Dương Chân một mặt dùng thần niệm đọc lấy nội dung các pháp thuật ẩn chứa trong Ngọc điệp kim thư, một mặt ngồi nghe Tiêu Thanh Nhi giảng giải. Trước mắt hắn chợt mở ra một thế giới rực rỡ kỳ diệu vô cùng.
"Vậy ngự kiếm thuật có thể cho là pháp thuật thuộc loại nào?"
"Đó là pháp môn chuyên dùng để giao đấu, cha từng nói đó là đạo pháp hạ thừa, tuyệt không phải là con đường chân chính của thiên đạo mà chỉ là một sản phẩm của sự tranh cường háo thắng trong giới tu chân."
Dương Chân nghi hoặc không hiểu nói: "Đã như vậy sao sư tỷ người, thậm chí cả sư phụ đều chế luyện phi kiếm?"
Tiêu Thanh Nhi kiên nhẫn giải thích: ""Khí cũng chỉ là vật, tồn tại trong tâm của người ta; Đạo cũng chỉ là vật nhưng lại kỳ diệu khôn tả. Phàm việc nặng nhẹ đều là do người ta, đâu phải là ở vẻ bề ngoài."
Dương Chân như bừng tỉnh thốt: "Phi kiếm có thể xuất cũng có thể nhập, nháy mắt đã vượt ngàn dặm, đương nhiên cũng có thể là phương pháp di chuyển tuyệt vời."
Tiêu Thanh Nhi nở nụ cười ngọt ngào: "Sư đệ, hảo ngộ tính, trong lúc tu đạo còn nông, tu vi không đủ thì thi triển pháp thuật cũng chậm chạp. Nếu cùng tranh đấu với yêu ma chỉ sợ là sẽ không kịp phản ứng. Phi kiếm cứng rắn, sắc bén vô cùng lại nhanh như thiểm điện chính là vừa vặn bổ khuyết vào chỗ thiếu đó."
Tiêu Nguyệt Nhi ở một bên không chịu nổi tịch mịch, chen miệng nói: "Vậy thì cũng chưa hẳn, ngự kiếm thuật cũng phân chia cao thấp rõ ràng, như Cửu Diệu Phi Tiên Quyết mà cha sáng chế, có thể mượn sức mạnh của thiên địa cũng đủ để ngang dọc bốn phương, ngạo nghễ thiên địa."
Dương Chân lúc đó mới ngoảnh đầu ngó sang Tiêu Nguyệt Nhi đang ôm bạch hồ ngồi bên cạnh. Chỉ thấy cặp mắt mở lớn của con bạch hồ đang chớp chớp nhìn bọn họ, bộ tịch vừa uể oải vừa lười biếng trông đáng yêu vô cùng, khiến hắn không tự chủ được giơ tay gãi gãi lên đầu nó mấy cái làm nó rên lên ư ử.
Tiêu Thanh Nhi khẽ cười nói: "Muội muội nói đúng lắm, đại đạo vạn thiên, tất cả đường nào cũng rộng lớn." Nói dứt lại chuyển đầu tiếp: "Bất quá, tiểu sư đệ, Đại Diễn Bảo lục này là đạo pháp tinh túy của Côn Lôn, bao gồm vạn tượng, cho dù là phù, chú, ấn quyết không có cái gì là không có. Nhưng thứ ngươi phải học từ đầu là Ngũ hành pháp thuật nhập môn."
Tiêu Nguyệt Nhi giơ con bạch hồ vươn vai một cái, rồi ấn nó vào trong tay của Dương Chân, miệng nói: "Giữ tiểu bạch cho cẩn thận, bản sư tỷ biểu diễn cho ngươi xem một chiêu Sóc Phong Quyết."
Dương Chân ôm lấy con bạch hồ mềm mại, bất giác lại ngửi thấy mùi hương của Tiêu Nguyệt Nhi còn lưu lại trên mình bạch hồ, trong lòng cảm thấy ấm áp thư thái. Hiện tại so với lúc còn học đạo nơi Vạn Thanh Cốc có thể nói là một trời một vực.
