Trong mắt Hoàng đế lấp lóe hàn quang, liếc mắt nhìn Tô Mộ Bạch một cái, lại nhìn lại Lâm Tam, khóe miệng hơi mỉm cười, không hiểu là đang nghĩ gì.
Tô Mộ Bạch vốn bị ảnh hưởng nặng nề bởi thi thư của thánh hiền, cho nên đối với những lý luận kì lạ của Lâm Tam cực kì khinh thường. Lễ nghi chi bang của Hoa Hạ ta, làm sao có thể đem đi so sánh với ngoại bang như vậy chứ. Hắn đang định tiếp tục tranh luận thì Hoàng Đế đã phất tay bảo:
- Các ngươi đừng tranh luận nữa, việc đó để sau hẵng nói. Từ ái khanh, ngươi soạn một đạo chỉ, truyền cho Đông Doanh vương quản giáo nghiêm khắc nhi tử của hắn, nếu ta còn nghe nói hắn nhục mạ con dân Đại Hoa thì tuyệt không tha thứ!
- Vi thần tuân chỉ.
Từ Vị vội vàng ôm quyền nói.
- Lâm Tam, ngươi trên kim điện lại vô pháp vô thiên, ẩu đả người khác, tội lỗi nghiêm trọng, niệm tình ngươi lần đầu thượng triểu chưa biết quy củ, Trẫm khoan thứ cho ngươi một lần, nhưng thu hồi mọi phong thưởng, hậu hoa viên Tướng Quốc Tự cũng phải đem trả lại cho triều đình, cả công lao của ngươi ở Sơn Đông cũng bị bỏ hết, ngươi có phục không?
Hoàng đế chánh sắc nói.
- Phục, tất nhiên là phục!
Lâm Tam hắc hắc cười nói, lão Hoàng đế này trị quốc tuy bình thường nhưng cũng không phải là hạng người hồ đồ. Không hiểu tại sao lại trầm lụy vào trong chuyện đan dược, khiến cho Đại Hoa loạn lạc khắp nơi như thế?
Lần phán xét xử phạt này của lão Hoàng đế nhìn qua thì tưởng là rất công bằng, nhưng thực ra người chịu thiệt vẫn là Vũ Thụ vương tử, Lâm Tam một chút tổn thất cũng không có, rõ ràng là có ý thiên vị đứa con rể tương lai này. Tô Mộ Bạch thấy ánh mắt Hoàng Thượng chỉ chăm chú nhìn vào Lâm Tam thì trong lòng rất phiền muộn.
Xử lí xong chuyện của kế cung Vũ Thụ, tâm tình của lão Hoàng đế rõ ràng là tốt hơn nhiều, nhìn sứ tiết Cao Lệ hỏi:
- Ngươi là trưởng tử của Vương Cao Lệ - Lý Thừa Tái đúng không?
Cao Lệ sứ tiết gật đầu, hành lễ đáp:
- Tại hạ là Lý Thừa Tái, phụng mệnh Phụ Vương đến đây bái kiến Hoàng Đế Đại Hoa, đồng thời dâng lên mười củ sâm Cao Ly ngàn năm. Chúc Đại Hoa hoàng đế thanh xuân vĩnh tại, vạn thọ vô cương.
Vương tử Cao Lệ Lý Thừa Tái này tỏ ra khiêm cung lễ độ, câu chữ nói ra đều là phun châu nhả ngọc. Cao Lệ vốn là chúc quốc của Đại Hoa, cho nên khi gặp mặt phải quỳ xuống hành lễ thần tử với Hoàng Đế. Nhưng Lý Thừa Tái lại chỉ đứng lên hành lễ, như vậy tự đưa địa vị song phương lên ngang hàng. Hàm ý trong đó không cần nói ai cũng hiểu.
