Thái dương vừa ló dạng khỏi cánh rừng, gã mập đã ăn xong bữa sáng, tự tin bước vào trong khu nô lệ phu mỏ. Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, tính từ khi làm chủ Tắc Lặc Tư bao đến giờ. Tiếp thu lĩnh địa của Tuyết Hồ xong, gã mập thuận thế tiếp thu luôn hơn trăm phu phen khổ lực của Tuyết Hồ.
Trên đại lục, các quốc gia ít nhiều cũng âm thầm hoặc công khai sở hữu nô lệ. Nô lệ cao cấp nhất bao gồm tinh linh nữ tử, kế đó là đẳng cấp võ sĩ, thấp hơn có “Công tượng đẳng” thành thạo kỹ nghệ. Khổ lực như phu mỏ là thứ nô lệ thấp kém và ti tiện nhất, không có kỹ năng gì, chỉ có thể làm những chuyện tối nguy hiểm, khổ cực và bẩn thỉu nhất để tiếp tục được sống. Các loại nô lệ được phân cao thấp dựa vào tiêu chuẩn hết sức giản đơn: có năng lực tạo ra giá trị cao hay là thấp cho chủ nhân.
Tương ứng với địa vị của nô lệ khổ lực, doanh trại dành cho họ nằm ở chỗ dơ dáy và xập xệ nhất. Khổ lực được tính chung thân, do đó trên mặt sẽ có ấn ký khổ sai. Các nô lệ khổ sai bỏ trốn thường không có kết quả tốt đẹp gì. Theo thông lệ của đại lục, khổ sai trốn bị bắt lại được sẽ thuộc về người bắt, chủ nhân cũ có quyền dùng một số tiền hợp lý chuộc về. Những nô lệ khổ sai chuộc về trừ thiểu số còn toàn mạng, còn thì đại đa số đều bị chủ nhân cũ dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn xử tử trước mặt những nô lệ khổ sai khác, để coi như là dằn mặt họ. Cho dù là thế, nô lê chạy trốn với quy mô lớn đôi khi cũng có, bỏ trốn với quy mô nhỏ thì vô số không thể đếm được.
Năm 650 Thần thánh lịch, nô lệ khổ sai nổi lên phát động cuộc bạo loạn lớn nhất trong lịch sử của đại lục. Số lượng nô lệ bạo loạn đạt đến bảy chục vạn, thậm chí thổi bay cả quốc vương của một tiểu công quốc. Tuy nhiên, nô lệ khổ sai mất đi sự khống chế, nên ngoài việc giết chết quý tộc, còn giết luôn toàn bộ nhân viên trong Thần thánh giáo hội của công quốc đó. Lúc ấy, giáo hoàng Bảo La đệ thất đã ra mặt triệu tập liên quân 12 nước, tổng cộng có 10 vạn người, hơn nữa lại phái thêm 5000 thánh điện kỵ sĩ do Thánh kỵ sĩ trẻ tuổi nhất của giáo hội là Áo Cổ Tư Đô thống lĩnh kéo đến trấn áp những dân chúng nghịch thần này.
Khi dê béo gặp phải sư tử vũ trang tận răng, số lượng và ý chí đã không còn có ý nghĩa gì nữa, huống chi thứ họ gặp là một đám sư tử dữ dàn. Tháng 7 năm đó, Áo Cổ Tư Đô soái lãnh Thánh điện kỵ sĩ đánh đâu thắng đó, mỗi trận chiến không để lại tù binh hàng tốt nào, cho đến cuối tháng đã giết tận bảy chục vạn nô lệ khởi nghĩa, được xưng là Tháng Bảy Đỏ. Áo Cô Tư Đô còn có biệt hiệu khác là "Huyết thiên sứ".
