Dị giới.
Vẫn là sâm lâm im lìm như chết ấy.
Vẫn là bầu trời trắng xám hôn ám đó.
Một khô lâu to lớn đang lêu lỗng, vô bờ vô bến.
Khu rừng này tương đối ít sinh linh bất tử, nó đã du đãng hết một ngày, bất quá chỉ gặp hai tên đồng loại. Giữa khô lâu với nhau không hề có chuyện gì để nói, chạm mặt thì vượt qua nhau, và cũng không biết bao giờ có thể gặp lại.
Sau lưng nó truyền lại tiếng bước chân. Khô lâu to lớn ngỡ ngàng xoay đầu nhìn, thì ra là một đồng loại đang bước đến. Nó thản nhiên quay đầu trở lại tiếp tục hành trình của bản thân. Nhưng đột nhiên, toàn bộ thế giới trong mắt nó chợt như điên đảo, sâm lâm chợt biến thành bầu trời. Trí lực thấp kém của nó không có cách gì giải đáp vấn đề này, cũng không có thời gian để cho nó suy xét, vì một thanh trường đao đã chém vỡ xương đầu của nó.
Một làn bạch vụ từ từ bay ra từ xương đầu vỡ nát đó, rồi bị Phong Nguyệt hút vào trong lỗ hổng ở mũi. Phong Nguyệt đứng dậy, xoay người nhìn quanh, ngẩng đầu nhìn lên không trung phát ra một tiếng gầm gừ vô thanh, rồi nhanh nhẹn không giống như một khô lâu chút nào, nhanh chóng tiến vào rừng bắt đầu công cuộc tìm kiếm một mục tiêu kế tiếp.
-------o0o-------
"Long dữ mĩ nhân" dong binh đoàn đã đạp bước trên đường thu sớm, bắt đầu hành trình. Luân Tư và đạo tặc đoàn đoàn viên của hắn đã đến trước Tắc Lặc Tư bảo để trinh sát địa hình, bố trí bẫy rập. Trong đội ngũ dong binh thì Khải Đặc soái lĩnh một trăm năm mươi kỵ sĩ đi trước, Ai Đặc đái lĩnh hai trăm kiếm sĩ đi đoạn hậu. Trong đội ngũ còn có vài chục chiến xe lớn, nhìn có vẻ trầm trọng. Phí Tư ngồi trong một chiếc xe ngựa, Phật Lãng Ca làm hộ vệ cho lão, nhưng lại công khai nằm trong thùng xe. La Cách và Khải Đặc cưỡi ngựa, mạo xưng thành kỵ binh cầm búa.
Mục tiêu lần này của Dong binh đoàn là một tiểu trấn Lặc Mang nằm cách Tắc Lặc Tư bảo sáu chục dặm. Lặc Mang trấn có quy mô vừa phải, toàn trấn có khoảng 2000 người. Từ khi đánh Tuyết Hồ đại nhân đến giờ, về phía Đồng Minh không nhận tin tức gì liên quan đến tiểu trấn này. Luân Tư sau nhiều lần trinh sát đều cho thấy nhất định phải có sự hiện diện của bọn Tuyết hồ ở thị trấn này.
Sáng sớm hôm ấy, người trong Lặc Mang trấn lục tục thức dậy, bắt đầu những động tác làm nóng cho một ngày mới.
Vầng thái dương vẫn chưa ló dạng, nhưng thần quang đã chiếu sáng cả tiểu trấn. Âm thanh gà kêu chó sủa dần dần nhiều lên, từng đợt khó chầm chậm lan dần trên ống khó trên các mái nhà. Trên đường đã xuất hiện những người chuyên làm chuyện cần lao làm một số chuyện vụn vặt.
Tiểu trấn trong sơn khu này do có vị trí hoang vu, sản vật bần hàn, nên một năm chỉ có ba đến năm thương đội đến đây. Người trong tiểu trấn hầu hết đều quen với nếp sống tự cấp tự túc, mấy chục năm sinh hoạt cứ y hệt một kiểu, nhưng lại an tĩnh bình hòa.
Gió thu sớm đã mang đến ít nhiều khí lạnh, thái dương từ từ mọc lên từ núi rừng, màu đỏ hồng xen lẫn sắc vàng khiến tiểu trấn như được điểm tô thêm một sắc thái mới. Từng cây cổ thủ diêu động trong trấn như được trang điểm thêm những chiếc lá kim sắc, những con chim sớm đã hòa nhập vào đội ngũ xướng ca. Thật là một khung cảnh sơn thôn tuyệt đẹp!
