Côn Lôn phái từ xưa tới nay vẫn được xưng là huyền môn chánh tông, trong đó ba tông phái Đạo, Pháp, Thánh tạo thành thế chân vạc là có địa vị chí cao vô thượng trong nội bộ, còn các tông phái khác trong quá trình mấy ngàn năm nếu không bị mai một thì cũng đã rời ra hải ngoại từ lâu.
Chỉ có chi phái Đan Dương Tông chuyên luyện đan và Kiếm Trì tông chuyên luyện kiếm là hàng ngàn năm nay vẫn miễn cưỡng có chỗ đứng trong Côn Lôn phái.
Khi các đại tông mạch phân ra các chi nhánh, ắt sẽ được thành lập tại những ngọn tiên phong trong phạm vi Côn Lôn Tiên Phủ, mỗi ngọn tự lập thành phủ riêng.
Bởi vậy Côn Lôn phái luôn trường thịnh như trăm hoa đua nở, không hề suy giảm chút nào.
Việc phát triển nhân lực là chuyện liên quan tới hưng suy của tông phái, thành ra tại Long môn đại hội nơi Vạn Thanh Cốc, cho dù là ai cũng không dám thờ ơ tùy tiện, ngoại trừ Vương Mẫu Phong trước sau vẫn ở đẳng cấp siêu nhiên thế ngoại, các ngọn tiên phong đều phái người tới cả. Lúc các chi phái tuyển chọn, đều theo sắp xếp từ các đại hội lần trước luân phiên nhau phân lấy quyền ưu tiên chọn lựa, tránh trường hợp cùng tranh giành một người hoặc chi phái nào đó bị suy yếu vì không có người tài.
"Dương Chân"
Giọng nói già nua liên tiếp gọi mấy lần, đều không có người ứng thanh, cả sân liền nổi lên những tiếng xì xầm.
Dương Chân đang chìm đắm trong buồn bã, bị người lôi kẻ kéo mấy cái mới giật mình bừng tỉnh, đưa mắt nhìn quanh liền phát hiện có vô số ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm.
Lúc này một chấp sự đạo nhân trên đài lại đọc to tên hắn lần nữa.
Dương Chân ngơ ngẩn đứng dậy đi ra khỏi hàng.
Khi ấy trên sân số đệ tử vẫn còn lại quá nửa.
"Thiên Ngoại Phong chọn lấy Dương Chân." Trên đài tuyến đọc lại một lần, đồng thời một bạch y chân nhân tiến tới trước mặt Dương Chân.
"Không, ta đã có sư phụ rồi." Dương Chân nhìn người lạ mặt phía trước, chợt như vừa tỉnh mộng đột nhiên gào tướng lên.
Cả sân tức thì xôn xao.
"Trật tự!" Tử Thừa Chân Nhân quát nhẹ, thanh âm của ông ta không lớn nhưng truyền tới tai mọi người trong sân rất rõ ràng.
"Sư phụ ngươi là ai?" Bạch y chân nhân kia kinh ngạc hỏi.
"Ta... ta là đệ tử của Ngọc Tiêu Phong, sư phụ ta là Tiêu Vân Vong..." giọng nói của Dương Chân càng lúc càng nhỏ, đầu cúi gằm xuống.
Bạch y chân nhân kia lặng người, sau đó quay đầu nhìn về phía chủ sự Tử Thừa Chân Nhân, chỉ thấy lão đạo trầm mặc giây lát ròi gật gật đầu.
"Thôi được, nể mặt Tiêu sư đệ, ta xin rút lui vậy." Bạch y chân nhân tỏ vẻ rất tiếc nuối nhìn Dương Chân thêm một lần rồi mới lui lại phía sau.
Lại có thêm mấy đệ tử được tuyển chọn, tiếng tuyên đọc trên đài đã dừng, cả sân trở nên im phăng phắc.
Những đệ tử phòng chữ Thiên còn lưu trong sân đều ngồi ngay ngắn, sắc mặt nghiêm trang, nhưng trong lòng lo lắng không thôi, chỉ mong thanh âm trên kia tuyên đọc thêm vài lần nữa.
Không một tiếng gió, không một tiếng thở, tất cả giống như không hề có bất cứ tiếng động nào, chỉ còn những cặp mắt tuyệt vọng ngóng lên phía trên.