Lâm Vấn Vinh đứng một bên nghe rất rõ ràng, cái gì là Nhân sâm Cao Ly ngàn năm, chẳng nhẽ nước Cao Lệ các ngươi lập quốc được hơn nghìn năm rồi ưh? Đứng trước mặt lão tử mà còn dám nói xàm. Tâm lý không cam chịu làm hạ nhân của người Cao Lệ hắn có thể hiểu được, chính là khi Đại Hoa lâm nạn, trong ngoài đều có địch, quốc vận nguy nan liền thừa cơ mà ở sau lưng đâm lén một dao, chuyện này không phải là chưa có trong lịch sử. Cho nên muốn Lâm Vấn Vinh có hảo cảm với bọn họ là không có khả năng.
Lão Hoàng đế quét ánh mắt qua Lý Thừa Tái một cái, nhàn nhạt giọng trả nói:
- Cao Lệ vương đã lo xa rồi. Trẫm thân thể khang kiện, khôgn bệnh không tật, đang chờ hắn tự mình đến triều bái. Ngươi trở về nói Phụ Vương tự thân đến bái kiến Đạ Hoa Thiên Tử. Trẫm lập tức ban cho hắn Đông Châu trăm hạt, vóc lụa nghìn súc, bảo đảm cho hắn một đời an nhàn sung sướng.
Hàm ý thâm sâu trong lời này ai nghe cũng hiểu được, Cao Lệ và Đại Hoa địa lý quá gần nhau. Các đời Hoàng đế tiền triều không ít lần dẫn quân chinh phạt nhưng đều thất bại. Người Cao Lệ nắm lấy điểm này nên vẫn luôn rình rập chờ thời cơ Đại Hoa suy yếu là lập tức ra tay.
Lý Thừa Tái cúc cung nói:
- Thừa Tái nhất định chuyển ý chỉ của bệ hạ tới Phụ vương. Lần này tới Đại Hoa, ngoài việc yết kiến bệ hạ, Thừa Tái còn có hai việc khẩn cầu, mong bệ hạ thành toàn!
Lâm Vấn Vinh giật mình, nghe Từ Vị nói, các vị Vương tử của Đông Doanh, Cao Lệ cùng sứ thần của người Hồ đều muốn cầu thân với công chúa. Lúc này Đông Doanh kế cung Vũ Thụ chắc chắn đã bị loại, Lý Thừa Tái chẳng lẽ lại thừa cơ ra tay trước ưh?
Hắn đang nghĩ ngợi thì đã nghe lão Hoàng đế khai khẩu:
- A, hai chuyện gì, nói ta nghe thử xem sao.
Lý Thừa Tái cung kính ứng thanh, quay người về phía sau, nói với nữ tử mặc cung trang dài chấm đất màu phần hồng:
- Từ cung nữ, chuyện này ngươi tự mình trình bày với Bệ hạ đi.
- Vâng!
Từ cung nữ lập tức đáp, nói tiếng Đại Hoa rất rõ ràng lưu loát. Nàng tiến ra giữa sảnh, nhẹ giọng nói:
- Đại Hoa hoàng đế bệ hạ, chúng ta đối với các loại y thư, nông thư, các loại sách dạy làm các kĩ xảo nghề thủ công của Đại Hoa cực kì ngưỡng mộ. Cao Lệ ở miền thiên viễn, kĩ thuật thô lậu, dân chúng lạc hậu khổ sở, muốn mượn một ít sách này về nghiên cứu một phen, mong bệ hạ thành toàn!
Nguyên là chuyện này, mọi người trong lòng đều nhẹ nhõm. Ngay cả Từ Vị cũng lắc đầu, đây là một chuyện nhỏ nhặt, đâu cần phải Hoàng Thượng tự khai kim khẩu đồng ý mới được?
Mọi người đều không hiểu được chuyện này có ẩn giấu huyền cơ gì, chỉ có Lâm Vấn Vinh nhếch mép cười cười nhìn nữ tử nọ. Việc này tuyệt đối không thể khinh thường sơ sót được, giao nhiều thứ tốt như vậy cho Cao Lệ - một quốc gia không thân cận, tức là để lại phiền toái lớn lao cho hậu thế sau này.
Lão hoàng đế mỉm cười nói:
- Các ngươi cần những thứ này làm gì?
