Trong lúc La Cách như hiện hình thành một con hổ, điên cuồng chém giết, thì trong rừng hiện ra vô số nhân ảnh, chính là các kiếm sĩ mai phục nghe tiếng đánh giết cuối cùng đã chạy đến. Kiếm sĩ đoàn vây phủ chiến trường chập chùng, bắt đầu cuộc chém giết.
Tuyết hồ kỵ sĩ dù sao cũng là lão binh thân kinh bách chiến, tuy nguy mà không loạn. Lúc này họ lâm vào tuyệt địa, nhưng người nào người nấy đều chiến đấu quên mình. Trong nhất thời, toàn bộ sâm lâm dậy lên toàn tiếng chém giết như quỷ khóc thần sầu.
Cáp Đặc giờ như con dã thú với hai mắt đỏ ngầu. Hắn thấy La Cách giết từng tên từng tên thủ hạ của mình, định nhào đến nhưng lại bị kỵ sĩ mặc giáp đen bám riết không buông. Trong lúc hỗn chiến, Cáp Đặc đã sớm rơi mất kỵ thương, giờ đổi sang dùng cự kiếm. Phủ thương của Khải Đặc do có thể đâm và chém, nên vẫn phù hợp cho trận chiến trong rừng.
Lúc này Khải Đặc cũng đã giết đỏ cả mắt, phủ thương đã đối chiến với cự kiếm của Cáp Đặc mười mấy lần, bị đấu khí của đối phương chấn cho ọc máu mồm, nhưng vẫn không hề nhận biết. Khi gặp phải chiêu không thể cản được, Khải Đặc lựa chọn đánh thẳng phủ thương vào đầu Cáp Đặc, tìm kiếm khả năng đồng quy ư tận. Cáp Đặc khi đó tức giận điên cuồng, hắn hiệu xưng là kẻ đồ phu, nhưng mà đồ ở đây là đi lấy tính mệnh của người khác, chứ giờ phút này mà bảo hắn lấy mạng đổi mạng thì hắn tuyệt đối không làm.
Huyết quang tung tóe, La Cách vung búa chặt ngọt hai chân của một thớt chiến mã, rồi quật tay trở lên chém đứt cánh tay của kỵ sĩ ngồi trên ngựa đó. Hắn xuất thủ không ra chương pháp gì, hoàn toàn là dựa vào bản năng và thể lực để chiến đấu.
Trước mắt La Cách chỉ toàn là một màn huyết hồng. Một gương mặt thảm bạch đột nhiên lộ ra giữa một màn toàn màu hồng ấy. Đó là một gương mặt vô cùng trẻ, hai mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Trong con ngươi của mắt gã hiện lên một con quái vật. Quái vật ấy người đầy máu tươi, cười cười ác độc, từ từ tiếp cận.
La Cách đột nhiên bừng tỉnh, con quái vật ấy sao mà quen thế, nó, nó chẳng phải là ta sao?
Màu máu đỏ bầm lui lại, sắc thái bổn nguyên của thế giới quay trở lại, tuy còn có nhiều máu, nhưng dù sao nó cũng chân thực hơn nhiều.
La Cách đột nhiên phát hiện toàn thân đầy máu, máu đọng lại thành một tầng dày trên khắp người. Ngoài ra, còn có vô số dòng máu tươi đang chảy ra, chạy trốn khỏi những thân xác đang khô dần sinh mệnh. Hắn đột nhiên cảm thấy chiến phủ trong tay sao thật nặng. Hắn nhìn gương mặt trắng xanh của người trẻ tuổi trước mặt, không thể nào hạ búa chém xuống.
Một tiếng kêu rít vang lên bên tai, biểu tình ngạc nhiên vĩnh viễn ngưng kết trên gương mặt đó. Nó nhẹ nhàng bay lên, lạc lõng bay bay về phía hàng cây xa tít. Kỵ sĩ trẻ tuổi đột nhiên ngã vật xuống, một thanh chủy thủ từ trong cánh tay vô lực của gã rớt ra.
