Dương Chân cầm tấm Ngọc điệp kim thư nặng trình trịch trong tay, lật qua lật lại mấy lần cũng chỉ thấy có bốn chữ khắc nổi rất lớn: Đại Diễn Bảo Lục.
Hắn lúc ở Vạn Thanh Cốc chỉ học được phương pháp luyện khí điện cơ và tu luyện thể thuật, về pháp thuật cũng chỉ biết qua lý thuyết mà không biết phương pháp thực hành. Ngay cả khi học với Nhất Kỳ lão nhân thì cũng chỉ cả ngày thần du trong hư cảnh, trừ pháp môn ngự kiếm vẫn còn thô sơ thì hắn ta chẳng biết được gì khác. Hiện tại tay cầm pháp thư mà chẳng biết làm cách nào mở ra xem.
Sư phụ sư nương cũng đều không có ở đây, hắn chợt nảy ra một ý, trong đầu liền điểm qua một lượt xem nên tìm ai để hỏi.
Nghĩ tới Tiêu Thanh Nhi thì trái tim hắn bắt đầu nóng rực lên, nhưng lại nghĩ Tiêu Nguyệt Nhi thế nào cũng sẽ ở cạnh đó, ngơ ngẩn nhìn những ráng mây cuồn cuộn vàng rực nơi xa một lát, Dương Chân lại đổi ý, cuối cùng hắn quyết định đi tìm đại sư huynh.
Hắn chạy một mạch như lằn khói tới Ngọc Tiêu Trì, chợt nhìn thấy trên giáo trường có hai đạo kiếm quang trắng toát đang tranh đấu kịch liệt, giống y như hai con linh xà đang quện đấu giữa chừng không, tiếng kiếm rít veo veo liên miên bất tuyệt, thi thoảng lại vang lên mấy tiếng quát nhỏ. Chính là hai tỷ muôi Thanh Nhi và Nguyệt Nhi đang so tài. Hai nàng tay nắm kiếm quyết nhanh nhẹn uyển chuyển, y phục tung bay như hai chiếc lá vờn trong gió. Giữa làn kiếm khí tung hoành, dáng điệu đẹp đẽ vô cùng.
Dương Chân nhìn xung quanh, chẳng thấy Bá Vân Đình đâu, liền ngồi lên lan can trên cây cầu nhỏ quan sát hai nàng giao đấu.
Không biết từ khi nào, hai nàng đồng thời thu hồi kiếm quang, hai thanh tiên kiếm một trắng một xanh như bích ngọc tự quay trở về trước mặt mỗi người thủ thế.
"Tỷ à, cứ luyện mãi một chiêu Truy Phong Trục Nguyệt thì chán chết, đổi chiêu khác có đươc không?"
"Nguyệt Nhi, cha từng nói không thể hấp tấp, hỏa hầu không đủ thì vẽ hổ chẳng nên thân lại thành ra chó đó."
Tiêu Thanh Nhi thấy muội muội lại nổi tính trẻ con thì không khỏi cười khổ, miệng không ngừng khuyên giải.
"Xem kiếm, Bích Hải Triều Sinh!" Tiêu Nguyệt Nhi chau mày chẳng thèm nói nữa, vung tay bắt kiếm quyết, tiên kiếm rít lên một tiếng tức thì bạch quang bạo phát ra một tầng kiếm quang, y như sóng nước từ từ tỏa ra, kình khí cuồn cuộn lao tới Tiêu Thanh Nhi.
"Bướng bỉnh, giữ cho vững!" Tiêu Thanh Nhi phất pháp quyết, tiên kiếm đột nhiên bay vọt lên không biến thành một thanh quang kiếm khổng lồ, đang bay rất cao chợt giáng xuống, thế như ngăn sông tát nước đánh thẳng vào sóng kình mạnh mẽ bên dưới, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, kình quang xông lên tận trời.
