Thấm thoắt Dương Chân đã tới Ngọc Tiêu Phong tròn một năm.
Lúc này hắn đang ngồi suy tưởng trong phòng, thực hiện buổi tập sớm mỗi ngày. Gà vừa mới gáy, đại đa số những đệ tử mới gia nhập Côn Lôn phái vẫn còn chìm trong giấc mộng.
"Tọa vong thị thính, bão thần dĩ tĩnh, hốt tề hoảng tề, kì trung hữu tượng; hoảng tề hốt tề, kì trung hữu vật..."
Trong lòng thầm niệm pháp quyết, bàn tay khum khum nửa nắm nửa mở tạo thành một vòng tròn, tập trung tinh lực xua tan tạp niệm. Dần dần thể xác lẫn tinh thần trở thành tĩnh lặng, rồi nhanh chóng tiến vào cảnh giới vô ngã trống rỗng, hỗn độn như thường ngày.
Từ huyệt Đan điền nơi bụng dưới chầm chậm bắt đầu dẫn lên một luồng hơi nóng, giống như chiếc lò mới được nhóm lên liên tục tán xạ nhiệt năng, đó là giai đoạn Lô đỉnh khởi chiếu, luyện tinh hóa khí, lưu chuyển khắp nơi.
Kế đó tách lấy một tia nhiệt lưu theo Độn tâm quyết dẫn lên phía trên, sau khi dẫn hết năm vòng tiểu chu thiên, toàn thân cảm thấy ấm áp thông sướng, chân khí lưu chuyển mỗi lúc lại mạnh thêm mấy phần, từ huyệt Mệnh môn lộn ngược trở lại Đan điền. Đúng lúc này lại phát sinh hiện tượng kỳ lạ. Một luồng sức mạnh cổ quái đột ngột sinh ra khiến luồng chân khí vừa nhen nhóm được bỗng dưng như đổ vào một cái hố không đáy, trong khoảnh khắc đã tản mát hoàn toàn.
Tĩnh dưỡng giây lát, Dương Chân cố thử thêm một lần vận khí theo chu thiên, kiên trì lưu chuyển được bốn vòng tiểu chu thiên thì lại thất bại y như trước.
Dương Chân chán nản đành thu công mở mắt. Lúc tu luyện lần đầu tiên, hắn nhanh chóng phát sinh cảm ứng chân khí một cách kỳ tích, khiến đại sư huynh Bá Vân Đình vui mừng vô cùng. Vậy mà suốt một năm qua, thủy chung vẫn dậm chân tại giai đoạn Lô chiếu, chân khí cứ tựa như vấp phải một cái vực sâu không đáy chẳng tài nào vượt qua nổi. Phản ứng cổ quái nơi huyệt Đan điền của hắn cũng làm cho Bá Vân Đình đau đầu chẳng hiểu tại sao, chỉ có thể an ủi hắn chắc là do chưa đủ hỏa hầu mà thôi.
Chuyển qua tập viết, Dương Chân liền mở cánh cửa sổ phía trước, mở văn án, xắn tay áo, nhờ ánh sáng mờ nhạt qua khung cửa để đầu viết.
Đó là do tháng trước sau khi Bá Vân Đình vô tình nhìn thấy bút tích của Dương Chân, chàng ta liền quyết định hắn mỗi một ngày phải chép sách luyện bút trong hai canh giờ, bảo rằng sư tôn vốn dạy: Chữ cũng như người, nếu không chịu tu dưỡng tâm tính làm sao đạt được thiên tâm, làm sao phá được tâm ma? Rốt cục Dương Chân từ hôm đó bắt đầu phải tập viết.
"Sư đệ" một giọng nói lảnh lót như tiếng hoàng oanh khe khẽ truyền lại, tiếp theo đó là những tiếng bước chân linh hoạt nhẹ nhàng.
Tay Dương Chân đột nhiên khẽ run, mặt giấy tức thì trở thành nguệch ngoạc. "Binh" một tiếng, cánh cửa đã bị người mới đến đẩy tung ra, một thiếu nữ thanh lệ rạng rỡ xinh đẹp chạy ào vào trong cuốn theo một làn gió thơm.
