“Hoàng đế tới?” Lâm Vấn Vinh trong lòng cả kinh, lão đầu này sớm không đến muộn không đến, lại đến lúc này cản mũi ta, chuyện này nhất định có huyền cơ.
- Tham kiến Hoàng Thượng!
Mọi người trong điện đều lập tức quỳ xuống cung nghênh thánh giá. Sứ thần Cao Lệ chỉ đứng dậy thi lễ, không hề quỳ xuống, sứ thần Hồ quốc A Sử Lặc lại ngửa mặt lên trời hừ một tiếng. kế cung Vũ Thụ còn nằm thẳng cẳng trên mặt đất, không cần phải nói đến chuyện đón tiếp.
Người vừa đến trông tầm hơn năm mươi tuổi, vóc người bình thường, chỉ là trên khuôn mặt hồng nhuận dường như có chút tái nhợt khó phát hiện thấy, khóe miệng hơi mỉm cười, ánh mắt lăng lệ. Thân vận Long bào, cước bộ chậm rãi mà lại uy nghiêm, mắt hổ quét quanh không một người nào dám nhìn thẳng vào hắn. Khí thế sắc bén như vậy không cần nói cũgn đã đè ép hết khí thế của những người khác xuống.
Tuy lần gặp mặt gần nhất cũng đã cách đây mấy tháng, nhưng Lâm Vấn Vinh chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra người gọi là Hoàng Đế Đại Hoa vừa tới này chính là người mấy tháng trước tại Linh Ẩn tự tặng kim bài cho hắn, chả trách lúc duyệt binh lại cố ý không thèm triệu kiến ta, hóa ra lại là người quen cũ. Lâm Vấn Vinh trong lòng vui mừng, nếu lão đầu quen biết này làm trượng nhân của hắn thì chắc là không có vấn đề gì nữa rồi.
- Đứng lên cả đi!
Hoàng Đế đến bên bảo tọa ngồi xuống, hay tay khoát ra, uy nghiêm quát.
- Tạ Hoàng Thượng!
Mọi người nhanh chóng đứng thành hai hàng hai bên, Hoàng đế đảo mắt nhìn qua mấy người trong đại điện, mỉm cười bảo:
- Mấy vị này phải chăng là sứ tiết chư quốc?
A Sử Lặc ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng, xem như trả lời, trong mắt Hoàng đế lãnh quang chợt lóe nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, chỉ vào A Sử Lặc hỏi:
- Vị này so với người Hoa tộc chúng ta trông rất lạ. Không biết là người nước nào?
Tô Mộ Bạch cũng là hạng người cơ trí, thấy tình hình có vẻ không ổn lập tức tiến lên bẩm báo:
- Khải bẩm Hoàng Thượng, Vị này là sứ tiết của Hãn Đột Quyết, A Sử Lặc đại nhân.
Nước Đột Quyết? Lâm Vấn Vinh trong lòng cả kinh, tộc này trước không phải là quy thuận Đế quốc Đại Đường, sau đó lại bị người Hồi Hột diệt sao? Làm sao có thể tồn tại đến lúc này?
Từ Vị đứng bên cạnh thấy thần sắc hắn như vậy, lập tức biết hắn không hiểu chuyện, nhẹ giọng bảo:
- Lâm tiểu huynh đối với Đột Quyết quốc không quen lắm phải không? Đột Quyết nguyên là một chi của tộc Thiết Lặc, theo truyền thuyết thì tổ tiên của họ cùng chó sói kết hợp mà hạ sinh mười nam hài, sau khi mười nam hài này lớn lên, các thú thê đều đã chết liền tự lập. Sau này Đột Quyết trở thành nô đãi cho chủng tộc Nhu Nhiên, bị bách bức phải thiên cư khỏi Kim Sơn, đến đời của A Lộc Nhĩ Thái thì tộc Đột Quyết diệt được tộc Nhu Nhiên, lãnh thổ mở rộng rất nhiều, phía đông đến Khế Đan Cập Hề, phía bắc đến Khế Cốt, thế lực ngày càng cường thịnh. Hoàn cảnh rất thuận lợi, đông có Liêu Thủy, tây là Lý Hải, nam thì có A Mỗ Hà, bắc lại có Bối Gia Nhĩ Hồ. Hãn đình và Vu đô đều được đặt tại núi Kim Ngạc Nhĩ cao nhất trên thượng lưu Hồn Hà.
