Lâm Vấn Vinh có chút trầm ngâm nói:
- Nói đến kinh đô Đại Hoa, khắp nơi đều là danh lam thắng cảnh. Thiên Kiều tiêu sái, miếu Thành Hoàng uy nghiêm hùng vĩ, Hương Sơn mĩ lệ, tất cả đều rất nổi danh. Chi bằng chúng ta tới tham quan mấy nơi đó trước đã.
Lý Thừa Tái tự nhiên không cự tuyệt, nhưng A Sử Lặc lại chau mày nói:
- Lâm đại nhân, mấy nơi này đều chỉ là nhìn ngắm cho vui, không có ý nghĩa gì cả. Các ngươi có chỗ nào chuyên luyện binh không?
- Luyện binh?
Lâm Vấn Vinh nhướng mày:
- Đừng nói chuyện luyện binh với ta, hôm qua vừa bị thương, đến hôm nay cả người vẫn còn đau đớn đây.
Liền đem chuyện hôm qua nửa thật nửa giả kể qua, A Sử Lặc cả kinh nói:
- Lâm tướng quân, chẳng lẽ quân kỉ lại nghiêm ngặt như thế, thống soái vi phạm cũng phải chịu nghiêm hình sao?
- Đâu có nghiêm ngặt!
Lâm Vấn Vinh lắc đầu nói:
- Ta chỉ là kẻ ngoại đạo tầm thường. Dưới tay Lý Thái tướng quân binh hơn trăm vạn, mỗi người đều có võ nghệ siêu quần bạt tụy. Bọn họ luyện binh so với ta còn nghiêm ngặt gấp trăm lần. Mỗi ngày thao luyện đều tổn thất hơn trăm người.
A Sử Lặc vội vàng kéo tay hắn nói:
- Lâm đại nhân, ngươi có thể cho ta xem binh mã dưới tay ngươi một chút được không?
Lâm Vấn Vinh ra vẻ khó khăn trả lời:
- Binh sĩ dưới tay ta đều là tân binh, không phải là chính binh, có gì đáng để xem đâu. Chi bằng chúng ta đến Thiên Hương lâu nghe mấy tiểu khúc đi, ta biết mấy nơi có phấn đầu chỉ mãi nghệ không bán thân.
A Sử Lặc gấp gáp kéo tay hắn nói:
- Lâm đại nhân, dẫn chúng ta đi xem luyện trường đi. Ta đối với chuyện quân lữ rất có hứng thú.
Lý Thừa Tái cũng nói:
- Lâm đại nhân, Đại Hoa binh mạnh ngựa khỏe, ngưỡng mộ đã lâu. Tiểu vương cũng muốn chiêm ngưỡng uy phong của Hoa Hạ một phen.
Thấy thịnh tình của hai người không thể từ chối, Lâm Vấn Vinh bất đắc dĩ thở dài nói:
- Được rồi, nếu hai vị đã tha thiết như thế, ta cũng đành liều một phen. Chúng ta đi thôi, xem thử bọn họ luyện binh thế nào. Ai, trên người ta còn có thương tích ah.
A Sử Lặc cuống quýt gật đầu, lập tức cùng Lý Thừa Tái cưỡi ngựa đi theo, Lâm đại nhân thân mạng trọng thương liền chui vào xe ngựa nằm. Mới đi được vài bước chợt nghe một nữ tử lên tiếng:
- Lâm đại nhân, ta là Từ cung nữ, liệu có thể lên đó không?
Từ cung nữ? Nàng tìm ta làm gì? Lâm Vấn Vinh cười bảo:
- Lên đi, cửa không đóng.
Từ cung nữ lập tức bám vào thành xe ngựa leo lên, trong tay còn cầm một dược bình nhỏ. Lâm đại nhân ngạc nhiên hỏi:
- Từ cung nữ, ngươi lên đây làm cái gì?