Tiêu Nguyệt Nhi đứng thẳng giữa giáo trường, ngón tay thon thả như ngọc bắt thành quyết tựa lan hoa, một tay giữ lại trong lòng còn tay kia phất ra khoảng không trước mặt.
Một làn gió tựa như hữu hình đột nhiên từ dưới chân nàng phát ra cuốn y phục tung bay rồi từ từ đẩy nàng lên cao mấy trượng. TIếp đó là một trận cuồng phong cuồn cuộn quét tới kéo theo toàn bộ vân khí trên mặt giáo trường tạo thành một cái xoáy lớn y như du long, tiếng gió rít lên ào ào, mây trắng quện như bạch lãng xoay chuyển xung quanh thân hình của Tiêu Nguyệt Nhi, y hệt một cái vòi rồng nhỏ.
Một luồng kình khí màu trắng khổng lồ nhọn hoắt hình thành cực nhanh. "Xoẹt xoẹt", tiếng gió rít mãnh liệt như tiếng xé vải liên miên bất tuyệt, Tiêu Nguyệt Nhi khẽ phất tay áo, pháp quyết lại biến đổi. Hàng chục đạo kình khí sắc bén như loan đao rạch trời xé gió chém xuống. "Bùng bùng bùng!" Khí đao đánh xuống pháp trận trên giáo trường làm bật lóe lên những tia ngân quang loằng ngoằng, mặt đất rung chuyển như muốn nứt toác cả ra.
Tiêu Nguyệt Nhi từ từ hạ xuống như cánh hoa rơi lả lướt, quay về phía hai người chỗ Dương Chân làm dáng một cái, bộ dạng e thẹn như một thiếu nữ, phảng phất có phong thái của một nữ nhân đã trưởng thành, đáng tiếc là trên môi vẫn nở ra cái nụ cười cao ngạo cố hữu.
"Thật đẹp quá!" Dương Chân lớn tiếng hoan hô.
"Đẹp?" Tiêu Nguyệt Nhi tức thì như chịu một đả kích rất lớn, nhếch mép một cái nói giọng giận dữ: "Xem Dẫn Lôi Thuật của sư tỷ đây!"
Nói đoạn hoa tay kết ấn rồi lại đánh ra một đạo linh quyết, trên bầu trời đột nhiên hôn ám tưởng như muốn sập xuống vậy.
Giữa sắc trời ảm đạm, đột nhiên đánh "OÀNH" một cái, một luồng sét như con rắn bạc khổng lồ giáng xuống, tiếng ầm ầm vang vọng khắp nơi, tại nền đá xanh bắn lên vô số những luồng điện quang như những con rắn bạc nhỏ loằng ngoằng xẹt khắp giáo trường.
Tiêu Nguyệt Nhi từ giữa đám điện quang bước ra ngoài, vẻ mặt tươi cười như hoa, thong dong tự tại, bộ dạng như muốn nói thế đã đẹp hay chưa?
Dương Chân đưa tay bịt lấy lỗ tai vẫn còn kêu ong ong, hồi lâu sau mới trở lại bình thường, hắn giơ một ngón tay cái về phía Tiêu Nguyệt Nhi đang dương dương đắc ý.
Tiêu Thanh Nhi thấy vẻ tiểu nhân đắc chí của muội muội không nhịn được cười nói: "Chân sư đệ, hãy xem cái đuôi của Nguyệt Nhi sư tỷ ngươi cũng vểnh ngược lên rồi kìa."
Dương Chân nghe thấy vậy liền gật đầu liên tiếp, làm bộ trịnh trọng nói: "Thanh sư tỷ, đuôi của Nguyệt sư tỷ có vểnh hay không thì còn chưa biết, nhưng đuôi của tiểu bạch thì quả đã dựng ngược lên rồi."
Tiêu Thanh Nhi quay lại nhìn, con bạch hồ nằm trong lòng Dương Chân đang run lẩy bẩy, hai cái đuôi nhỏ của nó quả thực đều dựng đứng cả lên, tức thì cảm thấy hài không chịu nổi liền ôm bụng cười sằng sặc.
