Thời gian đằng đẵng đã qua ba năm.
"Tức chết đi được, cái Thập Bát Quan Nguyên Tỏa này lợi hại quá, Nhạc Thiên ta mang ngũ hành Hỏa đức chi thân mà ngay cả chân hỏa cùng không phát ra nổi, ta không thực không tin được." Nhạc Thiên cố gắng vận công một hồi rồi gào lên tới đỏ cả mặt.
Đang là thời gian của buổi tập sáng, Nhạc Thiên đã hết hạn phạt ba năm, được trở lại tự do. Lúc này hắn đang liều mạng vận công giải trử phép cấm chế của sư phụ.
Hiện tại Dương Chân cũng đang minh tu nhập định, tâm tưởng đang phiêu dạt trong tử phủ, thả mình nơi hỗn độn.
Từ trong thiên địa hỗn độn, thần niệm đang ra sức đuổi theo một khối tròn xù xì, ánh sáng lấp lánh, hình dạng như vầng trăng, những đạo hào quang không ngừng lục tụ lúc tan, khi phân khi hợp, đó chính là pháp môn luyện thần.
Nửa năm sau khi vào Vạn Thanh Cốc, hắn không ngừng gia tăng rèn luyện, thể chất đặc biệt của hắn ngày càng hiển lộ rõ ràng, có thể mang đằng giáp vẽ ba đạo Trầm Kim Phù, lên xuống Đăng Tiên Phong một cách tự nhiên.
Có điều thủy chung hắn vẫn chưa nắm được điểm yếu quyết của Tiệt Thần Đạo. Không ngờ trong một lần mệt mỏi muốn chết đi được, hắn lại nhập định thành công. Khoảnh khắc đó thần trí như thoát ly ra khỏi thân xác, bản mệnh phát linh quang lộ xuất ra chân tướng, phần âm và phần dương tương hỗ vấn vít với nhau thành một khối, lưu hành thông sướng trong thiên địa vô tận, bước sang một chân trời tu luyện mới. Sau lần đó mới coi như chân chính sơ nhập vào con đường tu đạo.
Chẳng qua cứ phải là lúc thân xác mệt mỏi cực kỳ thì mới có thể nhập định tu luyện Tiệt Thần Đạo. Thành ra hắn nhất định phải không ngừng đả phá tiềm lực cao nhất của bản thân.
Bởi phải không ngừng gia tăng tiềm năng, sau ba năm tới ngày hôm nay hắn đã có thể mang tám đạo Trầm Kim Phù, tương đương với đệ tử của phòng chữ Địa. Thân hình vốn gầy gò của hắn không chỉ là khỏe mạnh vạm vỡ ra, thậm chí còn cao hơn trước một cái đầu.
Mặt mũi cũng dần dần có mấy phần già dặn, đã trở thành một gã thiếu niên khí vũ bất phàm.
Mối hận duy nhất của hắn chính là lúc luyện khí, vẫn y như trước không tài nào có thể dưỡng khí thành Lô chiếu. Bất quá Dương Chân dần dần cảm giác được có một khối thiên địa nằm ngoài cơ thể, nhưng không nhìn không chạm thấy được.
Liên tiếp mấy tiếng nổ ầm ầm như sét đánh phát ra khiến Dương Chân đang nhập định bừng tỉnh. Đập vào mắt là một gã quái nhân toàn thân hỏa quang đỏ rực đang rống lên oa oa loạn xạ, nhảy nhót lung tung trong động huyệt.
"Ta thành công rồi, ta thành công rồi!"
"Nhạc sư huynh... người sao rồi?"
Nhạc Thiên đang trong trạng thái vui mừng tới phát điên, chẳng để ý tới tiếng gọi của Dương Chân, vẫn tiếp tục múa may.
Dương Chân chỉ lo mấy tấm đệm trên giường bị đốt cháy, liền phát khởi thần niệm, bên dưới chiếc giường đã bay lên ba viên đá cuội to bằng nắm đấm một cách kỳ diệu, lơ lửng trước mặt hắn, rồi đột nhiên rít gió veo veo đánh thẳng vào ba trọng huyệt trước ngực của hỏa nhân.
Sau khi nhận liên tiếp mấy đòn nặng, toàn thân hỏa nhân vẫn không hề hấn gì nhưng cũng bắt đầu trở tỉnh táo trở lại, ánh lửa dần dần biến mất lộ ra một gã nam tử anh tuấn đang rất phấn chấn. Gã mặt tròn cằm nhọn, da thịt dường như thành màu đỏ nhạt, tóc nâu và quăn bù xù quá tai, điều kỳ lạ là quần áo trên người hắn vẫn nguyên lành không bị tổn hại gì hết.
