Mọi người không ai không kinh hãi, á khẩu không nói,khồng hiểu vì sao trong khoảnh khắc, Sở Dịch lại có thể chuyển bại thành thắng,không lẽ...không lẽ đúng thật là vì thái cổ thần pháp "Ngũ hành tương hóa sao!"
Pháp thuật này tương truyền là do thượng cổ thần đế Thần Nông sáng tạo, không kể đã sớm thất truyền, muốn luyện thành thần pháp này tất phải có ngũ hành kiêm bị.Không lẽ tiểu tử này là ngũ đức chi thân vài ngàn năm mới thấy một lần.
Duy chỉ có Cố Kình Tiên, Ngu Phu nhân vài tán tiên ít ỏi là lờ mờ đoán ra được một chút.
Trong người Sở Dịch chân khí bàng tạp, đủ cả ngũ hành,nhưng chỗ gian nan của "ngũ hành tương hóa" không phải là có đủ các loại chân khí, mỗi loại đều mạnh cân bằng với nhau, mà làm thế nào để có một loại động lực thúc đẩy, khiến cho chân khí trong thể nội sinh sản tuần hoàn không ngừng.
Chỉ cần có chút sai lầm, có thể khiến ngũ hành tương khắc, kinh mạch đứt đoạn, thậm chí tẩu hỏa nhập ma,hồn phi phách tán.
Với tu vi hiện tại của Sở Dịch, tự nhiên vô pháp bằng sức của mình hắn ,thúc đẩy ngũ hành chân khí tương sinh tương hóa.
Nhân vì lúc đó hắn thông minh linh lợi, học theo Lôi Khuyết ,mạo hiểm thi triển "Thần tiêu ngũ lôi" đại pháp, mượn kim linh của sấm chớp truyền vào thể nội,kích động kim thuộc kinh mạch,bộc phát thành lực thúc đẩy.
Sau đó mới thuận lý thành chương chiếu theo trật tự ngũ hành tương sinh, đem chân khí trong kinh mạch tuần hoàn kích thích lẫn nhau, sau cùng như dời núi lấp biển đổ vào Thiên Xu kiếm phản kích.
Uy lực của một kích đó,là do chân khí của Sở Dịch, Lôi Khuyết cùng đầy trời sấm chớp, ba thứ hòa lẫn với nhau,có thể nói là kinh thiên động địa,thần quỷ nan địch.
Lôi Khuyết không kịp phòng bị, làm sao có thể chống được.
Nhìn nhất thế ma đầu mất hết uy phong, bi ngọn lửa thiêu sống hành hạ, Sở Dịch trong lòng rất khoái, chố ý bắt chước khẩu khí của hắn trước đó ha ha cười lớn nói:
-"Trời tác nghiệt, chỉ có thể giận, chứ người tác nghiệt,sao sống được! Lôi lão quái, ngươi dẫn lửa vào ngươi, tự mình nhận lấy diệt vong,còn trách được ai?"
Lôi Khuyết cất tiếng cuồng hống, dường như thét lên điều gì nghe không rõ, tròng mắt xanh lồi ra,hung hăn trợn trừng nhìn hắn, cừu hận,phẫn nộ, tuyệt vong,kinh hãi....toàn thân đã bị hỏa diễm thôn phệ như khô lâu tiêu cốt, dữ tợn đáng sợ khó tả.
Đạo phật cùng hùng nhao nhao hét lên:
-"Sở vương gia đừng cùng hắn đôi co làm gì, cứ làm thịt hắn đi"
-"giết hắn, giết hắn,giết đi lão yêu quái đó, vì thiên hạ trừ hại!"
Sở Dịch khóe mắt liếc sang, nhìn thấy Tô Mạn Như mắt không hề nháy nhìn chằm chằm Lôi Khuyết, hận thù khó giải, trong lòng không khỏi kích động,dương mày quát:
-"Làm nhiều điều bất nghĩa ắt chịu quả báo.Lôi lão quái, mau chết đi."
khí đao nộ chuyển, tử quang bạo vũ.
Lôi Khuyết kêu lên thảm thiết, như quả cầu lửa ắn lên trời nổ tung,tính mệnh của Nhất đại ma môn đại đế thế là hết.