Hai nàng nhanh chóng chìm khuất trong làn kiếm quang, kình khí từng đạo từng đạo không ngừng phóng ra, cuồng phong tại giáo trường rít lên veo veo tựa dao cắt, hàn khí như băng khiến Dương Chân đang quan sát tận đằng xa cũng cảm thấy ra thịt đau rát, mắt mũi mù mịt, vội vàng vận khí hộ thân mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lại có một tiếng nổ lớn, kình khí bung ra, hai nàng đồng thời thu kiếm dạt ra sau, lúc đó mới thu hồi chiêu thức.
"Hay!" Dương Chân không nhịn được vỗ tay nói.
Hai nàng đang chỉnh đốn lại y phục đồng loạt quay lại, hơi thở vẫn còn hổn hển. Tiêu Nguyệt Nhi nóng nảy chợt nhìn thấy gã thiếu niên vừa khinh bạc mình, trong lòng tức thì nổi giận, trong đầu liền nghĩ cách làm sao thu thập tiểu tử này mới được. Nghĩ ngợi giây lát rồi mỉm cười ngọt ngào nói: "Tiểu sư đệ, nói xem ta với tỷ tỷ ai lợi hại hơn?"
"Nguyệt sư tỷ, tiểu sư đệ mắt kém, thực không nhận ra..." Dương Chân cũng biết hai tỷ muội bọn họ vốn bất phân thắng bại, Tiêu Nguyệt Nhi tự nhiên hỏi như vậy nhất định có ý đồ khó lường, ắt kiếm chuyện gây sự không sai, bởi vậy hắn liền ra vẻ hồ hồ đồ đồ trả lời.
Tiêu Thanh Nhi đang lấy khăn lau mồ hôi, chợt nhìn khuôn mặt bối rối của Dương Chân bất giác bật cười lanh lảnh.
"Tỷ tỷ à, xem ra tiểu sư đệ mấy năm qua tiến bộ rất xa, không còn để tỷ muội chúng ta vào mắt nữa rồi." Tiêu Nguyệt Nhi nhìn Dương Chân đầy vẻ bất hảo, "Tiểu sư đệ, chi bằng để Nguyệt Nhi sư tỷ lĩnh giao một phen xem sao?"
"Nguyệt sư tỷ chê cười rồi, sư đệ như vầy sao có thể là đối thủ của tiên tử người được?" Dương Chân nghe nói cảm thấy như ngồi phải đống lửa lập cập đứng dậy định rút lui, thầm nghĩ ả nha đầu này nhất định là chưa quên chuyện lúc sớm nên tính dùng pháp lực chỉnh hắn một trận đây mà.
"Xem ra Dương sư đệ thật không coi sư tỷ ra gì phải không?" Tiêu Nguyệt Nhi sắc mặt lạnh băng nhưng từ cặp mắt trong suốt thấp thoáng nét cười xảo trá.
"Nguyệt Nhi sư tỷ, lúc sớm ta không phải cố ý..." Dương Chân trong lòng gấp gáp, vừa nói ra đã thấy hỏng bét.
"Ngươi còn nói..." Tiêu Nguyệt Nhi tức thì sắc mặt lộ vẻ hổ thẹn, kiếm quang vừa thu đã bùng phát trở lại, hóa thành một lằn sét bắn thẳng về hướng Dương Chân.
"A" Dương Chân trước mắt chợt sáng lòa, cuồng phong rít lên vù vù mãnh liệt quạt tới người hắn, đồng thời hắn cũng nghe thấy tiếng la hoảng của Tiêu Thanh Nhi. May mà hắn còn nhạy bén liền lập tức lăn ra phía sau tụt xuống mép hồ, hai tay bám vào nền đá xanh nơi lan can cầu treo lắc lư luôn ở đấy như con thằn lằn mới khỏi bị rớt thẳng xuống nước.
Tiêu Nguyệt Nhi vốn chỉ có ý hù dọa Dương Chân mà thôi, phi kiếm vừa bắn ra được một đoạn là đã liệng vòng tuốt ra xa. Nàng ta thấy Dương Chân cũng đã tránh được liền triều hồi phi kiếm trở về.
