Xem bài viết đơn
  #186  
Old 26-02-2008, 04:53 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 233144
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Vô lại Kim TIên đệ 96 chương Xuân tiêu nhất khắc

Người dịch: Tramtuongtuanhtuanek





Li biệt đích thị là chuyện đau lòng, cho dù xa cách ngắn ngủi cũng mang tư vị chờ đợi lâu dài như thiên trường địa cửu.

Đêm buông xuống như một tấm màn, ngàn sao lấp lánh.

Khố Khắc Sâm Đạt vào ban đêm vẫn phô ra vẻ phồn hoa của mình với người đời, ánh đèn rực rỡ khiến tòa thành khổng lồ này huy hoàng giống như thành La Mã của châu Âu thời trung cổ vĩnh viễn được ánh đèn chiếu rọi, trên đại lộ phồn hoa xe ngựa hoa lệ không ngừng rầm rập chạy qua hướng tới dãy phố đèn đỏ phồn hoa nhất Khố Khắc Sâm Đạt trong tiếng hò hét của đám xa phu.

Còn ở Khố Khắc Sâm Đạt lĩnh chủ phủ trên Chu Tước đại lộ yên tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng có đội ngũ Thiết Huyết thân vệ giáp trụ thượng hạng tuần tra đi qua, tưởng chừng một con chuột cũng không qua lọt (nguyên văn nghe kì quá: cho dù nửa đêm có xuất hiện một con chuột đi kiếm ăn cũng phải tìm đường vòng mà trốn đi), không để một ai gây ồn ào trước phủ.

Phía sau khách viện, Lâm Phong sau khi phân phó thị nữ trong phủ phục thị những khách nhân say nhũn như bùn nghỉ ngơi, mới khởi thân quay về biệt viện.

Khải Lâm Na ngồi ở đầu giường tại khuê phòng tâm sự lộ hẳn ra ngoài mặt, ngẩng đầu nhìn ngọn đại điếu đăng (đèn trần to) làm từ thủy tinh thái bạch trên trần (làm bằng) gỗ thông đỏ (hồng sam) ngây dại.

Chờ đợi mười năm, cuối cùng cũng đến lúc khổ tận cam lai.

Thật là, thế sự biến hóa nhanh chóng ngoài dự liệu, vốn dĩ có thể giải quyết xong tâm nguyện mười năm (không đọc phần trước nên chả biết tâm nguyện gì dịch đại chỗ này) của bản thân, không ngờ hắn lại có ý lập tức xuất chinh, như thể đứng trước ngã ba lòng (nhất ba tam chiết) Khải Lâm Na trong tâm trào dâng nỗi thất vọng ngôn từ khó diễn tả.

Mười năm khổ công chờ đợi, tuổi xuân một đi không trở lại, lẽ nào trở lại như cũ, ta có thể chờ đợi mừơi năm nữa hay sao? Khải Lâm Na u oán than thở, tự nghĩ mình đã qua rồi những năm tháng thanh xuân tối quý giá của nữ nhân, cho dù dung nhan không biến đổi, nhưng mà...

"Thân vương điện hạ hồi lai!"

Thanh âm tinh linh thị nữ cất lên ngoài ngoại môn, Khải Lâm Na tức khắc thu thập tâm tình, đem tâm sự đầy bụng thâm tàng tâm để, nhanh chóng khởi thân mở cửa nghênh đón Lâm Phong, Khải Lâm Na cười nói: "Đã về rồi à, uống không ít nhỉ, ta đã chuẩn bị nước ấm rồi, trước tiên đi tắm một cái đi!"

Uống đến ba vò Ba la mật tửu Lâm Phong đi chân này đã muốn đá qua chân kia (林峰跟阿鲁台拼了足有三坛子波萝蜜 �� ), tuy đã vận công luyện hóa, nhưng thể nội vẫn còn hơi rượu tàn dư, lúc này tửu khí lập tức bốc lên, nào có tâm tình tắm táp gì nữa, tay giơ lên xuất ra một đạo bát quái đẩy luôn ả tinh linh thị nữ ra ngoài, vươn tay ôm Khải Lâm Na vào lòng, cắn vào tai nàng bá đạo nói: "Đêm nay ta và nàng động phòng hoa chúc, hành Chu Công chi lễ!"