"Long môn đại hội kết thúc, những đệ tử phòng chữ Thiên đã tu hết năm năm, tức khắc tự chọn lấy tương lai." Rốt cục thì Tử Thừa Chân Nhân cũng tuyên đọc vận mệnh của bọn họ.
Cả sân tức thì nổi lên những tiếng ai oán, nháy mắt biến thành một khối hỗn loạn, một vài người quỳ sụp tại chỗ đấm ngực vò đâu gào khóc thảm thiết.
Những đệ tử phòng chữ Nhân và phòng chữ Địa đứng ngoài nhìn vào, tất cả đều yên lặng.
Trong số các đệ tử bị đào thải, ai được chọn làm đạo đồng thì được ở lại, dù sao vẫn còn có chút hy vọng có thể ngóc đầu dậy, những đệ tử bị trả về vận mạng thật không biết dự tính thế nào.
Trước khi xuất sơn, bọn họ đều bị tiến hành tẩy lễ; sau khi suất sơn, tất cả những việc phát sinh nơi đây sẽ hoàn toàn quên hết.
Phần lớn bọn họ là được trả về thế tục, nhưng cũng có một bộ phận không còn nơi nào để về thì được lưu làm đệ tử phàm tục ngoại đạo, được đưa tới đạo quán ở ngoài núi, đối với tiên đạo khó mà có duyên gặp lại.
Mệnh vận như vậy cũng đành chịu, có người cười nói vui vẻ, cũng có người khóc lóc thương tâm.
Dương Chân lui lại một bên xa xa, nhìn thấy những người cũng tầm tuổi hắn, đã cùng chung tu luyện nhiều năm, trong đó cũng có không ít người quen thân, lại nghĩ tới sau ngày hôm nay suốt đời chẳng còn cơ hội gặp lại, vận mệnh cách trở, hắn đột nhiên cảm thấy có một tư vị rất khó tả.
Còn hắn thì sao? Nếu những người hắn chờ đợi không đến, sau này biết làm thế nào?
Dương Chân nhìn khắp sân cảm giác vui buồn lẫn lộn, trong lòng tự gào lớn lên, ta nhất định không thể từ bỏ, ta nhất định phải kiên trì, hai bàn tay nắm chặt lại tựa hồ như muốn nắm chặt lấy vận mệnh của chính mình.
"Bây giờ đi đâu về đâu?" Tử Thừa Chân Nhân chẳng biết từ lúc nào đã tới trước mặt Dương Chân, thản nhiên khoanh tay nhìn hắn, hàng lông mày thô ngắn giật giật điệu bộ kỳ quái khôn tả.
"Ta..." Dương Chân mấp máy miệng, rốt cục lại không thể thốt ra được lời nào.
Tử Thừa Chân Nhân kiên nhẫn đứng một bên, dường như đang đợi câu trả lời của hắn, hai người cứng cương trì như vậy hồi lâu.
Đúng lúc này chợt một đạo ánh sáng vàng chóe chớp động giữa đám người trên sân, xông ngang xông dọc khắp nơi tạo ra một tràng những tiếng huyên náo.
Quái nhân vẫn ngồi một góc, chẳng biết từ bao giờ đã vào trong sân đi tới đi lui như thăm dò gì đó, cái mũ trúc to đùng che đi cả nửa khuôn mặt của ông ta khiến người ta không thể nhìn được rõ ràng.
Đột nhiên đạo kim quang vọt thành một đường cong rơi xuống ngay cạnh Dương Chân, hắn cẩn thận quan sát, té ra là một con vượn nhỏ khả ái phi thường. Con vật đó nhảy choi choi tại chỗ kêu lên hai tiếng chi chi, cặp mắt vàng rực nhìn chằm chặp lên người hắn, rồi đứng sững bất động tại chỗ.
Dương Chân trong lòng cảm thấy kỳ quái, bất giác ngồi xổm xuống, đưa tay định vuốt, con vật đó đột nhiên lại chẳng còn thấy đâu nữa.
Trước mắt hắn xuất hiện một lão đầu lùn tịt, chỉ thấy ông ta đưa tay tháo chiếc mũ to xuống, lộ ra cái đầu trọc lóc, hàng mi dài rủ xuống hai bên thành hình chữ bát, đặc biệt hai vành tai ông ta dài và nhọn dựng ngược lên trên. Hiện tại, cặp mắt xám xịt của lão đang quan sát hắn một cách cẩn thận.
