LONG PHỤNG BẢO THOA DUYÊN
Tác giả: Lương Vũ Sinh
Hồi thứ nhất (Phần 1)
Dịch: Dịch Phong
Hiệu đính: Triệu Khanh
Nguồn: Văn đàn
Lữ khách chợt nghe tin khuê các
Lần đầu tương kiến gặp giai nhân
oOo
Loạn thế nhân duyên nhiều trắc trở
Núi xa sông cả khó tương tư
Bạch minh thân thế thương tâm khổ
Quang ảnh bảo sai kiếm ai chừ?
oOo
Tần niên đạp biến thiên nhai lộ
Hiệp cốt nhu tình, yếu hướng y nhân thổ
Hỉ hữu đông phong xuy ám vũ
Nguyệt tà phong định uyên ương khởi
Điều kỳ điệp luyến hoa
“Của ta là Long sai, của nàng là Phụng bối, cặp Long Phụng bảo thoa này vốn là một đôi. Ta là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của ta. Danh phận phu thê của chúng ta vừa với sinh đã được định rồi.”
“Ài, nhưng ta làm thế nào mà nói với nàng đây, không thể nào ta mới gặp nàng thì nói, ta là trượng phu của nàng, cho nên giờ ta đến tìm nàng! Không được, không được, lời như vậy ta không nói ra miệng được, nàng nghe xong cũng sẽ mắng ta là cuồng đồ. Ta lại chưa từng thấy nàng, làm sao biết nàng có thích hay không thích ta, muốn hay không muốn trượng phu này? Ài, loại chuyện xấu hổ này thật là khó làm, nhưng đây lại là di mệnh của mẫu thân ta, ta không thể không làm!”
“Nàng có biết chuyện này không? Nếu như nàng đã biết, thì dễ dàng thu xếp rồi, ta sẽ bảo nàng lấy ra phượng bối cùng đối chiếu với long sai của ta, hai bảo vật là một cặp giống nhau. Nhưng sau đó thì nói thế nào? Chà, ta thực ngu ngốc, sau đó còn phải nói rõ gì nữa, không nói nàng cũng minh bạch.”
“Nhưng sau đó thì thế nào nhỉ? Ta không có can đảm nói, chẳng lẽ nàng lại có can đảm nói: Đúng rồi, vậy chúng ta sau này là phu thê? Phu thê thì nhất định phải ở chung một chỗ, từ sáng đến khuya, đều ở cạnh nhau. Tính tình của nàng ra sao? Ta sẽ thích nàng không? Chà, nếu như nàng không biết chuyện này thì phải làm sao? Ta phải mặt dầy nói với nàng về cố sự của cặp long phụng bảo sai. Cố sự nói xong, ta mới nói với nàng, ta chính là nam hài tử trong cố sự đó, nàng là nữ hài tử trong cố sự đó. Nhưng ta vốn là một người xa lạ, nàng có chịu nghe ta nói không? Nghe rồi nàng có tin ta không…., chà, chà, chà….tóm lại, tóm lại là việc rất đau đầu.”
Đoạn Khắc Tà đang cầm một cây ngọc sai, đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ của khách điếm. Tâm sự rối bời, thỉnh thoảng chàng lại tự lẩm bẩm một mình.
Chàng năm nay mới vừa mười sáu tuổi, loạn An, Sử, phản phục vài lần, trước sau trải qua tám năm, bây giờ rốt cục cũng được bình định. Hạ di, người đã chăm sóc chàng giống như thân mẫu (Nam Tễ Vân có thê tử là Hạ Lăng Sương) nói chiến loạn đã qua, chàng đã thành niên, cho nên mới khiến chàng lên đường đến Lộ Châu. Nhân vì hôn thê của chàng chính là dưỡng nữ của Lộ Châu tiết độ sứ Tiết Tung. Nghe Hạ di nói, Tiết Tung này rất bá đạo, nghiêm cấm gia nhân tiết lộ thân thế dưỡng nữ, bởi vậy chỉ sợ vị hôn thê của chàng đến giờ này còn chưa có biết thân sinh phụ mẫu của mình là ai.
