|
Hồi 68: Mã ảnh (30/01/2009)
Tập 32: Hoành tuyệt thương hải
Hồi 68: Mã ảnh (30/01/2009)
Bên trên cầu, hai người giao chiến mỗi lúc một nhanh, thân thủ Cừu Thạch như quỷ mị, mười đạo thuỷ chỉ vạch ngang chém dọc liền lạc như nước chảy, biến hoá bất định, những khi chúng chạm vào lưỡi nhuyễn kiếm, phát tiếng ong óng rợn người, nghe mà rùng mình. Và Lục Tiệm sử mỗi chiêu, mỗi thức đều rõ ràng, dẫu tốc độ cực nhanh, chương pháp tịnh không loạn, lúc vào đầu trận đấu, chiêu thức nào gã xuất ra đều được Diêu Tình gọi đúng danh tự, đến khi trận đấu hai bên nhanh dần lên, Diêu Tình còn chưa kịp hô, gọi tên thì Lục Tiệm đã sử qua sáu, bảy kiếm chiêu khác mất rồi. Có điều, môn "Đoạn Thủy Kiếm Pháp" này gã chưa học được toàn bộ, xuất thủ được độ hai mươi chiêu xong, gã bất đắc dĩ phải trổ trở lại lần nữa cũng số chiêu thức ấy.
Cừu Thạch cũng đã kịp thấy Lục Tiệm không ngớt sử đi sử lại số kiếm thức ấy, vỏn vẹn lặp đi lặp lại bấy nhiêu chiêu, thế nhưng, dẫu hắn biết trước mà đón đầu phản công, thẩy thảy đều bị Lục Tiệm phản đòn, uy lực tuyệt không mảy may giảm sút, cho dù Cừu Thạch có nhìn trước được sơ hở của chiêu thức sắp tới mà thiên biến vạn hoá đón đâu, cũng không sao chiếm được một chút lợi thế nào. Kiếm pháp của Lục Tiệm hiển nhiên tàng chứa một cỗ thanh thế lăng lệ lạ lùng, gã không những không lùi tránh làn nước, mà mỗi mỗi đều vung gươm phản kích, toàn làm cho Cừu Thạch tay vung cập rập, chân bước toán loạn, không sao đối phó.
Nhìn Lục Tiệm chiến đấu, tim Diêu Tình đập thình thình, khắp người cô nóng hừng hực, nỗi kinh ngạc vui mừng làm cô quên hẳn mọi đau đớn cơ thể. Cô không tưởng nổi kiếm pháp gia truyền nhà mình trong tay Lục Tiệm lại hiển lộ thần oai dường ấy, ngay cả nếu Diêu Giang Hàn còn tại thế, so với Lục Tiệm, sẽ tựa như một vực một trời, thân phụ cô đừng nói đến bắt kịp gã, nội cái giữa hai người kiếm chiêu tuy mường tượng giống nhau, phần kiếm ý lại là một cách biệt quá lớn.
"Kiếm ý", hai chữ đó dù thoáng qua trong óc, nhưng Diêu Tình chợt hiểu, co buột miệng kêu lên:
- À ... Thì ra là vậy! Ta biết tại sao rồi!
Cũng đang mang mối nghi ngờ trong lòng, nghe cô la lớn, Cốc Chẩn quay lại hỏi:
- Đại mỹ nhân, cô biết cái gì thế?
Diêu Tình cười tủm tỉm:
- Ta biết nguồn gốc chân chính của cái kiếm pháp Lục Tiệm đang sử dụng! Ngươi có muốn nghe ta nói ra không?
Cốc Chẩn vui vẻ đáp:
- Nói đi ... Cô nói ra đi.
Tiên Bích, Ngu Chiếu nghe thấy, đều cùng lần lượt ngước mắt nhìn cô.
Diêu Tình cười, đáp:
- Ngươi còn nhớ đôi liễn trên chỗ Phong Huyệt chứ?
Sắc mặt Cốc Chẩn thoáng thay đổi, gã hỏi:
- Phải cô nói đến đôi liễn của Công Dương tổ sư?
