Tiên sở quyển 9 chương 2: Thử tình bất du (2)
Dịch giả: Linhlan
Biên dich: Linhlan
Nguồn: TTV
Tiếng gió ù ù, cuồng triều hùng dũng, cùng mãnh liệt đánh lên thanh đồng đỉnh, tiếng "Long long" vang lên đinh tai nhức óc .
Sở Dịch, Tô Mạn Như hai người khí huyết nhộn nhạo, hoa cả mắt , cái gì cũng nhìn không thấy , nghe không rõ. nằm trong đỉnh, thân bất do kỷ quay cuồng rơi xuống, hai tay trong tiềm thức nắm chặt nhau , sợ bị khí lãng đánh cho chia lìa .
Cũng không biết trải qua bao lâu , một tiếng nổ "oàng", đồng đỉnh rõ ràng là va phải một vật cực kỳ kiên ngạnh, bật mạnh lên , khiến hai người văng ra ngoài .
Sở Dịch thuận thế đạp hai chân, kéo Tô Mạn Như yên ổn rơi xuống đất .
Bốn phía đen nhánh một màu, giơ tay lên không thấy nổi năm ngón tay , mặc dù Sở Dịch có hỏa nhãn kim tình, trong nhất thời cũng chỉ có thể nhìn được chút viền sáng mông lung .
Lập tức mặc niệm "Nhiên quang quyết", "Cật" một tiếng , bích quang như ngọn lửa từ đầu ngón tay hắn phụt lên , chiếu sáng khắp nơi. Chỉ thấy vách đá vây quanh, chỗ lồi chỗ lõm, chính là đang ở trong một huyệt động cực kỳ sâu và yên tĩnh.
Bốn bề im ắng không một chút tiếng động , trong không khí cũng không có mùi hôi thối, ngược lại còn có mùi u hương nhàn nhạt.
Tô Mạn Như thu ba lưu chuyển , ngạc nhiên nói : "Đây là nơi nào,đâu ? Chẳng lẽ không phải là đang trong bụng cá Côn(4) ư?
Sở Dịch cũng đầy sự ngờ vực, giơ tay vỗ mạnh vào vách, đá tảng rơi xuống lạch cạch, lộ ra một bức tường thịt màu đỏ sậm , trong lòng kỳ lạ, trầm ngâm nói: "Đúng là đang ở bên trong cơ thể cá Côn. Chỉ không biết vì sao trong cơ thể nó lại có lớp đá cứng nhường này bao phủ? Tại sao lại có mùi hương nhàn nhạt?" "Đinh!" đang tự nghi hoặc không giải thích được, thanh đồng đỉnh ở trên mặt đất đột nhiên lại chấn động , phát ra một đạo sáng xanh hư ảo, lộng lẫy , hướng xiên xiên theo thông đạo sâu âm u phía trước.
Hai người tâm niệm vừa động , cùng nghĩ thầm: "Đồng đỉnh này rất có linh tính, nhiều sự khó hiểu.Chẳng lẽ là ám thị cho chúng ta biết nơi hạ lạc của Bắc đẩu thần binh?"
Nhìn nhau, ngầm hiểu ý đối phương. Thu hồi đồng đỉnh, cùng đi đến hướng ấy.
Thông đạo ngoằn nghoèo khúc khuỷu, giống như mê cung . Càng đi tới, đồng đỉnh bích quang càng lúc càng thịnh, mùi u hương trong không khí cũng càng lúc càng đậm .
Qua khoảng thời gian một nén hương, thông đạo phía trước càng lúc càng lớn, dần dần biến thành một động quật cao ráo, đồng đỉnh ông ông rung nhẹ, phảng phất như muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay Sở Dịch.
Tô Mạn Như "ý" một tiếng , kinh ngạc nói: "Đây là cái gì ?Là loại cây gì ?"
Tại phía trước, bóng cây dập dờn, gió hương nổi lên từng cơn .Ánh sáng từ ngón tay Sở Dịch phát ra , quả nhiên là một đại thụ hùng vĩ.
