Ngưng Bích lâu là kỹ lâu lớn nhất thành Tương Dương , khách nhân đến đây đa số là những bậc đại gia lắm bạc nhiều tiền . Bọn giang hồ cũng hay lai vãng tới , chỉ có điều chiếm một lượng rất ít , trong số hiếm này phần lớn lại là bọn lục lâm . Sau khi cướp giật được tiền bạc thì liền nghĩ đến cách thỏa mãn những ngày gian khổ !
Nhưng ít nhất cũng có vài kẻ ngoại lệ , tức là bọn giang hồ thế gia , giàu có . Thanh Y Tử là kẻ mồ côi , tuy nhiên sư phụ hắn là Tuyền Cơ Tử thì lại coi như con , hết lòng mà thương yêu chiều mến . Tiền bạc đối với hắn không thiếu , cho nên vào Trung Nguyên là hắn nghĩ ngay đến chuyện giải quyết cái nhu cầu chính đáng của một gã nam nhân đa dâm !
Lần trước sau khi chạm trán với Đoan Mộc Duệ thì Thanh Y Tử sợ đến vỡ mật , tuy nhiên nghĩ đến vẻ đẹp điên đảo lòng người của hà Linh Phiêu thì không khỏi tiếc nuối , mà càng tiếc nuối thì hắn lại càng thù hận Đoan Mộc Duệ !
Thanh Y Tử tư chất vốn dĩ không tồi , chỉ tại tính tình nhỏ nhen lại ham mê tửu sắc nên với chuyện võ công vẫn lơi là . Nếu hắn nắm đầy đủ đao pháp lẫn kiếm quyết của Côn Lôn phái thì Đoan Mộc Duệ có muốn thắng được hắn cũng khó !
Suốt cả tuần nay Thanh Y Tử ăn nằm ở Ngưng Bích lâu , có bao nhiêu ả kỹ nữ hắn đều mơn trớn qua nên cũng lấy làm chán , đang khi buồn bực ngồi bên cửa sổ độc ẩm thì chợt thấy một thiếu nữ Nữ Chân dung nhan bất phàm cưỡi ngựa qua . Thanh Y Tử đối với chuyện của người Kim hãy còn mấy phần mơ hồ . Tuy nhiên nhìn nàng ta ăn mặc hết sức lộng lẫy thì cũng đoán được thân phận không tầm thường !
Thanh Y Tử phóng mình qua cửa sổ , hắn lén đi theo nàng ra khỏi thành Tương Dương .
Hoàn Nhan Tuyết Y vẫn không biết gì nên mặc nhiên giục ngựa lao đi , đến chỗ cái cây hôm nọ Vô Hồi ngồi thì nàng nhìn lên cười nhạt một tiếng , lẩm nhẩm một mình :
-Khốn kiếp ! Không hiểu hữu hộ pháp đã trả thù cho mình chưa ? Đối với hạng người như hắn phải giết đi mới đúng ! Mà không , nên bắt về cho mình , hắn thích ăn thịt như vậy thì mình sẽ bỏ đói hắn , sẽ lấy roi quất hắn cho đến chết , như vậy mới hả được giận !
Chợt có tiếng cười hắc hắc vang lên :
-Tiểu cô nương , tại sao lại độc ác như vậy ?
Hoàn Nhan Tuyết Y thất kinh , chẳng lẽ tên Vô Hồi ấy đã đến rồi sao ? Tuy rằng hết sức sợ hãi nhưng nàng vẫn ghì cương ngựa lại ngó lên cành cây . Đấy không phải Vô Hồi , mà là một hán tử trông chẳng tử tế chút nào .
Tuyết Y lấy làm yên tâm , nàng cười gằn :
-Ngươi là ai ?
Thanh Y Tử nhảy xuống đất nhìn nàng đăm đăm nói :
-Thanh Y Tử ! Tiểu cô nương nghe qua lần nào chưa ?
Hoàn Nhan Tuyết Y thấy ánh mắt hắn chẳng đàng hoàng thì má ửng hồng lên một cái , dưới nắng mai trông vạn phần lộng lẫy !
-Ta không quen ngươi , mau tránh ra !
Thanh Y Tử cười gằn một tiếng , đao rút khỏi vỏ , hàn quang lấp loáng . Con hắc mã của Tuyết y bị chặt phăng cái đầu , máu tươi bắt ra , vấy vài giọt lên mặt Tuyết Y . Nàng hoảng sợ tột độ , vội lăng mình rời khỏi lưng ngựa . Thân hình hắc mã đổ xuống , bốn cái chân chồn chồn liên hồi , cuối cùng cứng đơ ra !
