Câu nói vừa thoát cửa miệng gã, mọi người đều chẳng khỏi hết sức kinh ngạc, Diêu Tình khẽ nhỏm mình dậy, trong mắt cô thoáng hiện một tia phấn khích.
Cừu Thạch cười ha hả vài tiếng, rồi đôi mắt dõi lên trên trời cao, hắn lạnh lẽo trong giọng, nói:
- Có phải là cái Diêu gia trang đã bị Âm sư đệ tuyệt diệt, phải không?
Lục Tiệm gật đầu:
- Không sai!
Cừu Thạch hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tên họ Lục kia, ngươi khinh người quá lắm! Ngươi thị mình hạng người nào, mà đem dùng cái thứ kiếm pháp của đồ thấp hèn trong cửu lưu thiên hạ chọi lại thần thông của Thuỷ bộ ta?
Lục Tiệm đáp:
- Là thuộc hạng hèn kém trong cửu lưu hay không, dượt chơi qua một chập ắt biết. Cừu Thạch, ngươi có dám đấu với ta không?
Sắc mặt sa sầm, Cừu Thạch quát to:
- Dám chớ, có gì mà không dám! Nói trắng ra, cái Đại Kim Cương thần lực đó, ngươi không được phép dùng chút nào, thì công không xong, thủ chẳng được, chân khí hộ thể coi như bỏ, Mà đã bỏ đi vậy, là ngưoi thua chắc!
Lục Tiệm đáp:
- Cái đó lẽ tự nhiên!
Cừu Thạch cười nhạt:
- Vậy hả! Nếu ngươi chết trong tay ta thì sao?
Lục Tiệm đáp:
- Đó là tự ta mang hoạ vào người! Còn ngươi, nếu rủi ngươi bị ta giết chết, ngươi còn có gì muốn nói?
Cừu Thạch nổi đoá, hét to:
- Cừu mỗ tự ý vào cuộc, sống chết mặc mệnh trời!
- Hay lắm! - Lục Tiệm nói - Ta hỏi ngươi một câu, cả đời ngươi, đã luyện bao nhiêu Thuỷ quỷ?
Cừu Thạch bất chợt sững người, chau mày đáp:
- Không nhớ rõ nữa! Không một vạn, cũng phải tám ngàn!
Ánh mắt lạnh lẽo, Lục Tiệm chậm rãi hỏi:
- Ngươi tin có địa ngục hay không?
Cừu Thạch nghe hỏi, hơi sững sờ, nhạt giọng đáp:
- Tin thì sao? Không tin thì sao?
Lục Tiệm trỏ mũi kiếm xuống hồ:
- Ngươi đưa mắt nhìn xuống đó đi!
Quét tia mắt thoáng qua, Cừu Thạch cười nhạt, hỏi:
- Có gì mà nhìn! Tinh là nước không hà!
Mỉm nụ cười mỉa, Lục Tiệm bảo:
- Ngươi nhìn mà không thấy, ta lại thấy hết Dưới đáy nước, hiện có hai vạn con mắt đang chiếu vào ngươi kìa!
Ruột gan Cừu Thạch giật thót một cái, hắn bực tức nạt:
- Xú tiểu tử, ngươi giở ranh ma ra làm gì đây?
Lục Tiệm khẽ thở nhẹ ra, sắc mặt thoáng một chút thay đổi, trong một sát na, những nét phàm tục mất hết, tướng quý nhà Phật hiện ra ngập tràn, mắt, mi không chớp, mà vẻ oai nghiêm hiện đầy đủ.
Ánh mắt Cừu Thạch vừa chạm phải, ruột gan hắn nhộn nhạo, bất giác khí thế hắn giảm sút mấy phần, hắn lập tức than thầm "Không xong!", rồi tự nhủ "Tiểu tử này chẳng dùng Đại Kim Cương thần lực, mà vẫn có thần uy của Kim Cương, mình mà còn nhìn vào mặt hắn, thể nào cũng bị hắn thu mất hết khí thế, chưa chiến mà đã bại trước rồi!"
Vừa lập tâm vậy, Cừu Thạch thét to một tiếng, tách rời đôi tay, mười ngón thọc vào hai thác nước hai bên, lúc hắn rụt về, từ mười đầu ngón tay, xuất phát mười đạo Thuỷ kiếm, mỏng, sắc, sáng loe loé, hắn vung hai tay lên, kích vào thân mình Lục Tiệm.
Lục Tiệm đứng yên, ngưng trọng như một toà núi, chờ khi mười đạo Thuỷ kiếm vào sát thân người, trường kiếm khoa một nhát, từ chậm rãi biến thành cực nhanh, trong không gian vạch ra một vòng, mười đạo Thuỷ kiếm vừa chạm vào kiếm phong, đã bị hút dính vào lưỡi kiếm. rồi tất cả bị gạt rũ cong vòng xuống.
Nhìn thấy thế, Cừu Thạch giật mình, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng thấy cái vòng kiếm của Lục Tiệm chưa vẽ hết trớn, bỗng lưỡi kiếm quặt xuống, đâm thẳng vào hắn.
