“Ân, ta cũng cảm thấy đói bụng rồi.” Long Dực bước xuống tảng đá, rồi rảo bước đi.
“Chờ..... chờ ta Long Dực, a….” Du Hoa Nhị muốn đuổi theo Long Dực, vội vã bước xuống tảng đá nhưng không cẩn thận bị trượt chân, cả người ngã quỵ xuống.
Tảng đã so với mặt đất mặc dù không đến hai thước cao nhưng ngã xuống như vậy khẳng định cũng sẽ sứt đầu mẻ trán.
Long Dực xoay người lại một cái vội vàng đưa hai tay ra đỡ nàng, cười nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ đói đến mức không đi nổi sao?”
Hắn mới nói hai câu nhưng phát hiện Du Hoa Nhị thần tình đỏ bừng nhìn chính mình, trong mắt xuất ra vẻ mặt mê say si ngốc, không khỏi ngẩn người ra.
Đợi cho Du Hoa Nhị thân thể nhẹ nhàng vặn vẹo thì hắn mới bỗng nhiên phát giác ra hai tay mình đang đỡ Du Hoa Nhị, cánh tay phải thì gác ở phía dưới tiểu phúc còn tay trái thì lại đặt trên bộ ngực nàng. Mặc dù còn cách quần áo nhưng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng sự mềm mại mà co giãn trên bộ ngực.
“xin lỗi! xin lỗi!”Long Dực xấu hổ vội nói, đem Du Hoa Nhị đặt trên mặt đất.
Du Hoa Nhị vừa rồi bị hắn ôm lấy, thân thể hai người tiếp xúc mang đến cho nàng cảm giác khác thường có cảm giác như là bị điện giật, cả người mềm nhũn thiếu chút nữa là đứng thẳng không được, cũng không biết dũng khí từ đâu cánh tay ngọc lại vươn ra ôm chặt lấy cổ Long Dực.
Nàng ngửa mặt lên trên, hơi thở dồn dập, từ trong miệng mũi phả ra hơi thở ngọt ngào làm cho Long Dực cảm thấy một trận xúc động, cúi đầu nhìn thấy hai mắt mĩ nữ hơi khép hờ, lông mi hơi dài, hé ra đôi mỗi anh đào hồng hào ướt át nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất như là đang chờ đợi cái gì.
Long Dực khó khăn kháng cự sự xúc động trong cơ thể, cúi đầu xuống đôi môi chạm vào đôi môi của nàng, đầu lưỡi tiếp xúc, nước bọt ám độ (ngầm chảy sang), trong lúc nhất thời thế giời xung quanh như dừng lại. ( đoạn này chỉ dám miêu tả thế ko dám tả kĩ hơn )
Nụ hôn đã rất lâu, Du Hoa Nhị cảm thấy đầu lười cùng đôi môi đều như chết lặng đi, nhưng hai tay nàng vẫn ôm chặt lấy Long Dực không buông, để cho hắn không thể rời khỏi đôi môi mình.
“có người…. có người đến.” Long Dực loáng thoáng nghe có tiếng bước chân truyền đến, hai tay dùng sức gỡ cánh tay Du Hoa Nhị ra, bảo trì với nàng khoảng cách vài bước.
Du Hoa Nhị nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào hắn, hai má như là được phủ một lớp phần hồng nhàn nhạt, vẻ mặt như cười như không tản mát ra một phong tình quyên rũ mê hồn, Long Dực trong lòng vô cùng áy náy, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nàng.
“Tiểu Nhị, cho ngươi đi gọi người về ăn cơm, như thế nào lại lâu như vậy?” Người đến chính là một nữ đệ tử của Bách Hoa môn, cũng là sư tỷ của Du Hoa Nhị.
Kỳ thật trong Bách Hoa môn, Du Hoa Nhị cũng không phải là tuổi nhỏ nhất mà là nàng không có chính thức tiến hành đại lễ tế bái tổ sư, chỉ có thể xem như ký danh đệ tử Bách Hoa môn, cho nên dựa theo quy củ mà nói, bây giờ Bách Hoa môn tất cả môn nhân chính thức đều là sư tỷ của nàng, vừa rồi nàng cùng Nguyệt Nhã Nhu tiến hành đại lễ tế bái sư nên mới chính thức trở thành một thành viên của Bách Hoa môn, dựa theo tuổi mà tính thì nàng so với Nguyệt Nhã Nhu lớn hơn hai tháng nên lần đầu tiên trở thành “sư tỷ”.
Du Hoa Nhị sắc mặt khôi phục như thường, cười dài nói: “Sư tỷ, chúng ta đang đi trở về. A a, vừa rồi Long Dực nhìn phong cảnh quá mê say nên ta ở bên cạnh làm người giải thích.”
“Bách Hoa sơn trang mỹ cảnh rất nhiều, ăn cơm xong Tiểu Nhị sẽ bồi tiếp người đi xem tiếp, nhanh lên một chút nếu không cơm sẽ nguội mất đấy.” Nữ đệ tử mỉm cười thúc dục nói.
Vì vậy ba người nói nói cười, cất bước trở lại phòng ăn.
Bách Hoa sơn trang từ trước đến nay đều là nữ tử, thức ăn chủ yếu đều là món chay thanh đạm, cho dù có khách nhân tới cũng không ngoại lệ, mà Long Dực từ nhỏ xuất sanh nghèo khổ, bất luận món mặn hay chay hắn đều có thể ăn được, huồng chi trước mắt là những món chay được chế biến rất đặc biệt, mùi vị rất ngon.
