Nhớ lại pháp quyết trong Kim thư, niệm lực chiếu theo đó vận khởi linh lực, bàn tay bất giác tạo thành một cái thủ ấn, mười ngón tay đảo chuyển không ngừng biến hóa, thiên địa nguyên khí bên ngoài từ từ cũng có cảm ứng, Mộc linh lực từng chút từng chút hội tụ lại.
Tỷ muội Tiêu Thanh Nhi đứng bên cạnh quan sát kinh ngạc tới không ngậm nổi miệng. Chỉ thấy toàn thân Dương Chân lấp lóe sắc xanh rồi trầm xuống như màu lưu huỳnh, tuy hội tụ rất chậm nhưng chính xác là Tiên thiên mộc linh khí.
Cũng khó trách, hai nàng bọn họ ngày trước bắt đầu tu luyện Ngũ Hành Quyết, khai thông thiên địa cũng phải hơn nửa tháng mới thoáng thấy có chút thành tựu, không ngờ cái gã tiểu sư đệ bị đánh giá là thiên tư ngờ nghệch của bọn họ lại có năng lực như vậy. Bất quá nguyên nhân bên trong lại khác với sự kinh ngạc của bọn họ. Là do Dương Chân ngay khi bắt đầu thì đã không bị gò bó ràng buộc gì cả, chỉ việc dùng phương pháp niệm chú theo kiểu ngoại đạo, trực tiếp lấy ý, thần mà thi triển pháp thuật lần lượt từ trong ra ngoài.
Ngũ Hành Quyết là đạo pháp căn bản của Côn Lôn đệ tử, cũng giống như việc tĩnh tọa luyện khí hàng ngày vậy, phải tu luyện liên tục năm này qua năm khác mới có thể tiếp cận ngũ hành tinh khí trong thiên địa, sau này vô luận là tu luyện loại đạo pháp nào cũng đều có hiệu dụng vượt bậc.
Trải qua nửa thời thần, toàn thân Dương Chân đã phủ đầy một màn lục quang trong trẻo, trông giống như một quầng mây mờ, tới mức này thì Ất Mộc quyết có thể coi như sơ thành. Hiện tại chỉ nghe thấy hắn quát lên một chú âm, toàn bộ Ất Mộc linh khí tùy theo thủ quyết mà biến hóa thành một quầng sáng màu lục giống như một khối gỗ phóng vọt lên trời, bay cao hàng chục trượng rồi mới tản mác vào trong mây.
Hành công xong, Dương Chân liền búng người một cái đứng thẳng lên, chợt nhìn thấy hai khuôn mặt xinh đẹp như hoa đang kinh ngạc ngó hắn chằm chặp.
"Nhị vị sư tỷ, sư đệ ngốc nghếch lắm phải không?"
Cặp mắt của Tiêu Nguyệt Nhi đảo một cái, vòng tay ôm lấy tiểu bạch cố làm ra vẻ lão thành dạy dỗ: "Hỏa hầu còn kém lắm, chỉ có thể sử dụng tiểu pháp thuật mà thôi, xem sư tỷ đây." Nói đoạn Tiêu Nguyệt Nhi xắn tay áo bắt quyết, tới lúc mở tay ra thì đã ngưng tụ một khối quang cầu sắc xanh to cỡ chiếc bát, tựa như đã hóa thành một vật thật, không ngừng xoay chuyển trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy nàng ta lật tay một cái, khối cầu lập tức biến mất như gió thoảng, chẳng thấy dấu vết gì nữa, có thể gọi là lai vô ảnh, khứ vô tung.
Dương Chân vừa thấy đã biết mình quả thực còn rất kém cỏi, so với cảnh giới này còn cách rất xa, nhưng hắn cũng không nản lòng, miệng liền nở nụ cười khen ngợi Tiêu Nguyệt Nhi mấy câu. Ngược lại thì Tiêu Thanh Nhi lại cổ vũ tiểu sư đệ một hồi khiến Dương Chân vô cùng cảm kích.
Tiếp đó, Dương Chân cứ như vậy mà tu luyện thêm Canh Kim, Quỳ Thủy pháp quyết, đều chỉ một lần là thành, khiến cho hai nàng càng thêm kinh hãi. Hắn tự biết tu luyện đạo pháp tuyệt đối không thể một sớm một chiều, căn bản là phải rõng rã trong nhiều năm mới có thể thành công, nhưng vô luận thế nào thì cũng còn lâu mới so được với hai tỷ muội Tiêu Thanh Nhi vốn được bồi bổ nguyên khí đạo cơ bằng vô số linh dược từ lúc nhỏ. Riêng việc đuổi theo bọn họ cũng đã là một quãng đường rất dài rồi.
