Đáng tiếc thay , cái quyển sách kia hắn vẫn chưa có đọc xong , nếu như đọc xong rồi chắc chắn sẽ có chút manh mối , dù sao thế giới này cũng y hệt như vậy , lão Yô Kê gì đấy có thêm bớt chắc cũng không nhiều !
Mà kể cũng lạ thật ! Tại sao lão ấy lại bịa giống như vậy nhỉ ? Hay đơn thuần thế giới này cũng chỉ là một cuốn sách được viết sẵn ? Và mỗi nhân vật đều có sự an bài ? Không biết , tuyệt nhiên là mình không biết được , thôi thì từ từ mà tìm hiểu vậy !
Theo như lão Yô Kê giới thiệu thì đại lục Ngũ Hành này về căn bản có rất nhiều cái lạ , mình nghe nói cũng đã thích thú rồi , nhưng khốn nỗi những thứ đó toàn dẫn đến sự nguy hiểm tận cùng , mà mình thì chẳng biết chút pháp thuật cũng như võ công nào .
Làm sao đây ? Phải chi biết trước mà mang đi một khẩu súng thì chắc chắn bá đạo rồi . Ồ ! mà cũng chưa hẳn như vậy , cái bọn kia pháp thuật vi diệu , chỉ sợ chưa bóp được cò mình đã ngỏm rồi . Xem ra mấy thứ võ công của Trung Quốc đem vào đây cũng chẳng tác dụng gì .
Khốn nạn , chắc tại mình mê truyện kiếm hiệp quá cho nên ông trời mới cho vào đây . Có lẽ việc này là việc đầu tiên lão ta làm theo sở thích của mình . Chỉ đáng tiếc cái sợ thích này bây giờ vạn phần nguy hiểm ! Ôi , trời ơi !
Hắn rũ rũ mấy thứ lá thối rữa đang vương vào ống quần , đoạn bước tiếp , rừng cây này quả thật rộng lớn muôn trùng , chẳng biết khi nào mới đi hết đây ?
Triệu Đông nghĩ đến võ công thì cũng nhớ ra chuyện quan trọng , hắn lấy quyển sách ra xem , thấy trong này ghi rất nhiều khẩu quyết bùa chú . Lạ thật ! Nơi này tại sao cũng biết ngôn ngữ và chữ viết Trung Quốc nhỉ ? Đích thị là kỳ quái mà . Càng nghĩ càng mơ hồ , càng đi càng lạc lối , thôi thì cứ gọi nó là "Thế Giới Trong Quỷên Sách" cho rồi !
Phía trước hình như cây cối có khác một chút thì phải , đúng rồi , mấy cây Mô Gun đang thưa nhặt dần , hình như mình sắp ra khỏi khu rừng này . Như vậy càng tốt , trong này nhìn cái quang cảnh như máu ấy chỉ sợ ngủ cũng không nổi thôi !
Ủa ! Ma sao khu rừng này không có động vật gì sống nhỉ ? Theo như mình được biết thì thế giới này nhiều loại thú kì lạ lắm cơ mà ? Hắn chợt tái mặt , vừa rồi hắn nghe loáng thoáng thấy có tiếng gì đấy như là ...tiếng gầm !
Chết thật ! Thế giới này rất ư đối ngược với cái thế giới kia , hắn nghĩ đến cái gì là cái đấy thành hiện thực , biết thế tưởng tượng một nữ thần xinh đẹp mà hiền lành cho rồi !
Tiếng gầm gừ ngày càng lớn , tim Triệu Đông nhảy loạn lên . Nhưng hắn vẫn tiếp tục đi , hắn đọc sách thấy người ta nói rằng hổ , báo tuy hung dữ nhưng cũng chỉ dám vồ trộm người ta mà thôi . Cho nên các tiều phu đi rừng ngày xưa mới đeo mặt nạ ra sau gáy rồi đốn củi , bọn hổ báo ngu si tưởng rằng họ đang nhìn mình , vậy là bỏ đi !
Triệu Đông nghĩ đến đó thì cũng bớt đi phần nào nỗi lo lắng . Phía trước hắn quả nhiên có một ... dị vật , chỉ là con thú này nom hết sức khủng bố . Thật là hắn chưa thấy con sói nào khủng bố đến vậy , toàn thân nó bọc một lớp vảy như vảy cá , có điều màu nâu đậm , không thấy lông , hàm răng chi chít , mỗi cái dài như chiếc đũa thấm đẫm nước dãi .
Nhìn cái miệng đỏ như máu , dãi chảy như dội nước ấy người ta chắc không dám ăn cơm . Triệu Đông thấy buồn nôn , nhưng hơn hết là sợ hãi . Con vật này to ít nhất bằng con hùng sư cỡ bự , móng vút cũng tựa dao găm .