Đại thụ cao tầm mười trượng hơn , đâm thẳng tới nóc động quật. Rể cây xoắn lại như hình rồng, đâm thật sâu vào trong vách đá cứng.
Các nhánh cây đan xen vào nhau, dây leo chằng chịt , hồng quả dày đặc, lung lay như muốn rớt , phát ra tiếng lạo xạo.Trong ánh bích quang chiếu tới, màu sắc tươi sáng hấp dẫn , có chút mê người . Mùi hương kỳ dị lúc trước , đúng là đến từ những quả này.
Sở Dịch lấy làm lạ, nói: "Đây là cây gì ? Lại sinh trưởng ở trong dạ dày cá Côn?"
Tô Mạn Như chu du tứ hải , từng hái rất nhiều kỳ hoa dị quả, nhưng cũng nhìn không ra cái này rốt cục là loại cây gì. Tâm trạng hiếu kỳ, tiến lên ngắt một trái hồng quả, nhìn chăm chú trong chốc lát , rồi khẽ cắn.
"Cẩn thận có độc !" Sở Dịch muốn ngăn cản , đã không kịp .
Hồng quả vừa vào miệng, Tô Mạn Như có chút chấn động , vẻ mặt nhất thời cứng đờ . Lông mày hơi ủ rũ, mặt đỏ như say, sóng mắt phát ra ham muốn, cổ quái vô cùng.
Sở Dịch thấy nàng như mất hồn, kinh ngạc , một hồi lâu không nói gì , nghĩ rằng quả này đúng thật là có độc, trong lòng lo lắng, vội vàng nắm tay xem xét mạch môn của nàng.
Chỉ thấy mạch tượng rõ ràng, không giống trúng độc, chỉ là nhịp tim cực nhanh, tâm trạng Sở Dịch dịu bớt lại, nói: "Tiên tử , hồng quả này có chút cổ quái , dù là có độc, chỉ sợ cũng còn có ẩn họa khác, ta trợ giúp ngươi đem quả này bức ra ", lật hai tay lại, áp vào lòng bàn tay nàng, truyền chân khí vào .
"Không cần !"
Tô Mạn Như lại giống bỗng nhiên bừng tỉnh, đột ngột rút tay ra, vội vàng thối lui mấy bước, dựa vào thân cây, thân thể dường như run nhè nhẹ , cũng không biết là rét lạnh, kinh dị, hay là sợ hãi .
Chỉ kinh hãi chốc lát, nàng bỗng dưng nhắm mắt lại, thấp giọng nói : "Thời gian gấp gáp, chúng ta không phải là mau mau truy tìm ba thần binh sao." rồi vội vã xoay người bỏ đi .
Sở Dịch cảm giác kỳ quái, lặng lẽ hái một trái hồng quả, cho vào miệng. Vị chua chua ngọt ngọt tan trên đầu lưỡi, vị ngọt đầy miệng, giống uống rượu ngon, thoải mái, lâng lâng.
Nhất thời phiêu phiêu như bay trên chín tầng mây, trước mắt đột nhiên hiện lên má lúm đồng tiền thanh lệ của Yến Tiểu Tiên, dung nhan xinh đẹp thuần chân của Tiêu Vãn Tình, lại cũng phảng phất nhìn thấy đôi mắt vừa ngượng ngùng vừa ôn nhu của Đường Mộng Yểu...
Trong lòng đập thình thịch, mỗi biểu hiện trên mặt các nàng,tình ý miên miên, tất cả đều hiện lên rõ ràng rành mạch trước mắt.
Rồi đầu lưỡi dần dần cảm thấy một vị chua đắng, đáy lòng nổi lên một nỗi bi thương không hiểu nổi, thê thiết, ngọt ngào,.. hàng loạt tư vị đồng thời, chỉ cảm thấy nhân sinh khổ đoản, gặp nhau thì ít chia ly thì nhiều, trăm năm sau vạn vật giai không, những hồng nhan tri kỷ lúc ấy tại nơi nào?
Cổ họng co thắt, suýt nữa rơi lệ.
