánh hỏa quang .
Nhược Hàn vừa cảm thấy mặt mình úp vào cái gì đó mềm mềm thì đã bị đạp một cái như trời giáng , hắn rơi ra xa hơn trượng rên rỉ :
-Ôi chao ! Chết ta rồi ...
Giọng Lâm Yến Hoa đầy nộ khí :
-Ngươi thật là vô lại ! Đê tiện ! Bỉ ổi hết chỗ nói !
Nàng ta vươn mình như đứng dậy , đoạn niệm chú thắp hỏa quang lại . Nhược Hàn đau nhói nhưng vẫn cự lại :
-Tại sao cô nương lại đá người ta như thế ? Có biết hành động đó rất dễ gây tuyệt tự cho nhà họ Thủy không hả ?
Lâm Yến Hoa mắt phượng khẽ trừng lên , trong ánh hoàng kim le lói chân diện hãy còn ửng hồng , quát :
-Khốn kiếp ! Ngươi không hiểu nam nữ thụ thụ bất thân là gì à ? lại còn ... lại còn ...
Nói đến đây thì mặt đỏ chín đi , ánh mắt long lanh lên như muốn hóa thành nước . Nhược Hàn thấy lòng có chút nhũn ra , hắn cười gượng :
-Ta đâu cố ý , lỗi là do cô nương kéo ta lên không cẩn thận đấy chứ !
-Lại còn già mồm nữa !
Nhược Hàn khổ sở đứng dậy , hắn ngó qua chỗ Lâm Bảo Quân thấy nàng ta không mặc áo khoác ngoài thì cũng lấy làm ngạc nhiên , đoạn nhìn qua sợi dây gần đấy thấy nó lấp lánh ánh hoàng kim ... cúi đầu thở dài một tiếng !
Chắc hẳn nàng ta tìm không thấy sợi dây nào cho nên mới xé áo ra làm dây kéo hắn lên , vậy mà hắn còn nghĩ oan cho người ta ! Thật là càng ngày càng chẳng ra gì mà !
Lâm Yến Hoa lườm hắn , sắc mặt như đỏ hơn hỏi :
-Ngươi nhìn cái gì ? Nhìn nữa ta phế hai con mắt lẫn hai cánh tay bây giờ !
Nhược Hàn rùng mình , hắn cười xòa một tiếng nói :
-Chúng ta đi thôi !
-Đi đâu ?
Nhược Hàn mỉm cười :
-Đi khỏi cái nơi quái quỷ này chứ đi đâu ?
Lâm Yến Hoa cười nhạt :
-Làm gì có đường nào để rời khỏi đây !
Thủy Nhược Hàn lạnh sống lưng , cái cảm giác này thật giống với cảm giác khi hắn ở trên Côn Lôn đã dụng Truy Phong Bùa mà đâm vào đụn tuyết !
-Cô ... cô nói vậy là ý làm sao ?