Diêu Tình gật đầu, ngâm:"Trang Sinh thiên lại địa,
Hy di vi diệu âm,
Hoành phê tựu thị,
Chúng phong chi môn." Bữa đó, Lục Tiệm đã nhìn ra kiếm ý tàng chứa trong đôi câu liễn ấy.
Tiên Bích lộ sắc nghi ngờ:
- Cô bảo Lục Tiệm đã nhận ra được kiếm ý cuả Công Dương tổ sư phổ trong các nét viết đó của người?
- Cái đó thì có gì là lạ! - Diêu Tình lườm Tiên Bích, dẩu mỏ nói - Năm xưa, lão quỷ say khướt Trương Húc đã chẳng từng ngộ được thư pháp qua kiếm ý của Công Tôn đại nương sao? Chẳng lẽ Lục Tiệm lại không thể làm ngược lại, từ bút pháp của lão già Công Dương mà ngộ ra kiếm ý?
Tiên Bích liên lộ vẻ đã hiểu, Ngu Chiếu thì lại hết sức khâm phục, vỗ tay nói:
- Cực hay! Cực tuyệt!
Cốc Chẩn cũng lẳng lặng gật gù, gã tự nhủ "Mình đúng là đã đem bụng dạ tiểu nhân đi đo lòng người quân tử! Lục Tiệm chẳng hề trí trá phổ chút xíu gì của "Thiên Kiếp Ngự Binh pháp" vào cả! Bất ngờ, huynh ấy hoàn toàn dựa theo kiếm ý của sư tổ Công Dương".
Diêu Tình ngắm Lục Tiệm, lòng hoa nở rộ, cô tủm tỉm, nói:
- Ta cũng quả tình không dè! Tiểu tử này bất ngờ trở thành thông minh nhường ấy, không những đem áp dụng những điều học hỏi được, mà lại áp dụng phong quang đến thế! Cái kiếm pháp này trong tay gã sử ra, rõ ràng đã không làm hổ danh "Đoạn Thuỷ"!
Ngu Chiếu bảo:
- Nguyên lai "Đoạn Thủy Kiếm Pháp" xuất xứ từ môn Quy Tàng Kiếm của Công Dương Vũ, bữa nay, chỉ là sự về nguồn, nhận tổ nhận tông thôi! Nhưng cái kỳ quái là, tự tích đó lưu tại Phong Huyệt ba trăm năm, vậy mà số rất lớn cao thủ Đông Đảo đã chẳng một ai nhận ra, sao chỉ riêng mình Lục Tiệm khơi khơi ngộ ra kiếm ý thế?
Tiên Bích nhè nhẹ thở ra, bảo:
- Phải nói là nó thuộc về cảnh giới! Dĩ nhiên là nhờ ở chỗ Lục Tiệm đã qua mặt số lớn cao thủ Đông Đảo rồi!
Cốc Chẩn khe khẽ một nụ cười, đáp:
- Cũng chẳng ăn nhằm gì đến cảnh giới, mà nhờ ở duyên phận! Dưới suối vàng, tổ sư Công Dương mà biết được đã có một vị tiểu hữu như thế, nhất định ngài sẽ vô cùng hoan hỉ!
Trong lúc mọi người đang đàm luận, hai đấu thủ tiến tiến, lùi lùi, đã đem nhau đến giữa cây cầu, chính là chỗ hai dòng thác chảy giao vào nhau, bụi nước bốc mù trời, sắc nước bạc trắng loe loé, tiếng réo ầm ầm muốn điếc con ráy, trong làn mờ mịt bụi nước đó, hình bóng hai người lúc ẩn lúc hiện, dần dà thật khó nhận biết ai là ai.
Bỗng nhiên Cừu Thạch thét một tiếng quái dị, đám giọt nước tung toé bắn ra khắp, biến thành sa mù đầy trời, nguyên do, hắn trong lúc lạc hạ phong, quá đỗi bực tức, đã gạt bỏ ý niệm thủ thắng bằng Thủy kiếm, đem tung ra món "Huyền Minh Quỷ Vụ".
