Cáp Đặc hưng phấn đến nổi các lỗ chân lông khắp toàn thân đều rít lên. Trường thương trong tay hắn như một con độc xà, lúc thò ra, lúc thụt vào, không ngừng cắn nát thịt da của đối thủ, mang sinh mệnh rút rời khỏi thân xác. Một thương cực kỳ hung ác của hắn cắm vào yết hầu của một phủ thương kỵ sĩ. Kỵ thương có lực phóng cực mạnh ló mũi ra ngoài, xuyên đứt luôn cả cổ vị kỵ sĩ đáng thương này, khiến toàn bộ đầu của y giờ chỉ còn dính với thân thể bằng một lớp da bầy nhầy nhỏ xíu.
Cáp Đặc đột nhiên cảm thấy áp lực nhẹ đi, thì ra là hắn đã xuyên qua trận hình của đối thủ.
Hắn dừng ngựa quay đầu, thu sút trận hình, chợt thấy La Cách cùng sáu mươi tàn binh còn lại đang liều mạng chạy về phía Ma vực sâm lâm. Cáp Đặc không khỏi khen ngợi đối thủ quyết đoán kịp thời, vì trong phiên chém giết vừa rồi, Tuyết Hồ chỉ mất thêm hơn mười người nữa, trong khi đó nếu vừa rồi La Cách tuyển chọn quay đầu bỏ chạy, nhất định sẽ bị Tuyết hồ có kỵ thuật cao cường hơn đuổi kịp, như thế thì ngoại trừ những kỵ sĩ có kỹ nghệ cao cường là thoát được, những người khác nhất định sẽ chiến tử sa trường.
Cáp Đặc nhìn trừng trừng bọn dong binh "Long dữ mỹ nhân" đang bỏ chạy, chốc sau mới giơ thương lên, thét to một tiếng: "Truy!" Một tràng ngựa hý vang, hơn tám chục Tuyệt hồ kỵ binh tất tật truy đuổi.
La Cách nằm mọp trên lưng ngựa phóng nhanh về phía Ma vực sâm lâm, đầu não trống không, những cây cối trước mặt không ngừng đập mạnh lên đầu lên người hắn. Hắn dường như không còn cảm giác, chỉ còn lại chút ý chí duy nhất là phải nhắm chạy thẳng về ma pháp tiêu chí ở phía xa xa, phải dẫn đầu cho được những binh sĩ còn lại chạy về địa điểm mai phục đã định trước.
Lần hành động này ngay từ đầu đã phạm sai lầm chết người.
Tin tình báo ban đầu không đủ, chiến thuật bao vây ấu trì nực cười. "Long dữ mỹ nhân" tự cho lực chiến đấu của mình là lão làng, nhưng trước mặt Tuyết Hồ cường hãn thì như một tràng kịch rối. Qua hai lần trùng kích, Tuyết Hồ đã tước đoạt hơn trăm tính mệnh, kế dụ địch trở thành cuộc chiến bại hoàn toàn. Ngân giáp kỵ sĩ của đối phương (La Cách cùng mọi người căn bản không biết tên họ và những chi tiết liên quan của Cáp Đạc) có thủ đoạn giết người giống như ác ma vậy, nhai ngồn ngào thịt da của chiến sĩ đối phương, máu thì chảy ròng ròng ra khóe miệng, kỵ thương mỗi lần cắm sâu vào thân thể đối phương đều tạo ra làn mưa máu,... những hình ảnh ấy không ngừng chập chờn trong đầu óc La Cách. Mỗi lần một hình ảnh đầy máu huyết đó hiện lên, là mỗi lần La cách như bị nghìn tia sét đánh trúng, chấn động khiến hắn dường như ngất đi.
Cảnh vật chung quanh chợt như biến thành một bức họa phong cảnh rộng lớn. Tai hắn không ngừng vang lên những tiếng ông ông, những âm thanh khác không hề tiến nhập vào tai nữa. La Cách vô thức chạy về một phương hướng duy nhất, vẫn không biết vì sao phải chạy về phía đó, chạy để làm gì.
-----o0o-----
Trận chiến khác trong Ma vực sâm lâm giữa Phí Tư và Tuyết hồ pháp sư đã đến hồi kết. Rừng rậm chung quanh đã bị ma pháp của hai người oanh kích thành một khối bình địa, hai bên đều đã dùng hết toàn bộ ma lực của mình.
Phía sau lưng Tuyết hồ pháp sư có mấy thi thể kỵ sĩ nằm ngổn ngạng, đó chính là kiệt tác từ một đạo liên hoàn thiểm điện của Phí Tư. Tuyết hồ pháp sư tiêu hao ma lực quá nhiều, giờ chỉ còn miễn cương duy trì vòng phòng hộ, toàn thân đang khe khẽ run. Y đang rất phiền muộn, rõ ràng là đẳng cấp của y cao hơn Phí Tư những hai cấp, thế mà đối phương nhờ vào trang bị tốt toàn thân mà so tài ngang cơ với mình, còn đánh ngã liên tiếp 5 vị kỵ sĩ. Nhưng mà đối thủ của y, Phí Tư, giờ cũng đã hạo tận ma lực.
Tuyết hồ pháp sư ngửa mặt lên trời cười "kha kha kha" ba tiếng, lấy từ trong người ra một hỏa cầu thuật quyển trục, phủi phủ bụi bám trên người, tinh thần phấn chấn lên lấy lại tư thế cực hảo, rồi lớn giọng ngâm xướng chú ngữ khởi động, trầm bổng lên xuống, âm vang có lực.
