Mọi người nghe gã nói, kéo nhau vào. Tiên Bích đánh lửa đốt đuốc, cô chăm chú nhìn quanh. Không ngoài dự đoán của Cốc Chẩn, bên trong mật thất này cũng có tượng người, tượng ngựa, một đỉnh, bốn đèn, nhưng khác đàng trước ở chỗ tượng ngựa ngoài, tượng người trong, cũng có một Tử Vi nghi nơi đĩa đèn góc phía đông, nếu như Vạn Quy Tàng đã không cướp đi cái Tử Vi nghi kia, rõ ràng hai cái là hình phản chiếu cuả nhau, tương ứng hoàn toàn.
Cốc Chẩn thở một hơi khoan khoái, cười ngoác miệng:
- Các bạn, đây mới đích thực Mã Ảnh hàng thật, hàng sáng giá! Chỉ là, con ngựa này không giống con ở tự miếu, mà là hình ảnh cũa con trong mật thất thứ nhất.
Ngu Chiếu bảo:
- Cái vị Tổ sư này, cứ thần thần bí bí, quây người ta mòng mòng, thật chẳng thấy khoái chút nào!
Gã trắng trợn chê bai Tổ sư, Tiên Bích đang định lầu bầu, đã nghe Cốc Chẩn cười cười, nói:
- Có chỗ Ngu huynh chưa rõ đấy thôi! Người xưa lúc tống táng mộ cổ, hay bày ra nhiều trò hư thực, mé ngoài nhà mồ bày biện đồ giả, bên trong mộ phần mới để đồ thật, khi thi một giả một thật, khi thì hai giả một thật, nhiều nhất là ba giả một thật, theo đó gọi là "Nhất nguyệt lãm tam giang", một mặt trăng chiếu trên ba làn sóng, chẳng phải sẽ hiện ra ba bóng trăng dưới nước sao? Xem đến bản thân miếu Oanh Oanh, Tư Cầm tiên sanh mới chỉ thiết kế có hai giả một thật, cũng chưa được kể là nhiều!
Lục Tiệm nghe giải thích, gã mừng, sợ lẫn lộn, tiến đến nhấc cái "Tử Vi nghi" lên, Diêu Tình giật lấy xem, Lục Tiệm vội bảo:
- Cản thận, khéo đánh rơi, làm vỡ!
Diêu Tình bĩu môi, nói:
- Ta còn chút khi lực nào mà đánh vỡ được nó! Xú tiểu tử, coi thường người ta quá!
Lục Tiệm không biết nói sao, nhưng trong bụng chú tâm phòng hờ, rủi Diêu Tình tuột tay đánh rơi, gã đã chực sẵn để chụp lấy.
Diêu Tình săm soi một lúc, rồi hỏi:
- Cốc Chẩn, vật này xử dụng thế nào?
Cốc Chẩn đón nhận nó, nhìn đi nhìn lại, rồi lắc đầu:
- Ta cũng không biết nữa! Có vẻ Vạn Quy Tàng hiểu cách dùng!
Diêu Tình bảo:
- Không thể đến hỏi cách dùng nơi lão được!
Tròng mắt Cốc Chẩn lay động, rồi gã vui vẻ nói:
- Có lẽ có một người biết!
Diêu Tình hỏi:
- Ai vậy?
Làm như không nghe cô hỏi, Cốc Chẩn mỉm cười, nói:
- Sự tình là mình không thể chậm trễ, để chậm trễ ắt xảy ra chuyện không hay! Các bạn, sao mình không kéo nhau xuống núi cho mau?
Nói xong, gã thận trọng che giấu kỹ gian mật thất thứ hai, vun vén đá vụn thành đống, rồi nói:
- Các bạn, khi mình ra khỏi núi, đừng để lộ vẻ vui mừng trên mặt nhé, tránh bị người ta khám phá!
Ngu Chiếu bảo:
- Có cần nện vào mặt ta hai quyền, bôi vào đấy một hai giọt nước đái mèo?
Tiên Bích cưòi nhạt, nói:
- Đâu cần nện? Có cần nước đái mèo không? Bắc Lạc Sư Môn có đấy!
