|
Hồi 67: Tây Vực (Ngày 26/01 2009)
Tập 31: Huynh đệ đồng tâm.
Hồi 67: Tây Vực
Đi được nửa ngày trời, quanh co đường núi lên cao dần, bỗng ngửi thấy một mùi bùn khăm khẳm bốc từ chỗ trũng xuống của hẻm núi, Tiên Bích nói:
- Cả nhà hãy cẩn thận, đến "Vạn Tử trạch" (đầm lầy Vạn Tử) rồi?
Tiếng nói chưa dứt, phía trước bỗng rộng mở, hiện ra một vùng đầm lầy hoang vu, mầu đen nhánh của bùn tương phản những chỗ trăng trắng chưa phân huỷ, hắc bạch đối chọi loang loáng.
Bên kia đầm, sừng sựng một toà núi cao ngất trời, thấp thoáng trong vân vụ đỉnh núi là lầu các nguy nga, cao cao vạn trượng, phô bày ngàn vạn những mái cùng hiên, xem ra không phải thuộc thế gian này, mà do kiến tạo từ thiên đình mang xuống!
- Cốc lão đệ - Ngu Chiếu chỉ vào lầu các chon von ấy - qua khỏi đầm lầy là đến Đế Chi Hạ Đô đấy!
Cốc Chẩn cười cười, đáp:
- Chỉ sợ không dễ vượt qua đầm lầy này!
Tiên Bích bảo:
- Giá mà có Phi Khanh ở đây, thì quá tốt, bằng vào thần thông "Bạch Phát tam thiên vũ" của y, từ trên cao đánh xuống, nhất định sẽ khiến Sa Thiên Hoàn vô phương cục cựa!
Cốc Chẩn khẽ chau mày, bỗng gã vui vẻ nói:
- Thôi cũng được, để đệ đi thử xem sao!
Gã nhắm vào mấy chỗ đất cứng, phi thân đấp xuống, rồi tiến dần, cả bọn lần lượt theo sau.
Đi chẳng bao lâu, mặt bùn xao động, bắn bùn tung toé, hai đạo hắc ảnh bay vụt lên, cuốn theo bùn nước khắp cả.
Cốc Chẩn lắc mình né tránh, gã phi thân nhắm một chỗ khô ráo, chẳng dè, chân chưa chạm đất, mặt bùn lầy bỗng thụt sâu xuống.
Cốc Chẩn vội vàng tung mình định nhảy lên, bất ngờ bốn phía quanh đấy vụt trũng sâu xuống, không một chỗ khả dĩ đáp chân, ngoái trông lại, bốn người kia cũng đang lạc vào hiểm cảnh y hệt gã.
Tâm niệm xoay chuyển, Cốc Chẩn co rút người, phóng sâu xuống bùn.
Vừa xuống đến dưới, Cốc Chẩn cảm giác bị áp lực tứ phía đè vào, hít thở khó khăn, cùng lúc đó, Trạch kình nội thể gã đã tự động bùng lên, vẹt bùn ra xa.
Ngay khi đó, chung quanh vùng bùn bỗng nghe dao động, thầm đoán có địch nhân tiếp cận, Cốc Chẩn né mình, vừa may tránh thoát hai lưỡi truỷ thủ đâm trượt sang một bên. Song chưởng Cốc Chẩn chập lại, một luồng Điện kình phóng xuyên vùng bùn đẫm nước, nước dẫn điện tốt, hai tên cao thủ Trạch bộ đột ngột bị điện giật, khí tức toán loạn, cả hai song song ngoi đầu khỏi mặt bùn để lấy hơi.
Chúng đâu ngờ, Lục Tiệm đã canh chừng sẵn đàng sau, hai tên vừa ló mặt, Lục Tiệm nhào ngay tới, mỗi tay gã cặp cổ một đứa, tiện thể điểm huyệt, ném chúng lên chỗ khô ráo.
Chẳng mấy chốc, đã có sáu bẩy đệ tử Trạch bộ bị Cốc Chẩn bức bách trồi lên bề mặt. Cốc Chẩn vừa tính ngoi lên, bỗng cảm giác có địch nhân tiếp cận, gã đang tính né tránh, người mới tới đã tóm một cánh tay gã, giữ riệt lấy.
Cốc Chẩn đâu dè địch nhân lanh lẹn đến thế, hơn hẳn đám cao thủ trước đó, như điện xẹt trong óc, gã tự nhủ "Là Sa Thiên Hoàn đến rồi đây!"
Tâm niệm máy động, gã dự định vung tay kia phản kích, chẳng ngờ Sa Thiên Hoàn xuất thủ cực nhanh, đã chụp lấy cánh tay đó, đồng thời vận dụng một cỗ đại lực, dìm toàn thân Cốc Chẩn sâu xuống mé dưới.
