Mặt trời đã ngả về tây, Đăng Tiên Phong tràn ngập trong những tia nắng chiều hôm.
Trên những bậc đá rộng rãi ở cuối Đăng Tiên Lộ từ từ xuất hiện một cái đầu, kế đó là nửa thân trên của một người.
Mặt trời sắp lặn, nhờ vào dược lực thần kỳ của hoàn thuốc, trước mắt Dương Chân đột nhiên rộng mở, tràn mắt là trời đất tráng lệ rực rỡ, thời gian trong khoảnh khắc ấy như đã dừng lại.
Rốt cục hắn cũng trèo lên được Đăng Tiên Phong! Hắn gào lên trong lòng, hoan hỷ điên cuồng vượt mức tưởng tượng.
Trên đó là một cái sân kích thước chưa đầy nửa dặm, một ráng mây chiều từ từ trôi dạt bên trên, chính giữa có mấy gốc cổ tùng xanh biếc, mặt trời đỏ rực như đang treo tà tà nơi vách đá phía tây.
Không biết sức lực từ đâu ra, hắn bước liền mấy bước lên phía trên.
Một cảm giác mệt mỏi rã rời ập tới, hắn nằm vật ra nền đá xanh, chẳng muốn động đậy gì cả.
Trước mắt hắn hoa lên, chợt xuất hiện một đôi guốc mộc. Từ từ ngẩng đầu nhìn, thì ra một lão đạo sĩ đã thấy ở dưới núi, ông ta đang đưa khuôn mặt xấu xí ra nhìn hắn chăm chú.
"Nhóc con, chậm thêm chút nữa thì lão phu cũng chẳng đợi được ngươi."
"Tiền bối..."
Lão đạo đưa một cái trúc bài ra trước mặt hắn, hờ hững nói: "Ngươi xuống được chứ?"
Toàn thân Dương Chân đã kiệt lực, hắn nắm lấy trúc bài mà run lên bần bật, bàn tay bất giác cảm thấy lạnh ngắt. Hắn không khỏi ngơ ngẩn nhìn lão đạo, còn nói tới hạ sơn, ngay cả đi mấy bước e cũng chẳng có năng lực.
"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, phàm việc gì cũng phải tuần tự dần dần, bằng vào ba đạo Trầm Kim Phù trên người ngươi, lão phu phá lệ đưa ngươi một đoạn, lên!"
Chỉ nghe thấy một tiếng quát nhẹ, Dương Chân cảm giác mình bay bổng lên không, trước mắt vụt thành mờ mịt, bên tai gió rít ào ào rồi dần dần không biết gì nữa.
* * * ※※※ * * *
Khi Dương Chân tỉnh lại lần nữa, trước mắt chỉ một màu ảm đảm, hiện đã ở trong huyệt động rồi.
"Tỉnh rồi lại ngất, ngất rồi lại tỉnh, Nhạc sư huynh ta trở thành người trông trẻ rồi."
Tiếng cười cười sảng khoái cùng khuôn mặt của Nhạc Thiên lập tức xuất hiện. Dương Chân khẽ cử động, toàn thân đau mỏi kinh khủng, cố gắng lắm hắn mới dựa vào vách đá ngồi dậy được, hồi lâu vẫn không nói tiếng nào.
"Sao nào, ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi."
Dương Chân nhấc hai cánh tay xây xát lên quan sát, đột nhiên nói: "Nhạc sư huynh, người vì sao lại muốn tu đạo?"
Cái mặt đang nhăn như quả mướp đắng của Nhạc Thiên tức thì tỏ ra hứng thú, đi qua đi lại trong động huyệt hoa tay múa chân nói: "Đương nhiên là trường sinh, có được sinh mệnh vô tận ắt có thể làm rất nhiều việc, trên trời dưới đất, ăn đồ ăn ngon, chơi trò chơi vui..."