Nhưng y mới chỉ xướng lên được hai ba câu thì nín bặt. Tuyết hồ pháp sư trợn trừng mắt nhìn hộ thân phủ của Phí Tư lóe sáng, hấp thu hoàn toàn hỏa cầu thuật ma pháp vào trên thân. Sau đó, lão lại lấy từ trong túi ra một ma pháp quyển trụ đủ màu sắc phất ra.
"A....!" Tuyết hồ pháp sư kêu thảm, vang vọng khắp cả sâm lâm, sau đó nghe giọng nói của Phí Tư âm âm vang lên: "Sau này muốn làm pháp sư thì phải học kiếm tiền trước!"
-----o0o----
Gã mập bị dọa sợ gần chết chỉ biết ôm đầu chạy như điên. Hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt bị đánh mạnh một cú, lập tức đầu óc quay cuồng, ngã ngay xuống ngựa. Gã mập lúc này mới tỉnh dậy, cố tránh khỏi vật thể đang áp trên người rồi cất đầu nhìn, thì ra là một thi thể của một tên dong binh "Long dữ mỹ nhân". Hai mắt của thi thể đó trợn trừng, không còn chút sinh cơ nào, trước ngực bị khui một lỗ lớn, máu tươi không ngừng chảy ồng ọc lên thân thể La Cách. La Cách vội vả đẩy thi thể này ra, ngẩng đầu nhìn, không khỏi ngẫn người. Một Tuyết hồ kỵ binh với bộ râu quai nón xồm xoàm, mặt mày hung dữ đang cười lạnh nhìn hắn.
Gã mập cứng người.
Tuyết hồ kỵ binh cười lên cuồng dại, vung kỵ thương lên vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ nhắm đâm thẳng vào ngực La Cách. La Cách há miệng to ra cố sức thét lên một tiếng, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Kỵ thương càng lúc càng hiện rõ trước mắt hắn, hắn có thể nhìn thấy hào quang lóe ra trên mũi thương, phát ra màu máu lan khắp xung quanh, thậm chí nó còn mang theo một đoạn ruột ngắn trắng nỏn.
La Cách vẫn không thể động đậy.
Sự kinh sợ giống như đợt sóng thủy triều khổng lồ đánh thẳng vào thần kinh của hắn, từng sợi, từng sợi thần kinh nhỏ nhất đều đang căng lên rất thẳng, sắp đứt, sắp đứt đến nơi!
Gương mặt ghê rợn độc ác của Tuyết Hồ kỵ sĩ khuếch đại vô cùng lớn trước mắt La Cách.
Nó đang sáp lại gần.
"Ta_chưa_muốn_chết!!!" Tiếng kêu thảm như rít cuối cùng cũng phát ra! Nhưng lại không nghe được thanh âm nào.
Ngựa của Kỵ sĩ chợt mang cả người cỡi trên đó vụt bắn lên. Tuyết hồ kỵ sĩ dường như bị trúng một cú đánh mạnh, thất khiếu phún huyết, rơi ngay xuống ngựa. Mặt của y vẫn hiện đầy vẻ ngạc nhiên, lắc lư đứng dậy, nhưng lại không chú ý một luồng hắc vụ bay ngang tới phía sau lưng, trong đó ẩn hiện một bộ xương khô. Xương khô lâu ấy cầm trong tay một thanh liêm đao (giống lưỡi hái tử thần), giơ lên thật cao, hàn quang vụt lóe.
Kỵ sĩ bị một đao chém làm hai đoạn.
Lại một trận mưa máu bắn vụt lên. La Cách ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất, mặc kệ máu tươi chảy lộp độp từ mặt xuống đất.
Thân ảnh của một Tuyết Hồ kỵ sĩ từ trong rừng lại hiện ra.
Khải Đặc vốn đã chạy xa, quay đầu lại thấy La Cách vẫn ngồi ngẩn trên đất, liền không nói không rằng quay đầu trở lại tiệt sát Tuyết hồ kỵ binh. Từ kỵ sĩ "Long dữ mỹ nhân" cũng lần lượt quay lại. Trong rừng lại diễn ra mộ trận ác đấu sanh tử!
La Cách đột nhiên cười cuồng dại, thoáng chốc tiếng cười khằn khoặc đó giống như đã biếnt hành tiếng khóc gào. Hắn cầm chiến phủ lên, điên cuồng chém vào thi thể của Tuyết hồ kỵ sĩ. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào chiến trường chém giết trước mặt, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt méo mó trông như dã thú.
La Cách đột nhiên bật dậy, nhào tới Tuyết Hồ kỵ sĩ gần nhất, chiến phủ kinh sợ dựng đứng lên. Một đạo hắc khí vụt qua, một búa của La Cách đã chém toát bụng ngựa, kỵ sĩ ngồi trên lập tức rơi xuống đất. Phong Nguyệt vô thanh vô tức áp tới, liêm đao lóe hàn quang, một đao chém hắn đứt làm hai đoạn.
Khắp người La Cách giống như biến thành một khối đỏ hồng, thân hình hắn như quỷ mị, khắp thân có một đạo hắc khí xoay quần, từng tên từng tên Tuyết Hồ kỵ sĩ bị hắn đánh ngã xuống ngựa, rồi bị Phong Nguyệt bám phía sau như hình với bóng, không phân biệt là người hay là ngựa, cứ một đao chém đứt làm hai đoạn!