Vốn là cao thủ số một của Trạch bộ, Sa Thiên Hoàn từng luyện công biết bao năm ròng trong đầm lầy, mà hoả hầu "Chu Lưu Lục Hư công" của Cốc Chẩn còn thấp, trong vũng bùn đó, gã không đủ sức đề kháng, cảm giác Sa Thiên Hoàn từa tựa một con rắn khổng lồ, rịt gã mỗi lúc một chặt hơn, chưa kể tên giặc già đó mình bận một tấm áo da quái dị, trơn tuồn tuột như da cá mập.
Điện kình Cốc Chẩn phát ra, đều bị tấm áo đó ngăn chặn, do dó gã càng lúc càng bị Sa Thiên Hoàn lôi xuống sâu hơn, áp lực tứ phía đè nén, làm khí huyết đình trệ, gã không sao vận sức được.
Đang lúc nguy kịch, nội thể Cốc Chẩn bỗng trào lên một cỗ "Thiên kình" dũng mãnh, khi bốc lên đến đỉnh đầu, nó làm tóc tai gã bung cứng thẳng ra, đâm loạn xạ về đàng sau.
Sa Thiên Hoàn trước giờ giấu mình đàng sau Cốc Chẩn, không dám trực diện đương đầu gã, hắn đâu ngờ trong cơn nguy khốn, bát kình của Cốc Chẩn đã cứu chủ, tóc tai trên đầu cũng có thể đả thương địch thủ, mà tấm áo da trân quý của hắn có tác dụng ngăn chặn điện, nước không xuyên qua được, chỉ trổ có một lỗ hổng nhỏ trên mặt làm lỗ thông hơi, để hắn tiếp hơi ngang mặt nước bùn.
Ai ngờ tấu xảo lạ lùng, một vài sợi tóc dài của Cốc Chẩn chọc thẳng vào lỗ đó, làm hắn ngứa mũi.
Sa Thiên Hoàn cảm giác lỗ mũi ngứa ngáy, công phu nín thở của hắn do đó bị phá, làm hắn vội vàng buông Cốc Chẩn, tìm cách vọt lên, chẳng ngờ đã bị Cốc Chẩn qùai tay chụp cứng vào eo ếch của hắn.
Sa Thiên Hoàn chẳng vùng ra được, mà cũng không thể lặn xuống được, hắn tìm kế đào tẩu, bèn cựa mình lôi đối thủ theo hắn trồi mạnh lên trên mặt đầm lầy.
Lục Tiệm đang rình sẵn bên trên, nhìn bùn sủi sục, mà không thấy Cốc Chẩn lộ diện, trong lòng gã còn đang hốt hoảng, vụt thấy một vật gì giống cá mà chẳng phải cá, lớp da loang loáng hiện ra trên mặt bùn, Lục Tiệm cũng chẳng cần biết đấy là người hay là quái vật, mắt nhìn không phải Cốc Chẩn, gã tiện tay tống ra một quyền.
Sa Thiên Hoàn vừa thoát đại nạn, đã lãnh đúng một đòn nặng, lập tức hai mắt trắng dã, hắn ngất xỉu tại trận. Dựa vào dư lực của hắn, Cốc Chẩn trồi ra, ôm Sa Thiên Hoàn nhảy lên, đáp vào một chỗ khô ráo, miệng quát lớn:
- Đệ tử Trạch bộ nghe cho rõ đây! Sa Thiên Hoàn đã bị ta bắt, các ngươi còn chống cự, chẳng phải là việc làm vô ý trhức lắm sao?
Số đệ tử kia của Trạch bộ vốn chẳng mấy phục Sa Thiên Hoàn, họ phải phòng thủ nơi này, do võ lực Vạn Quy Tàng cưỡng bức, khi nghe câu đó, họ vui mừng đứng tránh sang một bên, không gây náo loạn nữa, đưa mắt nhìn đoàn Cốc Chẩn nối đuôi nhau đi sang bờ bên kia.
Vón tính ưa chuộng sạch sẽ, Cốc Chẩn một thân dính đầy bùn sình hôi hám, mặt mày lem luốc khó trông rõ hình dạng, gã quá bực tức, lên đến bờ, gã co cẳng đá túi bụi vào Sa Thiên Hoàn một trận, khiến lão già dịch đó sợ vãi ra quần, luôn miệng cầu xin tha mạng.
Tiên Bích khinh bỉ nói:
- Tên cẩu trệ này cậy thế người khác, cáo mượn oai hùm, mình giết nó chỉ tổ giây bùn đầy tay, như đệ dang dính bùn sình đầy thân thể vậy!
Cô nói đến đấy, bưng miệng cười rinh rích.
Cốc Chẩn bực tức nói:
- Có gì đáng cười đâu!
