Đôi mày Chiến Hồn chau mạnh, các nếp nhăn trên mặt càng trũng xuống.
Lão không tưởng tượng là Mười Một lại liều mạng đến như thế. Chưa nói các cao thủ bình thường mà cả ngay lão cũng vậy, sau khi bị thương thường phải theo bản năng bịt vết thương nén đau một lúc. Đây là phản ứng thông thường của mọi sinh vật, cao thủ chỉ hơn người thường ở sức chịu đựng lâu mau, chứ tuyệt đối không thể không có. Cho dù Chiến Hồn mà bị thương nặng như vậy thì cũng thế mà thôi.
Rất có thể Bá Đao và cao thủ kia không nhận ra Chiến Hồn vừa sử dụng chiêu điểm huyệt Thiền chỉ, duy có Chiến Hồn là biết, một chiêu đó tuy chưa dùng hết sức nhưng uy lực vẫn là khó đối thủ nào chịu đựng nổi. Có thể Mười Một chưa đến nỗi mất hết sức chiến đấu, nhưng Chiên Hồn tin tay phải hắn đã hoàn toàn mất tác dụng. Bất cứ người nào của Long Hồn trúng chiêu đó, không thể nói có phản ứng mà ngay đến một động tác nhỏ cũng chưa chắc thực hiện nổi, vận động nhất định sẽ chậm chạp hơn nhiều. Vậy mà thằng nhóc này không chỉ ngay lập tức phản công, ngay đến vẻ mặt cũng không hề lộ ra chút đau đớn. Nếu như tay phải hắn không buông xuôi, nếu không phải vùng huyệt cổ tay không lõm xuống nổi cả xương thì Chiến Hồn đã nghi ngờ chính mình, tiếc rẻ bản thân không ra hết sức để loại bỏ hẳn đối thủ. Tình thế dường như cánh tay đó không phải là của Mười Một, hoặc là hắn đã mất hết cảm giác.
Chỉ có nghị lực phi thường và sức chịu đựng kinh hồn mới nén được cơn đau xé ruột gan đó.
Làm sao có thể đào luyện được một người gan góc như thế?
Giây phút này, ngay Chiến Hồn cũng phải ngỡ ngàng rúng động.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, lão cao thủ Chiến Hồn vẫn mạnh mẽ chân tay, nhanh nhẹn khôn lường, vung tay gạt mũi dao Mười Một đang đâm tới bờ vai. “Soạt!” Một chưởng gạt phăng chiêu dao của Mười Một, sức mạnh chấn sơn khiến cánh tay của hắn rung lên bần bật, chút nữa lại làm bay con dao như lần trước.
Tuy nhiên Mười Một đã có kinh nghiệm, nghiến răng cố nén cơn đau tay phải và cú sóc mạnh của tay trái, vẫn giữ chặt dao không để tuột khỏi tay. Tuy đòn đỡ của Chiến Hồn làm cho chiêu dao của Mười Một bị hẫng, nhưng chân hắn đã kịp xoay một vòng, lợi dụng sức xoay và lực đỡ của chính Chiến Hồn, con dao loé sáng, càng nhanh hơn tìm tới cổ đối thủ.
Cuối cùng Chiến Hồn cũng phải thực sự nổi sát khí.
Lão đã hạ thủ lưu tình, vậy mà thằng nhóc này lại vẫn nhơn nhơn thách thức! Tuy có kinh ngạc với sức chịu đựng và nghị lực của Mười Một, nhưng lúc này thì Chiến Hồn không thể nào chịu nổi nữa. Chiến Hồn tuy cá tính ngổ ngược “Quỷ kiến sầu” nhưng không phải là người dễ nổi nóng, cpfn bây giờ lão đã quyết định, dù không thể giết cũng phải cho Mười Một thành tật!
Tâm niệm thế nào, Chiến Hồn làm đúng như thế.
Chiến Hồn gầm lên một tiếng nặng nề, tay trái cản đòn dao, ngón trỏ tay phải xỉa thẳng vào ngực đối phương. “Sọat!” Thiền chỉ lần nữa xuất ra, chọc sâu vào ngực trái Mười Một.