Từ cung nữ mỉm cười nói:
- Vương tử chúng ta nói, Lâm đại nhân thân thể quan trọng, giữ quân một phương, đặc biệt nhắc nhở ta xem xét thương thế đại nhân một chút, không biết ngài có cho phép hay không?
- Ai da, là ý tốt thôi mà!
Lâm đại nhân không chút khách khí, lập tức cởi áo, trên người lộ ra đầy những thương tích ngang dọc.
Từ cung nữ cũng không nghĩ tới vị Lâm đại nhân này lại phóng khoáng như vậy. Sắc mặt nàng có chút ửng hồng, ngay lập tức khôi phục vẻ tự nhiên, cẩn thận xem xét các vết thương trên người Lâm Vấn Vinh. Một lúc sau mới nói:
- Đại nhân, thương thế này chưa động tới gân cốt, hơn nữa thể lực của đại nhân rất tốt, lại dùng kim sang dược thượng đẳng, khôi phục cực nhanh. Phỏng chừng ngày mai đã có thể lên da non rồi.
- Ta không biết ngươi nói có đúng không, nhưng mỗi ngày đều mất ngủ ah.
Lâm Vấn Vinh thở dài nói.
- Có thể là do đại nhân bị thương, nghĩ ngợi nhiều, tâm khí ứ tích không giải thoát được nên mới gây ra hiện tượng mất ngủ.
Từ cung nữ cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi mới nói.
- Kì thật không chỉ có mất ngủ, còn có chuyện khác nghiêm trọng hơn.
Lâm đại nhân đau khổ nói:
- Vừa rồi ta có nói vui vẻ mười tám lần, ngươi có tin hay không?
Từ cung nữ đỏ mặt cười:
- Đại nhân nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu ah.
- Ai, ta biết ngươi không tin, nhưng ta cũng không tin nổi.
Lâm Vấn Vinh vô cùng chân thành nói:
- Ngươi tưởng rằng ta tình nguyện tương hảo với các nàng ưh?
- Chẳng lẽ các nàng đó cưỡng bức ngài?
Từ cung nữ cả kinh hỏi.
- Cũng không thể nói là cưỡng bức được, chỉ là hơi quá một chút thôi. Con người ta trời sanh có chút hơi mạnh mẽ thái quá, trong cuộc sống vợ chồng khó tránh khỏi có những lúc không thỏa mãn. Cho nên mới ra ngòai giải khuây một chút thôi. Khục khục… Ta nói linh tinh, Từ cung nữ không nên để trong lòng!
Lâm đại nhân cười cười nói.
Từ cung nữ mỉm cười lắc đầu, trên mặt hiện ra một đám mây hồng:
- Đại nhân thật biết nói đùa, chúng ta đang bàn về chuyện mất ngủ của ngài, không biết có gì khác nữa không?
- Àh, cũng chỉ thế thôi, ngươi có biện pháp đặc trị nào không?
Lâm Vấn Vinh thầm đánh giá Từ cung nữ, gương mặt trắng trẻo sáng ngời không chút tỳ vết, trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng. Từ cung nữ này không biết có phải mỗi ngày đều đắp bánh kem hay không, da dẻ lại hoàn hảo như vậy, có thể so bì được với mấy lão bà của ta ah.
- Ta có một dược phương, tên là “Đàn La bổ khí thang”, chính là thích hợp với bệnh của đại nhân.
Từ cung nữ nói.
- Dược thiện ah! Ta không mấy tin tưởng vào mấy thứ đó đâu, có cách nào khác tốt hơn không?
- Châm cứu, khơi thông kinh mạch toàn thân, đại nhân có muốn thử một lần không?
Từ cung nữ nghiêm trang bảo.
- Hả, châm cứu ưh? Vậy thì miễn đi.
Nói đến châm cứu, Lâm Vấn Vinh lập tức nhới tới An hồ ly và Trữ tiên tử, cả người phát lạnh.
