"Lão già chết dịch, thả ta ra, thả ta ra!"
Trên biển mây mờ mịt, một ông lão ngự trên một cuộn mây sắc vàng, trông dáng vẻ như chậm chạp mà thực ra đang lao đi rất nhanh. Dưới chân ông lão có một gã thiếu niên nằm co quắp, đang không ngừng dãy dụa.
Ông lão hiển nhiên là Nhất Kỳ, vừa rồi chính lão đã thi triển đại pháp lực Bằng Không Na Di bắt Dương Chân chạy đi.
Hiện tại bọn họ đang trên đường đi tới Vạn Thú Cốc tại phía nam của Côn Lôn Tiên Phủ.
Trên bầu trời, vầng thái dương đỏ rực đang ẩn hiện trong những ráng mây vàng rực rỡ. Giữa bát phương mây cuộn, đột nhiên hiện ra một dãy núi sừng sững.
"Lão già chết dịch, thả ta ra, ta phải quay về Ngọc Tiêu Phong..."
"Vạn Thú Cốc so với Ngọc Tiêu Phong kia của ngươi còn tốt gấp trăm lần, tội gì phải thế?"
"Cho dù là tốt gấp vạn lần, ta cũng không muốn tới." Dương Chân kiên quyết không chịu.
"Ngươi có thể chất thánh linh, lại ẩn chứa thần khí, theo lão phu tới Vạn Thú Cốc chính là kỳ duyên của ngươi đó." Tiểu Kim đang gà gật trên vai cũng bởi câu nói đó của Nhất Kỳ mà giật mình tỉnh dậy, cặp mắt láo liên một hồi rồi lại rụt đầu bất động.
"Ta thà chết cũng không bái ngươi làm sư phụ." Dương Chân căm phẫn đáp.
Nhất Kỳ im lặng hồi lâu, bất thần vung tay giải khai cấm chế trên người Dương Chân miệng nói: "Đến rồi."
Đột nhiên trời đất như đảo lộn, gió rít vù vù, Dương Chân vừa mới cảm nhận mình đang phá mây hạ xuống, còn chưa hoàn hồn thì trước mắt hắn đã xuất hiện một sơn cốc vĩ đại tràn đầy sinh khí.
Sơn cốc này do một dãy núi nối tiếp nhau bao bọc xung quanh mà thành. Trong cốc cổ thụ chót vót, cây cỏ rậm rạp trăm hoa đua nở, dường như bốn mùa trong năm đã dừng luân chuyển, tất cả sơn xuyên linh khí đều tập trung cả tại nơi này.
Từ trên các vách đá dựng đứng xuống tới đáy cốc, trăm ngàn khe suối ào ào chảy xuyên vào trong những khu rừng rậm, hội tụ thành một cái hồ xanh biếc ở giữa sơn cốc. Từ những làn sóng, hơi nước bốc lên như mây mù sương khói, trên dưới một màu, ngẩn ngơ như trong cõi mộng.
Càng kỳ lạ hơn là vô số những linh cầm dị thú nhởn nhơ khắp sơn lâm, dưới mặt hồ, bám vách đá, bay trên trời điểu thú không ngừng quây tụ khắp bốn phương nhìn muốn tràn con mắt.
Từ tầng mây trên trời, thỉnh thoảng lại có những tia nắng vàng chiếu xuống khiến Vạn Thú Cốc như được phủ một lớp tiên vân bảy màu, trong trẻo kỳ ảo vô cùng.
Lúc này, cụm mây sắc vàng đã hạ xuống căn nhà thủy tạ bên cạnh hồ, đó là một dãy nhà làm bằng trúc tím dựng ngay trên khói nước ven bờ, từng gian từng gian liên tiếp, hành lang nối liền với nhau.
"Chủ nhân về rồi, chủ nhân về rồi."