"Dương sư đệ, cấm cố của sư huynh đã giải khai rồi, có thể trở về Đan Dương Phong rồi."
"Chúc mừng sư huynh."
Dương Chân liền đấm vào ngực Nhạc Thiên mấy cái, Nhạc Thiên lại ôm chặt lấy hắn mà nhảy choi choi, sung sướng vô cùng.
Hồi lâu sau, hai người mới phân ra, sau niềm vui tự nhiên lại thành ra u ám. Ba năm ở cùng một nơi, hai người đã sinh ra tình cảm rất thâm hậu, thậm chí còn như huynh đệ ruột thịt.
"Ta phải đi thôi, sau này hãy tới Đan Dương Phong tìm ta."
"Nhất định, ngươi phải luyện cho ta một viên tiên đan thượng hảo hạng, tốt nhất là ăn vào lập tức có thể phi thăng hay gì đó, hắc hắc."
Sắc mặt Nhạc Thiên trở thành xám xịt, nhăn nhó như trái mướp đắng, nói: "Chi phái Đan Dương Tông ta từ khai tông tổ sư gia tới giờ chưa ai có được bản lãnh đó."
Dương Chân cười hắc hắc, thần sắc ngưng trọng, lập tức giữa hai người chợt bay vọt lên một đám đá cuội, lớn nhỏ cũng tới cả chục viên không ngừng xoay vòng vòng giữa không trung.
Ánh mắt Nhạc Thiên chiếu ra những tia sáng kỳ lạ thốt: "Pháp môn mà ngươi tu luyện thật là cực kỳ huyền ảo, nếu theo đạo pháp tu hành của Côn Lôn thì phải đạt tới Tích Cốc mới có đủ niệm lực để khu vật. Bất quá đan điền của ngươi tình trạng kỳ quái, ngươi từng nghĩ ra cách gì khắc phục chưa?"
Dương Chân đột nhiên cảm thấy nản lòng, hơn chục viên phi thạch dừng lại giữa chừng không rồi rơi xuống mặt đất, khắp nơi vang lên những tiếng lóc cóc không dứt.
Nhạc Thiên ôm lấy cái gối nơi đầu giường cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Cho dù ngươi ngộ được Thiên tâm, đạt tới cảnh giới Tiên thiên dẫn khí nhập thể, cũng ắt phải có phép ngưng luyện hóa khí quy nguyên thì mới xong. Cơ thể con người bí ảo vô cùng, kỳ thực nếu cứ khư khư đi theo lối mòn thì khác gì tự treo cổ lên cây... Sư huynh tu hành cũng bất quá là đi trước ngươi mấy bước, chỉ có thể nhắc nhở ngươi vài điểm như vậy thôi."
Nói đoạn đứng dậy thu thập hành trang chuẩn bị lên đường.
Bên ngoài Vạn Sào Huyệt, hàng chục đệ tử Vạn Thanh Cốc đã nghe tin chạy lại, lớp lớp vây lấy Nhạc Thiên, không ngừng chào hỏi tạm biệt, nét mặt có mấy phần hoan hỉ lại có mấy phần buồn bã. Nhạc Thiên tính vốn phóng khoáng, ở nơi này đều rất hòa hợp với người ta, ba năm trong Vạn Thanh Cốc quan hệ thế nào thiết nghĩ cũng chẳng cần phải nói. Ngay cả đệ tử phòng chữ Thiên thấy gã cũng phải ngoan ngoãn kêu một tiếng sư huynh.
"Nhạc sư huynh đừng quên ta nhé."
"Yên tâm, sư phụ ta mà thu đệ tử nhất định sẽ mang ngươi lên núi."
"Nhạc đại ca, ta sẽ nhớ người lắm."
"Sư huynh sẽ luyện một đám hảo tiên đan cho các ngươi..."
Nhạc Thiên thấy thời gian cũng không còn sớm, liền vẫy tay với Dương Chân ở ngoài đám người rồi lắc mình bay lên không, tế khởi một thanh tiên kiếm đỏ rực, trong ánh mắt vô cùng hâm mộ của mọi người, thân kiếm hợp nhất lao vọt lên cao. Kiếm quang chiếu rọi khắp Vạn Sào Huyệt, lượn quanh một vòng rồi mới phá không bay về nơi xa.