Hoàn Nhan Tuyết Y sắc mặt trắng bệch , nàng chỉ tay ngang mặt Thanh Y Tử ấp úng :
-Ngươi ... ngươi !...
Thanh Y Tử cất tiếng cười nham nhở nói :
-Ta chỉ là muốn vui vẻ với cô nương một chút thôi , đâu cần phải hoảng sợ như vậy ?
Hoàn Nhan Tuyết Y võ công vốn cũng không phải tầm thường , sau phút giây hãi hùng liền vận lực đánh ra Ma Diệm Thất Sát quát :
-Khốn kiếp ! Thì ra là một dâm tặc !
Thanh Y Tử nhảy vọt lên tránh chiêu , hắn nheo mày hỏi :
-Đoan Mộc Duệ với tiểu cô nương quan hệ thế nào ?
Hoàn Nhan Tuyết Y tưởng hắn sợ mình nên đắc ý :
-Là sư huynh của ta ! Thế nào ? Sợ rồi hả ?
Thanh Y Tử ngửa mặt cười vang , làn da trên chân diện khẽ giật giật nói :
-Sợ ư ? Lần trước hắn đã cướp đi nữ nhân của ta , vậy thì lần này ta sẽ làm nhục sư muội của hắn để trả thù !
Hoàn Nhan Tuyết Y nghe như sấm động bên tai :
-Ngươi ... nói láo , Đoan Mộc Duệ đại ca không khi nào như vậy !
Thanh Y Tử thấy nàng ta không phải sợ hãi khi biết mình sắp bị vũ nhục , mà đi lo lắng Đoan Mộc Duệ có người đàn bà khác thì đắc ý ra mặt !
-Hóa ra cô nương và hắn là tình nhân , đã vậy thì ta lại càng không thể tha cho cô nương được !
Hoàn Nhan Tuyết Y giận dữ , song thủ lóe sáng quát :
-Cho ngươi nếm mùi Thiên Ngoại lưu Tinh !
Thanh Y Tử cảm thấy đất dưới chân nứt ra , lửa đỏ như nham thạch dội xuống ầm ầm thì sợ hãi nhảy vọt ra sau hơn trượng tránh !
-Thì ra cô nương cũng có chút bản lãnh !
Nói đoạn rút đao tấn công nàng hét :
-Cuồng Phong Sậu Điện !
Gió nổi lên nghi ngút , tưởng chừng trời đột nhiên nổi bão lớn ! Thiên Ngoại lưu Tinh không hề tầm thường nhưng Tuyết Y chưa luyện được ba thành hỏa hầu nên ngay lập tức bị cuồng phong dập cho tắt ngấm .
Tuyết Y thất thần lùi lại sau hai bước , cơn lốc xoáy do đao quang tạo ra vẫn tiếp tục dạt đến nàng nhanh như chớp . Nàng hoảng hồn nhảy tạt sang bên tránh né vừa khi cơn lốc xoáy qua . Tuy nhiên chưa kịp thở phào thì đã thấy thân hình Thanh Y Tử áp sát , nàng định vung chưởng tự vệ nhưng bị hắn điểm luôn huyệt đạo !
Hoàn Nhan Tuyết Y chân diện cắt không ra máu mắng :
-Vô liêm sỉ , thả ta ra !
Thanh Y Tử cười "hắc hắc" , hắn vác Tuyết Y lên vai chạy thẳng một mạch vào thành Tương Dương , bỏ qua mấy lời kêu gào , mắng nhiếc của nàng !
Thanh Y Tử dừng lại trước cổng thành , hắn đắn đo đi lại một hồi , thấy rằng nếu cứ tiếp tục vác nàng ta đi như vậy tất sẽ gây sự chú ý !
Hắn nhìn ngọc diện đang hoảng sợ xen lẫn giận dữ của Tuyết Y , cười nhạt một cái rồi điểm á huyệt nàng , đoạn mang đến một lùm cỏ lau âm u dấu đi , rồi băng mình mất dạng vào thành !
Hoàn Nhan Tuyết Y muốn kêu gào lên nhưng đành bất lực , lúc đấy tự nhiên hai khóe mắt nước lại chảy ra . Nàng nghĩ đến Đoan Mộc Duệ , thầm gọi tên hắn trong lòng cả trăm lần nhưng rốt cục vẫn chẳng thấy gì .
Thanh Y Tử đem đến một cái bao tải , hắn chụp lấy nàng rồi vác đi , hành động xem ra chẳng có gì là thương hoa tiếc ngọc cả !