La Cách vừa bước chân vào trong doanh trại của bọn phu khổ sai, đầu óc vẫn còn chưa thoát khỏi những tư liệu về nô lệ vừa đọc được từ Đại lục thông sử, thì một mùi kỳ quái tạt thẳng vào mặt, suýt chút nữa khiến hắn ngã lăn ra đất. Gã mập nhìn quanh, trợn tròn kinh ngạc. Chỗ ở của nô lệ đầy những lán trại mục nát, thập chí còn khiến người ta hoài nghi ổ thú nhiều khi còn tốt hơn những thứ này. Từng làn nước đen đủ màu đủ vị chảy khắp trong doanh trại, mùi vị kỳ quái bay đi khắp nơi.
Lúc này, bọn khổ sai đều đã thức dậy, đang xếp thành một hàng chuẩn bị ăn sáng. Ở giữa trại có một cái nồi sắt cực to, trong đó chứa đầy cháo nổi đầy những thứ xanh xám dị kỳ. Một giám công mập mạp dềnh dàng đang múc ra từng chén "cháo" phân cấp cho nô lệ.
La Cách nhíu mày bước đến, lần nữa suýt bị cái mùi vị của thứ "cháo" này làm cho té ngữa. Hắn cố chịu bước lại nồi cháo, múc một vá lên coi tử tế, thứ màu xanh xám ấy đó là một loại lá không biết tên, xem ra cũng chưa được cắt. "Cháo" lỏng bỏng, một bọt khí nổi lên, mang theo một số con dòi bọ đã được ninh nhừ. Bữa sáng của gã mập thế là điên cuồng nhợn nhạo, buộc hắn phải nhanh chóng rời mắt khỏi nồi cháo. Tuy nhiên, khi hắn thấy bọn nô lệ khổ sai đang sáng rực hai mắt, cục cổ chạy lên chạy xuống nhìn chút "thịt" trong chén ấy, cổ họng lại không kềm được tuông hết ra ngoài.
Sắc mặt La Cách khó coi vô cùng, nhìn chằm chằm vào giám công đang phân chia thức ăn, hỏi: "Ai phụ trách chuẩn bị thức ăn cho bọn nô lệ này?"
Giám công lập tức cảm thấy có điều không ổn: "Hồi đại nhân, là do tôi phụ trách."
"Từ mua lương thực cho đến nấu nướng đều do ngươi?"
"Dạ đúng, đại nhân."
"Mẹ nó! Mỗi tháng ta tốn mười đồng vàng, để cho ngươi làm cái thức ăn heo cũng không thèm ngửi thế này à? Nói! Rốt cuộc là ngươi tham nhũng của ta bao nhiêu kim tệ?" La Cách phóng ra một cước, đá tên giám công đó lăn xuống đất, rồi không giải hết hận, nhảy lên tiếp tục giẫm đạp trên người y. Những giám công đang đứng xem ở chung quanh nhanh chóng đến kéo La Cách ra.
Tên giám công bị đánh bò dậy, chùi máu trên mắt rồi lộ ra thần sắc hung hãn và vô lại nói: "Lĩnh chủ đại nhân, mỗi tháng chủ quản Ni Lạp Khả của ngài chỉ cấp cho ta bốn đồng vàng. Ngài muốn kiếm chuyện thì kiếm hắn a. Hơn nữa," Hắn độc ác nhìn tứ phía, bọn nô lệ bị ánh mắt hắn chạm phải đều thu người lùi lại phía sao, "Vì những con heo này! Một tháng ta chỉ cần tốn nửa đồng vàng để nuôi chúng là có lương tâm lắm rồi!"
La Cách giận rung cả người. Hắn trợn mắt nhìn hai giám công đang giữ tay của hắn, hai tên đó bỏ tay ra, đứng sang một bên. Gã mập định lại thần: "Xem ra các ngươi có quan hệ không tệ a, ta ở địa bàn của ta đánh người, quả nhiên có kẻ dám cản lại, hắc hắc, hắc hắc."