Một con anh vũ màu sắc rực rỡ mồm miệng liên thanh bay lên trước đón đường, theo sau là một bầy cả khỉ lông màu đỏ lửa lẫn vượn trắng, còn có cả một con hồ ly trắng muốt chẳng biết từ chỗ nào đột ngột nhảy ra, hùa theo bầy linh thú thiên hình vạn trạng huyên náo kéo đến đầy vẻ thân mật.
Ngước mắt nhìn chỉ thấy núi non trùng điệp xanh thẳm như tranh vẽ, mỗi bước mỗi cảnh như cõi tiên, Dương Chân bất giác như mê như say trong chốn đào nguyên tiên cảnh này, hắn không thể không thừa nhận rằng so với nơi này thì Ngọc Tiêu Phong cũng có mấy phần thô kệch.
Đột nhiên cảm thấy có thứ gì động đậy, cúi đầu nhìn xuống chợt thấy có một con khỉ sáu tai toàn thân đỏ rực vô cùng kỳ dị đang lôi kéo hắn, cặp mắt xanh biếc đang láo liên vô cùng linh động có vẻ muốn dò xét gì đó.
Hiện tại toàn thân Nhất Kỳ lão nhân bị bao vây bởi đủ các loại kỳ hình dị thú lớn nhỏ bất đồng, con bay con trèo, chít chít chóe chóe huyên náo một vùng. Dương Chân nhìn thấy không khỏi hoa hết mắt mũi.
"Uầm!" một tràng tiếng nước phun trào nặng nề kèm theo tiếng kêu kỳ dị vọng tới.
Trên mặt hồ xanh ngắt như ngọc phỉ thúy bên ngoài Tử Trúc Lâu xuất hiện cả ngàn con Huyền quy lớn nhỏ khác nhau, sắp xếp thành hàng ngũ đàn đàn lớp lớp bơi đến. Trong đó có một con to như một quả đồi nhỏ, lưng có thể chở bảy tám người chứ không ít, tiếng kêu kỳ dị vừa rồi chính là do nó phát ra. Hiện tại nó đang tự mình dẫn tất cả đồng bạn tới chào đón chủ nhân.
Trong khu rừng phía xa, hàng chục con tiên hạc tung cánh nô đùa, bên cạnh đó là một bầy mai hoa lộc (hươu sao) nhởn nhơ uống nước.
"Lão phu có thể đem một thân bản lĩnh thuần dưỡng linh thú truyền thụ tất cả cho ngươi." Nhất Kỳ tung ra một ít quả cây kỳ lạ, đám linh thú kia liền lớp lớp phân tán, chỉ còn lại con anh vũ biết nói cùng với Tiểu Kim ở lại bầu bạn với ông ta.
"Ta muốn học ngự kiếm phi thiên, pháp lực thần thông, ai thèm học cái đạo ức hiếp súc vật, phí công vô ích." Dương Chân tuy trong bụng rất thích thú, nhưng miệng vẫn khăng khăng không chịu thừa nhận, hắn cũng không tin lão đầu nhỏ thó này có thể bắt được hắn phải bái sư.
"Ha ha, rốt cục thì căn bản cũng không ngoài cái đạo thông dẫn cơ thể với tự nhiên, kiếm bất quá cũng chỉ là một loại binh khí mà thôi, thảo mộc đều có thể làm binh, vạn vật đều có thể thành khí, nếu thuần phục được đủ loại sinh linh thì cũng có thể thuần phục vạn vật, không có đối thủ." Nhất Kỳ phẩy tay khẽ lắc đầu, ít nhiều có ý trách Dương Chân ngu ngốc không thông.
Dương Chân hứ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
"Đại đạo thiên vạn điều , việc gì cứ phải khăng khăng tìm lấy một?" Nhất Kỳ nhìn Dương Chân hồi lâu rồi khẽ thở dài, xoay người đi tới chỗ dãy nhà trúc.
"Đồ ngốc, đồ ngốc..." Con anh vũ lại không bay theo ông ta, ngược lại còn bay tới đỉnh đầu Dương Chân lượn qua lượn lại, huyên thuyên không dứt như bất bình thay cho chủ nhân.