Kiếm ý tàng chứa trong đôi liễn trên Phong Huyệt vốn là đại thành của sở học một đời của Công Dương Vũ, năm mươi năm sau khi ngài phong kiếm, đã toạ hoá trên đảo Linh Ngao, trong năm mươi năm đó, trong tay không còn kiếm, chính ra vì thế ngộ xuất được những kiếm ý mà người đã chẳng hề hiểu rõ lúc tay còn sử kiếm, có điều vì tuổi đang về chiều, cái dũng khí tranh đua hơn thiệt cùng người đã mai một, nên ngài thuận tay vạch nên đôi câu liễn đó, phổ vào đấy kiếm ý để lưu truyền lại cho đời sau. Nếu chẳng có Diêu Tình đã đem thư pháp đôi câu liễn đó châm chọc Lục Tiệm, thì gã cũng đã không dõi mắt nhìn kỹ vào đấy.
Lúc này, đấu pháp Cừu Thạch thay đổi, Lục Tiệm cũng tuỳ nghi biến hoá theo, chiêu thức xuất sử đều mang kiếm ý trong nét bút bốn chữ "Chúng phong chi môn", gom góp các mù sương của quỷ vụ vào một chùm, mờ mờ ảo ảo, quấn quanh thân kiếm, khi dài lúc ngắn, khi đậm khi mỏng, hoặc giống phi xà, hoặc tựa thần long, bay ngang lượn dọc, thay đổi không chừng, chằng chịt chung quanh hai người, không sao phân biệt rõ hình dạng ai là ai.
Vào lúc ấy, Lục Tiệm bỗng buông một tràng cười dài, đám bốn người nơi chân cầu đều thấy một đạo bạch quang loá sáng trong màn vân vụ, tức khắc, mù sương tan hết, hai người đã đổi chỗ cho nhau trên cầu, bốn mắt dõi vào nhau, thần sắc Lục Tiệm bình thản, mũi kiếm buông thõng. Đàng sau gáy Cừu Thạch, chỗ bị kiếm đâm rỏ máu, miệng vết thương xé ra to dần, hắn đột nhiên co quắp xuống, vẻ như cố gượng, thân mình hắn cơ hồ như quả bóng đang bơm phình lên, nó phồng lớn ra.
- Coi chừng ! Tiên Bích la lớn - Hắn đang muốn sử ngón "Bại huyết chi kiếm!"
Lục Tiệm nghe mà làm như không hay biết, chú mục vào Cừu Thạch, lắc đầu, giọng buồn bã:
- Ta đã có nói rồi mà! Bên dưới đó, hiện đang có hai vạn con mắt đang dòm vào ngươi kia!
Câu nói chưa dứt, cổ họng Cừu Thạch phát ra tiếng òng ọc, dường muốn nói năng gì đó! Lục Tiệm vẫn ung dung quay mình, bước đi, đàng sau lưng gã nổ ra một tiếng "bụp", thân thể Cừu Thạch nổ tung, máu thịt bắn tung toé, rơi rào rào xuống hồ, một vài huyết kiếm xạ tới không quá một tấc gần gót chân Lục Tiệm..
Mọi người chứng kiến quang cảnh, thảy đều cả kinh.
Chẳng mảy may để tâm đến nó, Lục Tiệm bước đến sát chỗ chân núi, gã ngẩng đầu, dõi trông vào hai nam nữ đang bị treo trên ấy, còn đang dụ dự chưa quyết, bỗng nghe từ đỉnh núi truyền xuống một tiếng thở dài. Rồi giọng nói của Vạn Quy Tàng văng vẳng vọng xuống:
- Không ngờ ba trăm năm sau, lại có dịp thấy kiếm ý của Công Dương. Đang thương cho tên họ Cừu, một đời dọc ngang, kết cục lại chết cái chết chẳng mấy vui vẻ!
---- còn tiếp ----
|