Mờ mịt xoay người, nhìn bóng lưng Tô Mạn Như bạch y tung bay, quang ảnh mảnh mai thanh tú, trong lòng hắn không khỏi thấy đau đớn, chua ngọt đan xen, nhiệt huyết dâng lên, như bị quỷ sai ma khiến, tiến nhanh lên phía trước, nắm lấy vai nàng, kéo nàng ngã vào trong lòng.
Tô Mạn Như "Anh ninh" một tiếng , hai má ửng hồng, vừa kinh ngạc vừa giận dữ xấu hổ, ra sức tránh thoát, sẳng giọng : "Sở Vương gia , ngươi làm cái gì ?"
Bị nàng quát như vậy , Sở Dịch thần trí sực tỉnh, lấy làm kinh hãi , vội vàng buông tay, ho khan một tiếng , lúng túng nói : "Ta chỉ là nghĩ nơi này có nhiều cổ quái , hung hiểm khó dò , nên phải nhắc nhở tiên tử cẩn thận mà thôi , có hơi đường đột , tiên tử chớ trách ."
Tô Mạn Như nhìn thấy khóe miệng hắn còn vương chút nước hồng quả , trong lòng liền hiểu rõ, mặt lại đỏ lên , quay đầu , cắn môi nói: "Hồng trần vạn tượng, giai vi huyễn ảnh. Sở Vương gia , Mạn Như tuy không phải người xuất gia , nhưng trước giờ vẫn kính cẩn theo lời dạy bảo của sư phụ, chí tại phật môn , tứ đại giai không , đâu có vì việc nhỏ như vậy mà để trong lòng"
Lời này của nàng một nửa là nói cho Sở Dịch nghe, một nửa cũng là nói với chính mình.
Mới vừa rồi, lúc ăn hồng quả, trong mắt, trong đáy lòng, những hình ảnh hiện lên tất cả đều là bóng dáng Sở Dịch, tiếng nói điệu cười, ma mị động lòng, nhất thời khiến cho nàng khó có thể bỏ qua.
Khi tỉnh lại, trong lòng xấu hổ, kinh hãi không nói nên lời, hận không thể đào lỗ trốn xuống dưới đất.
Tuy biết là do mê độc trong hồng quả kỳ dị này, nhưng nếu không phải đối với hắn âm thầm sinh ra tình cảm không rõ ràng(5), như thế nào lại ý loạn tình mê như thế?
Quyết định sai lầm, tất sẽ rối loạn. Đây là tám chữ huấn giới đổi lấy bằng kinh nghiệm cả đời của sư tôn nàng. Nếu không thừa dịp tình cảm mới chớm, còn chưa sâu đậm, lập tức đào bật tận gốc rễ, sau này không biết sẽ còn bị khổ sở đến thế nào!
Nghe được lời ấy , Sở Dịch trong lòng nhất thời đau đớn như kim đâm, thầm nghĩ : "Ngươi cần gì phải dối mình dối người ? Nếu đối với ta không có nửa phần hảo cảm , sao lại lúc nóng lúc lạnh, lãnh đạm thờ ơ như thế ? Còn nếu tò mò muốn khám phá hồng trần, không phải là vừa rồi cũng như ta, bị quả lạ này mê hoặc, tình riêng khó dứt? Chẳng lẽ thật sự muốn theo gương sư tôn ngươi, chưa khiến cho đôi bên lưỡng bại câu thương thì chưa cam tâm?"
Nghĩ tới Sở Cuồng Ca , trong lòng một trận khổ sở không hiểu được, oán khí nổi lên, nhịn không được ha ha cười , nói: "Thú vị thú vị ! nghĩ không ra đường đường Từ hàng kiếm trai, lại không hiểu huyền cơ không môn, đồ đệ do Nam Hải thần ni dạy ra, không ngờ cùng nàng giống nhau không hiểu phật lý!"