Tên giám công bị đánh không hề để ý gì đến sự uy hiếp của La Cách, nói: "Các hạ, ta là con trai của trấn trưởng Lặc Mang trấn Y Ân, ngài có thể gọi ta là Cổ Tháp. Những người này đều là người trong trấn của ta. Ngài cũng nên biết, chung quan Tắc Lặc Tư bảo này cũng chẳng có mấy người, đuổi chúng ta đi, ngài chẳng thể tìm ra ai giúp ngai làm mấy chuyện này. Hay là đến Lý Nhỉ hành hoặc Pháp Nhĩ bảo mướn người làm mấy chuyện thô tục này? Hơn nữa hà tất phải vì những con heo ti tiện này làm bẩn tay ngài ư? Giao cho chúng tôi là được. Như thế này vậy, mỗi tháng chỉ cần dùng 6 kim tệ nuôi mấy con heo này là được."
Trong mấy tên giám công ở đây, hiển nhiên tên nào tên nấy đều đứng về phe Cổ Tháp. La Cách im lặng hồi lâu, thở dài nói: "Vậy thì buộc phải thế thôi. Nhưng hiện giờ sản lượng quặng không đủ, ngươi cho chúng ăn thế này, làm gì có lực khí mà khuân mà vác."
Cổ Tháp cười ha hả nói: "Ngài cứ yên tâm giao chuyện này cho tôi. Tôi bảo chứng bọn chứng sẽ làm như heo động dục luôn. Lúc trước Tuyết Hồ ở nơi này cũng đều là nhờ tôi cả."
Cổ Tháp chưa kịp cười dứt đã vội hự lên một tiếng, mặt đỏ gay, hai tay bụm khố từ từ ngả xuống. Thân hình to lớn đổ vật xuống, hiện ra khuôn mặt cười âm âm của La Cách. Gã mập rất vừa lòng với đòn chân hiểm Liêu Âm thối vừa rồi, đối với thân pháp của mình có chút tự đắc. Trận đại chiến sinh tử trước kia đã hỗ trợ và đem lại lợi ích cho La Cách rất nhiều. Hiện giờ đối phó với một tên Cổ Tháp một chút cũng không thông võ công và ma pháp thế này thì rõ ràng dư sức, đòn đến là trúng ngay.
Những giám công khác thấy tình thế không hay, định bước lên đỡ dậy, La Cách hừ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi nếu muốn sống dài sống lâu thì đừng có lên thử. Quý tộc giết vài người ở lĩnh địa cua mình cũng không có gì là lạ, còn các ngươi muốn đánh quý tộc như ta, thì cả nhà bị đày cũng là có khả năng đấy!" Lời vừa nói ra, La Cách đã tự mắng mình, còn chỗ nào hoang lương bằng nơi này nữa mà đày?
Những giám công đó đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên cùng bước tới. Gã mập không nói không rằng, tống mạnh một đạp lên chân của Cổ Tháp, vận ám kình, "rắc" một cái, đã giẫm nát xương của Cổ Tháp. Cổ Tháp kêu thảm như con heo, bọn giám công cả kinh thất sắc. La Cách nâng Cổ Tháp lên, đưa mặt của y vào trong bếp lửa đang cháy phừng phừng dưới nồi cháo. Một làn khói tỏa lên, Cổ Tháp kêu thảm hai ba tiếng rồi ngất đi. La Cách đem Cổ Tháp quẳng trước mặt bọn giám công, lúc này nửa gương mặt của hắn đã cháy đen, máu thịt mơ hồ.
Kinh qua những trận chiến giết chóc máu thịt văng đầy lúc trước, La Cách đối với chuyện này đã không hề động lòng chút nào. Những giám công còn lại ngược lại mặt mày xanh lét, không rét mà run. La Cách chỉ vào một tên tiểu tử run rẫy nhiều nhất, run đến nổi ngồi phịch xuống đất, bảo: "Ngươi, ngày mai làm đầu lĩnh ở đây. Mỗi tháng ta giao cho ngươi mười đồng vàng, ta muốn ngươi cho nhửng nô lệ khổ lực này an khỏe như trâu cho ta! Còn tên phế vật này," La Cách đá Cổ Tháp lăn tròn đến trước mặt mấy tên giám công, lạnh lùng nói tiếp: "Con mẹ hắn chứ, không phải hắn nói bọn nô lệ này là heo cả sao? Vậy ngày mai ta cho ngươi ăn uống cùng với heo! Khắc dấu lên mặt hắn cho ta!"