- Cái gì là sông mẹ, cái gì là hồ con, còn kim sơn là cái gì?
Lâm Vấn Vinh nghe Từ Vị giải thích một lúc mà cũng hoa mắt chóng mặt nhức đầu.
Từ Vị bảo:
- Đây đều là các địa danh trong bút kí của các du hòa thượng từ tiền triều để lại, cho nên lão phu cũng không thể nói cho rõ ràng được, đại khái là thuộc về một dải Mạc Bắc. Người Hồ nguồn gốc là nô đãi, thân thể cao lớn, tính tình hung hãn, đánh nhau với Đại Hoa ta nhiều năm thắng nhiều thua ít, cho đến nay đã chiếm mất một diện phần lớn đất đai phương bắc của chúng ta.
Lâm Vấn Vinh đương nhiên biết chuyện của Đột Quyết, thế lực của bọn họ trải rộng tới tận Trung Á, Tân Cương, thậm chí vươn xa đến cả Thổ Nhĩ Kì. Vào thời Tùy triều đã từng phân chia thành Đông Đột Quyết và Tây Đột Quyết. Lịch sử còn ghi lại, Đột Quýết nhiều lần quy phục ĐƯờng triều nhưng cũng nhiều lần làm loạn, cuối cùng bị Đại Đường chinh phạt làm yếu thực lực rồi bị Hồi Hột tiêu diệt.
Đương nhiên đây là lịch sử trong kiếp trước của hắn, nhưng trong thế giới này, Đột Quyết vẫn còn tồn tại dai dẳng, đến tận hôm nay vẫn còn uy hiếp tới an nguy của Đại Hoa.
- Đột Quyết Bì Già Khả Hãn, đặc sứ vâng mệnh vấn an Hoàng đế Đại Hoa.
A Sử Lặc gật đầu nói, ngữ khí tràn đầy vẻ ngang ngạnh, không một chút tôn kính, trên mặt hiện rõ vẻ khinh miệt.
Hoàng Đế mặt không đổi sắc, nhẹ gật đầu không trả lời, tiện đà hướng tới cái ghế trống bên kia , cau mày hỏi:
- Đông Doanh kế cung Vũ Thụ Vương tử đâu?
Tô Mộ Bạch còn chưa kịp trả lời thì ở bên kia kế cung Vũ Thụ cũng vừa mới tỉnh lại, thần trí còn mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, hai tên tùy tòng của hắn hét lên:
- Vương tử bọn ta bị thần tử Đại Hoa của ngươi đánh trọng thương. Bọn ta trở về nhất định phải bẩm báo lên Thiên Hoàng bệ hạ xuất binh chinh phạt Đại Hoa các ngươi.
- To gan!
Từ Vị lớn tiếng quát.
- Đây là triều đường Đại Hoa ta, đâu phải chỗ cho người dân hải ngoại như ngươi dương oai?
Hắn vòng tay bẩm báo:
- Hoàng Thượng, Lão thần thỉnh cầu đánh đòn hai người này để cảnh cáo.
- Không thể!
Tô Mộ Bạch vội bước ra ngăn cản:
- Bẩm Hoàng Thượng, bẩm Từ đại nhân, hôm nay Vương tử Đông Doanh dùng lễ tới bái kiến Hoàng Đế Đại Hoa ta, chưa có gì lầm lỗi. Đại Hoa ta lại là thiên triều thượng quốc, lấy lễ nghi làm trọng, làm sao có thể dùng hình với sứ tiết? Vũ Thụ Vương tử bị trọng thương là do Lâm Tam tự tiện động thủ. Văn Hoa điện là nơi thần thánh trang nghiêm, đâu phải là chỗ cho hắn ẩu đả? Việc này không chỉ thương tổn tới thanh danh Đại Hoa mà còn có thể tổn hại tới quốc thể, Mong Hoàng Thượng minh xét!
Hoàng Đế thần quang như điện, đảo qua người hai tên hộ vệ một chút, hai tên nọ vừa gặp phải ánh mắt lợi hại ấy, hai chân lập tức nhũn ra, khụy xuống mặt đất.