Thanh Y Tử dừng lại trước Ngưng Bích Lâu , nhưng nhìn mấy ả kỹ nữ môi son lòe loẹt thì không khỏi tởm lợm . Làm cái việc ấy ở đây thì thất chẳng còn gi là khoái cảm ! Hắn tiếp tục đi , qua ba con phố thì đến một căn nhà hoang tàn , xung quanh cây cối um tùm như cả thế kỷ không có người ở .
Thanh Y Tử sáng mắt . Nàng ta đẹp lộng lẫy mà lại vài phần hoang sơ , nơi này chẳng hợp lắm sao ?
Nghĩ vậy hắn bước thẳng vào ! Trong căn nhà này quả thật chẳng thấy bóng người , có điều mấy bộ bàn ghế cũ kỹ hãy còn sạch sẽ như vẫn được lau chùi thường xuyên .
Thanh Y Tử đặt Tuyết Y xuống , hắn bóp cằm nàng nhét vào miệng một viên thuốc ! Đoạn giải á huyệt cho nàng . Hoàn Nhan Tuyết Y tuy chưa rõ viên thuốc ấy rốt cục thế nào , nhưng hẳn cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp nên cố sức mà ói ra . Tuy nhiên nó đã chạy xuống dạ dày từ độ nào , nàng bất lực , giương đôi mắt căm phẫn nhìn hắn hỏi :
-Ngươi cho ta uống thứ quỷ quái gì ?
Thanh Y Tử cười nham nhở :
-Xuân dược ! Ta vốn dĩ lúc nào cũng phải dùng đến thứ thuốc ấy thì mới đạt đến khóai cảm , còn không thì dù đẹp đến mấy cũng ...
Hoàn Nhan Tuyết Y tái chân diện , nàng trừng mắt mắng :
-Đồ vô lại ! Ngươi sẽ phải hối hận về chuyện này !
Thanh Y Tử cười nhạt :
-Đợi thuốc ngấm rồi xem nàng còn mạnh miệng nữa không ? Mà tiện đây ta cũng nói ! Nàng thân phận chắc không hề tầm thường , ta đã khai danh tính ra rồi thì có thể để nàng sống mà rời khỏi đây sao ?
Hoàn Nhan Tuyết Y sững người , ánh mắt vạn bề uất hận , chỉ muốn một đao mà chém chết cái tên bỉ ổi này ...
Nhưng đúng lúc đó nàng thấy toàn thân nóng lên . Trong nội thể một luồng khí lạ xuất hiện chạy khắp toàn thân , đi đến đâu nó mang theo thứ cảm xúc cuồng dại đến khó tả đến đấy ! Tuyết Y chân diện mồ hôi rịn ra . Ánh mắt phẫn uất nhìn chằm chằm Thanh Y Tử , nhưng trong cái nhìn ấy có đến năm phần dục cảm !
Thanh Y Tử cười hê hê giải huyệt cho nàng ...
Lục Chiêu Anh bước ra khỏi phân đàn Nga My phái , ánh mắt hắn muộn phiền bao phủ , trông hắn như trở thành một con người khác ! Rốt cục hắn vẫn không thể nào hiểu được tại sao Hà Linh Phiêu lại có ý lẩn tránh hắn rồi xuống tóc !
Hà Linh Phiêu xưa nay nặng tình với hắn , luôn luôn tìm đến hắn khi nào có thể ! Những lúc ấy nàng hay ôm hắn , gục đầu vào vai hắn mà đứng hàng mấy canh giờ .
Thế giới lúc ấy như dừng lại , hắn thấy giây phút ấy là quãng thời gian ý nghĩa nhất của đời mình , chỉ là xưa nay hắn vốn nghĩ nàng hiểu mình mà mình cũng hiểu nàng , cho nên mới chưa từng nói lời yêu thương với nàng . Phải chăng vì vậy mà nàng giận hắn ?
Nhất định là không phải , nàng sẵn sàng đứng ôm hắn mấy canh giờ không nói một câu nào thì lại cần đến những lời chót lưỡi đầu môi hay sao ?
Hắn mạnh bước đi thẳng , tà áo thư sinh phất phơ trong gió , nữ nhân đi lại trên đường từ già đến trẻ đều ngó mắt qua mà nhìn cái gã dung diện bất phàm ấy . So với cảnh Phan An dạo phố cũng không kém gì .
Chỉ là lúc này tâm trạng hắn đang rối , đang bấn loạn cho nên nét mày u ám như đeo tang !
Chiêu Anh giật mình , hắn cau mày một cái khi nhận ra trong căn nhà này không phải Hà Nhân Ngã ở mà là một đôi thiếu niên nam nữ . Nam nhân thì gian hùng khó đoán , còn nữ nhân chính là ... Hoàn Nhan Tuyết Y !