Một giám công ở cạnh bên đó cẩn trọng nói: "Đại nhân, hắn là con trai của Y Ân trấn trưởng. Nếu làm chuyện đó, trong trấn có thể sẽ có người bất mãn với đại nhân a." La Cách cười hắc hắc, nhìn tên vừa nói trừng trừng, khiến vị giám công ấy xuất mồ hôi đầy đầu, cứ một mực cúi gầm đầu xuống.
"Cứ theo lời ta mà làm! Các ngươi nếu có ai không cao hứng, thì cứ vào thế cho hán! Các ngươi nếu có thông đồng với nhau cho ta biết tay, thì trước hết phải làm cho sư tử há miệng xong rồi mới từ từ ra giá với nó chứ? Mẹ nó, đừng có chọc làm lão tử không cao hứng à, hôm nay tự nhiên lại đi vào đây!' La Cách mắng một câu, chuyển thân rời khỏi doanh trại của nô lệ, trên đường đi mà lòng đầy hậm hự, "Y Ân, cái lão khốn nhà ngươi, chuyện lần trước chưa kịp tính sổ, con trai người lại dám làm ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của lão tử. Chúng ta thử chơi nhau một vố coi sao!"
-----o0o----
Đêm đen buông xuống Tắc Lặc Tư bảo, từng điểm tinh quang lập lòe trong gió lạnh. Trời thu, đêm trong núi rừng thật là thê lương. Thỉnh thoảng có con côn trùng không biết tên kêu lên điệu gì đó trong đêm, càng làm cho cảnh đềm trường càng thêm tê tái.
Người trên vùng đã sớm rúc vào trong mền ấm, vừa mặc tình lăn lộn, vừa nghĩ đến người còn bôn ba trên đường, tức thời cảm thấy chăn mền càng ấm hơn. Người trong thôn, nam và nữ, cùng bắt đầu thói tiêu khiển nguyên thủy nhất, thật thà và trần trụi nhất. Họ cùng hành động để thể nghiệm chất lượng của giường một cách kích liệt nhất, phá tan bao tổ ấm an nhàn của kiến mối, làm cho mấy con chuột cuốn quít bất an vì tưởng sắp sửa rơi vào bụng của ngàn vạn con mèo.
Một đạo hắc ảnh thấp thoáng rời khỏi Tắc Lặc Tư bảo. Trong trận gió lạnh thổi tới, hắc ảnh càng run kịch liệt, hạ thấp giọng mắng chửi trù rủa. Trong vô ý, hắn đã trở thành đối tượng so sánh của vô số cặp tình nhân cùng hạnh phúc trong nhà.
Việc làm "công đức" ấy không mang lại vận tốt gì cho bóng đen. Khi hắn vội vã dấn bước trên đường về Lặc Mang trấn, ba tên sơn tặc mặc kình trang chợt xuất hiện. Hắc ánh giật mình, không hề ngờ cái nơi khỉ ho cò gái này lại có sơn tạc chuyên nghiệp.
Hắc ảnh thấy một địch ba không dễ gì thắng được, vừa định nộp tiền mãi lộ, thì một tên sơn tặc đã rút một khúc côn đánh vào đầu, khiến y ngất xỉu. Sau đó, ba người bỏ hắc ảnh vào trong một túi lớn, khiêng về Tắc Lặc Tư bảo.
Hắc ảnh đang nằm mộng, một cơn mộng kỳ quái, thấy mình đang bơi lội trong cái lạnh mùa đông. Người nằm mộng nhanh chóng tỉnh mộng, lạnh quá mà tỉnh. Hắn cúi đầu nhìn, khắp người ướt át, giống như vừa trong ao lội lên. Ngẩng đầu nhìn, một tiểu hán tử có mặt mày âm hiểm xấu xa đang cầm trong tay một cái thùng rổng không. Hắn tức thời tỉnh hơn chút nữa, mới nhìn rõ trong phòng này còn có mấy cái ghế, trên ghế đang có mấy quý tộc trẻ tuổi ngồi chễm chệ. Chung quanh đó còn có một số dong binhđứng quanh, trên mặt lộ ra vè âm hiểm tàn bạo vô cùng, và ai ai cũng nhìn hắn với vẻ không tốt lành gì. Mồ hôi lạnh của hắn chợt ứa hết ra người, sau ót bắt đầu truyền tới cảm giác đau đớn.