Từ Vị thấy Tô Mộ Bạch chĩa mũi nhọn về phía Lâm Tam, liền nói ngay:
- Bẩm Hoàng Thượng, bên trong chuyện này có ẩn tình khác, là do kế cung Vũ Thụ nhục mạ Đại Hoa ta trước, thế nên Lâm Tam mới bất bình mà xuất thủ.
- Lâm Tam đâu?
Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng hỏi.
- Ta ở đây, ta ở đây.
Lâm Vấn Vinh vừa cười vừa nghênh ngang bước ra, ôm quyền nói:
- Hoàng thượng, ngươi khỏe không, lâu rồi không gặp.
Từ Vị sợ tới dựng tóc gáy, tiểu tử này thật không muốn sống nữa hay sao mà dám nói với Hoàng Thượng như thế?
Hoàng đế nghe thế mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp. Ngươi nói lại xem vì sao lại xung đột với Vũ Thụ vương tử??
Lâm Vấn Vinh cả kinh đáp:
- Xung đột? Lời ấy nghe được từ đâu vậy? Là do Vũ Thụ vương tử bảo thần dân Đại Hoa ta đều là bệnh phu hèn yếu, ta liền chứng minh cho hắn thấy sự thật không phải thế, để cho hắn tự thân kiểm chứng một phen, tại sao lại nói là xung đột? Tô đại nhân, xin hỏi ta nói thế có đúng không?
Tô Mộ Bạch trầm ngâm bảo:
- Cho dù là Vũ Thụ vương tử xuất ngôn bất kính trước nhưng ngươi cũng không nên dùng quyền cước đánh nhau ở đây. Dù sao thì đó cũng là sứ tiết của một nước, ngươi lại manh động vũ lực như vậy, đả thương người là chuyện nhỏ, làm tổn hại tới danh tiếng của Đại Hoa ta là chuyện lớn, có thể dẫn tới phân tranh ngoại giao giữa hai nước. Tương lai nếu chuyện này đồn ra ngoài, liệu còn có quốc gia nào muốn tương giao với Đại Hoa ta nữa?
- Không đúng, không đúng!
Lâm Vấn Vinh lắc đầu phản bác:
- Thế nào là ngoại giao phân tranh? Tô đại nhân, cơm có thể tùy ý ăn, nhưng ngôn từ thì không thể nói ra một cách khinh suất được!
Tô Mộ Bạch nói:
- Ta làm sao mà nói lung tung, thỉnh Hoàng Thượng minh giám!
Lâm Vấn Vinh cười bảo:
- Vừa rồi, Tô đại nhân nói, Vũ Thụ là sứ tiết một nước, việc này chính là ngoại giao phân tranh, có đúng không?
- Đúng là như thế!
Tô Mộ Bạch trầm giọng đáp.
Lâm Vấn Vinh cười to ba tiếng nói tiếp:
- Sai rồi, sai quá xa rồi. Xin hỏi Tô trạng nguyên, Đông Doanh có phải là thần chúc của Đại Hoa ta không?
Tô Mộ Bạch còn đang trầm ngâm chưa biết nói sao thì Từ Vị lên tiếng:
- Đúng là có việc này, vào thời thái tổ kiến quốc, Đông Doanh từng cử sứ giả đến dâng biểu xin làm phụ chúc của Đại Hoa ta. Các biểu tấu này vẫn còn lưu giữ đầy đủ, chỉ cần tra xét là ra, Lâm Tam nói không sai!
Trên khóe miệng Hoàng đế hiện lên nét cười, tên tiểu tử này mỗi lần làm việc đều nằm ngoài dự liệu của người khác ah.
Lâm Tam hướng về phía Từ Vị giơ ngón tay cái lên nói:
- Từ đại nhân quả nhiên tài cao học rộng, tiểu đệ bội phục. Nói như vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, nếu Đông Doanh đã là phụ chúc thì người Đông Doanh cũng là thần dân của Đại Hoa ta, Lâm Tam ta mặc dù không có gì đặc biệt nhưng cũng là một thần dân của Đại Hoa. Xin hỏi Tô đại nhân, hai thần dân đánh nhau như thế nào lại dẫn đến ngoại giao phân tranh? Chẳng lẽ ngươi muốn đêm Đông Doanh độc lập thoát khỏi Đại Hoa? Chuyện này sao có thể? Cho dù ngươi có muốn nhưng Đông Doanh cũng không thể đáp ứng ah. Ta chỉ là lấy chuyện luận chuyện thôi nhé!