“Đây là ‘Bách Hoa nhưỡng’ ( là một loại rượu na ná như rượu thuốc nhưng chế biến kiểu khác ) đặc chế của Bách Hoa sơn trang, ngươi thử xem như thế nào.” Du Nguyệt Anh đứng dậy lấy một cái bình bằng pha lê tinh tế, nàng mở bình rót vào cái ly trước mặt Long Dực hơn nữa chén.
Rượu có màu vàng nhạt, óng ánh trong suốt, kẻ khác nhìn qua đều không kìm được muốn thử một ngụm, đồng thời mùi hoa nhàn nhạt cũng nhẹ bay vào mũi.
“hảo a, uống được lắm! ‘Bách hoa nhưỡng’ này cũng là một loại rượu sao?” Long Dực chậm rãi uống xong một ngụm, chỉ cảm thấy sự tinh khiết và mùi thơm đọng lại mãi, không khỏi làm cho tinh thần người ta phấn chấn hẳn thêm.
DU Hoa Nhị tiếp lời nói: “Đương nhiên là rượu rồi, cái này dùng hơn mười loại hoa chưng cất mà thành đấy, rất có ích đổi với thân thể, so với các loại rượu được bán thì tốt hơn gấp trăm lần! Nói cho ngươi biết, Bách Hoa sơn trang chúng ta lập nghiệp không chỉ có trồng các loại hoa mà "Bách Hoa Nhưỡng" này cũng là một chủ phẩm bài (mặt hàng chiến lược), bây giờ mới chỉ là sản xuất số lượng nhỏ nhưng ngày sau sẽ xuất khẩu đến hơn mười quốc gia đấy.”
Long Dực giơ chén lên, đem Bách Hoa nhưỡng còn lại uống một hơi, tấm tắc khen: “ĐÚng là một loại rượu tốt, chẳng những không hại cho sức khỏe mà còn rất bổ dưỡng, ta xem ra sớm muộn gì cũng có một ngày thay đổi thói quen uống rượu của mọi người, đẩy rượu trắng ra khỏi thị trường.”
DU Nguyệt Anh lắc đầu cười nói: “Sẽ không như vậy đâu, mọi người đều có sở thích riêng mà. Nhưng mà ta tin tưởng, mọi người đối với sức khỏe đều rất coi trọng, thị trường tiêu thụ của "Bách Hoa Nhưỡng" sẽ càng rộng lớn, sinh ý của Bách Hoa sơn trang cũng sẽ phát triển hơn.”
Ăn xong bữa sáng, bốn người trở lại phòng khách nói chuyện một lúc, sau đó Du Nguyệt anh tự mình mang theo Nguyệt Nhã Nhu cùng nhi nữ Du Hoa Nhị đi làm quen với địa thế hoàn cảnh của Bách Hoa sơn trang, hỏi Long Dực có đồng hành hay không thì Long Dực nghĩ đến Tiễn Nhu Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân ba người, sợ bọn họ lo lắng cho chình mình liền phải về dã vị phong tình viên cũng bọn họ hội họp.
“Thương thế ngươi vẫn còn chưa có khôi phục hoàn toàn, ta nghĩ ở lại một ngày rồi đi thì tốt hơn, ít nhất cũng cần phải nghỉ ngơi nửa ngày nữa.” Du Nguyệt Anh nói.
“Đúng vậy, Long Dực! không bằng sáng mai hai chúng ta….. còn có Tiểu Nhị nữa, chúng ta ba người cùng nhau trở lại Long Quang.” Nguyệt Nhã Nhu trong ánh mắt mang theo vẻ mong chờ.
“Ba bằng hữu của ngươi a, nói không chừng bây giờ còn đang vui đùa khoái hoạt ở nơi nào, quên ngươi quăng lên chín tầng trời rồi!”
“Không có đâu, ta hiểu rõ lão Tiễn bọn họ, lúc đáng vui đùa thì vui đùa, nhưng khi quan trọng đều rất coi trọng nghĩa khí, ta đã một đêm không trở về cũng không thông báo tin tức cho bọn họ, bọn họ ba người nhất định rất lo lắng.”
“Cứ như vậy đi, ngươi gọi điện thoại báo cho bọn hắn bình an, sau đó ngày mai chúng ta quay trở về.” Du Hoa Nhị nói xong lấy điện thoại ra đưa cho Long Dực.
Ánh mắt Long Dực cùng Du Hoa Nhị chạm nhau, trong lòng lại trở nên hồi hộp tim đập mạnh, thầm nghĩ: “Cùng các ngươi hai đại mỹ nữ đồng thời trở về, để cho đám đệ tử Long Quang đại học thấy được, còn không biết sẽ loạn đến cỡ nào.”
“Không cần đâu, cảm ơn ngươi.” Long Dực cười nói: “Kỳ thật vết thương trên người ta cũng không có gì đáng ngại, ở nơi nào dưỡng thương cũng đều giống nhau, các ngươi ba ngươi vừa là mẫu tử vừa là thấy trò nhất định có rất nhiều việc phải nói, ta lưu lại thì không được tốt lắm, sau này có thời gian ta nhất định quay trở lại.”
Du Nguyệt Anh thấy hắn muốn đi cũng không cố giữ lại, để cho một nữ đệ tử lái xe đưa hắn ra khỏi Bách Hoa sơn trang, trực tiếp đi về hướng dã vị phong tình viên.
Dù sao ngày mai cũng đi học cũng có thể gặp lại Long Dực nhưng trước khi đi thì Nguyệt Nhã Nhu cùng Du Hoa Nhị cũng có chút quyến luyến không rời, Du Nguyệt Anh chuyển thân đi vào, hai người vẫn còn ngẩn người dõi theo chiếc xe chở Long Dực đang khuất dần.