Tô Mạn Như ngẩn ra, chẳng biết vì sao hắn đột nhiên nói lời mỉa mai, uất ức nói: "Sở Vương gia, lời ấy ý gì? Ngươi nói ta cũng được, sư tôn ta tuệ căn linh tính, đức cao vọng trọng, đâu thể để cho ngươi nói bừa vu khống như vậy?"
Sở Dịch lời ra khỏi miệng, nói một cách thống khoái, nhướng mày cất cao giọng nói : "Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngày đó sư tôn ngươi cùng Sở Thiên Đế rõ ràng đôi bên luyến ái, nhưng vì cái nhìn của thế tục, quy định cổ lỗ của phật môn, cả đời chịu nỗi khổ tương tư. Nhưng nếu nàng thật sự hiểu được đạo lý tứ đại giai không, cần gì phải tự dối bản tâm, suy nghĩ cứng nhắc, đến chết cũng không vượt ra ngoài được? Dối mình dối người như thế, chết trong bế tắc(6), xin hỏi có nên xem lại châm ngôn phật môn ấy không?"
"Nói càn !"
Tô Mạn Như bình sanh kính trọng nhất là sư tôn, nghe hắn trách móc như vậy, bực tức giận dữ, khuôn mặt như phủ lớp sương mờ, lạnh lùng nói: "Sư tôn ta đại từ đại bi, Bồ Tát chuyển thế, tự nhiên biết dùng tuệ kiếm chém đứt dây tình như thế nào, kết thúc thế tục trần duyên. Lại còn cần một phàm phu tục tử như ngươi hồ ngôn dạy dỗ sao?"
Sở Dịch ha hả cười nói: "Không sai, ta đích thật là một phàm phu tục tử . Nhưng ta cũng biết nhân sinh thoáng chốc trăm năm, buồn cũng được, vui cũng được, tất thảy đều là phù phiếm. Nếu đã như vậy, sao không theo tâm thuận tính, tiêu diêu tự tại, không để nửa phần tiếc nuối ?"
Xoay người , một chưởng nhẹ nhàng đánh lên cây đại thụ, thản nhiên nói: "Năm đó Bồ đề phật tổ khổ hành tu đạo dưới tàng cây, cuối cùng cũng hiểu ra đạo lý 'tâm bình thường đó là Phật'? Chính bởi vì vạn vật giai không, cho nên mọi chuyện đều ngang bằng. Càn khôn âm dương , nguyên là căn bản của vũ trụ ; ẩm thực nam nữ , vốn là thái độ bình thường ở thế gian, vì sao phải quyết liệt phản đối? Sư tôn ngươi tự mình ước thúc, mua dây trói mình, làm sao có thể phá được rào cản, lập địa thành phật?"
Những lời này vốn hắn giữ trong lòng đã lâu, giờ phút này đồng loạt bộc phát, cứng cỏi mà nói, thật là thống khoái đến nói không nên lời.
Tô Mạn Như tuy biết lời hắn tất cả đều là cưỡng lý, nhưng hết lần này tới lần khác lại tìm không ra sơ hở trong lời hắn, nhất thời khó có thể phản đối. Cảm thấy tức giận, bộ ngực phập phồng, hai gò má đỏ như lửa, càng tăng thêm vẻ kiều diễm .
Sở Dịch rất thích nhìn thái độ giận dữ của nàng, còn hơn là bộ dáng căng cứng lạnh lùng ngày thường, vô cùng sinh động đáng yêu , mối ác cảm trong lòng đã sớm chuyển thành ý yêu thương, thật muốn chòng ghẹo nàng một trận.
Lập tức một đằng chắp tay bước đến, một đằng mỉm cười nói: "bồ đề bổn vô thụ , minh kính diệc phi đài . Bổn lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai ?(7)Nếu đã thật là tứ đại giai không, thì nên theo tâm mà làm, gặp núi qua núi, gặp nước lội nước, gặp người mình thích, cũng cứ tùy tâm sở dục, thuận theo tự nhiên, yêu đến trời long đất lở , biển cạn đá mòn, ngươi nói có phải thế không ?"
Tô Mạn Như cả giận nói : "Toàn là lời bậy bạ!"