Tiên Bích càng cười:
- Trông đệ đúng là một pho tượng bồ tát vừa được lôi ra khỏi bùn! (chú: Tác giả chơi chữ, "Xuất thổ bồ tát" từa tựa "Xuất thế bồ tát"!)
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, góp vào:
- Hắn mà so sao được với bồ tát! Rõ ràng một con cóc vừa nhảy ra khỏi ao!
Cốc Chẩn cười cười:
- Hay lắm a! Ta làm cóc, cả nhà cũng nên làm theo!
Nói xong, gã đưa hai tay đầy bùn dứ vào mặt Diêu Tình.
Diêu Tình hoảng hốt hét ầm lên, Lục Tiệm vội ôm cô nhảy ra xa, bảo:
- Cốc Chẩn, đừng quấy nhộn nữa!
Cốc Chẩn hì hì:
- Diêu đại mỹ nhân, nếu không nể mặt vật cưỡi của cô, bữa nay là ta đã vẽ vô má cô một con rùa đen, chẳng sai!
Trong bụng rủa thầm, Diêu Tình chẳng dám lên tiếng, cô chỉ e tên tiểu tử này phát khùng, gã dám ịn lên mặt mình hai nắm bùn đen đó, mình sẽ khó coi biết mấy!
Ngu Chiếu cười ha hả, nói:
- Cốc huynh đệ đừng lo, trước mặt đây, không xa lắm đâu, là cầu Tẩy Hồn, có hai thác nước chảy kèm hai bên, coi rất hoành tráng, đệ dính bùn sình nhiều mấy đi nữa, đều sẽ được tẩy rửa sạch trơn!
Cốc Chẩn mừng quá, lại tống thêm cho Sa Thiên Hoàn hai đạp nữa, cúi cởi tấm áo da, ném vào vũng bùn. Rồi nắm cổ, kéo hắn sềnh sệch đi lên dốc núi.
Sa Thiên Hoàn toàn thân đau đớn, kêu rên thảm thiết:
- Cốc Đảo vương, Cốc Đảo vương, tiểu nhân đi một mình được! Tự đi một minh được!
Hắn chập chững xiêu vẹo, ủ rũ cúi thấp đầu đi theo sau Cốc Chẩn.
Đến ngang lưng núi, bỗng có tiếng nước chảy ầm ầm như sấm, Diêu Tình thấp giọng nói:
- Ngốc tử, đã đến cầu Tẩy Hồn rồi kia!
Đưa mắt nhìn, Lục Tiệm thấy đúng là nước do tuyết tan ra, từ đỉnh núi chảy thành luồng xuống, đến ngang chỗ ấy, phân ra thành hai dòng thác, chảy bắn tung toé vào nhau, như hai con cự long trắng xoá, rồi sánh đôi chảy vào một khoảnh hồ tạc vào đá núi, phát ra tiếng động ầm ầm như sấm.
Giữa hai dòng thác, có một cây cầu như cầu vồng cong cong bắc ngang, đi từ thấp lên cao dần, nối liền hai ven bờ hồ, nước dưới cầu đen như mực, sâu thẳm vô vùng, trên mặt cầu có một nhân ảnh đứng ngưng trọng, giữa làn nước thác trắng xoá, mầu đen của cái áo khoác ngoài kết lông của hắn nổi rõ mồn một.
Thấy thế, Ngu Chiếu nói:
- Mấy ngày không gặp, mà lão con mèo này đã hoá hổ rồi, coi điệu bộ Cừu lão quỷ đó, ý chừng muốn một thân một mình chống năm người chúng ta chăng?
- Cái dũng khí đó đáng khen, có thơ dẫn chứng đây - Cốc Chẩn cười cười, ngâm tiếp:
-- Tẩy Hồn kiều đầu sát khí sanh,
Hoành thương lập mã nhãn viên tĩnh,
Nhất thanh hảo tự oanh lôi hống,
Độc thối nễ ngã tứ ngũ nhân. (Đứng trên cầu Tẩy Hồn mặt đằm đằm sát khí, tay hoành thương, mình giong ngựa, mắt trợn tròn, Quát một tiếng tựa sấm vang động, đánh thụt lùi bốn năm người chúng ta) (chú: ngạo theo điển tích Trương Phi trên cầu Trường Bản ở Đương Dương, một người một ngựa, gác ngang xà mâu, trợn mắt hùm, một tiếng thét đánh lui mấy vạn binh Tào) .
- Hoành thương lập mã? (Ngồi trên ngựa, tay dang ngang một cây thương) - Ngu Chiếu phì một tiếng, nói - Hắn một thây thẳng cẳng nằm ngang, chắc giống hơn!
Cốc Chẩn cười ha hả, vỗ tay, nói:
- Nói thật hay! Vậy chúng mình ùa lên, làm cho hắn một thây thẳng cẳng nằm ngang coi chơi!
--- còn tiếp ---
|