Cho nên Đoạn Khắc Tà phải đi gặp hôn thê chưa một lần thấy mặt của mình, hơn thế nữa nàng lại không biết gì về thân thế chính mình!
Mười sáu tuổi đúng là tuổi mới bắt đầu hiểu chuyện nam nữ, nhìn thấy người khác giới mặt đã ửng hồng. Hà huống là chàng đơn thân độc mã đến tìm vị hôn thê chưa từng gặp mặt ! Cho nên chàng càng đến gần Lộ Châu, trong lòng càng hoảng loạn, xấu hổ, hiếu kỳ, hưng phấn, hy vọng… đủ loại tâm tình, thay nhau trỗi dậy. Thật đúng là “thương thấu não cân”! (đau đầu nhức óc )
Đoạn Khắc Tà đang trong lúc “thương thấu não cân”, đột nhiên ngửi thấy một làn dị hương từ cửa sổ bay vào. Chàng vốn đã có chút nhức đầu, lúc này lại càng thấy trầm muộn, mơ mơ màng màng muốn nhanh ngủ.
Đoạn Khắc Tà chợt kêu thầm:
“ Không hay!”
Chỉ trong phút chốc chàng đột nhiên nhớ tới một việc gặp phải lúc ban ngày. Có một hán tử thô hào thấp nhỏ, không biết từ lúc nào, một mực bám theo sau chàng. Lúc đó đang trên đường cái chàng không tiện thi triển khinh công, chàng cố ý thả chậm cước bộ, hán tử kia cũng thả chậm cước bộ, chàng nhanh hơn một chút hắn tử kia cũng nhanh theo.
Đoạn Khắc Tà một thân võ công, mặc dù hoài nghi hán tử kia là người xấu, nhưng cũng chưa từng đặt hắn trong lòng, bất quá chỉ là có chút thấy đáng ghét. Sau đó, đợi đến khi trên đường không còn người qua lại, Đoạn Khắc Tà mới cố ý hiển lộ một chút công phu, một chưởng đánh xuống một gốc cây lớn chừng vài người ôm, dùng để phơi quần áo, hán tử kia liền biến mất.
Đoạn Khắc Tà hiện tại nghĩ: “Chẳng lẽ hán tử kia là một cường đạo, hắn trên đường không động thủ, thế nhưng bây giờ lại dùng muội hương ám toán ta.” Đúng lúc này, “cộp” một tiếng, một viên đá từ ngoài cửa sổ được ném vào.
Đây chính là chiêu “thạch đầu vấn lộ” chỉ dùng để thử xem trong phòng có người hay không, đồng thời còn dùng để ám hiệu cho đồng đảng. Sư huynh Không Không Nhi của Đoạn Khắc Tà vốn là thiên hạ đệ nhất thần thâu, chàng đương nhiên hiểu được trò này. Trong lòng thầm cười lạnh: “Nguyên lai chỉ là một cường đạo mới nhập lưu. Nếu là kẻ cao minh, căn bản sẽ không cần sử dụng chiêu “thạch đầu vấn lộ”. Tốt, ta chờ xem ngươi làm thế nào để lấy đồ của ta.”
“Keng” một tiếng, ngọc sai đã từ trên tay Đoạn Khắc Tà bỏ lại trên bàn, đồng thời Đoạn Khắc Tà cũng gục xuống bàn ngủ.
Cửa phòng khẽ mở ra, một âm thanh vừa kinh dị vừa hào hứng vang lên:
“Ồ, huynh xem, đây, đây là một cây ngọc sai!”
Kỳ quái, là âm thanh của nữ tử ! Hơn nữa cường đạo trộm đồ, vốn luôn cố gắng tránh tiếng vang, nhưng ả lại không giữ miệng la hoảng lên.