Rất tiếc, hiện giờ quanh thân La Cách không có một khúc xướng ca nào được coi là nhã nhặn cả. Gã mập nhíu mày nhìn dãy phòng ốc hai bên con đường lớn. Cho dù tòa tiểu trấn này có con lộ rộng lớn vô cùng nằm ở giữa, cũng không thấy được mấy thương điếm. Những người dân trong trấn bên đường mặc những bộ quần áo cũ kỹ rách rưới dùng ánh mắt hiếu kỳ, mặc nhiên, thậm chí là cừu hận nhìn đội ngũ kỵ binh đang phá vỡ sự bình tĩnh của tiểu trấn của họ.
"Trấn này có 2000 dân, khoảng ba bốn trăm hộ. Ân, để ta nghĩ coi nào, coi bọn chúng bần cùng như vậy, bình quân mỗi nhà giỏi lắm có có 2 đồng vàng mỗi năm thì đã là khoảng thu nhập không tệ rồi. Nghĩ thêm thử coi, với dạng như thế thì có thể thu thuế 5 đồng bạc, lại còn phải nộp lên trên 3 đồng rưỡi... Nếu như vậy một năm sẽ có thu nhập 50 đồng vàng?? Má ơi, đây là lĩnh địa của ta sao?" Gã mập bắt đầu tự ngôn tự ngữ, câu cuối không nhịn được cao giọng hét lên.
Phật Lãng Ca bất mãn trợn mắt nhìn La Cách. Gã mập này vừa rồi đã triệt để đánh tan nhã hứng hân thưởng phong cảnh sơn thôn của hắn. Khải Đặc không nói một lời, sáu mươi vị phủ thương kỵ binh nhẹ đứng ở phía sau, những dong binh khác không thấy tung ảnh đâu cả.
Kỵ đội từ từ đến giữa quảng trường nhỏ ở giữa trấn. Trên quảng trường tụ tập không ít người. Một lão nhân có thân hình to lớn, tinh thần cường tráng xem có vẻ là người đứng đầu bước tới chào hỏi: "Các vị kỹ sĩ tôn quý, ta là trấn trưởng Y Ân của tiểu trấn này, xin hỏi các ngài đến chỗ bần cùng của chúng tôi đây có gì phân phó?"
La Cách tùy tiện nói: "Chúng ta là kỵ sĩ đoàn của Ba Phạt Lợi Á công quốc. Ta là La Cách, đây là Phật Lãng Ca, đây là Khải Đặc. Sau này thị trấn này và các địa phương gần đây là lãnh địa của chúng ta. Ngươi là trấn trưởng phải không, hãy chuẩn bị cấp cho chút ta chút gì đó ăn uống, sau đó đem nhân khẩu trong trấn và tình hình thu nhập báo cáo qua. Ăn xong, ngươi đưa ta đi tham quan một vòng quanh trấn.
"Chờ một chút!" Một đại hán có thân hình vô cùng cao lớn, da đen cùi cụi đứng lên, trong tay cầm một cây chùy sắt cực lớn.
Khải Đặc nhíu mày nhìn đại hán, thúc ngựa từ từ tiến lên, một khí tức âm lãnh từ từ phát tán. “Sao, dường như ngươi có ý kiến gì à?" Phủ thương của Khải Đặc đã được Phí Tư cải tạo qua một lần, theo thực lực tăng cường của kỵ sĩ, vũ khí của hắn cũng được cải biến cho nặng thêm một chút. Mũi thương và lưỡi búa đều kinh qua ma pháp gia trì, vừa cực kỳ bén nhọn, vừa thêm phần kiên cố. Khải Đặc từ từ vận khởi đấu khí, tuy công lực của hắn chưa tới, không có cách gì phát khí ra ngoài, nhưng khí thế toàn thân của hắn từ từ tăng cường.