Hắn thất thần , nét mày cau lại khi thấy Tuyết Uy đang quằn quại dưới đất cấu xé y phục !
-Là cô nương !
Tuyết Y không lý đến , ánh mắt nàng hoang dại , tay vẫn liên tục bứt xé quần áo , từ chỗ rách nát lộ ra làn da trắng như tuyết . Thanh Y Tử đang mãi nhìn ngắm thì bị cắt cảm xúc ...
Khốn kiếp ! Cứ lần nào hắn có được mỹ nhân thì đều bị phá hoại . Hắn đưa mắt nhìn kẻ mới đến , thấy y tuy khí độ bất phàm nhưng hãy còn trẻ tuổi thì quát :
-Cút khỏi đây cho ta !
Lục Chiêu Anh cười ruồi :
-Hóa ra là một dâm tặc !
Hắn nói xong hữu thủ xuất , hỏa quang bùng phát rồi rực rỡ định hình thành bốn con rồng đỏ như lửa . Tứ đại thần long vần vũ quanh người Chiêu Anh , khí quyển trong phòng theo đó như nóng lên , gió lớn cũng vi vút thổi bay dạt tà áo Thanh Y Tử .
Thanh Y Tử mặt mày tái nhợt , hắn run run chỉ tay ngang mũi :
-Phi Long Tại Thiên ! Ngươi ... Ngươi là ...
Chẳng kịp nói hết câu liền băng mình chạy đi , thần sắc thật chẳng khác gì lần gặp Đoan Mộc Duệ , suy cho cùng số hắn cực đen !
Chiêu Anh xoay song thủ thu chiêu lại . Hoàn Nhan Tuyết Y lúc này mồ hồi đầm đìa , nhu hương thoang thoảng đang đứng dậy . Nàng băng mình đến ôm lấy Lục Chiêu Anh , cọ sát cơ thể vào hắn như sắp phát điên !
Chiêu Anh có chút rúng động , hắn vội đẩy nàng ra rồi điểm huyệt !
Hoàn Nhan Tuyết Y ánh mắt long lanh , như si như dại !
Chiêu Anh đặt nàng ngồi xuống đất rồi vận lực . Song thủ hắn ánh hoàng kim le lói , che lấp cả hai bàn tay , trông như hai viên xá lị . Chiêu anh từ từ áp song thủ lão lưng Hoàn Nhan Tuyết Y , vận lực mà kích khởi ánh hoàng kim chói lòa bọc lấy nàng !
Hoàn Nhan Tuyết Y run run lên từng hồi , mồ hôi ngày càng nhiều , những lọn tóc xõa xuống liền bết chặt vào má , trông lại có nét đẹp riêng khiến người ta khó kìm lòng !
Chiêu Anh ngồi vận lực như vậy suốt hai canh giờ , mồ hôi hắn thấm uớt toàn bộ tà áo thư sinh , mái tóc cũng đẫm nước , tưởng chừng mới được vớt từ dưới sông lên !
Ánh hoàng kim bắt đầu nhạt dần , Tuyết Y thở ra một hơi dài mở mắt , huyệt đạo của nàng cơ hồ cũng tự giải khai . Nàng chớp chớp thu nhãn nhớ lại mọi chuyện , tâm thần rúng động . Lại trông xuống thấy quần áo tả tơi thì hoảng kinh , vội đứng dậy ôm ngực nhìn ngó xung quanh !
Nàng trông thấy Chiêu Anh mồ hôi đầm đìa đang từ từ thu ánh hoàng kim nơi sông thủ lại thì ánh mắt nổi sắc giận , liền quát :
-Tại sao ngươi lại ở đây ? Rốt cục ngươi đã ... làm gì ta ?
Nàng nói đến đây thì đôi mắt đen lay láy như vỡ ra thành nước , khóe mi bật ra hai dòng lệ !
Chiêu Anh cười nhạt :
-Ta đã giải trừ xuân dược cho cô nương , không ngờ lại bị nghĩ oan , biết thế ...
Hoàn Nhan Tuyết Y ngơ ngác , nàng đưa tay quệt nước mắt , đoạn cũng chẳng kiêng dè mà vén ống áo lên , trên cánh tay trắng trong như ngọc vẫn còn dấu thủ cung sa , lúc đấy mới giãn chân diện ra . Đôi mắt có mấy bề lúng túng !
Chiêu Anh đứng dậy nói :
-Tốt rồi ! Không cần nói gì cả !