Lâm Vãn Vinh hiện tại trở thành hồng nhân đệ nhất bên mình Hoàng đế, có ba nơi cùng gửi thiếp mời cũng là lẽ đương nhiên, vấn đề là ngày mai hắn đến dự yến hội nơi nào mới nhức óc.
Tiễn Từ Trường Kim xong, Hoàn Nhi kéo hắn lại hỏi: “Tam ca quen vị tiểu thư xinh đẹp này ở đâu, đại tiểu thư có biết không? Muội thấy thái độ của nàng ta với huynh bất thường lắm.”
Lâm Vãn Vinh cười ha hả: “Muội yên tâm đi, ta không có tư tình gì với vị Từ Trường Kim tiểu thư này. Nàng ta là một cung nữ trong vương thất Cao Lệ, lần này theo vương tử đến Đại Hoa cầu thân.”
“Muội không tin.” Hoàn Nhi cười khanh khách: “Vị Từ tiểu thư nay tuy cố ra vẻ thản nhiên nhưng thấy huynh liền tỏ ra mừng vui, cả thái độ của huynh nữa, cũng khác hẳn với người khác. Không được, muội phải bẩm báo đại tiểu thư.”
Gặp phải tiểu nha đầu mẫn cán kiểu này, Lâm Vãn Vinh bó tay, chỉ biết cười trừ, rải ba tấm thiếp mời thành hàng, ngẫm nghĩ cẩn thận. Thành vương là bậc hoàng thân quốc thích quyền quý, theo lý thuyết nên đi dự yến ông ta mời, chỉ là giữa hắn mà ông ta minh tranh ám đấu mấy lần, không dồn nhau vào tử lộ thì thôi, đột nhiên đưa thiếp mời chỉ e không có dụng ý gì tốt lành.
Người Cao Lệ tâm tư đơn giản hơn nhiều, họ mấy lần cầu thân vô công, lại bị người khác uy hiếp, chỉ muốn tự cứu mà thôi, tất phải giữ quan hệ tốt đẹp với Đại Hoa, muốn lấy lòng Lâm đại nhân hắn cũng hợp lẽ thường, hà huống còn có Từ Trường Kim, mối dụ hoặc này quả thật khó cưỡng.
Bữa tiệc nướng đêm khuya của người Đột Quyết cũng không tệ, phong vị hoang dã khác hẳn yến tiệc tầm thường, bất quá Lâm Vãn Vinh không phải loại đầu đất. Mấy tên người Hồ mũi lõ này định giở trò gì, hắn đi guốc trong bụng, hai nước giao chiến đến nơi, lý nào họ không muốn tìm được đôi chút tin tức lợi ích từ vị Lâm đại nhân thân cận với hoàng đế?
“Tối rồi, sao chưa thắp đèn?” Một giọng nói dịu dàng thoáng pha lẫn đôi phần hoan hỷ vang bên tai hắn.
Hắn ngẩng đầu lên liền thấy đại tiểu thư mặc váy tím, trông như một đóa bách hợp nở rộ, mỉm cười đứng cạnh mình. Thân thể mảnh mai, cặp mông nẩy nở, thoáng làn u hương lúc đêm về thấm vào tâm tỳ, tuy chỉ xa cách hai ngày mà như nhiều năm không thấy mặt, nhất thời hắn nhìn mỹ nhân ngà ngọc trước mặt đến si dại.
Thấy hắn nhìn mình chăm chăm, Tiêu Ngọc Nhược vừa thẹn vừa mừng, gò má ửng lên hai áng mây hồng, trong lúc trời chạng vạng phát ra hào quang mỹ lệ dị thường.
“Chuyện gì đây? Trước đây chưa nhìn thấy ta thế này sao?” Nàng cúi đầu, dịu giọng thốt, mặt đỏ bừng lay động lòng người như mưa xuân tháng ba dấy lên làn sương mênh mông.
“Thật sự chưa từng.” Lâm Vãn Vinh cười hì hì: “Chưa từng thấy đại tiểu thư ôn nhu động nhân thế này. Đại tiểu thư, nếu ngày nào cũng nói với ta ngọt ngào thế này, dù ta phải đến tự miếu trong kinh thành bái tạ tất thảy Bồ tát ta cũng cam lòng.”
“Đồ dẻo mỏ.” Tiêu Ngọc Nhược khẽ đánh lửa, đốt đèn lên, trong nhà liền chìm trong ánh đèn vàng nhờ nhờ, vô cùng ấm áp.
Lâm Vãn Vinh thấy sau lưng nàng đeo một cái giá vẽ, gương mặt đượm nụ cười phơn phớt, liền lấy làm kỳ lạ: “Đại tiểu thư không phải thật sự ra ngoài vẽ tranh đấy chứ?”