Thấy hắn từng bước tiến tới, tâm loạn như ma, đột đột nhảy rộn, cũng không biết là tức giận hay là sợ hãi, không tự giác lùi về phía sau, cau mày nói: "Ngươi đừng có tiếp tục nói với ta những lời không hay này, ta không muốn nghe ."
Khoảng cách gần dần, u hương xộc lên mũi, Sở Dịch trong lòng đập thình thịch, muốn ôm nàng vào lòng, ý niệm gần gũi càng lúc càng mãnh liệt, cười nói : "Tốt, lời này ngươi không nghe cũng được . Nhưng có câu này ta không thể không nói..."
Đang định triệt để biểu lộ , đồng đỉnh trong tay trái đột nhiên ông ông kịch chấn, thanh quang bạo phát, phản chiếu lên khối cự thạch phía sau Tô Mạn Như.
"oàng" một tiếng, bụi đất bay lên, khe đá vỡ tung. Chỉ thấy cả khối cự thạch hạ xuống, trong khe hở mơ hồ lộ ra một dải huyền quang, trong đó dường như tàng ẩn bảo vật gì đấy.
"Bắc đẩu thần binh !"
Hai người chấn động , bỗng dưng tỉnh lại, phảng phất lúc này mới nhớ tới mục đích đến đây. Nhìn nhau , trên mặt đều hơi nóng đỏ.
Sở Dịch ho khan một tiếng , cười nhạo nói : "Quả nhiên trời chiều lòng người, mới nói đến 'biển cạn đá mòn', lập tức nhất ngữ thành sấm"(8)
Tay phải vỗ ra, oanh long chấn hưởng, khối cự thạch nhất thời vỡ tan, lộ ra một huyệt động cao nửa trượng, hắc quang thôn thổ, dị hương xông lên.
Hai người nín thở ngưng thần, cúi đầu chui vào, vừa ngửng đầu lên, đều cả kinh, Sở Dịch thất thanh nói: "Tiên muội! Ngươi sao lại tới nơi này ?"
Bên trong động hẹp, một tử y mỹ nhân ngồi xếp bằng dựa vào tường, mắt nhắm mi rũ, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt như vui mừng , như đau thương , lại có vài phần thê thảm, bi thương nhàn nhạt ... trên gương mặt ửng đỏ ngưng kết một giọt nước mắt, ngập ngừng nửa rơi nửa chưa, đau đớn động lòng người .
Đáng sợ đấy lại là Yến Tiểu Tiên!
Sở Dịch mặt đỏ lên , thầm nghĩ : "Không xong , những lời vừa rồi nói cùng cùng Tô tiên tử đều để cho nàng nghe thấy hết rồi"
Gọi nàng vài tiếng , không thấy trả lời , cảm thấy không ổn, tiến lên nắm lấy tay, "A" lên một tiếng , như ngũ lôi oanh đính, kinh hãi hoảng hốt, lảo đảo ngã ra phía sau, suýt nữa không đứng thẳng nổi.
Màu sắc da thịt nàng mặc dù có vẻ mềm mại như thường, nhưng bàn tay sờ vào cứng rắn lạnh như băng , mạch tức không có, không ngờ đã hóa thành một pho tượng đá !
Tô Mạn Như vừa sợ vừa hiếu kỳ, ngưng thần quan sát dò xét , chỉ chốc lát , cau mày nói: "Cốt nhục hóa đá, dung mạo lại như còn sống, chẳng lẽ chính là ma môn 'Hóa Thạch đại pháp '? Chỉ là nhìn quang cảnh này, ít nhất cũng đã ngoài trăm năm , thật là kỳ quái"
Trong lòng ớn lạnh, thở mạnh ra một hơi, thấp giọng nói : "Trong núi một ngày , ngoài đời hơn ngàn năm. chẳng lẻ ..... chẳng lẻ chúng ta từ lúc lạc vào miệng cá Côn, ngoài đời đã trải qua trăm năm ?"
