Từ trên xuống dưới đều cười, Lâm Vấn Vinh trong lòng bi ai cùng thê lương, cái cảm giác “thế nhân đều say, chỉ mình ta tỉnh này thật sự khó chịu ah”. Hắn cũng nhếch môi nở ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Vị cung nữ nọ trong mắt hiện lên nét kinh ngạc, mỉm cười liếc mắt nhìn Lâm Vấn Vinh.
- Từ tiên sinh, chuyện này xem như là ta cầu ngươi vậy. Xin ngươi nói với Hoàng đế một câu đi.
Lâm Vấn Vinh kéo tay Từ Vị than thở:
- Không phải ta phản đối đem văn minh Đại Hoa truyền bá tứ phương. Ta chỉ hi vọng, bọn họ nếu có hưởng thành quả thì cũng không quên nguồn gốc của nó. Điều này nhất định phải làm được, nếu không hậu thế tử tôn của chúng ta nhất định sẽ bị khinh miệt.
Thần sắc Lâm Tam tỏ ra trịnh trọng chưa từng thấy, với tính tình của hắn, lần này chịu cúi đầu cầu người như vậy, quả thực là một chuyện vô cùng khó khăn. Từ Vị mặc dù không biết nguyên ủy bên trong nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, trực giác cho biết Lâm Tam đang nói đúng. Hắn gật đầu nói:
- Lâm tiểu huynh, người yên tâm. Ta sẽ giúp ngươi một tay. Chung quy cũng chỉ một lời nói mà thôi, không có gì phiền toái cả.
Từ Vị ôm quyền nói:
- Bẩm bệ hạ, Lâm Tam lo lắng như vậy vô cùng có đạo lí. Những vật này đều là nền tảng an cư cho dân chúng Đại Hoa. Nếu Cao Lệ muốn nhận được các tinh hoa văn minh này, thì trước hết phải khẳng định mình không được quá phận.
Nếu lời do Lâm Tam nói thì chỉ là một câu chuyện cười, nhưng nếu là Từ Vị ra mặt, hiệu quả tự nhiên khác hắn. Hoàng đế trầm ngâm một hồi bảo:
- Lý vương tử, những thứ các ngươi muốn xin ta đều chuẩn y, nhưng các ngươi cũgn phải lập khế ước như Lâm Tam vừa nói, ngươi có bằng lòng hay không?
Lý Thừa Tái thương lượng với Từ Cung nữ vài câu, thấy nàng cũng không có dị nghị gì liền gật đầu đồng ý. Vậy là một hiệp ước giao lưu văn hóa đã ra đời.
Lâm Vấn Vinh thở dài. Ta đã làm chuyện như vậy mà ngày sau con cháu bọn hắn còn bảo tiết Đoan Ngọ là do chúng sáng tạo thì đúng là không có biện pháp.
Từ Cung nữ lặng lẽ nhìn hắn nói:
- Vị đại nhân này, không biết ngài lo lắng điều gì? Có thể cho ta biết được không?
Với khoảng cách gần như vậy, dễ dàng thấy được vẻ xinh xắn động lòng người của nàng ta, răng trắng môi hồng, hai cánh tay da trắng bóc, hai mắt lấp lánh hữu thần, khí chất điềm tĩnh cao nhã, thật khiến người ta không thể nào tức giận được.
Lúc này Cao Lệ hẳn còn chưa biết các cách trang điểm, mĩ nữ này hoàn toàn là vẻ đẹp tự nhiên, da tay của Từ Cung nữ thật là tốt. Lâm Vấn Vinh cười hì hì nói:
- Là ta lo lắng ngươi cầm nhiều bảo thư như vậy, trên đường dễ bị người ta cướp đi làm áp trại phu nhân. Vậy thì thật không hay rồi.
Từ Cung nữ mặt thoáng hồng lên như được đánh phấn, nhẹ giọng nói:
- Đại nhân nói đùa rồi. Dân nữ nghĩ, Văn hóa thì chẳng phân biệt biên giới quốc gia, đó là sở hữu chung của cả nhân loại. Ngược lại, nếu ai có tư tâm mà không chịu truyền bá văn minh, đó mới là đi ngược với đạo lý.