La Cách quay đầu, cùng Phong Nguyệt đối mát nhìn nhau. Toàn thân Phong Nguyệt cũng đầy máu huyết, cầm trong tay một thanh liêm đao thật dài không biết lấy từ đâu. Từng giọt máu tươi nhỏ xuống mũi lưỡi hái, làn hắc khí ẩn hiện bay quanh thân thể nó, thật giống như tử thần nơi minh giới. Gã mập cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Từ trận hò hét lại hấp dẫn sự chú ý của La Cách, kỵ binh Tuyết Hồ gần như đã bị giết sạch, chỉ còn lại Cáp Đặc đang tả xung hữu đột, thế không thể ngăn. Khải Đặc trên ngựa cùng Phật Lãng Ca bộ chiến đang khổ chiến cùng hắn. Các kiếm sĩ của "Long dữ mỹ nhân" chung quanh tuy nhiều, nhưng kỹ nghệ đều không tinh, không thể nào nhúng tay vào được. Lúc này, nổi đau từ các vết thương khắp người La Cách ập đến cùng sự mệt mỏi, toàn thân trên dưới của hắn dính hết vài chục vết thương to nhỏ. Hắn cũng không biết đã bị từ lúc nào, chỉ biết bây giờ không còn sức lực nào tái chiến.
Nhưng nhãn quang của gã mập vẫn còn đó. Hắn cao giọng nói: "Chém ngựa trước!"
Tinh thần của Phật Lãng Ca chấn động, thân hình phiêu hốt, cánh tay cầm kiếm như chẳng có xương, vô cùng quỷ dị chuyển hướng thích vào mông ngựa của Cáp Đặc. Cự kiếm của Cáp Đặc không còn đủ thời gian hộ trụ quá nhiều chỗ như thế, chẳng lâu sau đã bị Phật Lãng Ca chém một kiếm vào đùi ngựa. Các nhân vật âm hiểm này khi xuất chiến đều bôi độc lên binh khí, chiến mã tuy mạnh mẻ nhưng không chịu nổi, chớp mắt đã ngã lăn ra đất.
Cáp Đặc từ trên ngựa té xuống, khi còn ở không trung đã vung cự kiếm đánh xuống đất, lập tức đứng dậy. Tuy nhiên, bên tai hắn đã nghe âm thanh lạnh lùng của La Cách vang lên: "Phóng tên!" Vô số tên nỏ bắn tới, lập tức biến Cáp Đặc thành một con nhím.
Tóc râu của Cáp Đặc đều vễnh lên, rống to một tiếng, đứng thẳng không chịu ngã, toàn thân trào máu tươi, đã không còn nhìn rõ địch nhân hay là mình nữa. Ánh mắt hung dữ của hắn từ từ quét qua, các dong binh của "Long dữ mỹ nhân" biết hắn tất phải chết, nhưng không ai dám bước lên một bước.
La Cách đẩy mọi người bước tới, gương mặt mập nhúc nhích một lát, thấp giọng nói: "Ngươi yên tâm đi đi." Nói xong vung búa lên.
Ý thức của Cáp Đặc có chút mơ hồ, chỉ cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, khu rừng bên dưới cùng mọi người nhanh chóng biến thành nhỏ bé. Cuối cùng, trước khi ý thức của hắn tiêu tan, hắn kịp nói một câu dù là vô thanh: "Ta không cam tâm..."
Trong trận đại chiến kỳ này, "Long dữ mỹ nhân" dong binh đoàn xuất động tổng cộng 368 người, trong đó có 150 kỵ sĩ, 200 kiếm sĩ, bị chiến tử hơn 160 người, trong thương hơn 30 người. Đại đội kỵ binh của Tuyết hồ bao gồm 112 kỵ sĩ toàn bộ chiến tử.
Trước mắt, họ còn không có thời gian nghỉ ngơi. Bên ngoài mười dặm còn có một đại đội Tuyết hồ bộ binh đang nhanh chóng chạy tới. Phía này chỉ còn hơn một trăm tàn binh, trong đó không ít người mang thương tích. Các dong binh của "long dữ mỹ nhân" nhanh chóng dọn sạch chiến trường, rồi hội hợp với Phí Tư, Luân Tư và bọn đạo tặc. Phí Tư đã dụng cạn pháp lực, Luân Tư cũng thoát lực toàn thân. Ai Đặc trọng thương, vết thương trên đùi lòi ra khúc xương trắng nỏn, một mảng thịt lớn đã bị đấu khí của Cáp Đặc lấy mất. Uống vào các bình liệu thương dược thủy, vết thương trên đùi của Ai Đặc không còn chảy máu nữa, hắn trầm trầm ngủ đi. Do đấu khi và ma lực có tác dụng bài xích tương đương, do đó liệu thương dược thủy có hiệu quả rất hạn chế.