Từ Cung nữ mỉm cười, lộ ra một hàng răng trắng bóng, đều tăm tắp nói:
- Bẩm bệ hạ, dân nữ đối với các thành tựu về phương diện y thuật và nông nghiệp cực kì kính nể. Muốn mượn ít thư tập nghiên cứu kĩ càng, giúp cho tử dân Cao Lệ ta khu trừ bệnh tật, trợ giúp họ ăn no mặc ấm, giúp Cao Lệ phồn thịnh hơn, đóng góp một chút cống hiến cho đất nước!
Nữ tử này khí chất điềm đạm cao nhã động lòng người, nói chuyện rất tự nhiên thoải mái, tướng mạo ưu nhìn càng dễ khiến người ta nảy ra hảo cảm. Lão Hoàng đế xem ra cũng rất thích nàng ta, mỉm cười nói:
- Đại Hoa ta bách khoa đều bác đại tinh thâm, ngươi cần những thư tịch nào?
Từ Cung nữ đã sớm có chuẩn bị, bấm ngón tay đáp:
- Tứ thư Ngũ kinh, Phong Hàn phú, Thương hàn luận, Châm cứu tập lục, Quỷ cốc tử y thuật, Thủy kinh chú, Thiên công khai vật…
Nàng ta tuôn ra một mạch tên những thi thư cực kì rành mạch, không chút vấp váp ngượng ngùng, có thể nói với văn hóa Đại Hoa đã tìm hiểu rất kĩ. Trong gần trăm đầu sách đó chỉ có vài chục quyển đầu là phổ thông còn nữa là những tên sách Lâm Vấn Vinh chưa từng nghe ai nói đến. Trên mặt Từ Vị cũng hiện rõ nét kinh ngạc thì có thể thấy được những đầu sách này quý hiếm như thế nào.
Đợi cho Từ Cung nữ nói xong, Từ Vị mới hỏi:
- Vị cô nương này, những đầu sách đó ngươi làm sao biết được? Theo ta thấy ngươi am hiểu rất rộng, từ y, nông, kiến trúc, thủ công không có cái nào là không có, mà mỗi phương diện đều là tinh hoa đúc kết ngàn năm của Đại Hoa ta. Thấy cô có thể nói ra dễ dàng như vậy tất phải có am hiểu sâu rộng về các lĩnh vực này?
Từ Cung nữ khiêm cung đáp:
- Những thư tịch này là do các vị tiền bối truyền ngôn lại, dân nữ nhớ kĩ những lời đó trong lòng, lúc nào cũng mong tới Đại Hoa tham chứng một phen. Đến hôm nay cuối cùng cũng đã có thể hoàn thành tâm nguyện rồi.
Từ Vị than thở:
- Cô nương khắc khổ nghiên cứu như thế thật khiến người ta kính nể. Không dấu cô nương, Đại Hoa ta có hàng ngàn vạn người đọc sách, cũng tham chứng trăm khoa, miệng đọc vanh vách. Nhưng xét cho cùng cũng không có ai chịu nghiên cứu cho thấu triệt những thâm sâu huyền ảo trong đó giống như cô nương đây.
Từ Cung nữ trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, trông càng thêm đáng yêu bội phần. Lão hoàng đế mặt rồng hoan hỉ nói:
- Đại Hoa bách khoa có thể truyền tới Cao Lệ, đấy là một chuyện cực kì tốt. Y thư, nông thư, sách dạy nghề thủ công đều có lợi cho quốc kế dân sanh. Để xúc tiến việc trao đổi giữa Cao Lệ và Đại Hoa ta, Từ Cung nữ ngươi đã chịu khổ nhiều rồi. Trẫm chuẩn tấu!
- Hoàng thượng!
Lão hoàng đế đang nói chuyện, Lâm Vấn Vinh chợt hét lớn.
Mọi người trong điện đang chìm đắm trong suy nghĩ, kinh thán với tài năng của Từ Cung nữ. Âm thanh của Lâm Vấn Vinh vang lên như đất bằng dậy sóng, làm cho lỗ tai người ta nổi lên một trận lùng bùng mãi không thôi.
Lão Hoàng đế nhướng mày hỏi nhỏ:
- Lâm Tam, ngươi có chuyện gì cần khải tấu sao?