Sở Dịch đứng nghe một bên, ngây ngốc như gã thộn, trong lúc nhất thời cũng không minh bạch nổi vì sao Yến Tiểu Tiên lại chui vào trong bụng cá Côn trước mình? Tại sao lại hóa thành một pho tượng đá ?
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm tượng đá nọ, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, không cách nào nhúc nhích . Qua cả nửa ngày, mới nghe thấy thanh âm từ chính đáy lòng mình kêu lên : "Tiên muội đã chết ! Tiên muội đã chết !"
Trong phút chốc , trước mắt phảng phất thoảng qua hai má lúm đồng tiền thanh lệ của nàng, phảng phất lại nghe thấy giọng cười nói thản nhiên của nàng : "Đại ca , từ nay về sau chúng ta đồng sanh cộng tử , vĩnh bất phân ly."
Toàn thân run lên , bi thống đến tâm tê phế liệt nhất thời bộc phát như núi lửa, đau đớn đến không thở nổi. Lệ ướt lưng tròng, trong khoảnh khắc mắt nhòe đi.
Đến lúc đó, hắn mới chính thức hiểu được bi thống trong lòng Sở Cuồng Ca ngày đó . Âm dương cách trở, vĩnh viễn từ nay về sau . Người ấy không còn, cho dù mình trường sinh bất tử , cũng để làm gì?
Hắn run rẩy giơ tay , khe khẽ vuốt má Yến Tiểu Tiên, đang sầu không chịu nổi, đột nhiên ngẩn ra , phát giác trên *** tai nàng có một nốt nhỏ màu đỏ tươi, đẹp đẽ lộng lẫy.
Nhưng hắn nhớ kỹ rõ ràng, trên *** tai Yến Tiểu Tiên tuyệt không có thứ này!
Sở Dịch trong lòng đập thình thịch kinh hoàng , ngưng thần xem xét, nhìn kỹ bên dưới , nhất thời phát hiện tượng đá cùng Yến Tiểu Tiên có nhiều chỗ bất đồng. Xoay chuyển ánh mắt , liếc nhìn đồng đỉnh trong tay , linh quang chợt lóe , thất thanh nói: "Phải rồi! Nàng là nữ tử ngày ấy thân ảnh hiện lên qua đồng đỉnh!"
Tức thì tâm hoa nộ phóng , tựa như chết đi sống lại, nhảy cẫng lên, lộn nhào ầm ĩ khắp trong động huyệt nhỏ hẹp, ha ha cười to nói: "Là nàng! Không phải nàng! Tiên muội không chết ! Tiên muội không chết !"
Thấy hắn vừa vô cùng buồn bã, đã lại mừng rỡ như điên,lời lẽ lộn xộn, Tô Mạn Như chỉ nghĩ hắn thương tâm quá độ, tâm trạng buồn bả , đang muốn đi đến an ủi , Sở Dịch đã lại vỗ đầu, ha ha cười to nói: "Không sai! Ta cũng thật là quá lo, ngay cả điểm này mà cũng nhìn không ra!"
Lập tức đem chuyện sau ngày Tô Mạn Như rời đi, bọn họ tại Thiên Sơn thấy huyễn cảnh từ thanh đồng đỉnh, rõ ràng rành mạch nó lại hết với nàng.
Tô Mạn Như thở phào một hơi, thản nhiên nói: "Nói như thế , nàng quả nhiên là người mấy ngàn năm trước, chúng ta cũng không phải ở trong dạ dày cá côn thật lâu. Chỉ là không biết nàng là ai ? Sao lại giống Yến cô nương như thế?"
Sở Dịch trong lòng vừa động : "Không sai, nàng cùng tiên muội trông rất giống nhau, tất phải có quan hệ sâu đậm, sâu xa. Tiên muội tấu xảo lại biết đồng đỉnh pháp quyết , mà đồng đỉnh này lại dẫn chúng ta một đường đến đây , trong này tất có nguyên do, chỉ sợ bắc đẩu thần binh không có đơn giản như vậy ."
Quan sát khắp nơi, chỉ thấy trong động có một gốc trầm hương bắc hải, dị hương xoắn xít, đã cháy gần hết.