Nam tử kia nói:
“Đúng vậy, đích xác là vận may không ngờ tới, ta có quen một thương nhân buôn châu báu, không lo không thể bán thoát, có vài ngàn lượng bạc, chúng ta có thể tìm một nơi hẻo lánh sinh sống, bình yên trong nhà hưởng phúc.”
Nữ nhân kia nói:
“ Mậu ca, ta không có ý này.”
Nam nhân kia nói:
“Ơ, không phải ý này vậy nàng định làm gì?”
Nữ nhân nói:
“Trốn trốn núp núp, cuộc sống luôn cẩn thận lo âu, không phải là biện pháp! Huống chi đại suất đã truyền văn thư xuống, trốn cũng vị tất trốn được. Theo ý muội, chi bằng mang bảo vật này tặng cho tiểu thư, bảo vật này cùng với bảo vật của nàng thành một đôi, tiểu thư nhất định sẽ rất thích. Ta sẽ thỉnh nàng cầu tình với đại suất, chẳng những miễn bị truy cứu, huynh còn có thể nhận được chức quan nhỏ, như vậy chẳng phải hay sao!”
Lập tức một âm thanh thô trọc vang lên:
“Đừng làm kinh động tiểu quỷ, nàng bây giờ bội phục nhãn quang của ta chưa? Ta đã sớm nhìn thấy trên người tiểu tử này lộ ra bảo khí, bất quá không nghĩ là bảo bối này, ha, viên dạ minh châu khảm ở trên này cũng phải đáng giá mấy vạn lượng bạc!”
Thanh âm nữ nhân nọ vang lên:
“Giá trị là ở chỗ, muội thấy kỳ quái chính là cây ngọc sai này, cùng với cây ngọc sai của tiểu thư chúng ta dường như giống hệt nhau!”
Nam nhân nọ nói:
“Vậy sao, tiểu thư nàng cũng có một cây ngọc sai như thế này ư?”
Nữ tử đáp:
“Đúng vậy, bất quá hoa văn không giống, trên ngọc sai của tiểu thư khắc hình một con phượng rực rỡ giương cánh như muốn bay! Ha, Mậu ca, vận khí của huynh đã đến rồi.”
Nam nhân nọ nói:
“Nàng có nắm chắc thỉnh cầu được tiểu thư xin tha cho không?”
Nữ nhân đáp:
“Tiểu thư thích muội nhất, lần này nếu không vì chuyện của huynh, muội còn không nỡ rời xa người. Ta đến cầu xin tha thứ, đến chín phần nàng sẽ đáp ứng, huống chi còn có thêm phần đại lễ này.”
Nam nhân nọ hỏi:
“Nếu như tiểu thư hỏi nàng ngọc sai này như thế nào mà có, nàng đáp ra sao?”
Nữ nhân ấp úng:
“Cái này, cái này…”.
Hiển nhiên ả gặp phải một nan đề khó giải quyết.
Nam nhân nọ nói:
“Không bằng trực tiếp mang dâng cho đại suất, nàng không biết đại suất của chúng ta vốn cũng xuất thân từ lục lâm, chỉ cần được bảo bối, y sẽ không quản là do nàng lấy trộm hay cướp đoạt! Tiểu thư lại bất đồng, chà, bất quá bảo sai này, ta càng nhìn lại càng thích, nói thật ra, ta còn không nỡ mang dâng cho đại suất!”
Nữ nhân nói:
“Nếu như huynh đã hiểu rõ tính tình của đại suất, vậy thì mang hiến cho đại suất cầu xin miễn tội. Ừ, muội nhớ ra rồi, mười lăm tháng sau chính là ngày đại hỉ của tiểu thư, vừa nhân cơ hội đó làm lễ vật, chúng ta tặng một món quà hoàn hảo vậy, đại suất còn không cao hứng sao? uy, uy… huynh làm cái gì vậy?”
Nam nhân đáp:
“Tiểu tử này biết võ công, ta một đao chém hắn đề phòng hắn sau này truy cứu, nàng đừng cản ta!”