Ngu Chiếu bùi ngùi đáp:
- Xin miễn nói đến vị miêu huynh này! Đụng vào huynh ấy, trước tiên là bị loạn thần, rồi kế đó bị mất trí nhớ, chẳng phải là hỏng bét hay sao!
Gã ngoài mặt ra điều mắng chửi con mèo, thực sự ngầm lăng mạ người, làm Tiên Bích bực tức, trợn mắt lườm gã một phát.
Liền theo đó, mọi người làm vẻ cú rũ củ rủ, ngoại trừ Lục Tiệm trong lòng lo lắng cho Diêu Tình, Ninh Ngưng có tâm sự riêng, hai người này nét ưu tư thực sự hiện trên nét mặt, những người kia thật đx hết sức khó khăn để che giấu nỗi vui mừng trong lòng.
Do Vạn Quy Tàng cướp được "Tử Vi nghi", lão cho là xong việc rồi, nên lần này, mọi người xuống núi, đã không gặp bất cứ cản trở nào. Lúc ra khỏi Tây Thiên môn rồi, thấy chung quanh không có ai khác, Cốc Chẩn tung mình nhào lộn hai vòng trên không, rồi đứng chống nạnh, gã cười ha hả.
Mọi người thấy gã biểu lộ thần tình kiểu đó, đều chẳng khỏi kinh dị, không nhịn được, Diêu Tình hỏi:
- Xú hồ li, ngươi sao phát cuồng dữ vậy?
Cốc Chẩn hô hó:
- Ta phát cuồng thực đấy! Dễ gì thắng được lão đầu tử một keo, làm sao ta không vui mừng đến phát điên cho được?
Nói xong, lại cười ầm lên, Ngu Chiếu cũng vỗ tay vào nhau, góp tiếng cười rầm rĩ vào, hào khí ngút trời, làm tuyết đọng đầu non bị chấn động đổ ào ào xuống.
Nhìn quang cảnh, Tiên Bích cũng nhoẻn miệng cười, bảo:
- Hai gã này, đích thực làm người ta phát mệt! Cái tên Cốc Chẩn đó, khi thì bầy mưu định kế thật sâu xa, lợi hại hơn hẳn lão hồ li, khi thì làm như trẻ nít chậm lớn!
Ngay cả trong thời tiết đó, người ở xa tít tắp cũng nghe thấy tiếng cười của hai gã, ước chừng như tiếng kêu gọi bạn bè .. lũ kiếp nô cùng hai nàng hồ nữ đều rời bỏ chỗ ẩn nấp tìm đến.
Họ đồ rằng đoàn năm người đi chuyến này lành ít dữ nhiều, không dè đã được yên ổn trở về, họ thảy đều mừng rỡ khôn xiết, đến vây quanh Lục Tiệm, nói cười hoan hỉ .... Đến gã Yến Vị Quy cũng cởi bỏ cái mũ tre trên đầu xuống, ngoác miệng ra cười, làm những vết sẹo đao kiếm trên khắc trên mặt rung rinh theo... nom có phần dễ sợ.
Hoan hỉ một hồi, cả đoàn kéo nhau tìm chỗ tránh gió, Cốc Chẩn đưa ra "Tử Vi nghi", hỏi:
- Mạc Ất, huynh nhận biết được vật này không?
Thoáng trông qua, Mạc Ất hơi sững sờ, ngạc nhiên hỏi lại:
- Cái đó là "Tử Vi nghi", Cốc gia tìm được nó ở đâu vậy?
Thấy hắn nhận biết được món đồ, toàn thể đều vô cùng vui sướng!
Cốc Chẩn vui vẻ bảo:
- Quả nhiên Mạc huynh biết!
Mạc Ất đáp:
- Tôi đã từng thấy hình vẽ của nó trong sách vở bí mật lưu trữ ở Thiên bộ.
Cốc Chẩn hỏi:
- Đây là vật truyền lại từ Tư Cầm tiên sinh, không hiểu công dụng ra sao?
Mạc Ất nói:
- Trong sách bảo "Tam cực hiệp, Tử Vi định" (khi ba cực họp lại, Tử Vi sẽ định ra đươc vị trí!)