Mãi một lúc sau Duơng Chân mới dám thò cái bộ dạng nhăn nhó lên để thăm dò, liền phát hiện hai nàng đều đang đứng bên trên nhìn xuống, ba người thành ra đối mặt với nhau.
Tiêu Nguyệt Nhi cười lạnh một tiếng, cúi lưng thò ra cánh tay nhỏ nhắn. Dương Chân thấy sắc mặt nàng ta có chút cổ quái thì do dự giây lát. Một luồng sức mạnh bỗng từ đâu xông tới, hắn chợt cảm thấy thân hình nhẹ bẫng như đã bị một cánh tay vô hình khổng lồ xách lên trên, còn đang định nói cám ơn thì luồng sức mạnh đó biến sạch đi đâu mất, trong lúc người rơi xuống còn kịp nhìn thấy một nụ cười xảo trá đầy vẻ đắc ý.
"ÙM!" Dương Chân y như một tảng đá lớn rơi thẳng xuống hồ nước lạnh làm nước bắn tung lên tới ba thước cao.
"Nguyệt Nhi, ngươi..." Tiêu Thanh Nhi mặt lộ nét giận trừng mắt nhìn muội muội.
"Tỷ à, tiểu từ này như vậy là đáng kiếp." Tiêu Nguyệt Nhi phủi tay đầy vẻ thỏa mãn, quay lại cuời cười với tỷ tỷ.
"Úy, sao còn chưa nổi lên?" Tiêu Thanh Nhi chẳng thèm đôi co với muội muội, vội ngó xuống hồ nước mịt mù sương khói, chỉ thấy sóng gợn lăn tăn nhưng một lúc sau vẫn chẳng thấy động tĩnh gì hết.
"Chả cần phải xem, tiểu tử đó sống nơi bến sông từ nhỏ tới lớn, nếu nói không biết bơi thì có đánh chết ta cũng không tin." Tiêu Nguyệt Nhi trề môi. Nàng ta tuy nói như vậy nhưng thần sắc lại có mấy phần căng thẳng, cũng nhìn chăm chú xuống hồ nước.
Tiếng nói vừa dứt, đã có tiếng nước ì oạp, một cái đầu từ trong làn nước đột ngột nhô lên, hơi nước trên mặt bốc lên nghi ngút. Dương Chân vuốt mặt rồi vỗ vỗ vào đầu la lớn; "Hồ nước này sâu thật, e rằng cũng gần trăm trượng."
Hai nàng nghe nói giật mình, đồng loạt đưa mắt nhìn hắn.
Dương Chân lại trèo lên thềm đá. Có hai cánh tay như ngọc đưa ra, Tiêu Thanh Nhi thì mặt mày đầy vẻ quan tâm trong khi Tiêu Nguyệt Nhi thì đúng là đang cười trên nỗi đau của người ta. Hắn chẳng do dự gì cả nắm ngay lấy tay của Tiêu Thanh Nhi, nhẹ nhàng phóng vọt lên trên, toàn thân ướt như chuột lụt.
Vừa lên tới mặt đất thì Dương Chân đã nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, trong lòng khẽ run liền cẩn thận rụt tay tránh xa Tiêu Nguyệt Nhi mấy bước. Hắn hiện giờ như gặp phải quỷ, chẳng dám lơ là cảnh giác đối với vị sư tỷ điêu ngoa này.
"Ngươi lặn xuống nước để làm gì đó?" Lúc này Tiêu Thanh Nhi đã tiến tới bên Dương Chân, đưa tay đặt lên mệnh môn để giúp hắn vận công sấy khô y phục, vừa cất giọng như trách móc.
"Ta làm rơi Ngọc điệp kim thư xuống nước." Một lát sau Dương Chân đã khôi phục tinh thần một cách thoải mái, trên người hơi nước bốc lên vấn vít.