"Nương tay!" Bá Đao và cao thủ kia đồng thời hét lớn. Cả hai đều sợ Chiến Hồn điên lên giết chết ngay Mười Một. Tuy hắn là kẻ phản bội, nhưng với Long hồn vẫn còn rất quan trọng. Trước khi xuất quân, họ đã thống nhất là bằng mọi giá phải bắt sống đem về. Hai cao thủ quan chiến tức tốc nhào tới, thấy mặt Mười Một vẫn lạnh như tiền nhìn găm vào Chiến Hồn, tuy tái nhợt nhưng trong mắt vẫn còn sinh khí, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, biết rõ Chiến Hồn chưa thực sự phát tiết.
Thực tình Chiến Hồn rất phẫn nộ, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo. Lão không quên tầm quan trọng của Mười Một với Tổ chức. Một chiêu Thiền chỉ vừa rồi tuy không chú tâm đâm trúng tim Mười Một, nhưng cũng tới rất gần. Ngón tay lão đang ngập sâu trong ngực Mười Một, cảm nhận con tim hắn đập ngay bên cạnh.
Sau khi dính máu của đối thủ, cơn tức giận mới dần dần nguôi ngoai. Chiến Hồn đắc thắng ngẩng mặt lên, nhìn tên nhóc cách lão chỉ gang tấc. Nhưng.... thay vì biểu lộ đau đớn đến tột cùng, ánh mắt của Mười Một vẫn lạnh như băng giá. Không hiểu vì sao, Chiến Hồn cũng bắt đầu thấy lạnh.
Khuôn mặt Mười Một tuyệt không có vẻ gì là của một thằng nhóc, cũng không có biểu hiệu vừa bị trọng thương. Đôi mắt bình thản không một chút biểu cảm, nhìn vào chỉ thấy giá lạnh, cái lạnh của câm lặng.
Phải, câm lặng!
Chiến Hồn bỗng hiểu, vì sao trong lòng lão lại thấy không yên.
Đó là đôi mắt quyết liều mạng. Đáng chết! Thằng nhóc lấy mạng mình ra để đánh đổi!
Chiến Hồn không do dự nữa, tuy chưa biết Mười Một dựa vào đâu để liều mạng với mình nhưng cảm giác bất an thì mỗi lúc một lớn. Theo bản năng, lão định rút lại ngón tay trỏ đang cắm vào ngực Mười Một, đúng lúc đó lão đã hiểu Mười Một dựa vào đâu...
Một cảm giác lạnh giá kỳ lạ từ bàn tay trái Mười Một lan nhanh vào ngón tay của Chiến Hồn, chẳng khác một con dao bằng băng chích vào trong bàn tay.
Mặt Chiến Hồn thoáng chốc tái mét, lúc đs mới nhớ Mười Một là thành viên Tổ dị năng, và tên của hắn là "Băng", khiển băng chính là dị năng của hắn.
Thằng nhãi này không tiếc mạng sống để đổi hai ngón tay của lão ư?
Mặt Chiến Hồn hiển rõ vẻ sợ hãi lẫn kinh ngạc. Lão hiểu rất rõ, năng lượng băng cực hàn này nếu thâm nhập vào cơ thể sẽ gây ra hậu quả hết sức tai hại. Cho rằng Chiến Hồn công lực mạnh mẽ, chống lại hàn khí công tâm thì hai ngón tay cũng sẽ thành tàn phế, chưa nói đến công lực có thể bị triệt tiêu khi nguồn năng lượng đặc biệt thâm nhập vào cơ thể...
Ngón trỏ lão vẫn cắm trong ngực Mười Một, sát gần với quả tim. Nếu vận công chống lại năng lượng băng, lão sẽ chấn vỡ quả tim hắn. Không nói Mười Một là người cấp trên muốn bắt sống, ngay cả Chiến Hồn cũng không muốn giết một nhân tài hậu bối như vậy, thế mà chính thắng nhóc đó lại khiến lão lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Giữ bàn tay mình? Hay giữ mạng Mười Một?