Từ cung nữ khẽ cười bảo:
- Lúc nãy ta thấy đại nhân ẩu đả với Vũ Thụ vương tử thật là dũng mãnh, tại sao lại sợ châm cứu như vậy?
Đánh người và bị đánh tư vị chẳng lẽ lại giống nhau sao? Lâm Vấn Vinh nghĩ thầm, thấy Từ cung nữ cười ngọt ngào nhìn hắn, không nhịn được cười bảo:
- Được rồi, vậy thử một châm đi, nhưng phải nói trước, nếu ta cảm thấy không thoải mái thì sẽ lập tức dừng lại.
Từ cung nữ gật đầu, lấy ra một cây ngân châm, tỳ lên đầu vai của Lâm Vấn Vinh châm xuống, thủ pháp thành thục mau lẹ, có thể so sánh với An tỷ tỷ, tư vị thật không tệ. Có lẽ bởi vì Từ cung nữ thân thiết hòa ái hơn, không có cảm giác sợ hãi như đối với An Bích Như, Lâm đại nhân đối với một châm này cảm thấy rất thoải mái.
Liên tiếp bốn cây ngân châm nữa cắm xuống, Lâm Vấn Vinh cả người sảng khoái, cười bảo:
- Từ cung nữ, ngươi tên gì? Gọi ngươi là Từ cung nữ có cảm giác là lạ thế nào, lúc nãy hình như ta có nghe thấy người khác gọi ngươi là Kim gì đó đúng không?
Từ cung nữ gật đầu:
- Đại nhân, ta gọi là Trường Kim.
- Oa, Trường Kim, tên rất hay! Ta nói này Trường Kim… A…
Lâm đại nhân dường như chợt nhớ tới điều gì đó, trên mặt lộ ra nét kinh hãi, ngân châm trên người hắn rung lên thấy rõ:
- Ngươi, ngươi là Đại Trường Kim?
Trường Kim khó hiểu lắc đầu:
- Đại nhân, ta gọi là Từ Trường Kim, không phải là Đại Trường Kim. Có chuyện gì sao?
Danh nhân, đây là danh nhân nổi danh thứ hai ngoài Từ Văn Trường, nhưng người này lại là một người ngoại quốc. Ta tại sao lại không nghĩ ra sớm chứ, một nữ tử có kiến thức như Từ cung nữ không phải là Từ Trường Kim hay sao?
- Hay lắm, hay lắm. Đại Trường Kim nữ sĩ.
Lâm Vấn Vinh vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của “danh nhân” vừa cười nói:
- Ta đã sớm nghe qua đại danh của ngươi.
Từ cung nữ cũng không hiểu chuyện là thế nào, tên nàng ở Cao Lệ cũng chỉ vài người biết, vị đại nhân Đại Hoa này làm sao mà biết được?
- Đại nhân, ngài… xin bỏ tay để ta châm cứu cho xong đi đã.
Từ cung nữ đỏ mặt nói.
- Đúng vậy, cao hứng quá nên quên mất.
Lâm Vấn Vinh cười buông tay Từ cung nữ ra, chống tay lên cằm, chăm chú nhìn nàng.
Từ cung nữ mỉm cười điềm tĩnh hỏi:
- Đại nhân, người làm sao vậy? Nghe xong tên ta, có vẻ kì quái thế nào.
- Không có gì, bởi vì ngươi thật sự rất ưa nhìn.
Lâm Vấn Vinh cười hắc hắc, trong lòng như có nhạc, thế giới này thật là thú vị, cảm giác gặp gỡ Từ Trường Kim thật là kì diệu ah.
- Đại nhân thật là kì quái.
Từ cung nữ lắc đầu khẽ cười nói. Lâm Vấn Vinh cùng nàng đàm đạo một chút chuyện của Cao Lệ, nghe nàng nói về vương thất cung đình Cao Lệ lại cảm thấy có điểm không đúng.