Đại hán ấy đối diện với khí thế của Khải Đặc, buộc phải đề kháng rất khổ cực, nhưng lại không hề lui một bước. "Ta là thiết tượng Ba mỗ trong thị trấn này! Các ngươi dùng cái gì chứng minh các ngươi là Kỵ sĩ đoàn của công quốc? Trong quá khứ công quốc ngoại trừ thu thuế thì còn làm được chuyện gì khác hả? Khi những tên đạo tặc đáng chết ấy đến đây cướp giết, tại sao không thấy một kỵ sĩ nào? Bọn chúng giết chết huynh đệ của ta, tại sao không một kỵ sĩ xuất hiện? Hiện giờ đạo tặc đã đi rồi, chúng ta vừa mới có nửa năm bình yên, các ngươi lại đến thu thuế! Các ngươi với các đạo tặc đó có khác gì! Chúng ta ở đây là lãnh địa của Băng Tuyết ngân hồ, chí ít họ cũng cứu qua chúng ta!" Những người xung quanh lập tức xao động.
Phật Lãng Ca kéo La Cách một cái, thấp giọng nói: "Chú ý nhìn! Người dân trong trấn không có một nữ nhân nào. Hơn nữa ai trong số họ cũng mang binh khí." La Cách nhìn lại cho tử tế, thấy quả nhiên là vậy. Người dân trong trấn hầu hết đều cầm vũ khí, đương nhiên nông cụ cũng miễn cưỡng được tính là vũ khí. La Cách lại quan sát cẩn thận các phòng ốc chung quanh, phát hiện đằng sau những cánh cửa sổ đóng chặt ấy ít nhiều đều có người lén nhìn ra ngoài.
La Cách sầm mặt lại, nói với Khải Đặc: "Tốc chiến tốc quyết, chỉ sợ để lâu thêm phiền."
Khải Đặc hừ lạnh một tiếng, phóng ngựa vụt tới. Ba Mỗ gầm lên một tiếng giận dữ, chùy sắt được vung lên cao đập mạnh xuống.
Một đạo hàn quang, một thanh âm chát chúa vang lên, phủ thương của Khải Đặc từ dưới hất lên, dễ dàng chém Thiết chùy ra thành hai đoạn.
Người ngựa giao nhau, hắn lại dùng thương đập mạnh lên hậu tâm của đại hán. Tiếng xương gãy vang lên to rõ, đại hán phun một vòi máu tươi, bay về sau ba mét rơi trầm trọng xuống đất. Nhóm người trong trấn lập tức ồn ào, Khải Đặc quét mắt nhìn xung quanh, vừa ý khi nhìn thấy trong mắt người dân xen lẫn vẻ cừu hận và sợ sệt. Hắn quay ngựa lại chỗ Ba Mỗ đang nằm, cử phủ thương lên, chuẩn bị chém đại hán đó ra làm hai đoạn.
"Xin chờ một chút!" Y Ân vội nhào tới, nắm vội cương ngựa của Khải Đặc, "Kỵ sĩ đại nhân, Ba Mỗ đã mạo phạm các vị đại nhân, tội đáng muôn chết. Nhưng vừa rồi đại nhân đã giáo huấn cho hắn thích đáng rồi. Nễ mặt chúng tôi là con em của đại nhân, xin tha cho hắn một mạng. Lão hủ đã kêu người an bài thức ăn trong trấn, xin các vị đại nhân đừng hiềm chút thực phẩm thô lậu này."
La Cách nhìn xung quanh, từ từ nói: "Đấy là tội thông địch, tạm thời ghi đấy. Chúng ta đi ăn uống trước, sau đó đi thu thập mấy con hồ li khốn nạn kia, rồi về chỉnh lý xương cốt các ngươi sau. Ta biết các ngươi vẫn còn chưa phục, tụi hồ ly thối ấy nhất định đã cho các ngươi chút ngọt ngon rồi. Nhưng các ngươi nên nhớ, sau này nơi đây là lãnh địa của chúng ta! Chúng ta là chủ nhân của các ngươi! Lời của chúng ta ở địa phương này chính là pháp luật! Có ai không bất phục có thể thử tiến lên thử giống tên vừa rồi. Nhưng lần này đừng có mong ta sẽ hạ thủ lưu tình. Y Ân, đi kiếm mấy cô nương xinh đẹp tiếp đãi đi. Nếu như để ta phát hiện còn có cô nương xinh đẹp hơn mà không ra mặt, thì lão đầu ngươi chuẩn bị đến chỗ doanh trại nô lệ sống mười năm cuối cùng đi."