Cốc Chẩn thắc mắc:
- "Tam cực hiệp, Tử Vi định" là gì?
Mạc Ất khoái chí, đáp:
- Cốc gia hãy nhìn hai quả cầu này, bên trong chúng có gắn một khối đá từ tính, giống hệt la bàn, khi nhìn kỹ trên mặt quả cầu, ở đây và ở đây, có hai lỗ tròn, lỗ này chỉ suýt soát cực bắc của quả cầu, sai biệt chừng vài độ. Mình chỉ cần làm vài phép tính là có thể định ra được "điểm đến" ở chỗ nào, là còn cách đây bao xa!
- "Điểm đến" à?
Đôi mắt Cốc Chẩn rực sáng!
Mạc Ất đáp:
- Đúng vậy! Cái "Tử Vi nghi" này hết sức thần diệu, mỗi món "Tử Vi nghi" đều nhằm chỉ về một địa phương, mình di chuyển đi, hai quả cầu nhờ tương quan từ tính, sẽ nảy sinh một biến hoá vi diệu, mình càng lại gần "điểm đến", hai cực bắc của chúng sẽ hợp cùng cực bắc của địa cầu thành một đường thẳng, từ đó tính ra được "điểm đến". Thành ra "Tam cực hiệp, Tử Vi định", là nói lên cái ý đó.
- Ta hiểu rồi! - Cốc Chẩn bảo - Huynh nói, khi mình di chuyển, do từ tính của nó, "Tử Vi nghi" cũng khe khẽ di dộng theo, cho đến khi ba cực hợp nhất! Nói vậy, cái món "Tử Vi nghi" y hệt một tấm địa đồ linh hoạt!
Mạc Ất cười xoà:
- Đúng ... Đúng ... là một tấm địa đồ linh hoạt, một địa đồ sống động!
Cốc Chẩn chẳng giấu được nét hồ hởi tràn ngập gương mặt, bảo:
- Nói như thế, cái "Tử Vi nghi" mà Vạn Quy Tàng cướp được, sẽ đưa lão đến cái "điểm đến" bá láp... Hay quá, tốt quá .... cứ để lão đi ... Đi biển bắc cũng tốt, đi biển nam cũng hay, nói không chừng, có khi mình thành công quay về rồi, mà lão hãy còn long đong nơi góc biển chân trời nào đó!
Cốc Chẩn cười vang, rồi hỏi:
- Mạc Ất, huynh biết phép tính toán của cái "Tử Vi nghi" này không?
Mạc Ất vui vẻ trả lời:
- Cốc gia quên rồi sao, bộ óc của tôi dù không lớn gì cho lắm, chỉ cần đọc sơ qua một lần bất cứ gì, là ghi khắc hết trong đó rồi. Cốc gia thảng hoặc tin cậy tiểu nô, cái "Tử Vi nghi" này, cứ đưa cho tiểu nô tận tình sử dụng để tính toán!
Cốc Chẩn sung sướng nói:
- Cầu còn không được nữa là!
Lập tức đưa cái "Tử Vi nghi" vào tay Mạc Ất .
Mạc Ất được giao phó trọng trách, hắn vui sướng vô cùng, bắt đầu tính toán, chẳng mấy chốc, đưa ra kết quả, "điểm đến" đó ở về phía tây.
Cốc Chẩn lại hỏi cách đây bao xa, Mạc Ất đáp:
- Khoảng cách không tính được con số cụ thể, chỉ biết là xa lắm, ít ra cũng cả vạn dặm!
Nghe thế, mọi người thảy đều biến sắc, Lục Tiệm mặt mày nhợt nhạt, Cốc Chẩn vung tay đấm dứ một quyền khốc liệt, nghiến răng:
- Cứ tưởng có thể nghỉ ngơi một đêm, coi tình hình này, đến một khắc cũng không phung phí được! Các bạn, lên ngựa ... khởi hành!
Nói xong, gã khoa tay, bước nhanh tới. Mọi người đang mang tâm trạng hắc ám, khi thấy gã cương quyết vậy, đều phát sinh một thoáng dũng khí, lần lượt dấn bước, theo Cốc Chẩn nhắm hướng tây thẳng tiến.
--- Hết hồi 68 ---