Hắn khiên cưỡng giải thích một hồi làm loạn cả lên, Tô Mộ Bạch cũng là người thông minh, lời Lâm Tam ám hàm cơ quan, nói thế nào cũng không lại hắn.
- Ai, muốn nói ta làm sai cũng không phải là khôgn có!
Lâm Vấn Vinh thở dài bảo:
- Chính là việc đánh nhau tại Văn Hoa điện này, làm tổn thương tới quốc thể, tiểu dân có tội. Bất quá tiểu kê công của Đông Doanh này vũ nhục con dân thiên tử Đại Hoa ta trước, ta nhất thời kích động nên mới đánh hắn. Nói đi cũng phải nói lại, tội của hắn cũng không nhỏ, ta và hắn đều có tội cả. Hoàng thượng, tiểu dân có thỉnh cầu!
Hoàng đế nhịn cười ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi thỉnh cầu, thỉnh cầu chuyện gì?
Lâm Vấn Vinh lớn tiếng nói:
- Tiểu dân đánh nhau với một thần dân khác trên Kim điện, song phương đều có điểm thái quá. Tiểu nhân tự cảm thấy xấu hổ, thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi tất cả quan chức của song phương. Ài, biết thế ngày đó ở Tướng Quốc Tự đã không nhận, thôi thì công lao chiến đấu ta cũgn không nhận nữa vậy. Bất quá Thiên Hoàng Đông Doanh cũng có điểm không đúng, xin Hoàng Thượng triệt thoái hắn luôn!
Lời vừa rồi nói ra cũng chỉ để nghe cho vui mà thôi, Đông Doanh tuy là phụ chúc nhưng cũng chỉ là hình thức mà thôi, liệu có ai dám bắt bọn chúng thực sự là một chúc quốc của Đại Hoa đây? Lâm Vấn Vinh cảm khái trong lòng!
Hoàng đế hừ một tiếng nói:
- Hai ngươi đúng là đều có tội, xử lí thế nào đợi trẫm suy nghĩ một chút đã!
- Hoàng thượng thánh minh!
Lâm Tam cười hì hì.
Từ Vị lau mồ hôi lạnh trên trán, cái lưỡi của tên Lâm Tam này có thể tương đương với mười vạn binh ah.
Tô Mộ Bạch vội vàng nói:
- Hoàng Thượng, việc này vạn lần không thể khinh suất. Bang giao không phải là việc nhỏ, nếu bây giờ xử lí kế cung Vũ Thụ sẽ làm mất lễ nghi của Đại Hoa ta, sau này làm sao có quốc gia nào dám đến gặp gỡ nữa?
Hoàng Thượng trầm ngâm một lúc, nhìn Lâm Tam nói
- Lâm Tam, ngươi thấy thế nào?
Lễ nghi cái rắm chó, Mỹ quốc đã từng giảng giải lễ nghi với ai đâu, vậy mà cũng có hàng trăm nước theo đuôi! Toàn là gạt mình gạt người mà thôi! Lâm Vấn Vinh lắc đầu nói:
- Ta không đồng ý với cách nhìn của Tô đại nhân. Thế nào là ngoại giao, chẳng lẽ trong mắt ngài, lễ nghi là ngoại giao sao? Thật sai quá xa rồi! Nhược quốc không có ngoại giao, ngoại giao chính là nói chuyện thực lực với nhau. Kế cung Vũ Thụ vì sao dám ở trên lãnh thổ Đại Hoa ta mà kiêu ngạo, đó là bởi vì hắn cho rằng Đại Hoa ta quốc lực suy yếu, cho nên hắn mặc sức khi dễ. Hắn vũ nhục con dân Đại Hoa như vậy, chúng ta lại phải nhẫn nhịn chịu nhục, thử hỏi đó là lễ nghi sao? Nghĩ thêm một chút, nếu có một ngày thực lực của Đông Doanh vượt qua Đại Hoa ta thì lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì? Liệu hắn có giống như chúng ta, tiếp tục rao giảng lễ nghi ngoại giao hay không?
Một tràng đàm luận này lập tức khiến cho mọi người chìm vào trầm tư suy nghĩ, Đại Hoa vốn lấy lễ nghi đối đãi, không kể là nước lớn nước nhỏ, nhưng kết quả thu được là gì?