Trước mắt hắn cần nhất là phải tu luyện được ngự kiếm thuật thượng thừa, sau đó ắt có thể phi thiên ngao du thì mới thỏa được mơ ước bấy lâu. Hắn từ trong Càn Khôn Ấn triệu hồi ra Vạn Niên Thanh Mộc Kiếm, tức thì đã hấp dẫn ngay sự chú ý của hai tỷ muội Tiêu Thanh Nhi. Hai nàng liền chuyền tay nhau quan sát.
"Sư đệ, tiên kiếm này của ngươi là ở đâu ra?" Tiêu Thanh Nhi đọc rộng hiểu nhiều, tất nhiên là đã nhận ra lai lịch của thanh kiếm.
"Là do Nhất Kỳ tiền bối cho ta, còn lại nguồn gốc thì không biết." Trong lòng Dương Chân thầm sung sướng bởi ngày trước khi hắn nhận ra thanh kiếm này được làm bằng gỗ thì cũng không thích lắm, trước mắt lại thấy thần sắc của hai tỷ muội như vậy, nhất thời càng chẳng hiểu ra làm sao, nhưng vẫn thấy có chút tự hào.
"Đây có thể là được làm từ Thanh Tiên Linh Mộc ngàn năm, không, phải vạn năm trở ra, thật là vật chỉ có thể may mắn mà gặp chứ không thể cầu." Tiêu Thanh Nhi nói giọng đầy lưu luyến.
"Vậy thì có gì tốt?" Dương Chân hiếu kỳ hỏi.
"Thật là thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Ngàn dặm về phía tây của Côn Lôn Sơn, trên Dương Kỳ Sơn tận ngoài man hoang có mấy gốc kỳ thụ gọi là Hoàng Kim Mộc, Thần Thiết Mộc, Thanh Tiên Mộc được xưng tụng là Tam bảo thụ. Đệ tử của Côn Lôn vốn rất nhiều mà Kiếm Trì Tông thì tài nguyên có hạn, bởi vậy quá nửa là đi hái linh mộc từ ba cây bảo thụ này về luyện chế thành phi kiếm. Chỉ là bình thường thì có được một nhánh linh mộc ngàn năm đã là rất khó khăn rồi, còn nhánh Vạn niên linh mộc của ngươi đây lại càng hiếm cực kỳ. Nhất Kỳ lão đầu đó quả thực quá rộng rãi." Tiêu Nguyệt Nhi nói đầy vẻ bất bình.
"Phải đó, Tử Thương Kiếm của cha cũng là luyện chế từ Thần Thiết Mộc vạn năm, phẩm chất so với thanh kiếm của ngươi e rằng cũng chỉ tương đương là cùng, tất nhiên là hỏa hầu thì không sao so được rồi." Tiêu Thanh Nhi mỉm cười trả lại kiếm cho Dương Chân.
"Sư phụ cũng dùng mộc kiếm? Ta hồi trước còn cảm thấy nó rất đáng chán." Dương Chân tức thì không dấu được vẻ sung sướng, lại nói tiếp: "Hai vị sư tỷ, phi kiếm của các người là làm từ thứ gì thế?"
Hai nàng nhìn nhau mỉm cười, rồi đồng loạt tế khởi linh kiếm đã luyện thành thục trong tử phủ. Hai thanh đoản kiếm trong suốt như ngọc xoay chuyển giữa chừng không, hàn linh khí tức thì từ từ lan tỏa ra tới mấy trượng xung quanh. Dương Chân không khỏi khẽ run người vì lạnh.
"Của tỷ tỷ gọi là Huyền Ngọc Kiếm, của Nguyệt sư tỷ ta đây gọi là Linh Tê Kiếm." Tiêu Nguyệt Nhi đắc ý nói tiếp: "Đây là do mẹ luyện cho chúng ta từ Vạn Niên Hàn Ngọc tìm được tại Băng nguyên ngoài vạn dặm ở phía bắc, linh khí dĩ nhiên cực mạnh, nếu không phải mẹ sợ bọn ta tu vi không đủ nên đã phong ấn đi bảy phần hàn khí, thì uy lực còn lớn hơn thế này nhiều."
"Tiên kiếm của ta còn chưa có tên, phải gọi là cái gì mới được đây?" Dương Chân nhìn mộc kiếm say sưa thốt.
"Như cha thì lấy luôn đạo hiệu của ông mà đặt tên cho kiếm, còn ngươi thì vẫn chưa chính thức quy tông nhập đạo... Thanh tiên mộc, trừ tà diệt ma, vậy gọi là... Thiên Tru Kiếm, thế nào?" Tiêu Thanh Nhi thu hồi Huyền Ngọc Tiên Kiếm, cất giọng đề nghị.
"Thiên Tru Kiếm?" ánh mắt Dương Chân vụt sáng, lẩm nhẩm tới lui mấy lượt cảm thấy rất hay, đột nhiên hắn phát giác thanh kiếm trong tay rung lên nhè nhẹ, dường như có một luồng linh lực mảnh mai truyền vào trong cơ thể, kéo theo một cảm giác bi thương nhạt nhòa.