Cừu Thạch hết sức kinh hoàng, hắn nhảy lẹ về sau, sắc mặt đầy vẻ ngơ ngác. Đôi mắt Diêu Tình lại sáng rực, cô hô to:
- Cử Bổng Đả Ngưu.
Chiêu kiêm đó của Lục Tiệm, không hơn không kém, đích thị chiêu thức "Xạ Đẩu Ngưu" khởi đầu của "Đoạn Thủy Kiếm Pháp". Bốn chữ cái tên mà Diêu Tình vừa hô lên, chính do hai người đặt ra lúc cô truyền thụ kiếm pháp ấy cho gã. Lục Tiệm trong tim bỗng rộ lên, một chớp mắt, những hình ảnh lúc hai người gặp nhau bên bờ biển, lúc cùng luyện kiếm trong rừng, mỗi mỗi như nước chảy lưu chuyển qua trong đầu gã, đem cảm giác êm dịu thấm nhuần khắp toàn thân, gã lập tức cười cười, hỏi:
- Cừu lão quỷ, hãy xem thêm chiêu "Ma Cô Đại Thụ" này của ta!
Thân hình gã rún xuống, rồi bung nhảy lên cao.
Nhát kiếm đó trông qua rõ ràng thật tầm thường, mà Cừu Thạch có cảm tưởng kiếm thế như sóng cả trào đến, hắn không cách nào đỡ gạt được, không sao phản công được, đành nhảy lùi nhanh ra sau, quát hỏi:
- Kiếm pháp của ngươi chẳng phải "Đoạn Thủy Kiếm Pháp" ... mà là ... là ...
Rồi hắn đứt tiếng, không nói tiếp được!
Lục Tiệm triệt kiếm, tủm tỉm hỏi:
- Chẳng phải "Đoạn Thủy Kiếm Pháp", thì là cái gì?
Cừu Thạch cứng lưỡi, hai chiêu thức đó, bất kể là vận kình, xuất kiếm, biến hoá trong chiêu thức, nhất định một hai là "Đoạn Thủy Kiếm Pháp", nhưng không hiểu tại sao, một khi phóng ra, so với thứ "Đoạn Thủy Kiếm Pháp" mà hắn biết, uy lực xem ra mạnh hơn gấp mười lần, giá có ẩn chứa nội lực thì đã chẳng phải bàn, nhưng lúc tự thân Cừu Thạch đụng phải, hắn thấy rõ nó lại không hề có một chút gì là Lục Tiệm đã phổ "Đại Kim Cương thần lực" vào đấy, sự việc như thế, thật hết sức quái lạ.
Xoay chuyển ý nghĩ đôi ba lần, Cừu Thạch định thần, định nhãn, trầm giọng thét một tiếng, ngự vào Thủy kiếm, đưa "Thiên Thủy Thập Phương kiếm" toàn lực thi triển, mười ngọn kiếm khi vô hình tạo từ Thuỷ kình trong nội thể biến hoá ra, lúc quét lúc đập, khi thì thẳng băng, khi thì cong vòng gẫy khúc, quét mù trời mù đất, tận dụng mọi khả năng công kích.
Lục Tiệm vẫn chẳng hoang mang, chẳng loạn, lại xuất ra chiêu "Bạch Mã Phiên Sơn", nửa đẩy nưả chặn, nhẹ nhàng xảo diệu gạt các đạo kiếm khí sang một bên, rồi lại sử chiêu "Mã Mao Điểu Vũ", khắp trời, chỗ nào Thuỷ kiếm đụng vào lưỡi gươm của gã, đều bị bẻ ngược trở về, phản kích vào Cừu Thạch .
Càng đấu, Cừu Thạch càng kinh hãi, hắn cảm tưởng đang lạc lõng giữa mênh mông biển cả, không nhìn rõ đầu đuôi, hắn chỉ còn cách tận sức ngự Thuỷ kiếm, đối phó các kiếm thế quỷ di đó.
Không riêng gì Cừu Thạch kinh hoàng, mọi người bên dưới cầu cũng không khỏi há hốc mồm miệng ra nhìn, từ khi "Chu Lưu Lục hư công" xuất thế, bát bộ thần thông dùng ngự vật để tấn công, tất cả các thứ đao kiếm tầm thường trên thế gian này vô phương cự địch, chẳng dè Lục Tiệm chỉ với một thanh nhuyễn kiếm thi triển một thứ kiếm pháp thuộc hạng nhị lưu mà đã đánh cho Cừu Thạch liên tiếp thối lui.
Tiên Bích , Ngu Chiếu đều không hiểu nổi, chỉ mình Cốc Chẩn loáng thoáng thấy một chút đạo lý, cho rằng tuy Lục Tiệm đã không trực tiếp dùng đôi tay, gã đã trổ "Thiên Kiếp Ngự Binh pháp", có điều pháp môn này đã tăng tiến trheo vũ công của gã, đạt mức lô hỏa thuần thanh, không những chế ngự được binh khí, mà lại còn có thể chế ngự thuỷ hoả, ngoài ra, trong lộ kiếm pháp của gã ẩn chứa một cái gì đó mà Cốc Chẩn không minh bạch. Tuy biết rõ gốc nguồn Lục Tiệm, Cốc Chẩn cũng không sao nhận thức được nó là gì.
---- còn tiếp ----