Khuyết Liệt song kiếm, kêu lên đinh đang, vạch một đường vòng cung màu bạc ngang trời, thoáng chốc bay vào trong tay Sở Dịch.
Quần hùng đồng thanh hoan hô, khí thế sùng sục,sĩ khí dâng cao.
Ma môn quần yêu vừa kinh hoàng vừa tức giận,ai nấy đều không thể tin sự tình vừa phát sinh trước mắt, đáy lòng đối với Sở Dịch làng thêm sợ hãi,hung hăng giảm nhiều, nhất thời không biết làm gì cho phải.
Phiên Phiên mặt ửng hồng, dậm chất tức giận nói:
-"Bọn nhát gan các ngươi đứng ngẩn người ra đó làm gì? Tên tiểu tử họ Sở đó bị ngũ lôi oanh đỉnh,giờ bất quá là bị đánh sưng mặt đành cố giả vờ béo!Được lắm" cám ngươi không dám động thủ, để ta vì sư tôn báo thù!"
Nói xong, lục ảnh lóe lên...lần đầu tiên xông lên trời, thanh đồng nguyệt nha sản vù vù xoay chuyển, như điện bắn về hướng Sở Dịch.
Bọn người Hỏa Diệu thiên tôn, Bắc cực lão tổ nhìn nhau, muốn có được Hiên Viên lục bảo,tuy có do dự,nhưng lòng tham rất mau ép xuống nỗi sợ hãi, theo nhau hạ quyết tâm.quát to:
-"Mọi người cùng động thủ, ai giết được tên tiểu tử đó, đoạt lại Hiên Viên lục bảo,người đó làm thần môn thiên đế!"
Tù hiệu kịch hưởng, trống dồn dập,một thời gian thần binh, pháp bảo tung hoành phi vũ, vô số người nộ hống bao vây công kích Sở Dịch.Mãnh thú, hung cầm như thủy triều vỗ đến.
Sở Dịch vung đao chống đỡ, bi hỉ giao nhau,nhịn không được ha ha cười lớn, chân khí bùng phát cổ vũ, phi kiếm như mưa sa dày đặc,đánh tan thần binh.
Chính lúc định đại khai sát giới, đan điền đột nhiên thấy đau nhoi như bị cắn xé,trước mắt tối đen, kim tinh loạn vũ, suýt chút nữa thì rơi từ trên không trung xuống.
Hắn giật mình, thầm hô không hay, biết mình đã bị "Ngũ lôi đại pháp" làm bị thương kinh mạch,nhiều lắm chỉ có thể chi trì một lúc.Trước mắt địch đông ta yếu, nếu không thừa dịp đem hết sức còn lại, suất lĩnh quần hùng trảm diệt yêu ma, không biết sẽ còn xảy ra biến cố gì nữa.
Nghĩ rồi hắn không chần chừ nữa, đề khí nhịn đau, cao giọng quát:
-"Các vị cao tăng đạo hữu, mọi người đồng tâm hiệp lực, bình định đại kiếp, thắng bại phụ thuộc vào đêm nay!"
Hắn dẫn đầu xông vào giữa quần ma chém giết,khí đao tung hoành,không có địch thủ.
Đạo ma quần hùng sĩ khí lên cao, dưới sự thống lĩnh của sư trưởng các phái liều chết kịch chiến,hô hào xông lên, giết cho quần ma chạy không kịp.
Không lâu sau,đã dần dần xoay chuyển được cục diện.
Đan điền, kinh mạch của Sở Dịch như bị lửa thiêu đốt, đầu đau muốn vỡ tung,y thức cũng dần dần trở nên mơ hồ.Hắn vừa nghiến răng chịu đựng,vung khí đao một lúc giết mấy mươi yêu nhân, bỗng nhiên thấy mát sau lưng,một âm thanh kiều mị truyền đến:
-"Xú tiểu tử, trả lại mạng cho sư tôn ta!"
SỞ Dịch không kịp suy nghĩ, xoay người khua kiếm,"đang" một tiếng đánh thanh đồng nguyệt nha sản vù vù loạn chuyển, tay phải thuận thế xuất một trảo,bóp chặt lấy cổ người nọ.
Trong lòng chợt lạnh, cảm thấy tình cảnh này có vẻ quen thuộc, định tình nhìn lại, người đó mặt sưng tím lại, đầu lười thè ra, đôi mắt xanh hận thù giận dữ nhìn chằm chằm vào hắn, chính là Tiêu PHiên Phiên.