Dương Chân mỉm cười nhìn hắn, Nhạc Thiên chợt thở dài, nét mặt thoáng chút u ám, tự trào nói: "Năm xưa ta lưu lạc nơi đầu đường, theo người ta ăn bậy uống bạ, ngẫu nhiên gặp một lão đạo nói cho ta ăn, cho ta ngủ, thế là ta theo ông ta lên núi."
"Vậy có hối hận không?"
"Hối hận? chỉ là chịu đựng cái phòng luyện đan vừa nóng vừa bức suốt mười mấy năm, tuy là buồn chán nhưng lại được ăn no, cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng, so với lúc được bữa nay lo bữa mai ở dưới núi thì tốt hơn nhiều, hắc hắc."
Dương Chân cũng cười phụ họa, thật thà nói: "Ta hồi nhỏ lại muốn theo cha học làm một gã thợ mộc lành nghề."
"Thợ mộc?" Nhạc Thiên há hốc mồm, cười ngặt nghẽo một lúc rồi chợt cao giọng thốt: "Ta biết rồi, ta phải làm một Luyện đan đại sư giống như sư phụ, trở thành một Đại Đan Đạo tông sư, hắc hắc." Nói đoạn như chợt nghĩ ra thứ gì đó vui không thể tả, từ trên giường nhảy tới miệng huyệt, rồi lại nhảy trở lại, trông y như một đứa trẻ nhặt được bảo vật vậy.
"Còn ngươi thì theo sư phụ đỉnh đỉnh đại danh của ngươi trở thành một kiếm tiên cao thủ?"
"Ta?" Dương Chân bật lên một tiếng tự hỏi, đủ loại ý nghĩ tức thì ùa tới, khiến hắn ngẩn ra giây lát. "Ta cũng không biết, ta hiện tại chỉ có thế cố gắng tu hành, mong rằng được lưu lại Côn Lôn Sơn."
Nhạc Thiên nhảy lên trước chụp lấy hai vai hắn, nói giọng đầy vẻ tự tin: "Tin ta đi, ngươi nhất định có thể thành công, Nhạc sư huynh sẽ đợi tới lúc cùng ngươi ngự kiếm bay tận cửu thiên, ngươi sẽ không khiến ta thất vọng chứ?"
Dương Chân nhìn ánh mắt chân thành của gã, cảm động gật gật đầu, rồi lại không nhịn được cất tiếng hỏi: "Nhạc sư huynh vì sao lại tốt với ta như vậy?"
Nhạc Thiên lùi lại, ngồi xuống giường của mình rồi nhìn Dương Chân hồi lâu, cúi đầu nhỏ giọng thốt: "Ta cũng không biết, vừa nhìn thấy ngươi là đã rất hợp ý... kỳ thực, ta với ngươi cũng có vận mạng như nhau..."
"Vận mạng như nhau?"
"Năm xưa ta vào Vạn Thanh Cốc, chỉ ham ăn ham uống cho qua ngày, căn bản chưa từng nghĩ tới tu luyện gì hết, qua năm năm chẳng có thành tựu gì, đợi tới lúc phải trả xuống núi thì ta mới bừng tỉnh. Khổ sở cầu khẩn lão đạo đã mang ta lên núi lúc đầu, đi xin với Vạn Thanh Cốc Chủ để ta có thể ở lại thêm ba năm..."
Dương Chân trầm ngâm gật đầu.
Không khí trong động huyệt đột nhiên trầm hẳn xuống.
"Bảo đan của ta thế nào?" Nhạc Thiên nói vẻ thần bí.
"Bảo đan của ngươi?" Dương Chân sững người, tức thì tỉnh ngộ nói: "May mà có bảo đan đó của ngươi, không thì ta căn bản là không thể trèo lên được đỉnh núi."
"Đó là Đại Lực Đan do Nhạc sư huynh ngươi đích thân luyện ra, sư phụ vẫn khen ta đặc biệt có khả năng mà lại." Nhạc Thiên nhe răng cười vui vẻ, giọng nói đầy đắc ý nhìn Dương Chân.