Khải tấu cái rắm áh, ta bị ngươi chọc tức chết thôi. Côi bảo truyền lưu mấy ngàn năm của Đại Hoa ta không thèm chú ý, trong mắt chỉ có mỗi tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu. Ngươi cứ thoải mái như vậy, “hiếu khách” như vậy có biết là sẽ mang đến cho tử tôn bao nhiêu phiền toái hay không?
Người trong sảnh đều nhìn Lâm Vấn Vinh với con mắt bất thiện, ngươi trước là ẩu đả kế cung Vũ Thụ, chúng ta kiềm chế cho tới giờ là đã nhịn lắm rồi, chuyện lưu truyền văn hóa Đại Hoa tới Cao Lệ là một chuyện cực tốt với bang giao hai nước. Hơn nữa tiểu cô nương kia lại ngây thơ đáng yêu như vậy, không lẽ để cho nàng ta thất vọng?
Ngay cả người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất học sĩ như Từ Vị mà cũng lắc đầu, không hiểu được ý của Lâm Vấn Vinh.
Lâm Vấn Vinh mặc dù bị cô lập nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng có việc nào mà không dám làm. Thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt tóe lửa, hắn vẫn thản nhiên nói:
- Hoàng thượng, cô nương này học nhiều hiểu rộng, thật sự khiến cho người ta kính nể. bất quá…
- Bất quá cái gì?
Từ Cung nữ tò mò mở to đôi mắt hạnh nhìn hắn.
Lâm Vấn Vinh thở dài nói:
- Bất quá không ngờ những thứ ngươi muốn mang đi lại nhiều như vậy, hết thảy đều là tinh hoa của Đại Hoa ta, thật không thể tưởng nổi. Cho dù ngươi có chuẩn bị tốt đến đâu thì trong mấy chục năm sinh mạng ngắn ngủi của ngươi cũng không có cách nào nghiên cứu thấu triệt hết được.
Từ Cung nữ gật đầu mỉm cười nói:
- Chỉ một mình ta đương nhiên là không nghiên cứu hết được. Nhưng chúng ta còn có hậu đại tử tôn, bọn chúng nhất định tiếp tục sứ mạng của chúng ta. Vị đại nhân này, ngươi lo lắng chỉ là vì chuyện này thôi ưh?
Cái ta lo lắng chính là hậu đại tử tôn của các người đó! Lâm Vấn Vinh ôm quyền nói:
- Hoàng thượng, ta có một thỉnh cầu. Tặng những tinh hoa tri thức Đại Hoa ta cho họ, tạo phúc cho chúng dân tự nhiên là có thể. Nhưng mà ta hi vọng vị cô nương này cùng Lý Thừa Tái vương tử lập một bản khế ước ghi rõ ngày hôm nay đã nhận những văn thư này của Đại Hoa ta, bởi vậy sau này có thành tựu gì phát sinh cũng đều phải nói rõ xuất xứ là từ Đại Hoa. Ví dụ như có phát hiện trong lĩnh vực y thuật thì cũng phải nói rõ là thành tựu của nền y học Đại Hoa. Đồng thời cũng mời vị cô nương này cùng Lý vương tử lập một bản khế ước nói rõ những thứ lễ hội như xuân tiết, nguyên tiêu, thanh minh, đoan ngọ, thất tịch, trung thu, trùng dương… đều là học tập và kế thừa di sản văn hóa của Đại Hoa ta. Đồng thời cũng mời họa sư đến vẽ một bản đồ hai nước với tỉ lệ tương ứng. Mọi người đừng nhìn ta, ta tạm thời chỉ nhớ chừng đó thôi, còn nhiều chuyện vẫn chưa nghĩ ra…
Hắn vừa nói xong, trên từ Hoàng thượng, dưới đến thị vệ đều nở nụ cười khinh thường, ngay cả Từ Vị cũng lắc đầu không ngừng. Những chuyện Lâm Tam vừa nói quả thực là buồn cười, đúng là lo trời sập mà, đem văn hóa Đại Hoa lưu truyền cho Cao Lệ mà còn sợ bọn họ chiếm đoạt sao?