Cứ như vậy, mỗi ngày sau khi Dương Chân hành công xong thì lại tới chỗ của Nhất Kỳ lão nhân tiến hành thần du tu luyện, khi thì cùng trò chuyện với thảo mộc bằng tâm ngữ, khi lại vui đùa với cầm thú qua linh cảnh, đối với vạn vật đều có chút thể ngộ.
Dần dần trong mắt hắn, thảo mộc sinh linh, tẩu thú phi cầm, thậm chí mỗi đỉnh núi, tảng đá đều là những vật có linh tính giống như con người vậy, bọn chúng cũng có buồn vui yêu giận, cũng tự có cảm nhận, cũng tự có một thế giới riêng của chúng.
Trong vô tình, Dương Chân đã thâm nhập vào một nhánh đạo pháp tự nhiên, khác biệt hoàn toàn với cả hai tông phái Pháp và Đạo của Côn Lôn.
Bằng phương pháp hướng dẫn như chẳng theo quy tắc nào cả của Nhất Kỳ lão nhân, nhãn giới của hắn được khai mở rộng rãi, đồng thời đối với việc ngộ đạo đã có tiến triển vượt bậc, không còn mù mờ với con đường tu tiên như trước nữa mà đã hoàn toàn đăng đường nhập thất vào trong đại đạo, ngẩng cao đầu tiến tới thế giới rộng lớn của tu chân.
Tuy hắn vẫn cứ như trước, không chịu thừa nhận Nhất Kỳ lão nhân là sư phụ, suốt ngày chỉ kêu bằng lão quỷ lão đầu loạn xạ, nhưng trong lòng hắn thì đã kính phục ông ta vô cùng.
Thỏ lặn ác tà, đã bất tri bất giác ở trong cốc một vòng xuân qua thu lại.
Rốt cục tính từ ngày Dương Chân vào Côn Lôn tới nay cũng đã tròn sáu năm.
Một ngày, từ nơi rừng thẳm trong Vạn Thú Cốc đột ngột cất lên một tiếng hú lảnh lót, tiếp đó là những tiếng vó chân linh thú vang lên ào ào. Một người cưỡi trên lưng con Cửu sắc lộc dẫn theo cả đàn hươu sao lẫn lộn với giác mã, báo đốm, linh dương cùng đủ loại sơn thú khác nhanh chóng vọt qua khoảng loạn thạch giữa rừng, nháy mắt đã tới bãi cỏ xanh ngát rộng mênh mông trên đồi cao.
Dương Chân vỗ vỗ vào thân hình dũng mãnh của con Cửu sắc lộc bên dưới, hắn há miệng hú lên hai tiếng một dài một ngắn, cả đàn thú lớn nhỏ phía sau lưng lập tức tản ra chạy đi bốn phía, khiến cho mặt đất lại bốc lên một quầng bụi lớn.
Cưỡi Cửu sắc lộc chạy chầm chậm một lúc, địa thế càng lúc càng cao, cuối cùng hắn cũng dừng trên một vách đá cao chót vót, bên dưới là rừng cây rập rạp cùng bình nguyên màu mỡ xanh tươi, xa xa có thể nhìn thấy cả hồ nước nằm giữa sơn cốc.
Khí trời đang tiết thu trong lành, bầu trời không một gợn mây xanh ngắt một màu.
Cảnh tình đó khiến Dương Chân không khỏi cảm khái hú lên một tràng dài, âm thanh vang vọng lan tỏa mãi mãi trong sơn cốc, phảng phất như thấu lên tận trời cao.
Chỉ trong giây lát, hàng vạn con thú khắp bốn bề trong cốc cũng theo đó mà gầm hí, âm thanh như long ngâm hổ khiếu vang dội trời đất, ầm ào như sấm dậy vang xa hàng chục dặm, phản vọng trong cốc hồi lâu vẫn chưa dứt, khí thế vô cùng hùng tráng giống như có đại hội vạn thú vậy.
