Tuyết hồ kỵ sĩ có kỹ nghệ thành thạo tràn qua mặt chính của trận mạng nhện, vượt qua khỏi bộ binh, bắt đầu toàn lực truy cản.
La Cách cùng mọi người sau một hồi chạy trối chết, vượt qua gần hai mươi dặm rồi mới quay đầu lại nhìn, chợt thấy khói bụi bay đầy, Tuyết Hồ đã truy gần tới. Bọn quý tộc bại hoại giật phắt mình, quay đầu ngựa hướng về ma vực sâm lâm cách đó mười dặm bỏ chạy.
Cáp Đặc không nhanh không chậm đuổi theo, với kỵ thuật của Tuyết Hồi đại đội thì chúng đã có thể sớm đuổi kịp bọn ô hợp phía trước rồi. Tuy nhiên, do hắn bị áp bức hết gần một năm, lại không coi nhóm quân nhỏ nhoi trước mắt vào đâu, nên vẫn cứ nhởn nhơ thong thả. Hắn dù sao cũng được mệnh danh là "Đồ phu Cáp đặc" (đồ tể Cáp Đặc) ấy mà!
Mỗi lần truy theo mười dặm thì có một Tuyết hồ kỵ sĩ quay về dẫn đường đội bộ binh, còn tiền phương hai dặm phía trước do năm kỵ sĩ có kỹ nghệ cao siêu tạo thành một tiểu đội bám sát theo La Cách và mọi người không rời.
Cáp Đặc vô cùng ưa thích cảm giác đối mặt với làn gió rát rạt trước mặt, đuổi theo nhanh như chớp giật. Sau một lúc rượt đuổi, máu huyết của hắn từ từ sôi trào, một thứ lửa vô danh không ngừng thiêu đốt thần kinh khiến hắn như điên như dại. Trong thị tuyến của hắn dường như đã nhìn ra từng mảng huyết hồng, dường như nhìn thấy kẻ xấu đang bỏ chạy trước mát bị xuyên ngang trên mũi thương của hắn! Máu huyết thuận theo vết thương chảy xuống, như đọng vào miệng hắn. "Mẹ nó, quả là khát a!" Cáp Đặc thầm chửi rủa.
La Cách cùng mọi người chạy đến cạnh Ma vực sâm lâm, liền giảm tốc độ, rồi theo mệnh lệnh của Khải Đặc, đột nhiên quay lại. Năm Tuyết hồ kỵ sĩ phía sau cũng linh hoạt kéo căng cương ngựa, năm thớt chiến mã cùng dựng đứng người lên, sau đó quay đầu kéo giãn cự ly. Chỉ tính về kỵ thuật, thì chúng giỏi hơn gấp nhiều lần bọn La Cách.
Trong chớp mắt, Cáp Đặc đã đuổi theo tới, giảm tốc độ rồi dừng lại. Lại có một Tuyết hồ kỵ binh chạy ngược trở lại sau chuẩn bị liên lạc đội bộ binh. Đột nhiên, từ sâm lâm nghe "ô” một tiếng, một mũi tên bay ra như chớp xẹt cắm xuyên qua ngực tên kỵ sĩ đi truyền lên rồi kéo theo một làn mưa máu, bay tiếp mấy mét nữa mới rớt xuống đất.
Mũi tên đột nhiên bay tới làm mọi người có mặt ở hiện trường đều giật mình. Tiếp liền sau đó, tiếng lách cách vang lên, khoảng trăm kỵ sĩ từ trong ma vực sâm lâm lao ra bao vây chặn đường phia sau lưng Cáp Đặc.
Từ sâu trong rừng, Phí Tư dụng lực đánh lên đầu Luân Tư lúc này đã như con heo chết một trượng, thấp giọng gầm: "Một mũi tên này của ngươi sao không để dành bắn ma pháp sư? Đầu óc ngươi là heo hả? Lát nữa lão tử mà đấu không lại ma pháp sư đó, sẽ đem ngươi ra làm thuẫn bài đấy!!" Một mũi tên xé gió vừa rồi chính là thành quả mấy tháng nay của Luân Tư, và chỉ vì một tên này mà hắn đã hao phí hết toàn bộ đấu khí. Lúc này, Luân Tư chỉ còn lại như là một tên phế vật.