"Thần điểu ta cũng từng thấy qua rồi, huống hồ cái thứ học vẹt con con như ngươi." Dương Chân búng tay phát ra một đạo kiếm khí dọa cho con anh vũ bay tuốt ra xa, không ngừng kêu lên chí chóe.
* * * ※※※ * * *
Dương Chân chẳng đặng chẳng đừng phải lưu lại Vạn Thú Cốc, tính nết hắn ngoài mềm trong cứng, lần này bị ép tới đây trong lòng vốn rất không phục, nhưng cũng đành chịu hoàn cảnh chứ biết làm sao hơn.
Chỉ là hắn nhất định không chịu đàm phán với Nhất Kỳ lão nhân, thành ra cứ mỗi người một việc không liên quan gì tới nhau cả. Hắn cả ngày nếu không phải ngồi luyện công thì lại ra kiếm linh thú trêu đùa, lâu dần ũng cảm thấy đỡ tịch mịch.
Nháy mắt đã qua một tháng.
Hiện tại hắn vừa mới hoàn tất buổi luyện công trong gian nhà trúc của riêng hắn, đang từ cửa sổ nhìn về nơi xa, thả mình trong trầm tư.
Từ lúc hắn dung hợp được hai đạo tâm pháp đột phá giới hạn quan trọng, tu vi có thể nói là một bước lên trời. Chỉ là hắn cũng không rõ mình tiếp theo phải làm sao để tu luyện. Những thứ hắn luyện tập bất quá cũng chỉ là tàn biên của Tiệt Thần Đạo và Nguyên Thủy Thiên Chương, thậm chí Thiên Chương cũng chưa từng luyện qua phần tâm quyết phía sau cảnh giới Trúc Cơ. Cứ như hiện nay thì hắn hoàn toàn chủ yếu luyện thần là chính, cái pháp môn cổ quái mới dung nạp kia cũng chỉ là phụ, cảm nhận với thiên địa có nhanh nhạy hơn, lục thức thần thông sơ hiện, tạm thời coi như chớm có khả năng tích cốc.
Hắn nghĩ chỉ cần học được thuật ngự kiếm là có thể tự mình bay về Ngọc Tiêu Phong. Thế nhưng phải làm sao để học? Hắn đâu có biết.
"Phách" Một đạo kim quang xẹt qua cửa sổ hạ xuống ngay cái ghế phía trước, con tiểu bạch hồ mà Dương Chân mới nuôi không lâu đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất giật mình kêu chí chóe, tiếng kêu của nó đầy vẻ bất mãn con vượn nhỏ.
"Tiểu Kim, lão quỷ đó tìm ta sao?" Dương Chân vừa nhìn đã nhận ra đó chính là con vượn nhỏ vô cùng linh lợi của Nhất Kỳ.
Tiểu Kim quay về phía Dương Chân nhe răng vẻ dọa nạt, rồi lại đưa tay gãi gãi vào đầu con tiểu bạch hồ làm thân, miệng khẹc khẹc mấy tiếng xua tay chỉ ra phía bên ngoài sau đó liền nhảy vọt qua cửa sổ.
Dương Chân vỗ về cho con tiểu bạch hồ một lúc cho nó ngủ lại, trong lúc không để ý vấp chân một cái suýt ngã, lúc đó mới phát hiện có một con mãng xà sừng trắng vảy xanh mới bò tới.
Từ hôm trước Dương Chân trong lúc cao hứng đã giúp con tiểu bạch hồ tranh đoạt được một cây Thiên niên tham oa (**) từ con đại mãng, sau đó con tiểu bạch hồ cứ bám riết lấy hắn không chịu rời đi. Lần này con đại mãng cũng theo tới đây, có vẻ như muốn đoạt lại Thiên niên tham oa của tiểu bạch hồ. Hắn liền nhấc chân đá cho một cú, con đại mãng kia mới chịu quay đầu bò vào bụi cây rậm rạp sau đó biến mất vào trong khu rừng.