Gỗ trầm hương Bắc hải đốt rất lâu, thông thường hay nói "Một tấc trầm hương một trăm năm " , theo đoạn còn lại của gốc trầm mà phán đoán,ít ra cũng đã ba, bốn ngàn năm . Tính toán như vậy,nữ tử này quả nhiên là nhân vật của mấy ngàn năm trước.
Trên tường có đính bảy khỏa huyền châu đen nhánh rất lớn, huyền quang huyễn xạ, chiếu sáng lòng động khiến người mê mẩn, chính là "Bắc thần châu" cực kỳ hiếm thấy trong truyền thuyết .
Trên vách động khắc dày đặc rất nhiều chữ triện cổ cỡ nhỏ rất đẹp, Sở Dịch mới đọc một câu , liền thất thanh hô lên, ngạc nhiên không thôi.
Những chữ trên vách đá không ngờ lại là: "lãng lãng can khôn , hạo hạo kỳ nhân , tứ thiên xuân thu , thập vạn anh hồn . Ngũ tộc thần thú , tam giới chi môn" cùng pháp quyết ngày ấy Yến Tiểu Tiên tụng hoàn toàn như nhau!
Đọc tiếp xuống dưới, dường như là lời tự thuật trong lòng của một cô gái, ngoại trừ vài cổ triện cực kỳ hiếm thấy ra, Sở Dịch phần lớn đều hiểu.
Lập tức từng dòng từng dòng thấp giọng độc thoại: "Ngốc tử , khi ngươi nhìn thấy những chữ này , nén hương này chắc đã tắt, bắc thần châu cũng đã yếu đi phân nửa, gốc tình nhân thụ của ra cũng phải khai hoa kết quả rồi, chỉ là ta đang ở đâu đây? Là luân hồi trong ngũ giới, hay ở bên ngoài một tinh hà nào đấy?"
Tô Mạn Như trong lòng run lên : "Nguyên lai cái cây nọ đúng là thượng cổ tình nhân thụ! Tế ngộ bực này ngàn năm khó gặp, tại sao hết lần này tới lần khác lại rơi lên người ta và hắn?" Hai gò má ửng đỏ , nhịn không được lặng lẽ liếc mắt nhìn qua Sở Dịch.
Tình nhân thụ tương truyền chỉ sinh trưởng ở nơi cực bắc lạnh vô cùng , sinh trưởng rất chậm, hai ngàn năm mới khai hoa, bốn ngàn năm mới kết quả .
Ăn quả này, ngoại trừ có thể kéo dài tuổi thọ, công hiệu kỳ lạ nhất, thúc dục phát triển tình cảm con người, bởi vậy được xưng là "Thôi tình quả", cùng "Nam Cương tương tư quả" cùng xưng nam bắc song tuyệt .
Lại nghe Sở Dịch thì thầm : "Mỗi đêm, nhìn bầu trời đầy sao, ta đều cảm thấy nỗi cô đơn cùng sợ hãi nói không nên lời. So sánh với vũ trụ vô tận này, mỗi người đều vô cùng nhỏ bé, chỉ như một hạt bụi, theo gió phiêu diêu, không biết từ nơi nào đến, cũng chẳng biết sẽ đi đâu. Nhưng nỗi sợ hãi ấy, khi ngươi ôm ta vào lòng, tất thảy đều không còn nữa"
"Ngưu lang chức nữ, một năm còn có thể gặp nhau một lần, mà chúng ta phải đợi tới bốn ngàn năm . Mỗi một năm đi qua, ta đều vạch một đường trên vách đá, qua ba ngàn chín trăm tám mươi năm, ngươi mới có thể tỉnh lại . Ba ngàn chín trăm tám mươi năm, chỉ là một thoáng chốc, đáng tiếc ta lại đợi không được "
"Ta đáp ứng chín mình , nhất định muốn cho khi ngươi tỉnh lại chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy ta, cho nên ta chỉ có thể biến mình thành người đá , cho ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ dung mạo lúc ban đầu của ta"
Tô Mạn Như trong lòng buồn bã : "Nguyên lai nàng ngồi hóa đá, là vì chờ đợi tình nhân bốn ngàn năm sau mới có thể thức tỉnh ! Giờ chỉ là bộ hồng phấn khô lâu, còn mọi sự đều là hư huyễn. Bạch cốt cũng được , thạch nhân cũng được , không phải đến cuối cùng cũng chỉ là hư vô sao?"