Tới giáo trường cũng là lúc Lâm Vấn Vinh châm cứu xong, vết thương cũng giảm bớt đau đớn đi nhiều. Từ cung nữ âm thầm kì quái, vị đại nhân này biến hóa thật ghê gớm.
Lâm đại nhân đến giáo trường thì cũng đã muộn, trên thao trường chỉ còn hơn mười người đang miệt mài luyện tập. Lâm Vấn Vinh nhìn thoáng qua một cái, nhíu mày nói:
- Tại sao lại chỉ có mấy người bọn hắn, những người còn lại đâu?
A Sử Lặc và Lý Thừa tái đến sau lưng Lâm Vấn Vinh nghe hắn nói vậy liền nhìn thẳng xuống thao trường, chỉ thấy mấy người đàn luyện tập kĩ năng xung sát trên chiến trường. Một người tay cầm ngân thương, dục ngựa chạy qua rồi quay đầu lại đâm ra một thương, thương này vừa dũng mãnh lại chuẩn xác, mũi thương sắc bén dị thường đâm ngập vào tâm oa (chỗ lõm giữa ngực, trên đường cắt ngang giữa hai đầu vú) của mộc nhân đối luyện. Lại có một người rậm râu, đại đao trong tay vung lên liền dễ dàng đem một mộc nhân chém ngang lưng làm hai nửa.
A Sử Lặc thấy vậy âm thầm kinh hãi, mấy người này rốt cuộc là ai, so với đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc cũng không kém. Chỉ là xem vẻ mặt của Lâm đại nhân đối với bọn họ còn chưa hài lòng.
- Ai, tùy tiện xem qua, mấy người này thật không ra gì. Đã để hai vị chê cười rồi.
Lâm Vấn Vinh chán nản thở dài nói.
A Sử Lặc ngạc nhiên nói:
- Lâm đại nhân, mấy vị này kỵ thuật, đao thuật, thương thuật đều cực kì tinh thâm, ngươi tại sao lại không hài lòng?
Lâm Vấn Vinh cười khổ nói:
- A huynh, ngươi khôgn nên chạm vào nỗi đau của ta. Mấy tên này là yếu nhất trong các binh sĩ của ta. Những người khác đều đã hợp cách, chỉ có mấy người này huấn luyện đã lâu vẫn chưa đạt yêu cầu. Án theo quân quy, Hồi mã thương phải một thương xuyên thấu hai mộc nhân mới hợp cách, một đao phải chém đứt ba mộc nhân liền mới được công nhân. Nhưng ngươi xem mấy tên này… Hứa Chấn, Hồ Bất Quy, hôm nay các ngươi không đạt yêu cầu thì không được ăn cơm – Ai, đã khiến hai vị chê cười rồi, thật xấu hổ!
Lý Thừa Tái cả kinh không thốt ra được chữ nào, A Sử Lặc trợn mắt há hốc mồm. Lần này hoàn toàn ngẫu nhiên tham quan, họ Lâm này quyết không phải là chuẩn bị trước, chỉ tùy tiện một người mà đã dũng mãnh kinh khủng như thế, chẳng lẽ binh lính mới Đại Hoa năm nay đều mạnh mẽ đến thế?
A Sử Lặc nói:
- Lâm đại nhân, đây là các tân binh đang huấn luyện sao? Trước kia ta cũng đã từng giao thủ với binh sĩ Đại Hoa, bọn họ dường như không lợi hại như vậy.
Lâm Vấn Vinh vội vàng cười ha hả nói:
- Đúng vậy, đúng vậy! Đại Hoa chúg ta quân sĩ chiến lực đều rất hạn chế. Mấy người này chẳng qua chỉ là biểu diễn thôi, không đáng nói đến. Những gì nhị vị thấy không phải là thật đâu, không phải thật!
A Sử Lặc quay đầu nhìn lại, đã thấy đại hán sử dụng trường thương nọ sử ra một Hồi mã thương chân chính đâm xuyên qua hai mộc nhân, đầu thương ló ra lấp lánh hàn quang.