- Ngươi nói rất đúng. Ta không ngăn cản việc truyền bá văn minh, chỉ là làm cho việc truyền bá thật rõ ràng hơn mà thôi. Chẳng lẽ Từ Cung nữ cho rằng, ta bắt các ngươi lập khế ước là không đúng sao?
- A, không có , khôgn có. Cảm ơn ngài đã chiếu cố.
Từ Cung nữ lắc đầu, trên mặt hịện ra vẻ ngượng ngùng.
- … Kim, ngươi qua đây.
Nữ tử lớn tuổi hơn ở bên cạnh Lý Thừa Tái nhẹ giọng gọi. Giọng nàng ta rất nhỏ và nhanh, Lâm Vấn Vinh lại không chú ý nên không nghe rõ tên của Từ cung nữ, chỉ biết tên nàng ta có một chữ “Kim”.
- Hàn nương nương gọi ta, Đại nhân, xin thất lễ.
Từ cung nữ gấp gáp hành lễ với Lâm Vấn Vinh.
Khi hai người đang nói chuyện thì ở bên kia Lý Thừa Tái đã đưa ra thỉnh cầu thứ hai:
- Bệ hạ, nghe nói tiểu công chúa của quý quốc là một vị quốc sắc thiên hương, lương đức hiền thục. Ta tuy chưa có duyên diện kiến nhưng lòng vẫn ngày đêm mơ tưởng. Thừa Tái to gan thỉnh bệ hạ gả Công chúa cho Cao Lệ ta. Hai nước kết duyên Tần Tấn, trọn đời giao hảo với nhau. Cao Lệ ta xin dâng Ngọc quý ngàn viên, gấp lụa vạn súc làm sính lễ nghênh đón công chúa.
Lâm Vấn Vinh tức giận đến xì khói, hạng như ngươi mà cũng dám ngấp nghé lão bà của ta, nằm mơ sao?
Sứ thần Hồ quốc đứng im lặng từ nãy giờ cũng đột nhiên lên tiếng:
- Đại Hoa hoàng đế, Khả Hãn Đột Quyết ta nguyện dâng chiến mã ngàn con, lại đình chiến một năm, chỉ mong lấy được tiểu công chúa làm phi.
Lão Hoàng đế hừ lạnh một tiếng nói:
- Công chúa của Đại hoa ta, ai không phải là tiên lộ minh châu, muốn kết hôn với công chúa đâu có dễ dàng như vậy. Các ngươi dâng ngàn thớt chiến mã là sao? Trẫm thân là Đại Hoa thiên tử, đừng nói là ngàn thớt, cho dù là vạn thớt hay mười vạn thớt cũng có thiếu gì. Còn nếu nói đến chuyện khai chiến, ngưng chiến, Đại Hoa ta đã bao giờ phải sợ ai.
A Sử Lặc thân là sứ thần Đột Quyết, cũng không phải là hạng người vô năng. Thấy lão Hoàng đế lửa giận ngút trời, lại có thêm tiền lệ của Kế cung Vũ Thụ. Nếu chọc hắn giận quá, có thể đem mình ra xử trảm, chết như vậy thì thật là oan uổng. Hắn liền thu hồi vẻ mặt kiêu ngạo, hỏi:
- Vậy không biết muốn cưới công chúa quý quốc cần phải có điều kiện gì?
- Điều kiện gì ưh? Điều này do công chúa định đoạt.
Hoàng thượng nói:
- Lần này chư quốc cầu thân, Trẫm đã nói lại với công chúa.
A Sử Lặc và Lý Thừa Tái lập tức động dung hỏi:
- Công chúa nói thế nào?