Nhìn lên làn kiếm quang nhanh chóng biến mất vào những đám mây trên sơn cốc, lòng Dương Chân chợt sinh ra một chí khí mạnh mẽ chưa từng có!
Tiệt Thần Đạo luyện thành sơ bộ đã gia tăng lòng tin của hắn lên gấp trăm lần, con đường trước mắt rộng mở, thời gian chỉ còn có hai năm khiến hắn càng phải tiếp tục tự vượt lên bản thân.
Càng gặp khó khăn tâm chí hắn lại càng thêm kiên cường, càng thêm bền lòng, mỗi ngày đều có tiến bộ.
Gần đây hắn đã thoáng cảm giác thấy rất gần với nguyên khí, đột phá Tiên thiên cảnh giới chỉ còn là vấn đề thời gian. Có điều phần lớn khí mạch của hắn còn chưa khai thông, cái vực sâu nơi đan điền kia, nếu muốn luyện thân thành đạo rốt cục cũng không sao tránh được.
Trong đầu Dương Chân chợt lóe linh quang, giống như đã nắm được cái gì đó, cố gắng đào sâu suy nghĩ thì nó lại biến đâu mất.
Nhớ tới những câu nói mà sư phụ truyền đạt qua đại sư huynh Bá Vân Đình trong mấy lần ghé thăm, lại càng thêm khó hiểu.
Khí thần nhị bảo, giai khả điên đảo; Pháp môn vạn thiên, thủy chung như nhất. (Hai bảo vật là khí và thần đều có thể đảo lộn, ngàn vạn pháp môn rốt cục cũng chỉ là một mà thôi)
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo. (người theo đất, đất theo trời, trời theo đạo).
Hay tìm lấy một đan điền khác?
Một tia chớp xẹt ngang trong đầu hắn, cái ý niệm to gan lớn mật đó khiến hắn đột nhiên kinh hãi vô cùng.
Hoàng đình là giữ lấy cái Nguyên ở giữa Tinh Khí Thần tam bảo. Có thể dùng niệm lực của Thần trong Tiệt Thần Đạo chuyển ngược xuống thành khí. Nhưng theo thiên Trúc Cơ của Nguyên Thủy Thiên Chương thì lại lấy khí để tuần hoàn vòng chu thiên. Nếu bây giờ đem Khí từ Thần của Tiệt Thần Đạo đặt vào trong chu thiên tạo ra Lô đỉnh thì kết quả thế nào?
Cách này tức là đem Nguyên Thủy Thiên Chương luyện ngược trở lại, lấy Thần để dưỡng Nguyên, dùng nguyên hóa khí, lấy khí đó tản mác ra khắp cơ thể. Một nút được gỡ thì trăm nút khác cũng tự bung, Dương Chân tức thì vui sướng phát điên, cảm giác khả năng thành công là rất lớn.
Nhìn thấy đám người bên ngoài Vạn Sào Huyệt dần dần rời đi hết, hắn vội vàng quay lại huyệt động, lập tức tọa thiền kết ấn, quyết tâm thử một lần xem sao.
Thần niệm đã rọi chiếu, hình ảnh thất kinh bát mạch, thông thể bách khiếu đều hiện ra mồn một.
Trống rỗng, tĩnh lặng, hoàn toàn rơi vào trạng thái nhập định.
Giữa hữu vi và vô vi, Thần khí sinh ra từ Thần Phủ bắt đầu ở Nê hoàn cung chạy xuyên kinh mạch thông tới Hoàng đình, bắt đầu Lô khởi, chân khí hòa hợp, chân nguyên mềm mại uốn lượn dịch chuyển theo chu thiên của Thiên chương. Lấy tiên thiên thần khí từ trên chuyển xuống thành thần lực tinh thuần, dùng thần niệm vận động lấy một luồng thần lực xuyên qua kinh mạch rồi nhanh chóng tạo ra một tầng tiểu chu thiên, xuyên suốt tuần hoàn, càng vận động càng mạnh, khí mạch thông sướng, khiếu huyệt manh động rồi chợt mở òa ra.
Trong chốn hư minh, Dương Chân như đứng một bên, hờ hững quan sát hết thảy, đột nhiên nảy ra một phương pháp càng thêm táo bạo: Bách khiếu toàn thân, mỗi khiếu như một nguyên lô (cái lò mới), có âm có dương, có lớn có nhỏ, có cả vạn vật, tại sao không từ đó làm thành một khí hải?