Cáp Đặc lạnh lùng nhìn các kỵ sĩ đang bao vây kín ở phía sau, nhìn thấy Ai Đặc và năm mươi kỵ thương kỵ sĩ sau lưng hắn, ánh mắt khẽ nheo lại. Còn những phủ thương kỵ sĩ ngay cả nhìn hắn cũng không thèm. Cáp Đặc quay đầu lại nhìn bọn La Cách ở tiền phương, những người bị mục quang của hắn quét trúng đều vô thức quay đầu tránh.
Cáp Đặc ngửa mặt lên trời cười điên dại, giơ cao kỵ thương chỉ thảng về phía Ai Đặc! Một trăm Tuyết hồ kỵ binh đột nhiên xoay đầu, vó ngựa chợt vang lên như sấm sét, tiến hành trận hình công kích như giông như gió rất tự nhiên. Tùy theo tốc độ càng lúc càng tăng, các kỵ sĩ thương từ từ chếch ngang, giống như một khoảng rừng bị chặt ngã nhắm thảng về tiền phương của "Long Dữ mỹ nhân" dong binh đoàn.
La Cách như bị một bồn nước tuyết đổ từ đầu tới chân, khắp người chợt lạnh ngắt. Nguyên hắn dự tính Cáp Đặc sẽ đánh vào chỗ binh lực yếu nhất, thuận thế dẫn Tuyết hồ kỵ binh dẫn nhập vào trận địa mai phục trong rừng, không ngờ y ngược lại lại chọn đối chọi chỗ Ai Đặc có thật lực hơn hẳng tài sức (Trong cách nhìn của La Cách, thực lực cơ bản của đội ngũ bị đánh đồng với số lượng người trong đội ngũ ấy.) Không cần nghĩ nhiều, La Cách lập tức ngâm xướng chú ngữ, nhanh chóng gia trì cho mình một ma pháp hộ thuẫn và gia tốc thuật, và cũng dùng quyển trục cấp cho Khải Đặc và Phật Lãng Ca gia tốc thuật.
Ai Đặc nhanh chóng bình tĩnh lại từ trong kinh sợ, hắn dù sao vẫn có một ít kiến thức quân sự, biết thời khắc này mà chạy thì chỉ còn một đường chết, nếu liều mạng đối trận, thắng phụ vẫn rất khó nói. Hán giương cao song thủ cự kiếm, gia trì cho mình gia tốc thuật, hét lên một tiếng điên cuồng, dẫn bọn thủ hạ kỵ sĩ nhanh chóng phát ra đợt trùng kích.
Hai đạo thiết binh đột nhiên chạm thẳng vào nhau, trong chốc lát người ngã ngựa đổ. Trong đám người ấy, Cáp Đặc thét rống điên cuồng như thiên lôi. Theo sau mỗi tiếng hét này, một luồng đấu khí mờ ảo thi nhau xuất hiện, một kỵ sĩ của đối phương đồng thời cũng bị hất xuống dưới ngựa.
Ai Đặc nổ lực huy kiếm chét ngã hai Tuyết hồ kỵ sĩ, trong hỗn loạn cũng bị chém hết một kiếm, nhưng khải giáp xuất phẩm của Chiến Thần Chi Chuy ngược lại cũng khiến kiếm mẻ hết một mảng. Nhưng một kiếm có lực chém cực mạnh này cũng khiến mắt hắn tối sầm. Hắn vội hít lấy một hơi, phát hiện Cáp Đặc đang như ma thần phóng về phía mình, đấu khí ẩn hiện chấn cho mũi thương của y khe khẽ rung động, bọt máu không ngừng bắn ra từ ấy. Đầu mũi thương như ngón trỏ của tử thần lúc này đang phong tỏa lồng ngực của Ai Đặc. Trong lúc tuyệt vọng, Ai Đặc cố sức đề khởi đấu khí, rống lên một tiếng điên cuồng tung ngựa nghênh tiếp. Cự kiếm trong tay hắn vẻ ra một vòng cung, đánh mạnh vào đầu mũi kỵ thương ấy.