Sở Dịch lạnh người, liền nhớ ra đêm đó trên đỉnh Hoa sơn,hắn bị Sở Cuồng Ca, Lý Chí Nghi ký thể,cũng từng nắm chặt cổ nàng như thế này, chỉ là ngày đó là thân bất do kỷ.
Hắn chợt thấy mềm lòng, nhưng khi nhớ đến mẹ mình đã chết dưới địch của ả, lửa giận lại bùng lên.
Sát cơ nổi lên,hắn hú lên một tiếng bi thương, chính lúc định dùng lực bóp chết ả, chợt nghe thấy giọng Đường Mộng Yểu hoàng hốt truyền đến bên tai.
-"Sở công tử không được! Người hôm nay đã giết nhiều người lắm rồi....trời cao có đức hiếu sinh, cho dù là yêu ma, cũng cần cho chúng cơ hội cải tạo.Con đường tu chân tu khác nhau nhưng cùng mục đích, chỉ cần không phạm thiên lý, thì đều là chính đạo, là đạo hay ma không phân biệt ở người hay thú, không ở phương pháp tu luyện, mà ở lòng người.Người tham sát như vậy, mà mượn cờ hiệu thuận thiên hành đạo để làm việc nghịch thiên,cùng yêu ma có phân biệt gì?"
Sở Dịch giật mình, giống như bị một gậy vào đầu, khiến hắn tỉnh táo lại.
Đó không phải là những điều chính hắn đã khuyên Sở Cuồng Ca ngày đó sao?không ngờ hắn sau khi thai hóa dịch hình, tu vi tuy tăng mạnh, nhưng tấm lòng, kiến thức ngược lại không được bằng như trước.
Hắn lại nhớ đến Tiêu Thái Chân trước lúc chết, từng ủy thác cho hắn tiếp quản ngôi vị chưởng môn, bỏ qua cho bọn môn chúng như Phiên Phiên, dẫn bọn họ cải tà quy chính...sóng lòng trào dâng, sát ý tiêu biến, buông lỏng tay ra.
Phiên Phiên a lên một tiếng, hổn hển hít từng hơi lớn,hận thù trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ hồng, muốn nói gì, nhưng ho khan mãi không thôi.
Trong hỗn loạn, đột nhiên nghe thấy một nghe thấy một thanh âm như chuông đồng vọng tới:
-"Sở vương gia,bọn yêu nữ đó làm ác đã nhiều, lại giết chết lệnh đường,hại thiên hạ chúng sinh chịu đại kiếp này, chết không hết tội, người sao còn không giết ả báo cừu rửa hận."
quang mang lóe lên,lướt xéo qua hắn bắn về phía mi tâm của Phiên Phiên.
-"cẩn thận!"
Sở Dịch giật mình, liền ôm Phiên Phiên vào lòng xoay người tránh ra.
Mắt liếc sang,thấy người vừa đến là một cô bé thanh tú, chính là Tô Anh Anh, Sở Dịch khoan thai nói:
-"tha được thì cứ tha, Tô cô nương bỏ qua cho ả đi"
Tô Anh Anh khuôn mặt như được bao phủ một vầng sương lạnh,giận dữ nói:
-"Ngươi hồ đồ rồi!Trừ ác tức là thiện, đối với bọn yêu nhân này, còn nói nhân đức để làm gì? Hứ, ngươi không nỡ làm, để ta thế ngươi giết ả!"
Kiếm quang phi vũ,truy đuổi theo đến cùng.
Tiêu Phiên Phiên bị Sở Dịch ôm trong lòng, nghe thấy hơi thở của nam tử phả nào mũi, nhất thời trời đất như xoay chuyển, tim không khỏi không tự chủ được đập thình thịch,nhưng lại nghĩ đến hắn là người giết sư tôn của nàng, lòng vừa xấu hổ vừa bi phẫn, cố đẩy hắn ra, thét lớn:
-"Thả ta ra!"
nhưng cả người mềm nhũn vô lực, thoát không được.
Chính lúc này, yêu nhân xung quanh theo nhau xông tới, thần binh chen nhau, tung hoành loạn vũ.