"Có theo sư tỷ đi bắt linh điêu không?" Tiêu Nguyệt Nhi chẳng e dè tóm lấy vạt áo của Dương Chân định lôi hắn ra ngoài, chợt thấy hắn vẫn đứng yên liền chuyển thành giận dữ nói: "Lại học ư?"
"Bài tập sáng nay còn chưa xong mà, lát nữa sẽ theo sư tỷ được không?" Dương Chân đặt bút, cau mày nhăn nhó nói.
"Ái chà chà, ngươi viết cái gì thế này, y như nòng nọc ngoáy đuôi vậy, còn dở hơn cả sư tỷ nữa, hi hi." Tiêu Nguyệt Nhi nhướng mày nhòm qua trước bàn một cái.
Dương Chân cảm thấy trong lòng chua xót, thầm nghĩ: ngươi là xuất thân tiên gia, sao biết được sự nghèo khổ của bá tánh dưới núi? Ta bữa no bữa đói, viết chữ không sai đã là tốt rồi, còn cái chuyện vung tay múa bút ấy thì xa vời biết mấy. Hắn tuy nghĩ vậy mà miệng thì chẳng nói ra được.
"Sư đệ tình trạng thế nào rồi?" giọng Bá Vân Đình ôn hậu vọng tới, cùng lúc đó người cũng xuất hiện ngay trước cửa. "Nguyệt Nhi sư muội hôm nay dậy sớm nhỉ, chắc lại kiếm sư đệ ra ngoài chơi hả?"
"Chơi gì chứ, đó gọi là mượn ngoại vật để luyện công, giống Tuyết sơn linh điêu kia so với người ta chạy còn nhanh gấp trăm lần đó. hừ!" Tiêu Nguyệt Nhi hờn dỗi phản bác.
Dương Chân liếc sư huynh một cái, cúi đầu tiu nghỉu nói: "Vẫn y như cũ, cứ Lô khởi là Yên diệt ."
Trong khi nói, Bá Vân Đình đã bước chân vào trong phòng, đưa tay dò mạch của Dương Chân một lát, rồi lắc đầu khuyên nhủ: "Để sau khi sư tôn xuất quan thì sẽ nhờ lão nhân gia đích thân kiểm tra cho đệ, chắc cũng không có vấn đề gì."
Tiêu Nguyệt Nhi bị gạt sang một bên, bất giác tỏ ra buồn bực, quay sang Dương Chân nói: "Tư chất của sư đệ có hơi kém một chút cũng chả sao, để hôm nào sư tỷ xin sư tổ một viên Thiên Phẩm Tạo Hóa Đan, ắt có thể giúp ngươi dễ dàng đốt phá qua cảnh giới Trúc cơ, nói không chừng còn có thể xông thẳng qua cảnh giới Tích cốc nữa ấy chứ."
Dương Chân nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, chợt nghe Bá Vân Đình nói: "Tạo Hóa Đan kia mấy trăm năm mới mở lò một lần, chính là thiên tài địa bảo, đâu phải chỗ nào cũng có thể tìm được đâu? Hơn nữa đám Thiên Phẩm Linh Đan này chắc chắn sẽ chẳng bao giờ được cấp một cách lãng phí cho đệ tử mới nhập môn."
Tiêu Nguyệt Nhi chẳng thèm để ý, cứ kéo Dương Chân đi rồi ngoái đầu lại nói: "Chờ một lúc nữa đi, đang là lúc linh điêu tìm hái Thiên Niên Tuyết Chi Quả, chậm một chút là hỏng hết. Tuyết chi nửa năm mới kết quả có một lần, lúc này nhất định phải bắt lấy một con mới được."
Bá Vân Đình đành trơ mắt nhìn hai người nhanh chóng chạy đi.
Một năm qua, việc tu luyện của Dương Chân chẳng hề tiến triển chút nào, đã nghĩ đủ mọi phương pháp mà cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Ai biết được khi đó nhận mệnh của sư tôn dạy dỗ tiểu sư đệ, đến giờ lại thành ra hỏng bét như vậy.
Hiện tại thời điểm sư tôn xuất quan chẳng còn xa nữa, trong lòng chàng vạn phần lo lắng. Bá Vân Đình thở dài một hơi rồi xoay người bước đi.