Nguyên lai, nam nhân nọ đang muốn một đao chém xuống Đoạn Khắc Tà, nhưng nữ nhân kia vội giữ lấy khuỷu tay y. Nữ nhân đó khuyên can:
“ Không thể, không thể! Chúng ta không thể vô lương tâm như vậy, đã trộm đồ của hắn rồi thì thôi, có thể nào lại lấy tính mạng hắn? Nghe muội nói, tha cho hắn đi! Nếu như huynh không nghe, sau này muội cũng không dám theo huynh nữa!”
Nam nhân nói:
“Nàng thật mềm lòng, thôi vậy, nghe nàng, nghe nàng ! ai bảo ta thích nàng! Được rồi, nàng mang bảo sai cho ta, chúng ta nhanh đi. Ha ha, đích thực là bảo bối.”
Nam nhân nọ vừa mới mở cửa sổ, những muốn nhảy ra, tiếng cười chợt tắt ngấm, đột nhiên thân hình chấn động, trơ cứng như khúc gỗ, không thể di chuyển nửa bước. “ Keng” một tiếng, bảo sai bị rớt xuống. Đúng lúc đó, Đoạn Khắc Tà xoay mình nhảy lên chặn nữ nhân lại!
Nguyên lai, Đoạn Khắc Tà mặc dù mới có mười sáu tuổi, nhưng nội công tạo nghệ của chàng không hề tầm thường, vừa có cảm giác khác thường, liền vận dụng thổ nạp công phu thượng thừa “bế tức hoán khí” nên loại “kê minh ngũ cổ phản hồn hương” mà trên giang hồ mọi người hay dùng làm sao có thể gây mê chàng, chàng vừa rồi bất quá giả vờ hôn mê yên lặng xem xét.
Nữ nhân nọ cả kinh, vội nhào qua lại bị Đoạn Khắc Tà giữ lại. Nam nhân kia vội vàng kêu lên:
“Việc này không liên quan tới nàng ta, ngươi hãy thả nàng đi, muốn giết thì giết ta!”
Nguyên lai, hắn bị Đoạn Khắc Tà dùng công phu cách không điểm huyệt, điểm trúng ma huyệt, toàn thân bất động, nhưng miệng vẫn còn nói được. Cũng là bởi kinh nghiệm giang hồ của Đoạn Khắc Tà chưa đủ, trong lúc xuất thủ vội vàng quên điểm á huyệt của hắn.
Vốn là cường đạo kỵ nhất là lớn tiếng, nhưng bây giờ Đoạn Khắc Tà đang gặng hỏi bọn họ, ngược lại, lại sợ bọn họ lớn tiếng. Đoạn Khắc Tà vội vàng điểm á huyệt hắn, lúc này mới phóng khai nữ nhân nọ, mỉm cười nói:
“Ngươi không phải sợ, ta thấy ngươi vừa rồi cầu xin cho ta, ta sẽ không giết trượng phu của ngươi. Nhưng bảo sai là vật gia bảo nhà ta, không thể để cho các ngươi lấy đi.”
Nữ nhân ngẩn người, kéo áo thi lễ:
“Đa tạ tướng công khoan hồng đại lượng, chúng tôi nào dám muốn bảo sai của người nữa, xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi đi.”
Đoạn Khắc Tà cười nói:
“Muốn đi cũng dễ, chỉ cần ngươi nói thật. Vừa rồi nghe lời ngươi nói, ngươi dường như là nha hoàn của nhà quan, tiểu thư của ngươi là ai? Mau nói cho ta nghe!”
Nữ nhân nọ, khuôn mặt đỏ bừng, chần chừ chốc lát đáp:
“Nói ra thật xấu hổ, tôi vốn là nha hoàn của tiểu thư nhà Lộ Châu Tiết độ sử.”