"Tiểu Kim chọn trúng ngươi rồi, đi theo lão phu." Lão đầu đưa cánh tay gầy đét nhẹ nhàng vuốt ve con vượn nhỏ đã trở lại trên vai ông ta, nó nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, hai bàn tay khua loạn như đang giãy dụa, lại như đang bắt đầu tự vuốt lấy bộ lông của mình.
"Tiểu Kim?" Dương Chân nghe thấy giọng nói khản đục đó liền vội vàng đứng dậy.
"Lão phu là Nhất Kỳ ở Vạn Thú Cốc." Lão đầu cất giọng nói tiếp.
"Người là... Nhất Kỳ sư bá?" Tử Thừa ở bên cạnh sớm đã để ý tới ông ta, nhưng có vẻ như chưa từng nhận ra thân phận của ông.
Lão đầu liếc Tử Thừa một cái, lạnh lùng nói: "Vẫn còn có người biết được thân phận của lão phu, thật hiếm có."
Tử Thừa Chân Nhân đưa tay hành lễ thốt: "Sư bá nhiều năm không xuất hiện trên nhân thế, bây giờ sao lại tới đây?"
Nhất Kỳ lão nhân xua tay một cái, nói gằn từng chữ: "Thu đồ đệ."
Tử Thừa kinh hãi vô cùng, nói: "Người sao không nói sớm, đó là..." giọng nói liền tỏ vẻ do dự, thần sắc có mấy phần khó coi ngó lại Dương Chân.
"Chưa muộn, chính là hắn." Nhất Kỳ lão nhân đưa ngón tay chỉ vào Dương Chân, con vượn nhỏ trên vai lão cũng như hiểu được, khua loạn cánh tay kêu lên chi chi.
Ánh mắt Tử Thừa lộ vẻ kỳ quái, trầm ngâm giấy lát rồi cười nói: "Như thế rất tốt, có thể làm đệ tử của người cũng là do phúc khí của hắn." Nói đoạn đưa mắt nhìn Dương Chân đang đứng ngơ ngẩn bên cạnh.
Dương Chân đang lúc hoảng hốt, lại thấy hai người bọn họ đã tự quyết định tất cả, trong lòng tức thì nổi giận.
Sư phụ trong cảm nhận của hắn, đương nhiên phải là Tiêu Vân Vong với vẻ phong lưu như thần tiên trong loài người ấy, còn cái lão đầu u ám lùn xịt này làm sao có thể làm sư phụ của hắn được?
Huống hồ suốt bốn năm mài dũa tu luyện gian khổ, sớm đã khiến cả tâm lẫn chí của hắn trưởng thành gấp trăm lần, trong ngoài đều như biến thành người khác, hiện tại sức mấy cam tâm bị người ta tùy ý sắp xếp?
Ở nhiều với Nhạc Thiên hắn cũng bị lây cái tính của gã, đối với những người trong giới thần tiên, cảm giác kính sợ tới mức thần bí cũng đã tiêu đi quá nửa.
Dương Chân liền kiên quyết cự tuyệt: "Ta có sư phụ rồi, không thể nào theo lão đầu này được."
Nhất Kỳ thoáng ngạc nhiên, rõ ràng chưa từng có người nào dám mở miệng cự tuyệt ông ta. Tử Thừa Chân Nhânh chợt cười ha ha nói: "Nếu vậy thì cho ngươi đi theo bọn họ xuống núi luôn, thế nào?" Nói đoạn đưa ngón tay chỉ vào đám đệ tử phòng chữ Thiên đang đứng thất hồn lạc phách giữa sân.
"Ngươi..." Dương Chân không ngờ đường đường đạo mạo như lão lại đem cái quyền Vạn Thanh Cốc Chủ ra uy hiếp hắn, lửa giận bốc lên đầu phừng phừng mà không phát tác ra được.
Nhất Kỳ thấy vậy mỉm cười, hùa theo Tử Thừa gật gật đầu rồi đeo lại cái mũ rộng vành. Một luồng ánh sáng hư ảo chợt lóe lên, hai người một vượn đã biến mất tăm tích khỏi khoảng sân.
Tử Thừa đứng sững tại chỗ kinh ngạc vô cùng, ngẩng đầu nhìn về chân trời phía nam, ông ta đột ngột lại nở ra một nụ cười gian xảo.
Long môn đại hội đến đây chấm dứt.