Để mất ngón tay Thiền chỉ thì thành tựu cả đời của Chiến Hồn tiêu tan, sự nghiệp coi như chấm dứt.
Thế nhưng mạng sống của Mười Một...?
Một chuỗi suy nghĩ loé lên trong đầu, con mắt Chiến Hồn liên tiếp sáng tối, cuối cùng lão xác định giữ lại bàn tay!
Con người ta vốn tự tư tự lợi, bản tính đó có ngay từ lúc mới sinh ra, theo người ta đến tận lúc chết. Khi cho đứa trẻ thứ đồ chơi nó thích, nó sẽ rất vui vẻ đón nhận. Nhưng khi muốn mượn đứa trẻ một vật nó thích, đứa trẻ sẽ nhất định không chịu cho, bản tính ích kỷ của con người là như vậy.
Đâu đó trên đời này có chuyện cắt thịt mình nuôi chim ưng, vì bạn mà hy sinh, nhưng Chiến Hồn thì không thể. Lão đã tu luyện suốt đời, tuyệt không thể để tuyệt chiêu Thiền chỉ của mình phút chốc thành hư không, cũng khong hề có ý định nghĩa hiệp.
Chiến Hồn không do dự, lập tức dùng hết sức mạnh công lại nguồn năng lượng băng giá đang thâm nhập vào cơ thể.
“Xoẹt!” Cơ thể Mười Một như phát nổ, toàn thân rung lên. Năng lượng băng và công lực Thiền chỉ gặp nhau, Mười Một vẫn đứng bất động, Chiến Hồn nghĩ rằng hắn đã chết.
Lão thở phào một hơi, rút ngón tay khỏi ngực Mười Một. Một dòng máu nóng theo tay chảy ra, bắn đầy lên người Chiến Hồn. Chiến Hồn không né tránh, lắc lắc đầu thở dài, nét mặt đầy phức tạp. Lão cúi đầu nhìn ngón tay dính máu, ánh mắt thoáng vẻ hối hận. Nếu như có đủ ý chí nghị lực, chấp nhận ngón tay của mình bị tật nguyền thì Mười Một đã không chết...
Bá Đao và cao thủ Long Hồn kia nét mặt cũng hết sức phức tạp, hết nhìn Chiến Hồn lại nhìn sang Mười Một. Hai người hiểu rõ vừa xảy ra chuyện gì, họ không trách Chiến Hồn, đổi nếu là họ thì hai người cũng sẽ làm như lão mà thôi.
Nhưng... còn nhiệm vụ...?
Gió nhè nhẹ thổi, khởi lên mùi tanh của máu...
Ba cao thủ của Long Hồn bàng hoàng đưa mắt nhìn nhau, Chiến Hồn nặng nề suy nghĩ, tự trách mình. Cả ba đều không chú ý vào Mười Một nữa, bởi hiển nhiên hắn đã không còn sống...
Họ không biết, đáy mắt Mười Một xuất hiện một nét dị dạng...
Con dao trong tay trái hắn vốn vẫn đang giơ lên, đột nhiên cả người lao mạnh về phía Chiến Hồn, lưỡi dao cứa ngang cổ lão.
Chiến Hồn dù đang suy tư vẫn còn hết sức tỉnh táo, theo bản năng đưa tay gạt đường dao của Mười Một, nhưng động tác của hắn quá nhanh, nhanh hơn tay Chiến Hồn một phần mười tích tắc...
Lưỡi dao lướt qua cổ Chiến Hồn cứa đứt động mạch, máu tươi tuôn ra lai láng.
“Á!" Chiến Hồn rống lên, một tay ấn vào ngực Mười Một, tay kia bịt vết dao trên cổ. Máu rỉ qua khe các ngón tay, như những sợi dây buông dài xuống mặt đất.