Những ngày qua, hắn phát hiện hết thảy những con vật lớn nhỏ trong sơn cốc ít nhiều đều có chút linh tính, đối xử với nhau rất hòa thuận, thi thoảng mới ngẫu nhiên chành chọe với nhau nhưng cũng không hề làm tổn thương hòa khí. Bởi vậy những việc kỳ quái vừa rồi, hắn sớm đã coi như chuyện thường.
Đứng bên hồ, quay đầu nhìn lại căn nhà nhỏ bằng trúc do chính tay hắn dựng lên, bất giác đỏ bừng cả mặt. Căn nhà ọp ẹp xiêu vẹo, xem ra chỉ một cơn gió thổi tới ắt phải đổ rụi chứ không sai.
Nếu cha còn sống, nhìn thấy tài thợ mộc mà nhi tử đã học được từ ông đến mức này, không biết sẽ phản ứng ra sao nữa?
Dương Chân càng nghĩ càng nản, hình bóng trầm mặc cô độc của phụ thân trong đầu hắn chợt nhòa đi, thay vào đó là mẹ hắn, bà sẽ châm chọc hắn mấy câu, rồi dịu dàng răn dạy hắn, vừa bảo vệ vừa vỗ về khiến tâm lý của con trẻ cảm thấy vô cùng thoải mái. Đáng tiếc, tất cả những điều đó hắn đã chẳng còn thấy được nữa.
Hắn giờ đang tại Côn Lôn Sơn, tại cái thế giới như trong mộng tưởng này, hắn phải không ngừng đấu tranh vì chính vận mệnh của bản thân.
Hắn nhìn lại một lần như lấy thêm dũng khí, rồi mới cất bước tiến đến dãy nhà trúc bên hồ của Nhất Kỳ.
Dương Chân đề khí khinh thân ngự phong vọt lên, liên tiếp vung tay đạp chân ba lần trên mặt hồ như chuồn chuồn điểm nước, tới lần cuối cùng thì đạp lên lưng một con rùa phóng người bay lên hơn mười trượng cao, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống ngay bên ngoài Tử Trúc Cư.
"Lão quỷ, ngươi tìm ta?" Giọng Dương Chân chẳng có chút nào thừa nhận đối phương là một lão tiền bối của Côn Lôn. Thấy Nhất Kỳ lão nhân đang yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, con anh vũ lắm lời không có ở đây, nếu không thì nó ắt đã huyên thuyên đủ điều rồi.
Đôi mắt của Nhất Kỳ lão nhân từ từ hé mở lộ ra ánh mắt xám đục già nua, lúc này cây long trượng mà ông không lúc nào rời thân đang được đặt bên cạnh, chiếc mũ rộng được treo trên vách, cái đầu hói lơ thơ tóc đặc biệt bóng nhẫy.
"Ngươi bất kỳ lúc nào cũng có thể đi."
"Thật sao?"
Dương Chân mừng rỡ, nháy mắt đã tan hết cả giận dỗi. Hắn căn bản không có phương pháp nào rời khỏi cái nơi non cao nước thẳm này. Hơn nữa Côn Lôn Tiên Phủ to lớn tới mức khó mà tưởng tượng, hắn sợ tìm một hai tháng cũng chưa chắc thấy được Ngọc Tiêu Phong nằm tại chỗ nào.
Chỉ cần ra khỏi sơn cốc, còn lại không quan tâm tới thứ gì khác.
"Kiếm, Thanh Tiên Mộc ngàn năm." Giọng nói của Nhất Kỳ lão nhân phảng phất như được phát ra từ trong bụng, chòm râu dài cũng không hề động đậy, vừa dứt lời thì trên tay ông ta đã đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm gỗ màu xanh đen dài chừng một thước.
"Cho ta ư?" Dương Chân tuy miệng còn đang hỏi mà tay đã bất giác đón lấy. Vừa cầm đã thấy rất nặng y như được làm từ đồng nguyên chất, thân kiếm thanh thoát đơn giản, ẩn hiện những đường vân màu vàng kim, có thể cảm giác được một luồng sức mạnh linh lực khó dò lưu chuyển bên trong.