Đột nhiên nhớ tới lời nói lúc trước Sở Dịch , nhân sinh trăm năm , đảo mắt thành hư vô, sao không thuận tâm tùy tính, tiêu diêu tự tại , không để lại nửa điểm tiếc nuối ?
Càng lảng tránh lại càng rơi vào, rốt cuộc ai mới chính thức là người hiểu thấu hư không , vượt khỏi cõi trần đây?
Trong lúc nhất thời , tâm loạn như ma, ý niệm rối loạn, mang tai , hai má nóng như lửa thiêu, đúng là bối rối, sợ hãi chưa từng có.
Sở Dịch hồn nhiên chưa phát giác ra , tiếp tục thì thầm : "Ta từng sợ chết như thế này, sợ khi chết cái gì cũng không có , ngay cả hư không cùng hắc ám cũng không thấy , không với được . Mà hôm nay ta càng thêm sợ chết , sợ lúc ta chết đi, ngươi còn lại trên đời cô đơn tịch mịch không nói nên lời. Không tưởng nổi phải xa ngươi , nghĩ đến ngươi từ nay về sau một người đơn độc, ta thấy lòng đau như đao cắt." "Ngốc tử , ta thích ngươi, còn hơn hết thảy thế gian này. Đời đời kiếp kiếp, yêu mãi không thôi. Nếu còn có kiếp sau , dù thiên nam địa bắc, biển người mênh mông, chúng ta nhất định gặp nhau một lần nữa . Khi đó cho dù là trời đất lở, núi sông tan, Chúng ta cũng không rời xa nhau nữa".
Sở Dịch trong lòng kích động , nhẩm lại câu" Đời đời kiếp kiếp, yêu mãi không thôi" , yết hầu phảng phất thít lại, một lời cũng không thốt lên nổi.
Nhìn văn tự đầy tường, tâm tư như sóng dậy, lại nhớ tới Tiêu Thái Chân, Lôi Minh Châu chư nữ, lòng đầy cảm xúc , điên đảo không thôi .
Suy nghĩ đến xuất thần cả một lúc lâu , rồi thở dài nói: "Nghĩ không ra thế gian lại có nhiều nữ nhân si tình đến như vậy . Không biết vị tiền bối này là ai ? Vì sao lại đợi trong bụng cá Côn? Người nàng khổ sở đợi chờ là ai ?"
Chợt nghe phía sau thanh âm một người cách cách cười nói : "Người nàng khổ khổ đợi chờ , tự nhiên đó là Thần môn Thiên đế!" lời còn chưa dứt , viêm phong cuồng quyển , " oanh " địa một tiếng , cả huyệt động phảng phất đột nhiên bốc lửa.
-------Chú thích---------
(4)cá Côn: Biển Bắc có con cá gọi là cá côn, mình dài không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim gọi là chim bằng, lưng rộng khỏang biết mấy ngàn dặm, khi tung cánh bay thì cánh nó như đám mây trên trời. Vì thế còn gọi là Côn Bằng (theo Tề Hài truyện)
(5) nguyên văn: thuyết bất thanh, đạo bất minh
(6) nguyên văn: toàn ngưu giác tiêm: dùi mũi sừng trâu – đi vào ngõ cụt, đi vào chỗ bế tắc
(7): Bồ đề không phải cây, gương sáng không phải đài. Vốn không phải một vật, bụi bặm vướng vào đâu- một bài kệ của thiền sư Huệ Năng. Nguồn cho ai muốn tham khảo: http://vi.wikipedia.org/wiki/Huệ_Năng
(8)nói chơi thành thật
|