Chỉ có chuyện kỳ lạ là nó chẳng hề để ý đến Triệu Đông mà không ngừng hếch mũi nhảy lên cái cây gần đấy . Triệu Đông liếc mắt qua , hắn nhận thấy trên cây có dải sáng xanh lục lấp lánh như thủy tinh . Hắn mở to mắt , đây chẳng phải tinh linh ư ? Sao nó không bay lên ?
Triệu Đông tiến lại gần hơn chút nữa , con hung lang vẫn chẳng để tâm . Hắn ngó lên cành cây , thấy nữ tinh linh này to chỉ hơn con chuồn chuồn voi một chút , không có cánh , quần áo lấp lánh như kim tuyến , tuy rất nhỏ nhưng mái tóc vàng óng , xinh xắn vô cùng !
Tiểu tinh linh có làn da thật trắng , còn vầng háo quang quanh người lại màu thủy lục , nhưng cái màu thủy lục ấy chẳng hề phản chiếu một chút nào lên chân diện tinh linh ! Chỉ có đôi mắt xanh thăm thẳm như rất sợ hãi . Tiểu tinh linh nép mình vào nhành cây , run lên bần bật !
Con hung lang vẫn nhảy lên , ngày càng cao hơn . Triệu Đông nhặt một hòn đá gần đấy ném " bốp" vào mõm con dị vật . Hung lang "ẳng" một cái , hai mắt trở nên đỏ như máu . Nó quay sang Triệu Đông gầm gừ . Hắn thấy tim mình như bị ai bóp chặt .
Lòng có chút hối hận vì hành động rất ư ... dại dột vừa rồi . Hắn lùi lại từng bước , cười cầu tình :
-Sói đại ca , chỉ là ta đùa thôi ... đừng có hung dữ như thế ...
Hung lang vẫn bước lên từng bước , hai hàm răng đánh vào nhau nghe như người ta chọi đá , âm thanh khô khan đầy chết chóc . Triệu Đông đầu gối run run , hắn đưa cây thiền trượng lên nói :
-Lùi lại mau , ngươi có biết ta là ai không ? ... Đại pháp sư đấy ... ta chính là bằng hữu của Cốt Đa , pháp sư vỹ đại nhất của Đa Mi La bộ tộc ... ngươi không tin ư ? Hãy xem cây thiền trượng này !
Hung Lang có chút dừng lại , đôi mắt đăm đăm nhìn hắn . Triệu Đông tưởng nó cũng hiểu tiếng người cho nên hăng say nói tiếp :
-Tốt , có thế chứ ! Ngươi ít ra cũng là kẻ biết điều , kiếp sau sẽ được làm người !...
Chợt thấy thân hình hung lang dồn lại , tiếp đấy gió nổi lên vi vút , cỏ dưới đất hung lang theo đất bay dạt vào không gian . Triệu Đông hoảng kinh hồn vía ! Hóa ra con vật của nợ này lấy đà để vồ hắn , vậy mà hắn còn tưởng nó hiểu tiếng người ...
Triệu Đông sợ hãi tột cùng , hắn lùi lại sau nhanh như chớp , thiền trượng đưa lên án trước mặt . Nhưng có vẻ chỉ là hành động chống cự yếu ớt ! Cái miệng như chậu máu của hung lang cùng mấy móng vuốt như gươm đang xé gió bay đến hắn ...
Ôi cuộc đời tươi đẹp ! Hắn nhắm mắt thất vong tràn chề . Nhưng đột nhiên hắn thấy tay mình rung rung như bị ai đó kéo . Triệu Đông vội mở mắt ra nhìn .
Mỏ chim tước nơi Thanh Điểu Trượng đang không ngừng tuôn ra những luồng sáng xanh diệu kỳ , trông như sóng biển , đích thị là dòng sóng kỳ lạ hắn thấy trong con đường đến nơi này rồi ...
Chỉ thấy hung lang khựng lại trên không , gào rú thảm thiết rồi rơi bịch xuống đất . Nó kêu ăng ẳng mấy tiếng , cụp cái đuôi như đuôi hổ chạy biến vào rừng ! Không hề dám quay đầu lại , xem ra rất sợ hãi !
Triệu Đông vui sướng tột cùng , hắn nhảy nhắt lên như trẻ con được quà , pháp trượng huơ huơ liên hồi ...
Luồng ánh sáng xanh vi diệu thu lại , hắn liền hôn lên Thanh Điểu Trượng một cái nói :
-Bảo bối , thật sự là bảo bối lợi hại !