Đoạn Khắc Tà nói:
“À, nguyên lai ngươi là nha hoàn của Tiết Hồng Tuyến, nhi nữ của Tiết Tung phải không? đã như vậy, ngươi vì sao lại hợp tác với cường đạo lấy đồ của ta?”
Nữ nhân nghe thấy Đoạn Khắc Tà lần đầu mở miệng đã nhắc đến khuê danh của tiểu thư ả, trong lòng càng kinh nghi bất định, chỉ đành nói:
“Thật không dám giấu, tôi là trốn chủ tư đào. Y, y là hộ vệ của Tiết đại nhân, tôi, tôi, chúng tôi….”
Đoạn Khắc Tà nói:
“À, nguyên lai như vậy, ngươi thích hắn, cho nên cùng hắn bỏ trốn. Phải không?”
Nữ nhân đầu cúi thấp xuống, mặt đỏ đến mang tai. Đoạn Khắc Tà nói:
“Hà, nam nhân này của ngươi cũng không tệ lắm, xem ra hắn thực lòng thích ngươi. Ta sẽ tha cho hắn.”
Nữ nhân đang muốn bái tạ, Đoạn Khắc Tà lại nói:
“Khoan đã, ngươi vừa mới nói muốn lấy bảo sai của ta làm lễ vật tặng tiểu thư, tiểu thư ngươi có hỉ sự gì vậy?”
Nữ nhân nọ đáp:
“Mười lăm tháng sau là ngày tiểu thư xuất giá.”
Đoạn Khắc Tà ngây người hỏi:
“Cái gì? Tiểu thư các ngươi xuất giá?”
Nữ nhân nọ tưởng rằng chàng không hiểu, liền nói:
“Đúng vậy, xuất giá tức là gả cho người, tiểu thư của chúng tôi muốn làm tân nương tử!”
Đoạn Khắc Tà nghe xong lời này, bất giác mặt mày ngơ ngác, từ từ nói:
“Nàng, nàng muốn lập gia đình ư?”
Đúng lúc đó, chợt nghe có tiếng thanh la vang lớn, có người kêu lên:
“Có cường đạo, mau đến bắt trộm!”
Nhất thời tiếng người, tiếng bước chân lẫn lộn thành một. Nguyên lai, đây là một khách điếm có quy mô lớn, cố nhiên có cả phu canh gác ban đêm. Bởi vì có âm thanh làm kinh động, nhưng y một thân không dám tới bắt trộm, cho nên mới hô hoán lên.
Nữ nhân nọ hoa dung thất sắc, khẩn trương thúc giục:
“Cầu xin công tử, công tử, công tử thân phận tôn quý, xin thả, thả y ra!”
Đoạn Khắc Tà cũng hoảng, không hỏi lại nữa, liền vội vàng giải huyệt đạo cho nam nhân. Hai người bọn họ liền nhảy qua cửa sổ ra ngoài trèo lên nóc nhà, vội vàng bỏ trốn. Phu canh nọ nhìn thấy trên nóc nhà có người, sợ hãi nhũn cả người ra, sau đó mới kêu lên:
“Không có việc gì, cường đạo chạy rồi”.
Đoạn Khắc Tà nhặt bảo sai lên, trùm đầu đi ngủ. Không lâu sau, điếm gia đến gõ cửa tra hỏi, hỏi chàng nơi này có đạo tặc quấy nhiễu không, có bị mất thứ gì không. Đoạn Khắc Tà cố tỏ vẻ kinh ngạc, giả vờ không hiểu. Hành lý của chàng vốn rất đơn giản, chàng lập tức liền kiểm tra một chút, sau đó hồi báo không mất thứ gì. Phu canh nọ dương dương đắc ý nói:
“May mắn là ta phát giác sớm, khiến tặc nhân sợ hãi bỏ chạy,”
dứt lời, hướng Đoạn Khắc Tà đòi thưởng. Đoạn Khắc Tà thưởng cho hắn ít ngân lượng, lúc này mới đuổi được bọn chúng đi.