"Nó, có thể đưa ngươi rời cốc." Nhất Kỳ lão nhân nói dứt lời liền nhắm mắt trở lại như trước.
"Vậy... ta lấy nhé?" Dương Chân đối với thuật luyện kiếm chẳng biết tí nào, lần này lão quỷ đó chủ động nhượng bộ, thậm chí là tỏ ra khuất phục khiến hắn tức thì vô cùng sung sướng, tuy vậy vẫn có mấy phần cảnh giác nói: "Tuy ta nói không chịu bái làm đệ tử của ngươi, nhưng nếu quả thực... ngươi nhất định muốn ta học Thông linh thuật gì đó thì... ta cũng có thể thử xem..."
Nhất Kỳ lão nhân đột nhiên mở bừng mắt chiếu ra những tia sáng vui vẻ y như đứa trẻ.
Dương Chân lúc này mới dường như thoáng nhận ra cái bẫy của lão quỷ này. Hắn vốn định nuốt lời luôn nhưng trong lòng thầm tính toán một hồi rồi quyết định vẫn tiếp nhận sự nhượng bộ của lão ta, bởi rốt cục thì một thanh phi kiếm cũng là thứ mà hắn mơ tưởng từ lâu. Trước mắt mà nói thì chỉ như vậy cũng đủ để gạt tất cả mọi thứ sang một bên.
"Thông linh thuật này tuyệt đối không phải tầm thường, sau khi học được rồi thì trên có thể thông với tinh túy của thảo mộc cùng vạn vật linh trưởng, dưới có thể thông với u minh quỷ hồn, thuần dưỡng linh thú bất quả chỉ là một nhánh rất nhỏ mà thôi." Nhất Kỳ lão nhân chậm rãi nói.
"Ngươi dù sao cũng vẫn là bậc tiền bối của Côn Lôn phái, sao có thể hiểu được cái đạo thông với quỷ hồn này, đó rõ ràng là thuật pháp tà môn ngoại đạo!" Dương Chân ở nơi phàm tục từ nhỏ tới lớn, đương nhiên đối với quỷ thần kính nhi viễn chi, giọng nói với Nhất Kỳ bất giác có chút khinh thường.
"Thế nào là chính? Thế nào là tà?" Nhất Kỳ lão nhân hỏi ngược lại.
Dương Chân giật mình gãi đầu, chợt thấy Tiểu Kim đang nằm trên mặt đất ở bên cạnh đang há miệng nhe răng với hắn tựa hồ như đang cười nhạo, giọng nói thành ra có chút bực dọc: "Yêu ma quỷ quái thì là tà chứ sao nữa."
"Yêu ma quỷ quái thì là tà?" Nhất Kỳ lão nhân lầm bầm, hồi lâu chợt cười như si ngốc nói: "Phải a, chính tà cần gì phải có lý do?"
"Cây tiên kiếm này tu luyện thế nào đây?" Dương Chân cho rằng lão đầu này không chừng mắc chứng thất tâm phong (***) nên cũng chẳng để ý, trước mắt hắn cần nhất là phải học được thuật phi thiên, đó là điều mà hắn vẫn hằng ao ước.
"Hãy xem lão phu."
Dương Chân nghe thấy liền đưa mắt nhìn lên, một quầng lam quang lóe sáng, nhanh chóng phình to ra nháy mắt đã như bao trùm cả thiên địa. Sau cơn choáng váng cực độ, thần thức của hắn đột nhiên lạc tới một không gian đen thẫm vô cùng vô tận, trên không tới trời dưới không chạm đất, mênh mênh mang mang, tay chân cũng chẳng có chỗ bám víu.
Đang lúc phiêu đãng tại hư không, hắn chợt cảm thấy có mấy phần quen thuộc, giống như hắn đang ở trong tâm hải khi luyện thần, mênh mang không bến không bờ. Lúc này không biết từ đâu bay tới một đạo lưu tinh lao thẳng vào hắn.