Mặc dù không biết gì về "động phòng hoa chúc", hay "Chu Công chi lễ", nhưng qua lời nói Khải Lâm Na vẫn biết rõ ý tứ của hắn, ngọc diện không kìm nỗi hồng lên, ngữ khí bá đạo của Lâm Phong lọt vào tai điểm điểm nhu tình, làm trong tâm nàng nổi lên nỗi e thẹn tột cùng, cất ngọc diện rời khỏi gương mặt anh tuấn màu sắc phân minh của Lâm Phong, mỉm cười nói: "Nào, tắm cái đã rồi hẵng nói, để Lâm Na phục thị chàng!"

"Xuân tiêu nhất khắc đáng ngàn vàng, sao lại phải lãng phí thời gian, không cần phải tắm!" (nóng quá rùi ^_^). Lâm Phong bá đạo nâng Lâm Khải Na trên tay sải bước đến bên giường.

Khải Lâm Na trên mặt thoáng hiện nét hạnh phúc, nghiêng đầu dựa vào bộ ngực khỏe mạnh của Lâm Phong, sâu trong tim cố kìm một tiếng thở dài, nàng vốn mơ tưởng đến cảnh được bạch mã hoàng tử cưỡi trên một bạch mã hùng tráng phong quang tiến lâm Lâm gia, sau đó sẽ khắc ghi vĩnh viễn hoài niệm buổi động phòng, không nghĩ gì khác...

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Khải Lâm Na bỗng phát giác y phục trên thân đã bị lột sạch nằm vương vãi trên mặt đất, một cơn đau tê tâm liệt phế từ hạ thân truyền lại, kéo nàng trở lại hiện thực, khóe mắt bất tri ứa hai hàng lệ đau đớn ,gấp gáp ôm chặt thân trên, khóe mắt trào ra đôi dòng lệ không biết là đau thương hay khổ sở, ôm chặt đầu Lâm Phong đang phấn khích như trâu đực động tình vào lòng...

Ngày thứ hai, Khải Lâm Na rời khỏi, trừ Lâm Phong không gặp một ai.

Toa Lị Na không nói gì, gương mặt tươi cười thủy chung vẫn hồng hào rạng rỡ.

Không như Toa Lị Na, Đái Lệ Ty cùng Toa Bối Lạp hai tiểu nữu này thần sắc tiều tụy, hai mắt quầng thâm như gấu mèo, gặp mặt Lâm Phong, Đái Lệ Ti mặt hồng tai đỏ xì một tiếng, che mặt chạy mất.

Toa Bối Lạp cười toe toét đến gần Lâm Phong kề tai thầm thì, bị Lâm Phong phát cho một cái vào mông, rồi mỉm cười bước đi.

Những người khác trong gia đình đều biết Khải Lâm Na xưa nay chưa từng nghỉ ngơi giờ lại đột nhiên lần đầu tiên xin nghỉ, đều nhìn Lâm Phong một cách kì lạ, làm y vừa mắc cỡ vừa tức điên người, tùy tiện tìm một lý do, đem Lâm Trùng ra sức giáo huấn một trận, sẵn trớn chỉ đông chửi tây (chỉ tang mạ hòe) mắng xiên mắng xéo lão gia hỏa không tâm không phế một điểm chẳng thông.

Đợi hỏa khí lắng xuống, Lâm Phong chất vấn Lâm Trùng: "Chuẩn bị mọi việc xong chưa, khi nào thì có thể xuất binh?"
Tài sản của ZORO_NDK

Chữ ký của ZORO_NDK
Võ Lâm Chí Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ:00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong:00 (14):
Thập Bộ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hành
:33:
Thần Thú tọa kỵ:Hỏa Phượng Hoàng

Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!


Last edited by ZORO_NDK; 21-04-2008 at 11:22 PM.