Đêm nay, Đoạn Khắc Tà cũng không ngủ yên, không ngừng suy nghĩ, “Nàng muốn lập gia đình, gả cho người nào? đáng tiếc vừa rồi còn chưa kịp hỏi. Đây là chủ ý của Tiết Tung hay là do nàng cam tâm tình nguyện? Ôi, nếu nàng sắp làm tân nương tử, vậy ta có cần đến gặp nàng nói rõ cố sự của cặp bảo sai này hay không? Phụ thân ta và phụ thân nàng, sanh tiền là bát bái chi giao, có thể coi như không vì hôn ước, ta cũng phải nói rõ cho nàng biết thân thế của nàng. Đúng, cứ như vậy đi, gặp nàng ta tạm thời không đề cập tới hôn ước”. Đoạn Khắc Tà đã có chủ ý, trong lòng yên tĩnh trở lại, mơ màng thiếp đi. Sáng sớm ngày thứ hai chàng liền lập tức vẫn hướng đi về phía Lộ Châu.
Đi được một đoạn đường, chợt nghe thấy phía trước mặt có tiếng sát phạt động trời, Đoạn Khắc Tà liền vượt lên xem. Vượt qua một thung lũng, chỉ thấy tại bên ngoài rừng tùng trên quan đạo, có hai nhóm người đang triển khai chém giết.
Nhìn trang phục của bọn họ, thì một bên là quan binh, một bên là nhân mã phục sức rất tạp loạn, không hỏi cũng biết là cường đạo. Trên đường, la liệt một dãy có mười mấy chiếc xe lớn, các xa phu đều cử song đao giơ cao trên đầu ngồi xuống bên cạnh xe. Đây chính là biểu thị thái độ không dám chống lại. Chiếu theo quy củ của hắc đạo thì những người đánh xe và trông xe, chỉ cần không chống cự, sẽ không bị sát hại.
Trong rừng tùng, cường đạo ào ra càng ngày càng đông, quan quân quả bất địch chúng, liền rơi vào thế hạ phong. Lúc này, nhóm cường đạo đang muốn đánh mười mấy xe ngân lượng đi. Đoạn Khắc Tà thầm nghĩ: “Trên đường này, cường đạo thật nhiều, giữa thanh thiên bạch nhật cũng dám to gan lớn mật, công nhiên trên đường cướp ngân lượng. Hừ, nếu để chúng cướp đi, những binh sĩ chờ lương không phải sẽ bị đói sao?” Phải biết rằng, Đoạn Khắc Tà lúc mười ba tuổi, từng theo phụ thân trợ giúp Chiêm Dương Đại Thủ Trương Tuần thủ thành, từng nhìn thấy thảm trạng binh sĩ thiếu lương, ấn tượng rất sâu sắc, đến nay vẫn chưa quên.
Đoạn Khắc Tà trù trừ chốc lát, lòng thầm nghĩ, “Ta không giết nhóm cường đạo này, chỉ cần đuổi bọn họ đi là được.” Chủ ý đã định, phi thân lao tới, hô lớn:
“Thanh thiên bạch nhật, các ngươi dám tại đại lộ đánh cướp quan ngân, mau giải tán hết cho ta!”
Quần đạo dĩ nhiên sặc sụa cười lớn, đời nào để chàng vào tầm mắt, thi nhau quát:
“Ở đâu ra tiểu tử miệng còn hôi sữa, dám rảnh rỗi đến đây quản chuyện? Nhanh trở về nhà bú sữa, coi chừng đao thương của chúng ta không có mắt, ngộ thương nhà ngươi!”
Nhưng tên đầu đảng có chút kiến thức, nhìn thấy thân pháp kỳ khoái của Đoạn Khắc Tà, không ngăn được trong lòng rúng động, nói:
“Tiểu tử này không thể khinh thị!”
Nói chưa dứt lời, Đoạn Khắc Tà đã tựa như cơn gió lốc nhào tới chiến trường.
|