Nam tử đầu trọc phương thức công kích rất kỳ lạ, không phải dùng quyền cước tứ chi, cũng không phải dùng binh khí đao kiếm, mà hắn chỉ dùng cái đầu đầy vết thương của mình.
Hắn hai chân dậm mạnh vào mặt đất, thân thể như viên đạn từ chỗ cũ bắn ra, nhằm hướng Long Dực đánh thẳng tới.
Tốc độ của hắn nhanh kinh người, cái đầu trọc lóc xuất hiện ánh sang quỷ dị, giống như một mũi khoan kim cương, muốn xuyên thấu thân thể Long Dực.
Nếu đổi thường nhân, một kích Thạch Phá Thiên Kinh này muốn né tránh muôn vàn khó khăn.
Nhưng hắn đã nhanh, Long Dực còn nhanh hơn, linh lực tùy tâm sinh ra, thần túc thông tự nhiên triển khai, khiến quả đầu trọc lóc của đối phương còn cách hắn ba thước thân thể hắn đã lướt ra ngoài.
Nam tử đầu trọc đột nhiên mất đi mục tiêu, thu thế không kịp, đầu đánh vào gốc cây liễu dương phía sau Long Dực, cây liễu vốn chắc chắn vô cùng phảng phật thị dụng bạc chỉ hồ thành không chịu được một kích, ,bị ngạnh sanh sanh đích chàng xuất liễu cá đại viên động,chậm rãi ngã xuống.
“Thật là đầu công lợi hại!” Long ực nhìn cây liễu đổ xuống, âm thầm sợ hãi than.
Bất quá hắn từ một đòn của nam tử đầu trọc đã nhìn ra thực lực của hắn, tự nghĩ nếu dùng Tụ Nguyên Thuật ngưng kết phong nguyên tố thành một Phòng ngự phong tường đủ để ngăn cản đòn của hắn.
Không để hắn có thời gian nghỉ ngơi chốc lát, Thanh sam hán tử phía bắc hú lên quái dị, thả người lược khởi, hai chân giữa không trung hướng hắn nhanh chóng đá ra liên hoàn, chân chưa tới, từng đạo chân khí mạnh mẽ đã tập kích tới.
Thanh sam hán tử thối công là nhất tuyệt, tài năng ở chỗ trong chớp mắt đá ra hai mươi bốn thối, hơn nữa mỗi thối đều vận chân khí, chỉ cần bị đá trúng một thối, lập tức trọng thương hộc máu, thâm chí chết ngay lập tức.
Chỉ thấy chân khí lướt qua, lá cây kích phi, nhánh cây đứt đoạn, thanh thế cực kỳ kinh người.
Trong mắt Long Dực xem ra, thanh sam hán tử đá ra hai mươi bốn cước liên hoàn là hơi chậm, hắn tùy thời đều có thể tìm được thời điểm, sau đó dùng Tụ Nguyên Thuật hoặc Thiên Phật Chưởng đem đối phương nhất cử đánh bại, bất quá hắn đối với thối pháp của thanh sam hán tử này cảm thấy tân kỳ, muốn xem vài lần. Vì vậy cũng không vội vã phản kích, dùng Thần Túc Thông du nhận tưungf dạo chân khí của đối phương, thần thái dễ dàng thản nhiên.
Thanh sam hán tử trong lòng cầu thắng, thế công càng nhanh nhẹn sắc bén, mỗi cước đá ra đều kém theo vô số ảo ảnh, bất quá trong mắt người khác xem ra, thế công của hắn dường như nỏ mạnh hết đà, phí công vô dụng.
Đạo nhân ở phía đông nhìn lại, trong lòng sợ hãi, biết thanh sam hán tử tất bại không thể nghi ngờ, thầm nghĩ, “Thanh niên họ Long này quả nhiên thật lợi hại, nếu đơn đả đọc đấu, sợ rằng chúng ta không ai là đối thủ của hắn. Khó trách bang chủ muốn bốn người chúng ta liên thủ.”
Mắt thấy Long Dực vừa đưa lưng về phía mình, hắn trong mắt tinh quang đại thịnh, tay phải cầm phất trần đột nhiên hướng ra phía ngoài phất ra, nhất thời trên phất trần lũ lũ bạch ti hóa thành châm vũ đầy trời, phá không liệt khí, bắn vào sau lưng Long Dực
Long Dực mặc dù đang ứng phó thanh sam hán tử, nhưng vẫn lưu ý nhất cử nhất động của ba người còn lại, nghe thấy tiếng gió tập kích sau lưng, biết có người đánh lén, mà đúng lúc này thanh sam hán tử phi thối từ phí trước cũng tới, hắn tâm niệm vừa động, dùng linh lực cao nhất thi triển ra, thần túc thông nhanh hơn trước, cơn mưa phất trần ti cơ hồ bay qua thân thể hắn, bắn về phía thanh sam hán tử.