“Thế nào, không được hả? Chỉ riêng ngươi được tung tẩy bên ngoài, ta lại không được ra ngoài vẽ tranh sao?” Đại tiểu thư cởi giá vẽ xuống, mỉm cười nói.
Không ổn, thấy đại tiểu thư ôn nhu như nước thế này, Lâm Vãn Vinh chợt kinh hãi, có cảm giác không chân thật, trước đây nàng khác nào hổ cái, hắn vốn quen với cảnh mỗi ngày nàng đều dạy dỗ, đột nhiên thấy nàng biến thành một con oanh vàng, cảm giác quả thật quái lạ, thật ra Từ Chỉ Tình phù phép gì với nàng?
“Đại tiểu thư không… không sao chứ?” Hắn thận trọng hỏi: “Không phải gặp đả kích gì bên ngoài chứ?”
“Ngươi mới bị đả kích.” Đại tiểu thư hừ lạnh, khẽ liếc hắn nhỏ giọng: “Ta biến thành thế này, ngươi có thích không?”
“Th—í—ch!” Lâm Vãn Vinh lập cập đáp, cổ quái thật, đại tiểu thư hôm nay không uống nhầm thuốc thì cũng bị tẩy não rồi.
“Đồ ngốc.” Tiêu Ngọc Nhược hơi đỏ mặt, cúi đầu dịu giọng: “Ngươi đúng là trời sinh thân lừa ưa nặng, không thích ta thế này mà hy vọng ta mắng ngươi như trước chứ gì?”
Đại tiểu thư nói không sai, lão tử quả thật trời sinh khác người, trước đây nàng như hổ cái thì ta mong chờ khía cạnh ôn nhu của nàng, hiện tại nàng ôn nhu động lòng người thì ta lại nhớ con hổ cái kia.
“Ngươi nói đi chứ.” Thấy hắn tỏ vẻ kinh ngạc không thốt thành lời, đại tiểu thư không nén được giậm chân, sắc mặt đỏ lựng, vội vàng lên tiếng. Dáng vẻ này nào còn chút bóng hình nào của nữ cường nhân tung hoành thương trường, mà giống một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi đang dỗ dành tình lang, đáng yêu quá.
“Nói, nói, nói cái gì?” Hắn cảm giác đầu óc loạn lên, lúc tỷ võ hắn có thể dễ dàng đùa cợt người Đột Quyết cùng Cao lệ nhưng lúc về nhà, thấy đại tiểu thư quen thuộc, lập tức thấy đầu óc mình chưa là gì hết, hình tượng cương nghị của nàng đã bén rễ vào nơi sâu nhất trong tâm linh hắn, đột nhiên thấy một Tiêu Ngọc Nhược ôn nhu như nước, nhu tình dào dạt quả khiến hắn khó thích ứng.
“Nói đi!” Đại tiểu thư sắc mặt ôn nhu như gió thu, cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi vo ve: “Nói xem ngươi thích dáng vẻ ta trước kia hay hiện tại?”
“Thích tất.” Lâm Vãn Vinh không hề do dự đáp ngay, vấn đề đơn giản quá, nam nhân thông minh nào chả đáp được.
“Không được.” Đại tiểu thư nhướng mắt, hầm hừ: “Tên đáng chết kia, lại thích trêu chọc người ta, ta quyết không để ngươi đắc thế, thật ra ngươi thích dáng vẻ nào?”
Mồ hôi tuôn đẫm, nói hai ba câu cũng không xong, nha đầu này lại lộ nguyên hình rồi, hắn cười hì hì: “Dáng vẻ cũ của đại tiểu thư dành cho ta trước kia, dáng vẻ hiện giờ cho ta hiện giờ, thế là được, con người ta cũng đơn giản, yêu cầu không cao lắm đâu.”
Đại tiểu thư khẽ nhíu mày, lẩm bẩm câu nói của hắn, ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn chưa hiểu hẳn, thật ra hắn thích dáng vẻ nào. Trong lúc ngây ngẩn, giá vẽ rơi xuống bàn lộ ra một bức tranh. Lâm Vãn Vinh cười: “Đại tiểu thư, hôm nay vẽ gì, cho ta xem được không?”
Tiêu Ngọc Nhược đang trầm tư, theo ý thức đồng ý luôn, lập tức nhận ra vội chối: “Không được.”
Lẫm đại nhân nào cho nàng cơ hội nuốt lời, sớm đã mở giá vẽ, thấy trong đó có mấy cuốn tranh, trong đó có một cuộn vẽ bốn bức.