Hoàng đế liếc mắt nhìn hai người, rồi lại như vô tình lại vừa cố ý quét qua Lâm Vấn Vinh, cười nói:
- Trừ Đông Doanh kế cung Vũ Thụ vì nhục ma Đại Hoa nên mất đi cơ hội, còn những người khác đều bình đẳng. Nếu ai có thể vượt qua khảo sát của Tiểu công chúa, Trẫm lập tức hạ chỉ ban hôn.
Lý Thừa Tái đến đây mục đích chủ yếu là tiểu công chúa, nghe vậy vội vàng hỏi:
- Khảo sát như thế nào? Xin bệ hạ cho biết.
Lão Hoàng đế nhìn thái giám một bên khẽ gật đầu, Cao công công liền cất giọng xướng:
- Vào ngày mai, Đại Hoa Nghê Thường công chúa sẽ đến bắc môn, công khai tuyển tế. Phàm ai thông qua được khảo hạch của côgn chúa lập tức sẽ trở thành phò mã.
A Sử Lặc và Lý Thừa Tái nhất thời trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng, đã công khai tuyển tế, mình nhất định có cơ hội. Hai người bọn hắn thủ hạ không ít kẻ cơ trí, việc thông qua khảo hạch có thể nói là nắm chắc trong tay.
Nghe được bốn chữ “Nghê Thường” công chúa, Từ Vị khẽ nhíu mày, giống như có điều gì đó không hiểu. Lâm Vấn Vinh thì lại bất chấp tất cả, Nghê Thường công chúa nọ hẳn là Thanh Tuyền rồi. Điều hắn lo lắng chính là không hiểu Thanh Tuyền đang làm gì. Chân chính lão côgn đã ở đây rồi không biết còn bày ra trò công khai tuyển tế làm gì? Không phải là cố ý làm khó ta sao?
- Lâm Tam…
Thấy Lâm Vấn Vinh mặt mày nhăn nhó, Từ Vị vội kéo tay hắn nhẹ giọng bảo:
- Lâm tiểu huynh… Hoàng Thượng cho gọi ngươi kìa.
Lâm Vấn Vinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy lão Hòang đế ở phía đối diện đang mỉm cười với hắn, gật đầu bảo:
- Lâm Tam, những lời Trẫm vừa nói ngươi nghe rõ rồi chứ?
A Sử Lặc cùng Lý Thừa Tái đều chú ý đánh giá hắn, Từ cung nữ cũng mỉm cười nhìn hắn, chỉ có Tô Mộ Bạch là sắc mặt bất định, trông cực kì khó coi.
- A, Hoàng thượng, người gọi ta sao? Ta đứng quá xa không nghe rõ lắm.
Lâm Vấn Vinh nói.
Lão Hoàng đế ha hả cười nói:
- Ngươi hay lắm, lời này cũng dám nói ra, bất quá lại rất thành thật, sau này nhớ giữ gìn điểm này. Trẫm cho ngươi dẫn hai vị sứ thần đi du lịch kinh thành một phen, ngươi nghe rõ chưa?
Cái gì, bồi tiếp sứ tiết không phải là nhiệm vụ của Tô Mộ Bạch sao? Tại sao lại giao cho ta? Khó trách được lão Tô nhìn ta giống như ta cướp mất lão bà của hắn vậy.
Thấy hắn ngốc nghếch đứng đó, Từ Vị ở bên cạnh phát hoảng kéo tay áo nói:
- Lâm tiểu huynh, do dự cái gì nữa. Tạ ơn đi, mau tạ ơn!
Lâm Vấn Vinh gật đầu nói:
- Tạ Hoàng thượng, bất quá tiểu dân có một chuyện không rõ. Hôm nay bồi tiếp hai vị sứ tiết du lịch, kinh phí có thể cho bao nhiêu, ai sẽ trả?
Mọi người nghe hắn hỏi đều im thin thít, lão Hoàng đế không nhịn được cười bảo:
- Người bên cạnh ngươi đó, chính là Hộ bộ Thượng thư Từ Vị, chi phí sẽ do hắn và Hộ bộ thương lượng lo liệu. Nhớ kĩ, phải khỏan đãi hai vị sứ tiết cho tốt, không được làm tổn hại tới quốc thể Đại Hoa. Ngươi hiện thời không quan không chức, làm việc bất tiện. Trẫm tạm giao cho ngươi một tấm Kim bài tùy thân. Nếu người còn để mất lần nữa, Trẫm tuyệt đối không buông tha.