Tiêu Thanh Nhi đón lấy tấm ngọc điệp mà Dương Chân vừa rút từ trong người ra, nhìn một chút rồi cười thốt: "Cha bắt ngươi một mình tự tham ngộ Đại Diễn Bảo Lục ư?"
Dương Chân nhỏ giọng xấu hổ nói: "Ta không biết làm cách nào để đọc tấm ngọc điệp này, sư phụ người có việc đã đi ra ngoài rồi."
Tiêu Thanh Nhi cười khúc khích, nhẹ nhàng nói: "Cha không có ở đây thì còn có sư tỷ mà."
Tiêu Nguyệt Nhi ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng, cất giọng bực dọc nói: "Tỷ, đừng có thân cận với cái tên tiểu tử này, hắn có ý đồ xấu với tỷ đó."
Tiêu Thanh Nhi ngạc nhiên, Tiêu Nguyệt Nhi liền kéo nàng ta sang một bên thì thầm một hồi, hai nàng đột nhiên cười ầm cả lên rồi đuổi nhau chạy vòng vòng.
Trái tim Dương Chân tức thì đập liên hồi phập phà phập phù như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Tiêu Nguyệt Nhi nhất định là đang nói lung tung về hắn, nếu là hai người bọn họ liên thủ đối phó hắn thì sau này ắt là đau khổ không ít.
Hắn tính bỏ trốn, nhưng cả Ngọc Tiêu Phong chu vi chỉ có mấy dặm như vầy, phóng mắt nhìn chẳng thấy có chỗ nào ẩn nấp được.
Tiêu Thanh Nhi lúc này đã thướt tha quay trở lại, khuôn mặt ngọc vẫn còn ửng hồng nhưng không tỏ ra có gì khác lạ, bàn tay khua khua pho tượng gỗ rất tinh xảo kia nói: "Tiểu sư đệ, cám ơn nhé, sao ngươi không tự mình tặng cho sư tỷ chứ?"
Tiêu Nguyệt Nhi chắp tay khinh khỉnh đi ngay phía sau tức thì sững người thất vọng, nàng ta còn tưởng sẽ có trò hay để xem.
"Đó là..." Duơng Chân vừa định mở miệng lại thấy Tiêu Nguyệt Nhi đang trợn tròn mắt nhìn hắn, liền vội vàng nín luôn, trong lòng thầm nói, ta đánh không lại vị sư tỷ dã man như ngươi, chả lẽ cả bỏ chạy cũng không nổi hay sao?
Tiêu Thanh Nhi thấy vậy liền quay lại lừ mắt nhìn muội muội một cái, rồi cầm chiếc ngọc điệp vẫy vẫy Dương Chân nói: "Tới đây, sư tỷ hôm nay sẽ truyền cho ngươi công phu đạo pháp nhập môn."
Hai người kiếm một thềm đá cao ngồi xuống, sau đó cứ người nghe người giảng như vậy một hồi. Tiêu Nguyệt Nhi cảm thấy chẳng có gì thú vị nên cũng bỏ đi, lát sau thì ôm bạch hồ quay trở lại đùa giỡn một bên, liên tục gây huyên náo.
"Thiên địa vạn vật sinh hóa, sơ khai cũng chỉ là một khối, cái gọi là Thiên Đạo cũng phải bắt đầu từ cảnh giới đơn giản nhất. Phàm tất cả vật chất đều chia thành ngũ hành là Canh Kim, Ất Mộc, Quỳ Thủy, Li Hỏa, Mậu Thổ từ đó sinh sinh hóa hóa tạo ra thiên địa, cũng là căn bản của tất cả các phép thuật thần thông biến hóa. Từ đó có thể sinh ra Phong, Vũ, Lôi, Điện cho tới đủ hình dạng vạn vật trên đời."
"Nói như vậy là có thể hô phong hoán vũ?"
"Đâu chỉ thế, cha từng nói khi tới cảnh giới Thông Thiên thì ngay cả di sơn đảo hải cũng chẳng khó gì."