Ngươi cũng đồng ý ư? Dương Chân nhìn xuống thân kiếm, thần niệm liền thâm nhập vào trong, nháy mắt đã gặp được kiếm linh, chợt cảm thấy như người và kiếm hòa thành một thể, sung mãn chưa từng có, linh thai sau một lát hoảng hốt đã chuyển thành thần. Hắn nâng kiếm lên ngang ngực nói: "Vậy gọi ngươi là Thiên Tru Kiếm đi."
"Thiên Tru cái gì, ta thấy nên gọi là Thiên Tà kiếm mới phải đó." Tiêu Nguyệt Nhi cũng theo đó thu hồi Linh Tê Tiên Kiếm, lầm bầm nói.
"Không được nói nhăng." Tiêu Thanh Nhi mỉm cười liếc nhìn tiểu muội. Tiêu Nguyệt Nhi cũng chẳng chịu kém, hai nàng lại huyên náo một hồi.
Dương Chân không lý gì tới bọn họ, niệm động pháp quyết, Thiên Tru Kiếm thanh quang rực rỡ từ từ bay lên, xuyên qua vân khí trên mặt Ngọc Tiêu Trì lượn hai vòng rồi bay ngược trở lại. Lúc đó dấu ấn giữa mi tấm hắn mới chiếu ra một đạo linh quang, thuận thế thu hồi phi kiếm trở về, trông như cả người lẫn kiếm đều xâm nhập vào trong tử phủ.
"Sư đệ, cái pháp bảo trên trán ngươi có thể cất giữ bọn tiểu bạch, thế có thể giữ người trong đó không?" Tiêu Nguyệt Nhi nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng đó đột nhiên ngừng huyên náo với tỷ tỷ, cất giọng hỏi một cách kỳ quái.
"Như vậy đâu thể được, nếu thế chẳng phải người nào đấu với hắn ắt chưa đánh đã tự thua còn gì?" Tiêu Thanh Nhi nói vẻ không tin.
Dương Chân đang định phản bác, chợt lại nghĩ tự bản thân mình chui vào trong đó, về sau liệu có ra được không? Nghĩ đoạn liền niệm động mật chú, quả nhiên ánh bạc lóe lên, thân hình hắn trước mắt hai nàng đột ngột biến mất tăm tích, chỉ còn lưu lại một quầng sáng hình bảo ấn màu bạc lơ lửng giữa chừng không.
Một lát sau Dương Chân lại đột ngột hiện ra, hai nàng tức thì há hốc cả miệng, không chừng nhét cả cái trứng gà vào cũng lọt.
"Oa, so với Ẩn Thân Thuật với Thuấn Di Thuật gì đó còn thần kỳ hơn nhiều." Tiêu Nguyệt Nhi bật lên tiếng la kinh ngạc trước nhất, dứt lời liền đưa tay nắn nắn Dương Chân trước mặt như sợ đó là ảo ảnh, chợt nắm lấy tay hắn lắc lắc nói: "Sư đệ tốt, đưa sư tỷ vào trong thử xem được không?"
Dương Chân nhìn hai nàng mỉm cười lùi lại mấy bước, trên trán lại chiếu ra hai đạo linh quang trắng bạc, thân hình hai nàng thoáng động rồi biến mất chẳng thấy đâu nữa. Một lúc lâu sau, Dương Chân lại đưa bọn họ trở ra như cũ.
Hai nàng giống như vừa mới chợt tỉnh, thần trí vẫn còn có chút mơ hồ thì đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của Dương Chân.
"Đáng ghét, như vậy thì chưa đánh với ngươi thì đã thua mất rồi." Tiêu Nguyệt Nhi tức tối nói.
"Chưa chắc." Thần tình của Tiêu Thanh Nhi chợt thay đổi, toàn thân bao bọc bởi một tầng ánh sáng mờ mịt, nghiêm trang thốt: "Chân sư đệ, ngươi làm lại coi."
Dương Chân gật đầu, một lần nữa vận chuyển mật chú chữ "Phong" của Càn Khôn Ấn, giữa trán hắn lại chiếu ra một đạo linh quang lấp lánh, pháp lực trong cơ thể của hắn bạt mạng thoát ra nơi trán một cách vô cùng mãnh liệt, tưởng như muốn rút cạn tinh lực của hắn vậy.
Tiêu Thanh Nhi quần áo tóc tai đều tung bay phần phật, hai tay bắt chặt thành quyết ấn, kình khí xung quanh tỏa ra ào ạt, Tiêu Nguyệt Nhi cũng bị đẩy dạt ra xa.
Dương Chân muốn ngừng cũng không được đành cố gắng vận động chân nguyên, nơi ấn đường đột nhiên đau nhói, luồng bạch quang trước mắt chợt như méo mó, quang ảnh thay đổi muôn hình vạn trạng.
Thân hình Tiêu Thanh Nhi thoáng trở nên mơ hồ, giằng co thêm một lát rồi rốt cục cũng biến mất.
Hết chương 11