Dương Chân không giấu được vẻ đắc ý. Một năm qua Nhất Kỳ lão nhân tuy không hề truyền cho hắn một đạo khẩu quyết, một môn pháp thuật nào, nhưng đã ngấm ngầm điểm hóa khiến hắn có thể hiểu được đạo thuật tâm trí liên thông với vạn vật, trong sơn cốc này ngoại trừ một vài con linh thú đã đắc đạo cùng với tinh quái ngàn năm ra thì hầu hết đều bị hắn thuần phục cả.
Cứ lúc rỗi rãi hắn lại khiển dẫn bầy thú chạy khắp nơi trong cốc, huyên náo tới oanh oanh liệt liệt giống như đang điều khiển thiên quân vạn mã.
Đôi khi hắn lại cảm thấy mình đúng là Vạn Thú chi Vương, thậm chí còn nghĩ cho dù mình có phải ở luôn tại nơi này cũng được.
Chỉ là những nỗi tịch mịch, những điều sung sướng trong lòng hắn lại chẳng biết chia sẻ với ai được. Cứ mỗi khi việc tu luyện phi kiếm có tiến triển, lòng hắn lại xao động, cảm thấy những ý nghĩ bất an bắt đầu ngọ ngoạy trong tâm khảm.
Hắn mong mỏi có thể cho sư phụ, sư huynh và cả sư tỷ nữa thấy hắn đã trưởng thành thế nào, tiến bộ thế nào... để hắn được khẳng định với họ mình không phải là phết vật.
Trong lòng hắn, mặc dù không thừa nhận, nhưng nơi này thủy chung cũng đã giống như một ngôi nhà của hắn rồi.
Trái tim hắn lại kiên nhẫn chờ đợi trong dày vò đau đớn.
Âm thanh của bầy thú từ từ im dần, đột nhiên có một tiếng rít quái dị phá không truyền tới, trên trời liền xuất hiện một cái chấm đen.
Chỉ trong nháy mắt, một con chim cực lớn màu xanh đã nhanh nhẹn vọt tới, giương cánh quạt ào ào bay lượn ngay trên sơn nhai. Dương Chân nhìn thấy cái tư thế oai hùng của con chim đó vô cùng quen thuộc, trong lòng chợt kích động khôn tả.
"Thanh Điểu, Thanh Điểu"
"Quác quác, ai kêu bản điểu đó?"
"Là ta đây, Thanh Điểu tiền bối ngay cả ân nhân cứu mệnh cũng không nhớ ư?" Dương Chân thấy Thanh Điểu lượn vòng hạ dần xuống liền giơ tay vẫy gọi cật lực.
Thanh Điểu bổ nhào một cái, chớp mắt đã lượn tới ngay trên đỉnh đầu Dương Chân, một luồng gió mạnh quạt tới khiến y phục hắn tung bay phần phật. Con Cửu sắc lộc bên dưới kêu lên mấy tiếng đầy vẻ bất an, bốn chân bứt rứt, bản năng của nó cũng cảm nhận được sự uy hiếp đáng sợ.
Quang mang lóe lên, Thanh Điểu đã hóa thân biến nhỏ lại cỡ một con yến tước đậu ngay trên sừng của của Cửu sắc lộc, cặp mắt lửa ngươi vàng của nó phát ra ánh sáng lấp lánh, chớp chớp nhìn Dương Chân.
"Bản điểu nhớ ra rồi, là tên tiểu ngốc nghếch, hiện tại đã biến thành đại ngốc nghếch rồi." Thanh Điểu vừa mở miệng đã khiến Dương Chân tức muốn chết đi được.
"Thanh Điểu tiền bối, sao lại tới nơi này?" Dương Chân tuy trong lòng thầm chửi tới mười tám đời súc sinh, nhưng mặt vẫn cười cười hỏi.
"Sơn cốc của Nhất Kỳ tiểu tử đầy linh khí, nhiều linh vật, bản điểu vẫn thường qua lại, quác quác." Thanh Điểu xoay xoay cổ, rỉa rỉa mấy sợi lông trên đôi cánh màu xanh làm ra vẻ rất ngây thơ đáng yêu.
"Nhất Kỳ tiểu tử?" Dương Chân sững người.