Hai mắt Cáp Đặc lúc này đã chuyển thành màu hồng, tiếng hú trầm phát ra cuồn cuộn từ trong cổ họng. Một kiếm toàn lực của Ai Đặc bị kỵ thương của hắn khẽ tránh khỏi, quay sang đâm mạnh vào đùi.
"Chi!!" Một thanh âm khiến người ra rợn người cất lên, đầu mũi thương của Cáp Đặc đã đâm lút vào sâu ba thốn. Cáp Đặc khẽ chấn động, bình thường một thương của hắn có thể dễ dàng xuyên qua toàn thân của một kỵ sĩ mặc giáp, nhưng lần này chỉ có thể đâm vào một chút. Xem ra khải giáp của tiểu tử này không phải thứ thường, dù vẫn không làm khó hắn được bao nhiêu. Cáp Đặc lại hét lớn một tiếng, đấu khí bạo phát, chỗ trúng thương của Ai Đặc lập tức phún ra một trận mưa máu. Kỵ thương của Cáp Đặc quật mạnh một cái nữa, đem toàn thân Ai Đặc nhấc lên rời vứt ra tận phía sau.
Chớp mắt, đội kỵ binh của Cáp Đặc đã xuyên thấu đội hình của Ai Đặc, đánh hắn trọng thương. Chờ cho đội hình Tuyết hồ kỵ binh hồi chuyển trở lại, La Cách cùng mọi người đã kịp kéo đến, hợp binh cùng những kỵ binh còn lại.
Chỉ qua một lần trùng kích, "Long dữ mỹ nhân" dong binh đoàn đã tử thương hết hơn 40 kỵ sĩ, còn Tuyết Hồ chỉ ngã khoảng mười người. Hiện giờ nhân số của "Long dữ mỹ nhân" đã không còn chiếm ưu thế nữa.
Cáp Đặc đưa máu huyết tích trên kỵ thương đưa lên miệng, thè lưỡi liếm máu tươi trên đó, thuận miệng cắn một miếng thịt đứt còn dính trên mũi thương nhai nhóp nhép, máu tươi không ngừng trào ra ngoài. Gương mặt ghê rợn của Cáp Đặc từ từ biến thành ác độc như ma quỷ, kỵ thương từ từ đưa lên.
Một tiếng hô cực lớn phát ra, từ trong sâm lâm bắn ra một hỏa cầu bay về phía đội hình kỵ binh của Cáp Đặc. Một người trong bộ dạng kỵ binh giữa trận nhanh chóng niệm chú ngữ, phát ra một hỏa cầu nghênh địch. Hai hỏa cầu chạm vào nhau giữa không trung đánh ầm một cái, mọi thứ trong khuôn viên mười mét quanh đó hóa thành tro bụi. Tuyết hồ pháp sư dận theo năm kỵ binh hộ vệ thoát ly đội ngũ phóng về phía sâm lâm. Trên đường đi, hỏa cầu của hai pháp sư không ngừng đối địch.
Cáp Đặc không lý gì cuộc đối chiến giữa hai pháp sư. Theo kỵ thương chỉ về phía trước, hắn soái lĩnh kỵ trận, mang theo sát khí ngút trời phòng về phía "Long dữ mỹ nhân" dong binh đoàn lần nữa.
Khải Đặc lớn tiếng hét: "Đánh thì còn có cơ mai sống! Quay đầu chạy chỉ có chết! Anh em theo ta tiến lên....!" Rống xong, hắn dẫn đầu mọi người phóng lên, các thân vệ kỵ sĩ của Ôn Trữ Đốn công tước trước kia cũng nhanh chóng bám sát theo, kế đó là các donh binh mới mộ của "Long dữ mỹ nhân". Hàng trăm kỵ sĩ tam tâm nhị ý vì để tìm đường sống, đã một lòng một dạ trùng sát về phía đối thủ.
Lại một trận máu huyết đầy trời!