Bức đầu tiên vẽ một thanh niên cười cợt, tay cầm một con kiến, cho nó đi xuyên qua viên ngọc, chân con kiến còn buộc một sợi tơ mỏng tang. Bức thứ hai vẽ mấy người Hồ mũi lõ cao lớn đang đổ mồ hôi đầm đìa cưa gỗ, cạnh đó là một người thong thả chỉ huy binh sĩ thả gỗ xuống nước, gỗ chìm ngọn nổi hiện rõ trên mặt nước. Bức thứ ba là cảnh trăm con ngựa tung vó, mẫu tử quấn quýt, một người đứng trước đàn ngựa, ánh mắt hoan hỷ xen lẫn thê lương. Bức thứ tư là kiệu của công chúa hồi cung, một người đuổi theo, thần tình vô cùng kinh ngạc, tỏ ra vui mừng mà bất lực. Bốn bức tuy vẽ cùng một người nhưng thần thái khác nhau, hoặc vui hoặc sầu lo, giảo trá, trí tuệ, ngông cuồng, mấy loại tính cách bất đồng cùng xuất hiện trên nét mặt như kỳ tích. Bút pháp của đại tiểu thư mềm mại, tự tay diễn tả thần thái người đó tuyệt diệu, hết sức thân thiết.
“Không được xem, không được xem.” Nàng nũng nịu kêu lên, vội đoạt lại cuốn tranh, giấu ra sau lưng.
“Ta đang tự hỏi sao đại tiểu thư đột nhiên hứng trí đến độ ra ngoài vẽ tranh, hóa ra là say người chứ không phải say rượu.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “Tranh của tiểu thư tuyệt lắm, là vẽ cho riêng ta chăng?”
“Đâu có vẽ cho ngươi xem.” Đại tiểu thư phản bác: “Tranh này vẽ cho Chỉ Tình thư thư, ngươi muốn làm phò mã, lý đâu còn nhìn đến mấy bức tranh thô lậu này?”
Nha đầu này hóa ra thấy hết rồi, Lâm Vãn Vinh mặc kệ nàng giãy giụa, kéo tay nàng lại, kề sát tai thì thầm: “Làm phò mã hay không tính sau nhưng con gái ta nhất định phải bú sữa nàng mà lớn lên.”
“Ngươi chết đi.” Đại tiểu thư đỏ lựng mặt: “Cái gì mà bú sữa, tên xấu xa đáng chết.”
Tiêu Ngọc Nhược mặt mũi đỏ bừng cúi gằm đầu, khóe môi đượm nụ cười, dáng vẻ ôn nhu ngượng ngùng này như gió xuân tháng ba phớt qua mặt.
Lâm Vãn Vinh thấy lòng phơi phới, kéo nàng vào lòng, khẽ vuốt vòng eo mềm mại: “Đại tiểu thư, ta viết thư cho phu nhân đây.”
“Hả, viết thư gì?” Đại tiểu thư dịu giọng, bị hắn ôm trong lòng, nhớ lại dáng vẻ nham nhở của hắn khiến nàng vừa xấu hổ vừa ngọt ngào.
“Viết là đại tiểu thư bị ta gạt, mời phu nhân vào kinh chủ trì công đạo.”
Đại tiểu thư ngẩng mặt khỏi ngực hắn, liếc xéo đoạn nổi giận: “Ngươi còn dám nói nữa, nếu mẹ mà biết việc giữa chúng ta, lại không đến lột da ngươi.”
“Không sợ không sợ, việc bị lột da ta thấy không ít đâu.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.
Đại tiểu thư liếc hắn, nói với vẻ chua xót: “Đúng rồi, bị lột da cũng đến Cao Lệ, từ cung nữ đó dáng vẻ như vẽ, da trắng tựa ngọc, mắt trong veo lại ôn nhu khả ái, không chỉ biết xem bệnh mà tinh thông bách khoa, lúc nào ngươi đến lột da nàng ta?”
“Đại tiểu thư nhất định phải tin ta, ta và Từ cung nữ quả thật chỉ là quan hệ thuần khiết. Đương nhiên, nếu nàng ta thích vẻ đẹp trai của ta thì ta trừ cố giữ mình cũng đành bó tay.” Hắn tỏ vẻ nghiêm túc thề bồi.
Đại tiểu thư vừa giận vừa buồn cười, véo mạnh lên vai hắn: “Ngươi nói ta lại tin chắc? Xảo Xảo, Tần Tiên Nhi, Lạc Ngưng, có ai không bắt đầu từ quan hệ trong sạch nhất? Đáng ghét.”
“Ái chà, đại tiểu thư không thích thuần khiết thì ta đành nhúng chàm vậy.” Lâm đại nhân cười hắc hắc, thổi khẽ vào tai Tiêu Ngọc Nhược, bất giác nàng cảm giác mặt nóng bừng, tim đập nhanh, cơ hồ không đứng vững.
Lâm Vãn Vinh ôm xiết eo nàng, định lần xuống tiếp chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng Hoàn Nhi reo vui: “Tam ca, đại tiểu thư, Kim Lăng có người tới này.”