Sở Dịch chỉ sợ Tô Anh ANh bị bọn chúng đả thương,quát lớn:
-"Tô cô nương,đắc tội!"
khí đao cuộn ngược lấy kiếm của nàng, đem cả người cả kiếm ôm vào trong lòng, mang theo nàng phi lên không.
Tô Anh Anh ai gia một tiếng, hai tay bám lấy cổ hắn, dán chặt vào người hắn, đột nhiên thu ba lưu chuyển, hắc hắc cười nói:
-"Sở vương gia, ngươi quả là thương hương tiếc ngọc, tình cảnh thế này còn dám trái ôm phải ấp, không sợ người ta cười cho à?"
Sở Dịch lòng trầm xuống, khóe miệng cười ấy, âm thanh yêu mị tuyệt luân ấy,hoàn toàn không giống của Tô Anh Anh ngây thơ tú lệ...giống như là Lý Tư Tư sống lại.
Chưa kịp phản ứng, hắn đã thấy người kêu lên mấy tiếng phốc phốc nhẹ,toàn thần tê rần, khoảnh khắc bị nàng chế trụ kinh mạch, không thể động đậy.
-"Quả nhiên là ngươi!"
Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa tức giận,dường như bị đẩy xuống đầm băng không đáy, thủ pháp này cùng với thủ pháp ngày đó hắn bị Lý Tư Tư chế trụ không hề khác biệt.
"Tô Anh Anh" khanh khách cười yêu mị:
-"Sở lang,cảm tạ ngươi giúp ta thịt con quỷ đáng ghét Lôi Khuyết, tiết kiệm cho ta không ít khí lực."
Thoại âm chưa dứt, đan điền Sở Dịch đột nhiên trương lên đau đớn như sắp nổ tung, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Kinh ngạch hoàn toàn tắc nghẽn,chân khí chạy cuồng loạn như nước lớn vỡ bờ,sóng cuộn trào đê,làm hắn như bị xé thành vạn mảnh.
Trong cơn đau, hắn thấy Tô Anh Anh liếc nhìn bọn người xung quanh, thản nhiên nói:
-"châu chấu bắt ve, chim sẻ rình phía sau,người thắng sau cùng, mới là người toàn thắng,bọn ngươi lấy lồng tre quậy nước một hồi chẳng được gì,cuối cùng để ta được lợi,ai, đúng là tội nghiệp."
Trên cánh tay trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện một đạo tử quang, một đạo hắc mang, hai đạo này quấn lấy nhau, xông ra khỏi bàn tay nàng.
"Cách một tiếng, quang mang loạn vũ, khoảnh khắc hợp lại thành một thanh trường kiếm hình hai con rắn quấn vào nhau dài ba xích, chui ra khỏi lòng bàn tay, tỏa ánh sáng bao phủ trời đất.
Mọi người kêu lên thất thanh, kẻ kinh ngạc ghen tị, người sợ hãi, mục quang như sắt dính vào nam châm, khó di chuyển đi chỗ khác.Nhất thời không ai ngờ được, hai thành thần kiếm lại lại đồng thời xuất hiện trên người Tô Anh Anh.
Còn không đợi bọn chúng hồi thần lại, Ngọc Hành kiếm đột nhiên phát ra muôn ngàn tia huyền quang, một thứ giống như khổng tước, lại giống như một bức điêu khắc quái điểu màu tím hồng khổng lồ xuất hiện, lượn vòng trên trời, cất tiếng kêu như sấm.
-"Chu tước"
Sở Dịch mơ hồ lạnh người, đêm đó trên đỉnh Hoa Sơn hắn đã từng lĩnh giáo sự lợi hại của con hung điểu này.Cả Trầm Ngư Uyên sâu vạn trượng cũng bị nó thiêu thành thung lũng cạn khô. một khi nó phát động tấn công, cả thành Trường An chắc bị hủy thành gạch vụn.
Ý niệm chưa dứt,Chu tước đã trương đôi cánh lớn, hú sắc nhọn lao xuống, oang một tiếng, vạn đóa hỏa quang bắn ra ngoài, khiến trời đất hóa hành màu đỏ như máu.
Sở Dịch thấy trước mắt hóa hồng, toàn thân dường như đột nhiên bị nổ tung, không ý thức được chuyện gì nữa.