"Giám công tiên sinh đáng kính của chúng ta, ngài thật là có hứng thú với chút nước chúng ta dâng cho ngài. Khuya như vậy rồi mà còn muốn bôn ba lao khổ a." Cái giọng khào khào của Luân Tư cất lên. Ai nửa đêm bị kéo dậy từ tổ ấm, tâm trạng nhất định không tốt lắm.
"Giám công tiên sinh, tên của hắn kêu là gì nhỉ? A, Thác Phu Lặc tiên sinh! Ngài coi, tên của ngài quả là không tệ, xem có vẻ còn có vài điểm huyết thống của quý tộc nữa đây." Phật Lãng Ca cũng lên tiếng, "Ta cũng rất vinh hạnh hỏi ngài, nửa đêm thanh vắng ngài ra ngoài làm gì, có chuyện gì khẩn yếu sao? Đương nhiên, ngài có thể chọn từ từ hản nói, như thế đêm hôm khuya vắng của chúng ta thế này sẽ không mấy buồn chán mấy a."
Thác Phu Lặc kinh khủng nhìn những tên dong binh thành thạo khua rung các loại hình cụ, chậu than cũng bắt đầu lóe sáng hực lên. Hắn lớn tiếng hét: "Tôi muốn về trấn xem nhà thế nào, vợ tôi sinh bệnh rồi!"
Không ai lý gì đến tiếng kêu khóc của hắn. Bọn quý tộc thì đang bận bình phẩm thân hình hắc, còn dong binh tận tụy với công việc thì đang bận kiểm tra các công cụ nhục hình lần cuối.
Học vấn về tiến hành tra tấn cực hình thật mênh mông bát ngát. Dùng roi đánh hay lửa thiêu chỉ là mức tầm thường, đánh vào tinh thần mới là thượng sách. Long Dư Mỹ Nhân dong binh đoàn có xuất thân phức tạp, nào là cựu binh, thổ phỉ, ác ôn, lưu manh nhất nhất đều không thiếu, và có không ít người là dong binh già dặn. Trong thời buổi loan ly này, dong binh và thổ phỉ chẳng khác gì nhau, vào thành là dong binh, ra thành là thổ phỉ cũng không phải là ít. Vì cớ đó, hảo thủ về hình tấn không hề hiếm trong Long Dữ Mỹ Nhân dong binh đoàn, tuy không phải là bậc đại sư về dùng hình phạt tra tấn, nhưng dùng để đối phó với nhân vật bình thường thì vừa đủ xài.
Bọn dong binh nghe La Cách nói khuya nay phải khảo đánh phạm nhân, đều đua nhau báo danh. Bọn quý tộc bại hoại đặc ý chọn lấy một hồi, quyết định phái sáu người tối nay ra trận. Những người này quả nhiên biết chuyện, còn chưa động thủ, chỉ cần bố trí một phen, thì đã khiến Thác Phu Lặc rớt từng hạt mô hôi như hạt đậu. "Tôi nói đây là sự thật mà! Thả tôi ra! Các người muốn làm gì?"
Phật Lãng Ca bước tới, gương mặt tuấn tú hiện ra trong mắt Thác Phu Lặc mới độc ác rùng rợn làm sao. "Ngươi hợp tác đi, nếu không công phu chuẩn bị cực nhọc của chúng ta đêm nay chẳng phải là vô ích sao? Đêm còn dài mà."
Thác Phu Lặc vội nói: "Chờ! Chờ một chút! Tôi khai, tôi khai hết!"
"Ngươi im miệng!" Bọn dong binh chung quanh chợt quát lớn.