Tiêu Nguyệt Nhi sắc mặt sa sầm, nhìn trừng trừng hai người như hai kẻ ác nhân, khinh khỉnh đoạt lấy bạch hồ, cẩn thận an ủi rồi nói với nó: "Tiểu bạch ngoan, tỷ tỷ làm ngươi sợ, là tỷ tỷ không tốt, để sau này tỷ tỷ sai thiên lôi đánh vào gã họ Dương ngốc nghếch kia bù lại cho ngươi nhé."
Dương Chân bật cười hắc hắc nói: "Thanh sư tỷ, Dẫn Lôi Thuật này uy lực to lớn thế, tốc độ nhanh như thế thì làm sao chống lại được?"
Tiêu Thanh Nhi trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Thiên lôi thuật là dẫn sấm sét từ cửu thiên, chính là diệu pháp vô thượng của đạo gia dùng để hàng yêu phục ma, uy lực vô địch. Chỉ là tu vi càng thấp thì khởi quyết càng chậm, hoàn toàn có thể dựa vào thân pháp hoặc độn pháp để né tránh, còn nếu không tránh được thì vẫn có thể dùng pháp bảo cương ngạnh mà đỡ, chứ lấy nhục thân ra mà chống lại thì không phải là hành động của trí giả. Phàm là những loại yêu quái dị loài tu hành thì rất sợ thiên lôi, vậy nên pháp thuật này chính là tối đại khắc tinh của bọn chúng. Có điều Ngũ Lôi Chính Pháp ắt làm tổn thương tới thiên khí, không thể sử dụng bừa bãi, bằng không ắt phải bị trời trừng phạt." Nói đoạn liền quay lại nhìn vào con bạch hồ trong lòng muội muội vẫn còn kinh hoảng chưa nguôi.
Tiêu Nguyệt Nhi thả con bạch hồ ra bên cạnh khinh khỉnh nói: "Vừa rồi sư tỷ ta đây bất quá mới chỉ sử dụng tiểu pháp Dẫn Lôi Thuật, nếu là những Thiên uy đạo pháp tương tự như Liên Châu Lôi, thậm chí là Lôi Đình Thiên Lý thì cho dù ngươi có chạy nhanh cách mấy cũng có thể đánh ngươi tan trành tro bụi, hừ."
Dương Chân không thèm lý tới nàng ta, nâng chiếc Ngọc điệp kim thư nên quan sát một hồi, khẽ thâm nhập vào kinh văn ẩn chứa bên trong rồi đột ngột hỏi: "Thế Chưởng Tâm Lôi thì thế nào?"
Tiêu Thanh Nhi nghĩ một lát rồi đáp: "Lôi pháp cũng chia ra ngũ hành, thường thấy nhất là Chưởng Tâm Lôi hoặc là Li Hỏa Lôi, tức là sử dụng sức mạnh của đan hỏa nội gia phát động thuần dương lôi hỏa, vô cùng cương dương bạo liệt. Chỉ là quá cương thì dễ gãy, tránh né cũng không khó, có điều nếu xuất kỳ bất ý đánh ra thì cũng có uy lực nhất định."
Dương Chân cảm thấy rất hứng thú nói: "Phải tu hành nội đan, ồ, như vậy thì phải tới cảnh giới Kim Đan mới được ư?"
Tiêu Thanh Nhi lắc đầu đáp: "Cũng không hẳn, chỉ là khi bước vào thời kỳ Kim Đan thì sẽ có thể thu phát tự nhiên, uy lực càng lớn. Còn nếu như tu vi không đủ, thì vẫn có thể mượn sức mạnh của phù chú để phát động, trong đó thì Thái Ất Thần Lôi của Trung Nam Thái Nhất Môn là nổi tiếng nhất. Mượn sức Li Hỏa của ngũ hành thêm vào sức mạnh của Thái Bạch Kim Tinh trong thiên địa, dựa vào sự tương sinh tương khắc của ngũ hành luyện chế thành phù, sau đó thì tu vi có thấp cũng phát động được, thậm chí có thể dẫn ra Thiên Lôi Cương Sát, Thiên Phong Lôi Hỏa sức mạnh nát đá tan vàng, khai sơn phá địa trong vô hình."