"Bản điểu sống từ thời thượng cổ tới giờ, ít ra cũng tới cả vạn năm, gọi nó một tiếng tiểu tử đã là coi trọng nó lắm rồi, quác." Thanh Điểu quạt một bên cánh, cái đầu nhỏ nghênh nghênh như tự cảm thấy mình thật là đẹp đẽ khả ái.
"Tiền bối giúp ta một việc, đưa ta trở về Ngọc Tiêu Phong có được không?" Dương Chân hấp háy mắt đầy vẻ hy vọng.
"Đừng mơ, bản điểu sẽ không bao giờ để con người làm bẩn thần thể của bản điểu đâu." Thanh Điểu hừ giọng rồi bay lên không, bộ dạng như muốn tránh xa Dương Chân.
"Ai thèm, ta chỉ là muốn nhờ ngươi đưa đường thôi. Mà nói thẳng ra ngươi chắc gì đã mang nổi ta, hừ." Dương Chân cố làm ra vẻ mặt dửng dưng.
"Ngươi dám xem thường bản điểu? Khi bản điểu khiếu ngạo thiên địa thì cái phái Côn Lôn này còn chưa thành lập đâu, quác!" Thanh Điểu xù lông, quạt cánh vọt lên cao rồi lại hạ trở xuống.
"Không dám, không dám, nói vậy tức là Thanh Điểu tiền bối đáp ứng rồi?"
"Quác, việc không có lợi thì bản điểu không làm."
"Vậy điểu tiền bối muốn gì đây?"
"Thiên tài địa bảo, đồ ăn ngon, đồ chơi hay."
"Ta biết nơi này có một con thuồng luồng vảy xanh ngàn năm, tiến bối có hứng thú chăng?"
"Quác quác, tiểu tử ngươi giỏi a, bất quá, bản điểu rất thích."
"Con giao lòng này tu thành yêu đan rồi, ta đánh không lại."
"Yêu đan của "rắn bốn chân" tốt a, nuốt vào có thể tăng trăm năm đạo hạnh, bản điểu lấy được sẽ chia cho ngươi một nữa, quác quác."
Một người một điểu cứ đả kích nhau phừng phừng, khiến cho con Cửu sắc lộc bên dưới linh thức nông cạn hoang mang tới kinh hồn vỡ mật, chỉ sợ mình bị họ ăn sống nuốt tươi cũng không chừng.
Trong Vạn Thú Cốc chỉ có duy nhất một nơi mà Dương Chân không dám tới, đó là sâu dưới đáy hồ. Con giao long vảy xanh đó cả năm ẩn nấp trong cái hang trong lòng hồ sâu không thấy đáy, thường ngày thì ôn thuận vô cùng, nhưng nếu có người lặn xuống là lập tức liều chết tấn công, giống như đang bảo vệ một bảo vật hãn thế nào đó.
Có được Thanh Điểu uy phong lẫm lẫm trợ giúp, nói không chừng có thể do xét ra được. Dù sao thì Nhất Kỳ từ trước tới này đều không quan tâm tới hành động của hắn, mặc kệ cho hắn tha hồ náo loạn.
Hắn liền hú lên một tiếng, Cửu sắc lộc tung bốn vó không hề chậm trễ lao thẳng vào trong rừng, nháy mắt đã xuống tới lưng chừng núi, Thanh Điểu rít lên quái dị quạt cánh bay theo phía sau.
Hết chương 8
Chú thích:
Chỗ này Nhất Kỳ lão nhân đã chơi chữ, "Đại đạo thiên vạn điều" nghĩa là ngàn vạn con đường lớn, nhưng cũng có nghĩa là cái đạo lý mênh mông vô tận, chỉ chó mắng mèo ngầm giác ngộ cho Dương Chân.
(**) Oa là đứa trẻ, Tham là cây sâm. Thiên niên tham oa, tức là cây nhân sâm ngàn năm. Tương truyền nhân sâm càng già trông càng giống một đứa bé có đầy đủ thân mình chân tay. Do vậy nhân sâm ngàn năm mới gọi là Thiên niên tham oa.
(***) Thất tâm phong, chứng bệnh bần thần suy giảm trí nhớ, đặc trưng của tuổi già.