"Muốn khai thì hãy chờ qua một lượt tra khảo rồi hãy khai. Như thế mới thể hiện bản lĩnh nam nhân, hắc hắc!" La Cách lột một trái chuối tiêu, thủng thẳng đưa vào miệng.
Một dong binh râu xồm bắt đầu tiến lại cỡi dây thắt lưng của Thác Phu Lặc. Vị giám công tiên sinh này vội kêu lên như heo bị chọc tiết: "Ta nói! Ta là muốn báo tin cho Y Ân, khiến người dẫn toàn bộ dân trong trấn đến cứu Cổ Tháp về, rồi đến vương đô dâng lên cáo trạng!"
Các quý tộc đưa mắt nhìn nhau. Luân Tư âm trầm nói: "Ngươi tưởng chúng ta là con nít hả? Chỉ có thể mà muốn đuổi chúng ta đi? Nói đi, Tuyết hồ còn có bao nhiều người ở Lặc Mang trấn?!"
Thác Phu Lặc chợt run bắn người: "Cái, cái gì mà Tuyết Hồ?"
"Xem ra khuya nay không như mọi đêm rồi!" "Đúng, đúng..."
Trước mặt lão bản, những dong binh này ai ai cũng hăng hái tinh thần, ai ai cũng muốn chứng tỏ một chút thủ đoạn. Sáu dong binh vây quanh Thác Phu Lặc, bắt đầu bận rộn chân tay. Một cây thước sắt lạnh lùng vừa tiếp xúc thịt da của hắn, vị giám công tiên sinh đáng kính lập tức kêu thảm một tiếng kinh thiên động địa, khiến người ta hoài nghi tiếng rống cực lớn này phải chăng là phát ra từ thân hình thấp nhỏ của hắn. Một vị dong binh cầm dây thép càng bị giật mình hơn, tay bị chùn lại, thước sắc rơi xuống đất.
Thác Phu Lặc thấy thời cơ không thể mất, mất rồi không thể lập lại, liền dùng âm lượng như rồng gầm, dùng giọng điệu như đàn bà chanh chua chửi đổng nhanh chóng nói ra hết những tin tức tình báo liên quan đến Tuyết Hồ, đương nhiên trong đó có liên quan đến những đại nhân vật trong Lặc Mang trấn.
Trong lúc sinh tử quan đầu, đầu não và bản năng sinh tồn của giám công tiên sinh vô cùng mẫn duệ. Khi hắn phát hiện điều bọn quý tộc cảm thấy hứng thú, liền đem cái tên Tuyết Hồ đó tự động lập lại một hồi, dĩ nhiên là thêm mắm thêm muối những chuyện xấu của các đại nhân vật, ví dụ như là vô cùng hiểm độc ngoan lạt, vừa gian vừa dối vừa xấu, ăn uống không trả tiền, lừa gạt hãm hại bịp bợm người ta, không chuyện nào không dám, không chuyện nào không làm. Thư ký ở bên cạnh đó tha hồ múa bút, viết lách như bay. Bọn bại hoại nghe qua mà lắc đầu nhếch mép, thần trí thành nhàn.
Cuối cùng, sự tố cáo của Thác Phu Lặc tiên sinh cũng dừng lại, mọi người cảm thấy sự hưng phấn chưa hết. Thư ký quan mang đến một bản khai dài ngoằn đến trước mặt Thác Phu Lặc. Hắn không thèm nhìn lấy một cái, ký và viết tên mình vào. Thư ký quan lại mang đến cho các vị quý tộc xem qua. Ai nấy xem cũng cười hắc hắc, khen lấy khen để Thác Phu Lặc là một nhân tài, làm giám công thật là tủi thân hắn quá.
Thác Phu lặc vừa thoát hiểm cảnh, bị khen ngợi như thế cũng không khỏi vừa kinh vừa mừng, cảm thấy chỗ này lúc này đã trở thành thiên đường trong nhân gian.
La Cách nhìn thấy hết, khe khẽ lắc đầu, thầm nói: "Loạn dân vì sao mà có? Quả nhiên là quan bức dân phản, dân không thể không phản. Lão đầu, xem ra lão cũng độc ác lắm a."