La Cách tống Phong Nguyệt trở về dị giới. Hiện giờ không phải là lúc nghiên cứu xem thanh đao đó của nó là lấy được từ đâu. Bọn dong binh nhanh chóng tìm kiếm các thi thể trên mặt đất, thi thể của bên phe nhà không thể vận chuyển về nhà, chỉ biết bó thành từng cặp đem hỏa thiêu. Những thi thể của Tuyết hồ kỵ binh thì do ai ai cũng biết nguyên nhân chết chóc, lại không có nhiều dầu để đốt, do đó cứ để không. Hơn nữa lòng của mọi người đều lo sợ bọn Tuyết Hồ bộ binh đang đến gần, nên không lòng nào làm gì thêm nữa, chỉ thu thập một số đồ tế nhuyễn mà thôi.
Bọn đạo tặc không bị thương chút nào đã bị điều đi trinh sát khắp nơi, các cơ quan bẫy rập khổ công bố trí xem ra không ứng dụng vào được việc gì, chỉ làm khổ cho các ma thú đi ngang sau này mà thôi.
Phí Tư gọi La Cách đến. Y từ thi thể của Cáp Đặc tìm được một túi bằng lông thiên nga, tuy đã thấm máu nhưng vẫn nhận ra màu xanh da trời nguyên thủy của nó.
Trong túi có chứa mấy khối linh tán bảo thạch, trong số đó có một bảo thạch màu đen cực lớn hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ngoài ra còn có một khối quáng thạch nhỏ, tuy nhìn không đẹp mắt nhưng bỏ chung trong đám bảo thạch này dường như có điều gì đó đột ngột. Ngoài ra, còn có một tương điêu khắc bằng đá nhỏ, thủ công tinh tế, hình khắc là một thiên sứ bị trói lung linh như thật, thậm chí còn khiến người ta cảm giác vị thiên sứ này đang thống khổ.
Phí Tư cười hắc hắc, nói: "Không ngờ hắn cũng là người biết xem hàng, khối kim tinh quáng thạch này không khác gì mấy so với quặng thiết thông thường, cũng không biết vì sao mà hán có. Còn khối đá đen này là một loại toản thạch hiếm thấy ở minh giới, xem ra có điểm cần dùng cho ngươi. Cứ thu hồi nó trước, sao này làm lại cái búa của ngươi." Còn những bảo thạch khác, Phí Tư không khách khí gì thu thập vào túi của mình. Đây thật ra không thể nói là lão tham la, đối với Luyện kim thuật sĩ mà xét, thì đại đa số châu báo đều là nguyên liệu ma pháp. Cái này thuộc về sự khác biệt bản chất, giống như mỗi khi La Cách cùng những người khác nhìn thấy tiền vàng và mỹ nhân vậy.
Bận rộn một hồi, các dong binh "Long dữ mỹ nhân" vội vả lên đường. Những đống lửa lớn bắt đầu thiêu hủy những thi thể dong binh đã chiến tử. Bọn đạo tặc còn bố trí thêm ở đó những cái bẫy đơn giản, chuẩn bị dành cho các Tuyết Hồ bộ binh thấy lửa tìm đến một trận ngạc nhiên.
La cách dẫn mọi người đi một vòng lớn, vòng vo vài dặm rồi bắt đầu rời khỏi ma vực sâm lâm, miễn chạm trán với bọn Tuyết hồ đang đến.
Cuối cùng, họ cùng rời khỏi sâm lâm, mắt tập thích ứng với ánh dương quang chói chang. La Cách dụng lực chớp chớp mắt vài cái, coi như khổi phục lại. Nhưng hắn lại cảm giác trong miệng lại đắng nghét.
Đón trước mặt họ là một gò núi nhỏ, trên đó xuất hiện một thân ảnh kỵ sĩ, sau đó là người thứ hai, thứ ba... Trong chớp mắt, đã có cơ man nào là kỵ sĩ đứng chật cả ngọn đồi. Cờ xí từ ba mặt dựng lên, phân biệt thành Ngân hồ ưu nhã, Băng Hồ âm trầm và Phong Hồ có hai cánh.
Ngày hôm nay, vận khí dường như không ở về phía của "Long dữ mỹ nhân."