Hắn muốn né tránh nhưng lại phát hiện bản thân đã hoàn toàn mất đi sức lực.
UỲNH!
Lưu tinh ầm ầm xuyên phá thân thể của hắn, một cảm giác vô cùng kỳ dị ùa tới, trước mắt chỉ là một khoảng hắc ám vô tận, trải qua giây lát lại giống như bắt đầu mộng mị, ý thức của hắn bị kéo vào một thế giới hư ảo rực rỡ.
Những luồng ánh sáng vàng thẫm, trắng toát, xanh biếc, hồng phấn... không ngừng chiếu rọi tạo ra hàng trăm hình dạng kỳ lạ, giống như tiên nữ từ trên trời cao huy động cánh tay rắc xuống ngàn vạn màu sắc lung linh.
Đột nhiên các hình ảnh kỳ dị tan vụn ra rồi tiêu tán không thấy đâu nữa, trước mắt lại rơi vào không gian hắc ám ngột ngạt.
Bốp! Sau khi lập lòe mấy lần, sắc trời đột nhiên sáng trắng. Có một cái hạt đang bắt đầu nảy mầm. Mầm cây chắc nịch nhanh chóng lớn lên, nháy mắt đã chia cành rẽ nhánh, đâm chồi nẩy lộc thành một cây đại thụ cao chót vót, cành lá rậm rạp xanh biếc chiếm hết toàn bộ không gian.
Tuế nguyệt thăng trầm, bốn mùa lưu chuyển, vạn vật cũng thay đổi. Trải qua ngàn vạn năm khai hóa hỗn độn, cây đại thụ đã có tinh linh. Nó sung sướng phát hiện ra một thế giới còn rộng lớn hơn nữa, sinh mệnh của nó như đột nhiên thăng hoa, phấn khởi tung tăng chạy nhảy, tha hồ hưởng thụ...
Dần dần nó học được cách bay lượn trong gió, hòa chim chóc líu lo, theo hoa cỏ nhảy múa, cùng buồn cùng vui với vạn vật thảo mộc, cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Ngày tháng cứ thế trôi đi.
Một ngày kia tại họa chợt như từ trên trời rơi xuống, tinh khí thần mộc bị gãy, rễ linh bị chặt rời khỏi đất mẹ, linh thần bị phong ấn trong một thế giới nhỏ bé, chỉ còn lại sự cô độc vĩnh hằng, sầu hận, cam chịu, bi thương, tịch mịch...
"Linh tâm cùng chiếu, ấn thức như một, tạo thành pháp kiếm đạo."
Lúc này, một giọng nói u ám vấn vít truyền tới.
Dương Chân đang trong trạng thái vong ngã đột nhiên như nhận được mệnh lệnh, trí tuệ liền lập tức trở lại, linh thức nhanh nhẹn giống như phương pháp luyện thần, từ trong kết giới tối tăm thăm thẳm bắt đầu đuổi theo đạo ánh sáng màu lục của thần mộc tinh linh, cảm nhận được sự tịch mịch đằng đẵng của mộc linh, cảm nhận được nó một cách hoàn toàn...
Dùng mọi biện pháp mà mộc linh kia vẫn lẩn trốn y như trước, cuối cùng sau một hồi tay đấm chân đá, mộc linh mới miễn cưỡng thần phục.
"Kiếm, rèn luyện linh trận tinh vi, hàng ngày hãy tới nơi đây."
Dương Chân thốt nhiên bừng tỉnh, chợt thấy hai tay Nhất Kỳ vẫn đang nâng thanh kiếm gỗ màu xanh, bình thản nhắm mắt giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Sắc trời cũng đã dần tối.
Đi ra khỏi Tử trúc cư, đứng trên hành lang, lòng hắn cảm thấy rất thanh thản. Trong mắt hắn non vẫn là non, nước vẫn là nước nhưng rốt cục lại cảm thấy có ít nhiều không giống trước đây.
Trong đầu hắn chợt nghĩ: Lão quỷ đó không ngờ cũng có đôi chút thần thông