"Đại Lực... Đan?" Dương Chân nhắc đi nhắc lại, ánh mắt nhìn Nhạc Thiên bắt đầu có chút kỳ lạ.
"Tráng dương, tẩy trừ uế khí, rèn luyện cơ thể thuần dương, ấy gọi là dương phi dương vậy, hắc hắc." Nhạc Thiên làm ra vẻ đàng hoàng trịnh trọng.
"Nhạc sư huynh, người trước đây rốt cục làm nghề gì?" Dương Chân hồ nghi hỏi.
"Khà!" Nhạc Thiên liếc ra bên ngoài một cái, rồi lén lút lại gần nói: "Nhạc sư huynh ngươi trước khi lên núi hàng năm vẫn theo một gã lang trung giang hồ đi bán các loại thuốc viên đại lực, kim thương kiếm sống đó mà, hắc hắc."
"Ặc" Dương Chân dẹp bỏ cái kiểu mờ ám, phá lên cười nói: "Nhạc sư huynh hiện tại bái làm đệ tử chi phái Đan Dương Tông, cũng coi như là vào đúng sở trường còn gì. hắc hắc"
Hai người lại nhìn ngó lẫn nhau, ánh mắt đột nhiên như có mấy điểm bất đồng.
"Ồ, suýt nữa quên mất." Nhạc Thiên chợt nhớ ra gì đó, với lấy hộp thức ăn nơi cuối giường, từ trong đó lấy ra mọt cái đĩa, bên trong là một miếng thịt màu đỏ rất đặc biệt. "Đây là phần mà sư huynh hôm qua liều mạng cướp được đó."
"Cảm ơn sư huynh..." Dương Chân nhận lấy, khóe mắt đỏ hoe. Hắn cẩn thận hít một hơi nói: "Thơm quá, đáng tiếc là nguội ngắt rồi."
"Nguội rồi à? Đơn giản!" Nhạc Thiên lần mò trong người một hồi rồi lôi ra một cái bùa màu vàng, dán lên miếng thịt, đặt cái đĩa lên trên giường đá, ngón tay làm dấu mấy lần "Phực phù...!" một ngọn lửa đỏ rực cao cả thước bùng lên, nháy mắt tiếng xèo xèo cùng mùi thơm đã phát ra ngào ngạt.
Một lát sau ngọn lửa từ từ tắt hẳn, Nhạc Thiên nhòm qua một cái gãi đầu áy náy nói: "Hình như cháy mất rồi."
Dương Chân đón lấy cái đĩa xóc xóc mấy cái làm bốc lên một màn tro bụi màu xám.
Hai người ngẩn ra hồi lâu, rồi cùng bật cười như nắc nẻ.
"Không sao, sau này sư đệ nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa."
"Ngươi cứ nghỉ ngơi cho cẩn thận, sáng mai đừng có mà lại..."
"Biết rồi, Nhạc sư huynh."
"Còn nữa..." Nhạc Thiên vốn đã nằm xuống lại ngồi bật dậy, quay qua Dương Chân làm một cái mặt quỷ, cười nói: "Không được ôm cái bộ mặt nhăn nhó u ám đó, làm ảnh hưởng tới lòng tốt của sư huynh."
",,," Dương Chân ngạc nhiên gượng cười, chẳng hiểu gì cả.
"Làm người phải lạc quan, tất cả đều phải hướng tới phía tước, sư huynh năm xưa cũng đã từng trải qua như ngươi vậy..." Nhạc Thiên như thấy có đứa trẻ con dễ dạy, tức thì tỏ ra rất hứng chí, liền quay người lại thao thao mãi không thôi.
Dương Chân đành hoàn tất bài tập tối ngày hôm đó trong sự nhiễu loạn của Nhạc Thiên.