Thanh sam hán tử toàn bộ tâm thần đều đặt ở đối phó Long Dực trước mạt, làm sao lưu ý tới công kích bất lình thình? Dợi lúc hắn phát hiện trước mặt bạch quang thiểm động thì muốn tránh né đã quá muộn.
“A” một tiếng kêu thảm, mấy trăm phất trần ti toàn bộ cắm vào trong ngực thanh sam hán tử, xuyên thấu lục phủ ngũ tạng hắn, trong ngáy mắt máu tươi phun ra.
Đangs thương thanh sam hán tử cả đời tự phụ vô địch, nhưng giờ lại chết không minh bạch trong tay người của mình, hắn thân hình ngã xuống, ngón tay chỉ Long Dực, trong mắt mang theo vẻ không tin.
Đạo sĩ nọ ra tay ngộ thương người của mình, không khỏi nổi giận phát điên, nhưng điệu thủ trung đích phất bính,đại tụ một triển lược hướng long dực,hữu chưởng vận dụng mười thành chân khí, một chiêu Tồi Sơn Chưởng đánh ra, chường phong bài sơn đảo hải mãnh liệt hướng tới Long Dực.
Long Dực dùng chưởng đối chưởng, dùng ba thành Ban Nhược Tâm Kinh trở tay đánh ra một thức Thiên Phật Chưởng, hắn một chưởng đánh ra sáu kim sắc chưởng ảnh, một chưởng triệt tiêu chưởng lực tồi sơn chưởng, năm chưởng còn lại hướng đạo sĩ ấn khứ.
Đạo sĩ nọ kinh hãi thất sắc, biết tiếp không đượcm vội vàng thi triển thân pháp né tránh, mặc dù tránh được bốn chưởng, nhưng một chưởng tới đầu vai trái lại không có khả năng tránh né, chỉ cảm thấy cả thân thể giống như bị thiết chùy đánh vào, thân thể bay về phía sau, đánh vào một gốc cây rồi rơi xuống mặt đất, trong miệng máu tươi cuồng phún
13
“Trường Hồng Quán Nhật! Lên!” Thanh niên ở phía tây quát lên, trường kiếm phao hướng không trung, lập tức tay niết kiếm quyết, một ngón tay chỉ Long ực, chuôi tinh cương kiếm theo thế tay hắn, hóa thành một bạch mang phi chém về phía Long Dực.
Thanh niên cầm kiếm vừa xuất thủ, Long Dực đã kết luận hắn và Quang Đầu Bang Chu Đường chủ là đồng môn, bất quá xem tốc độ hắn phát phi kiếm, thực lực tựa hồ cao hơn Chu Đường chủ một bậc.
“Ngươi có thể phóng phi kiếm, ta cũng có thể!” Đất ở trong rừng rất mềm, dễ dàng đem thổ nguyên tố tụ tập tới tay, sau đó dùng ý niệm huyên hóa thành một thanh thổ kiếm, thuận thế hu hướng trên trời chém ra, nghênh tiếp phi kiếm của thanh niên kia.
Theo lẽ thường nói, bùn đất tái kết, cũng vô pháp so sánh với cương thiết, nhưng Long Dực dùng cường đại linh lực đem thổ nguyên tố kết hợp lại một chỗ, dùng thổ kiếm trình độ cứng rắn không dưới cương thiết.
Thổ Kiếm cùng Tinh Cương Kiếm tại không trung va chạm, phát ra một tiếng minh hưởng thanh thúy, bạch quang bao quanh tinh cương kiếm nhất thời tiêu thất, thân kiếm tại không trung đoạn liệt thành vô số mảnh trên mặt đấtl mà thổ kiếm hóa thành hôi thổ đầy trời, phiêu tán trên mặt đất.
Thanh niên phía tây nhìn đoạn kiếm trên mặt đất, sắc mặt như tro tàn, hắn không biết phi kiếm vừa rồi Long Dực xuất ra là từ đâu, chẳng lẽ là yêu pháp?
Trong rừng đột nhiên yên tĩnh tới đáng sợ, Long Dực thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của ba người đối phương.
Vài lần giao thủ trong chớp nhóng, cường nhược lập tức dã phân, nam tử đầu trọc phía nam và thanh niên ở phía tây tự biết cho dù chính mình liên thủ, cũng không phải đối thủ của Long Dực, nếu tiếp tục đánh, kết quả cuối cùng sợ rằng trên mặt đất có thêm hai cỗ thi thể.
Là Thiết Ngạo lệnh các ngươi đối phó ta?” Long Dực nhìn ba người đối phương, đột nhiên hỏi.
Đối phương ba người hai mặt nhìn nhau, không ai nói gì.
Trầm mặc có đôi khi lại là thừa nhận.
Hán tử đầu trọc và thanh niên khôn nói gì, hai người yên lặng tiến lên, một người ôm lấy thi thể thanh sam hán tử, một người lưng cõng đạo sĩ bị thương, không hẹn mà hướng Long Dực nhìn thoáng qua, sau đó thả người hướng ngoài rừng bay vút đi, đảo mắt đã biến mất không thấy đâu