Triệu Đông chợt nhớ đến tiểu tinh linh trên cây liền bước lại . Lạ thật , cái lão Yô Kê đó nói rằng tinh linh có đôi cánh rất đẹp , tại sao tinh linh này không có ? nó còn nhỏ chăng ?
Triệu Đông nhìn tiểu tinh linh đang run cầm cập , mặt mày tái xanh nói :
-Này , mọi chuyện đã qua , con sói già ấy bị ta dùng phép thuật đuổi đi rồi !
Tiểu tinh linh run chân bước ra nhìn ngó , ánh mắt mở to nhìn bộ quần áo " không giống ai" của hắn hỏi :
-Ân nhân là pháp sư à ?
Triệu Đông híp mắt cười :
-Đúng vậy , bằng hữu của đại pháp sư Cốt Đa đấy !
Tiểu Tinh Linh nhìn cái thiền trượng của hắn hỏi :
-Hẳn là Cốt Đa pháp sư chết rồi cho nên ân nhân mới có cây thiền trượng này ?
Triệu Đông giật mình , ả tinh linh này thông minh thật , lại rất xinh đẹp nữa , đáng tiếc là quá bé nhỏ !
-Đúng vậy ! Sao tiểu tinh linh biết ?
Tiểu Tinh Linh thở dài :
-Đương nhiên ta phải biết , bởi vì hôm hắn đến tìm thần Ô Khôn ta cũng ở đó !
-Ồ ! Hóa ra là như vậy !
-Ân nhân định đến tìm thần Ô Khôn để trả thù cho bằng hữu sao ?
Triệu Đông giật mình , hắn cười cầu tình nói :
-Ta đâu có muốn chết chớ ? Bây giờ đi tìm đường ra khỏi đây , mọi chuyện sẽ tính sau ! Tiểu tinh linh có cần ta đưa về nhà không ?
Tiểu tinh linh lắc đầu :
-Ta không có nhà !
-Sao lại như vậy ? Ai cũng phải có nhà chứ !
Sở dĩ hắn nói vậy là vì nghe nói tiểu tinh linh sống trên các ngọn cây cao , nhà được làm bằng sáp , giống như tổ ong , nhưng đẹp hơn rất nhiều , lại lung linh ánh sáng !
-Tại vì Tinh Linh có một cái lệ được lưu truyền , đó là khi mình được ai đấy cứu thì nhất định phải đi theo kẻ đó , dù hắn tốt hay xấu !
Triệu Đông thở dài , giá mà tinh linh này lớn như thiếu nữ bình thường thì hay biết mấy ?
-Này , nói như vậy là tinh linh muốn đi theo ta đúng không ?
Tiểu tinh linh gật đầu :
-Đúng vậy , từ nay ân nhân đi đâu thì ta đi đấy !
Triệu Đông gật đầu , tự nhiên lạc vào đây , nếu có một bằng hữu thì cũng thật là tốt . Hắn đưa bàn tay xuống nói :
-Nào , bước lên đây rồi chúng ta rời khỏi khu rừng đáng sợ này !
Tiểu tinh linh rón rén bước lên bàn tay hắn , ánh thanh quang như thấm vào làn da Triệu Đông , hắn thấy có gì đấy mát dịu .
-Ân nhân là đại pháp sư , đâu cần sợ mấy con thú đó ?
Triệu Đông cười gượng :
-Phòng bệnh hơn chữa bệnh , chân lý đó tiểu linh linh không biết sao ? Mà con vật khi nãy là giống gì ? Ta trông nó như con sói ấy nhỉ ?
Tiểu Tinh linh ngồi xuống bàn tay hắn cười :
-Đấy là Quan hải Pháp , rất lợi hại , nó mà bắt được Tinh Linh ăn thịt thì công lực sẽ tăng gấp bội đấy !
-Ra là vậy ! Mà tiểu tinh linh tên gì ?
-Ta không có tên !
-Chẹp chẹp ! Ngay cả tên cũng không có là sao ? Thôi được rồi , từ nay ta gọi tiểu tinh linh là Tiểu Tinh nhá , đồng ý không ?
Tiểu tinh linh chắp hai bàn tay nhỏ bé nói :
-Tất nhiên là đồng ý , cái tên rất hay !
Triệu Đông gật đầu :
-Ta nghe nói Tinh Linh biết bay , sao Tiểu Tinh không bay được ? Lại cũng chẳng có cánh nữa !
-Tại vì Tiểu Tinh đang trong thời gian thay cánh , cả đời tinh linh chỉ thay cánh có hai lần , và mỗi lần thay như vậy kéo dài hai ngày , sau đấy đôi cánh mới sẽ mọc ra và đẹp hơn cánh cũ rất nhiều !