Bá Đao và cao thủ kia giật mình, cùng gào lên nhằm hướng Chiến Hồn lao tới, dùng hết sức gỡ Mười Một tách ra.
Mười Một bị xô bắn đi xa, miệng khạc ra một bãi máu tươi.
Cao thủ Long Hồn kia lao về phía hắn. Mười Một lập tức vung tay, con dao phóng về phía y, hai chân tiếp đất phóng thẳng vào rừng không ngoái lại.
Cao thủ Long Hồn phải lùi lại mấy bước, dịnh thần lại thì Mười Một đã biến mất.
“Cứu người! Đuổi theo!" Bá Đao hét to, cới áo bó chặt cổ Chiến Hồn rồi dùng đồng hồ phát tín hiệu cấp cứu.
Mười Một vừa chạy vừa liên tiếp nhổ ra từng bãi máu. Cơ thể biến đổi gen của hắn hết sức kỳ lạ, chỉ cần không gãy xương vỡ não, dù có bị thương thế nào cũng có thể tự bình phục, nhưng lần này hắn lại bị vào tim...
Tim quan trọng không thua gì đại não. Tim người bình thường chỉ cần một lỗ kim châm là cũng nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà tim Mười Một lúc này đã bị Chiến Hồn chấn vỡ một mảng, chức năng gần như sắp chấm dứt!
Nếu như Mười Một lập tức được nghỉ ngơi, lợi dụng năng lượng trong cơ thể kết hợp với năng lượng gen tự phục hồi thì may ra còn có cơ hội, vậy mà hắn lại phải lo chạy trốn trối chết. Tuy Mười Một không “chết thân thể”, nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn còn là con người, con người khi tim bị tổn thương mất hết máu thì cơ thể xem như đã chết, may ra suy nghĩ vẫn còn tồn tại mà thôi. Phải đến khi có nguồn năng lượng khác bên ngoài cung cấp, khôi phục lại con tim, thì thân thể Mười Một mới sống lại được. Nếu không, cho dù là Mười Một cũng không thể nào tự nhiên hồi sinh.
Bá Đao đuổi riết phía sau. Nhìn những đám máu Mười Một để lại trên đường, y từ phẫn nộ dần chuyển thành kinh hãi. Một người thương nặng đến mức đó còn chạy được một quãng đường xa đến như vậy, rốt cuộc là nhờ vào ý chí và sức mạnh nào?
Đột nhiên cảm giác thấy một cơn gió nhẹ nhưng rát bỏng thổi từ bên phải tới, không nghĩ ngợi nhiều, Bá Đao lập tức cúi xuống tránh...“Vèo”. Một hòn đá bay sượt qua đầu y, cắm sâu vào thân cây bên đường.
Chỉ trong nháy mắt ấy, bóng dáng Mười Một đã biến mất trong rừng.
Bá Đao tạm thời không đuổi theo hắn nữa. Vốn Mười Một đã chết một nửa, liệu còn đi được bao xa? Hơn nữa vết máu là manh mối tuyệt hảo để lần ra dấu vết, lúc nào truy đuổi mà chẳng được! Việc cấp thiết hơn là phải xem ai vừa ra tay tấn công.
Tục ngữ có câu “Hành gia khi ra tay, biết ngay có hay không”. Nhìn góc độ, tốc độ và sức căng của hòn đá ném đến, Bá Đao hiểu người này nhất định là một cao thủ, có điều không biết ra tay với mục đích gì, tại sao tấn công y, người đó với Mười Một có quan hệ thế nào?
“Ai”? Bá Đao cẩn thận thủ thế, nhìn vào trong rừng quát to.
Chờ mãi không thấy ai lên tiếng, Bá Đao lim dim mắt, âm thầm cảnh giới, đề phòng đối phương lại ra tay.
Thật quái lạ, người đó hình như chỉ ném mỗi một hòn đá rồi thôi. Nhưng Bá Đao biết đối phương chưa đi khỏi, chỉ cần y khinh suất một chút là có thể phải hứng những đòn công kích như bão tố.
Đó là trực giác của cao thủ.