Nếu được như vậy, sẽ có thể càng nhanh chóng đả khai những khiếu huyệt trọng yếu, sinh ra càng nhiều chân nguyên, trăm con suối nhỏ rồi cũng có thể biến thành sông dài, viễn cảnh tươi đẹp đó tựa như đang vẫy gọi hắn.
Thực ra vì không biết nên không sợ, chứ lục phủ ngũ tạng trong người cùng bách mạch vốn liên thông chặt chẽ với nhau, âm dương hòa hợp, tuy hỗn độn nhưng thực ra chỉ là một khối, chỉ cần một chỗ bị tác động là kéo theo phản ứng toàn thân. Nếu tùy tiện ép khí huyết nghịch chuyển, đảo lộn âm dương, lật nhào cả phủ tạng ngũ hành tinh khí thì đó thực là hành động điên rồ, hồn phi phách tán, tuyệt không thể được.
Ý nghĩ vừa mới nảy ra, Nê hoàn cung đã phát xuất toàn bộ thần khí mà Dương Chân khổ tu suốt ba năm, cứ một ý hóa trăm ý, một đạo hóa trăm đạo, lớn mạnh dần lên theo thần niệm, trong khoảnh khắc thế như chẻ tre trùng phá từng luồng kinh mạch trọng yếu, sinh tử huyền quan tức thì bừng mở, toàn thân kinh mạch thông suốt rộng rãi.
Từ xưa tới nay chẳng có ai lại tu đạo bằng cách tán niệm ngược đời như vậy, đây hoàn toàn là do vô tình mà sinh ra. Tử phủ thần khí lấy Tinh tụ lại thành lò nguyên khí, nháy mắt đã xuất hiện tại khắp bách khiếu trên cơ thể, mỗi chỗ một vẻ không hề giống nhau, y như khai phá hỗn độn bước đầu tạo thành thiên địa. Nhất nguyên vừa động lập tức cả thiên địa hỗn độn cũng động theo, dần dần hình thành một linh hài khí cơ vô cùng cổ quái thông suốt cả thân thể.
Thần thức tại Tử phủ trống rỗng, thiên cơ tĩnh lặng, thần niệm đột nhiên bất giác lan tỏa ra khắp thiên địa rồi lại bất giác co cụm trở thành cực kỳ nhỏ bé, như cảm thấy có một luồng áp lực vô cùng kỳ lạ từ thế giới bên ngoài đang ép xuống.
Thời gian tức thì như ngưng đọng vĩnh hằng.
"Uỳnh!"
Dương Chân chỉ cảm thấy có một luồng sét kinh thiên đánh vào giữa đỉnh đầu, vô số tia điện phóng xuống khắp toàn thân, linh thần tựa như xông lên tận trời cao, bức tường vô hình ngăn cách giữa hậu thiên chi thân cùng thiên địa đột ngột vỡ òa, ngàn vạn đạo tiên thiên tinh khí từ bách khiếu toàn thân, thậm chí cả từ khắp các lỗ chân lông nơi nào cũng có ùa vào trong cơ thể.
Hô hấp tại mũi, miệng chậm dần rồi ngừng hẳn. Cảnh giới Tiên Thiên Thai Tức bất ngờ xuất hiện.
Thế mà chủ thể của thần phủ đột nhiên lại chia nhỏ ra, vô số thiên tâm đồng loạt khai mở, nguyên khí trong thiên địa như vô cùng vô tận liên miên bất tuyệt từ tám hướng ập tới, nhưng hỗn loạn không theo đường lối nào cả, ngàn vạn đạo nguyên khí tức thì như những con ngựa hoang phá phách lung tung đấu đá lẫn nhau, khí mạch toàn thân cùng các khiếu huyệt đầy rẫy chân khí căng phồng cả lên, da thịt cũng không ngừng rung động như sóng triều, tinh thần đột ngột rơi vào cảnh tượng tẩu hỏa nhập ma.
Dương Chân lúc này thất khiếu xuất huyết, trông dữ tợn vô cùng, gân cốt cùng da thịt đau đớn khiến hắn phát điên lên được, không cách nào kiểm soát được các luồng chân khí cuồng bạo. Lúc đó, huyệt đan điền bên dưới chợt cuồn cuộn phát ra một luồng sức mạnh kỳ dị như nước vỡ bờ xông thẳng ra khắp toàn thân, trong nháy mắt tất cả các luồng nguyên khí loạn xạ kia đều đổ cả vào đấy.
Đồng thời, hắn cũng mất nốt phần ý thức cuối cùng còn sót lại.