Hoàng đế vừa nói xong, Cao công công lập tức cầm một tấm Kim bài giao cho Lâm Vấn Vinh. Hắn vừa liếc mắt nhìn qua đã biết đó chính là khối kim bài đêm đó bị Trữ tiên tử lừa lấy mất. Hôm nay lại trở về tay mình, không biết Trữ tiên tử với Lão Hoàng đế rốt cục là có quan hệ gì? Tại sao Trữ Vũ Tích lại đem kim bài giao lại cho hắn đây?
Hạ triều, A Sử Lặc và Lý Thừa Tái dẫn một đoàn tùy tùng vội vàng đuổi theo Lâm Vấn Vinh:
- Lâm đại nhân, Lâm đại nhân! Hôm nay ngài dẫn bọn ta đi đâu?
Lâm Vấn Vinh nhướng mày, lão tử đâu có thừa hơi mà dẫn các ngươi đi chơi, lần này coi như cho các ngươi luyện cước bộ, tập thể dục một chút vậy. Dẫn hai tiểu tử này đi một vòng lớn, đảm bảo chưa đi hết nửa đường bọn chúng đã không bò dậy nổi.
Hắn kéo Từ Vị lại gần thì thầm một hồi, Từ Vị cười bảo:
- Lâm tiểu huynh, lão hủ sống hơn nửa đời người rồi, nhưng nói về âm mưu quỷ kế còn không phải là đối thủ của ngươi ah.
Lâm Vấn Vinh cười hì hì, ôm quyền nói:
- Từ đại nhân, đây là ngài khen ta hay là ngài tự khen mình vậy? Phiền ngài báo lại cho Hồ đại ca một tiếng, ta phỏng chừng hai gã sứ thần này cũng nôn nóng lắm rồi.
Từ Vị cười lập tức quay người bước vội đi, A Sử Lặc và Lý Thừa Tái chạy đến bên cạnh Lâm Vấn Vinh, thấy hắn mỉm cười đứng đó, dáng vẻ cao thâm khó dò. Hai người đồng thời sững sờ, hỏi:
- Lâm đại nhân, ngài định dẫn chúng ta đi đâu?
Lâm Vấn Vinh thấy Từ cung nữ dẫn đám tùy tùng đuổi theo sau lưng Lý Thừa Tái, liền ra vẻ thần bí cười bảo:
- Chỗ chúng ta đi tất nhiên phải là chỗ cực tố, chỉ là dẫn theo nữ tử thật không tiện. Lý vương tử, ngươi nói xem có đúng không?
Sắp tới lúc Nghê Thường công chúa chiêu thân, cho Lý Thừa Tái mười lá gan cũng không dám nghĩ đến chuyện Lâm Vấn Vinh định ám chỉ. Có trời mới biết hắn có phải là do Công chúa phái tới giám sát bọn chúgn hay không? Hắn vội vàng khoát tay bảo:
- Đại nhân, chuyện này tuyệt đối không được. Phụ vương ta quản giáo rất nghiêm, cấm tuỵệt không được đến những nơi phong nguyệt, ta không dám để cho người thất vọng.
Ở trước mặt ta còn dám ra vẻ, tối qua còn không biết là sanh long họat hổ ở nơi nào ah. Lâm Vấn Vinh “vô cùng nuối tiếc” nói:
- Nếu vậy chúng ta không đi nữa. Ai, bát đại hồ đồng ta cũng đã lâu không tới rồi. Ta đã từng vui vẻ ở đó mười tám lần rồi, thật sự không phải gạt các ngươi, đúng mười tám lần…
A Sử Lặc nghe thấy thế lập tức ha hả cười lớn, Lý Thừa Tái cũng nhịn cười, còn bọn Từ cung nữ đều mặt đỏ như gấc.