Dương Chân le lưỡi, rồi lại nghiên cứu ngọc điệp thêm một hồi, bất giác nhăn mặt nói: "Ta phải bắt đầu tu luyện từ đâu đây?"
"Cái đó phải tùy theo từng người mới được, con người ta cũng có ngũ hành, đại đa số là bẩm sinh mỗi người đều mang thuộc tính riêng, ít nhất cũng có một Thuần đức chi thân để tu luyện đạo pháp, tự nhiên là mỗi người cũng mỗi khác."
"Ta hiểu rồi, Nhạc Thiên sư huynh từng nói huynh ấy là Hỏa đức chi thân, chuyên tu Li Hỏa chân khí, luyện lấy Tam muội chân pháp..."
Tiêu Nguyệt Nhi vừa nghe thấy cái tên Nhạc Thiên, tức thì y như con mèo xù lông, hung hãn tóm lấy Dương Chân truy vấn: "Ngươi biết cái gã Nhạc Thiên đó?"
Dương Chân ù ù cạc cạc gật đầu.
Tiêu Nguyệt Nhi sừng sộ nói: "Về sau ngươi không được lai vãng với hắn nữa, tiểu tử đó rất là đáng ghét."
Dương Chân tức thì chả hiểu ra làm sao, lúc này Tiêu Thanh Nhi mới giải thích cho hắn: "Nhạc Thiên sư huynh ngày trước có làm hỏng nguyên một lò Thiên Kim Đan của Tử Càn sư bá, trong đó có cả một phần đan dược của Ngọc Tiêu Phong, do vậy cũng khó trách Nguyệt Nhi hận hắn như vậy."
"Thì ra là vậy..." Dương Chân ở cùng với Nhạc Thiên suốt ba năm nhưng chưa từng biết lý do mà gã ta phải chịu phạt, bây giờ mới bừng tỉnh hiểu ra tất cả, liền cất tiếng bênh vực cho Nhạc Thiên: "Nhạc sư huynh bị cấm công tại Vạn Thanh Cốc ba năm ròng, đã phải chịu đủ mọi khổ sở, Nguyệt sư tỷ có phải cũng quá giận rồi không?"
Tiêu Nguyệt Nhi dùng giọng mũi hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Tiêu Thanh Nhi kéo kéo Dương Chân, y nói không cần lý tới muội muội rồi nói tiếp: "Bá sư huynh từng nói ngũ hành của ngươi rất cân bằng, do vậy có thể tùy ý tu luyện môn pháp thuật nào cũng được."
Dương Chân nói vẻ kỳ quái: "Không thể tu hết sao?"
Tiêu Thanh Nhi cười đáp: "Đừng có tham lam, sức người có hạn, đại đạo thì lại vô cùng vô tận, huống hồ cha đã từng nói cho dù là môn đạo pháp nào chỉ cần tu luyện tới cùng đều có đại dụng."
Dương Chân như có sở ngộ liền gật đầu đồng ý với Tiêu Thanh Nhi rồi tìm khoảng sân trống ngồi xếp bằng tọa thiền. Mấy năm qua khổ tâm kiệt lực tu hành luyện thần đã khiến cho thần khí của hắn hoàn toàn khác với thông thường, không cần phải trải qua giai đoạt vong ngã siêu thoát khỏi nhục thể mà vẫn có thể đạt tới cảnh giới thâm sâu của nhập định luyện thần.
Vừa mới ngưng thần là đã nhanh chóng chìm vào tâm hải, chiếu rọi bên trong khí phủ, dần dần hình thành linh thần cùng với bách khiếu nguyên lô bên ngoài tử phủ không ngừng tuần hoàn nguyên lực, từng đạo từng đạo chân nguyên giống như con linh xà tạo thành một vòng chu thiên tuần hoàn vô cùng kỳ ảo hết sức trọn vẹn, không cần phải phí nhiều công sức.
Hắn trước tiên chọn lấy Ất Mộc quyết. Suy cho cùng thì hắn cũng đã trải qua cả năm luyện kiếm tại Vạn Thú Cốc, mà kiếm linh của thanh mộc kiếm vạn niên kia dĩ nhiên là thuộc tính Mộc, thành ra đối với hắn thì Mộc nguyên khí là thành thục nhất.