Trời lập đông, thời tiết ở Lặc Mang trấn an tường yên tĩnh, mang theo vẻ lành lạnh ôn hòa. Những cây cổ thụ trong trấn run lên trước hàn phong, thỉnh thoảng rơi rụng vài chiếc là vàng khô. Những sơn dân lao lực suốt một năm bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đông, chỉ có vài người thỉnh thoảng vào núi săn vài món thịt tươi để mang về cho vợ con vài món bổ sung chất béo. Sơn dân chất phác, thật thà, nhưng trong hoàn cảnh sinh tồn cực kỳ khắc nghiệt đã trở thành những con người mạnh mẽ phi thường.
Ánh dương quang ấm áp từ từ mọc ở đằng động, chiếu lên đám người đang tụ tập khắp quảng trường. Lão trấn trưởng Y Ân đang phát biểu với giọng nói tràn đầy nhiệt huyết. Một ma pháp khuyếch âm giản đơn đã khiến cho giọng nói già nua suy kiệt có thể truyền đến tai của mỗi cá nhân ở đấy. Y Ân khóac lên người một ma pháp sư bào rất hiếm thấy. Lần cuối cùng lão mặc chiếc áo đã là chuyện của ba mươi năm về trước. Lúc ấy, lão vẫn còn là một kẻ phiêu lưu mạo hiểm với bầu nhiệt huyết chảy khắp các mạch máu trong người.
"Các vị tiên sinh! Ta đảm nhiệm chức trấn trưởng của Lặc Mang trấn đã hai mươi năm. Những năm tháng này, cái trấn nhỏ bình yên của chúng ta chưa từng bị đả phá. Chúng ta cực khổ sống qua ngày, dùng hai bàn tay trắng của mình để dựng lên những căn nhà ấm áp, yêu thương vợ của chúng ta, nuôi lớn con cái của chúng ta. Chúng ta tranh đấu cùng hồng thủy, đối đầu cùng khô hạn, quyết chiến cùng ma thú. Nhưng vết thương trên người của chúng ta là dấu ấn của đấu tránh, là niềm kiêu ngạo của nam tử hán! Chúng ta chưa hề thối súc trước những chuyện uy hiếp vợ chồng con cái của chúng ta, bỡi vì chúng ta đang bảo vệ cố thổ đời đời cư trú, bỡi vì chúng ta là những tử dân của một sơn thôn kiêu ngạo!"
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Y Ân dừng lại một chút, rồi tiếp: "Nhưng sự bình yên đó bây giờ đã bị đả phá. Một số tên quý tộc ti bỉ, ác độc đã tuyên xưng họ là chủ nhân của khối đất đai này. Trong khí đó, nó vốn thuộc về chúng ta, những người con của núi rừng. Hơn nữa, những quý tộc này chẳng những muốn đoạt đất đai từ trong tay của chúng ta, mà chúng còn muốn đoạt luôn miếng bánh mì cuối cùng của chúng ta, trái táo cuối cùng của con cái chúng ta! Những tên quý tộc ấy,"
Y ân dừng lại, rồi cao giọng nhấn mạnh: "bắt mỗi gia đình chúng ta mỗi năm phải nộp 5 đồng vàng tiền thuế!"
Một tràng tiếng nữ nhân hô lên, sau đó là tiếng thét phẫn nộ của bọn nam nhân. "Giết chết bọn quý tộc này!" "Buộc chúng trở về vương đô!" "Không ai có thể lấy đất đai cố thổ từ tay chúng ta!". Một âm thanh sắc nhọn cũng cất lên: "Ta Đ.M bà nội bà ngoại của mấy tên quý tộc này!" Một tràng tiếng cười nói hưởng ứng theo, bà mẹ của đứa trẻ cất lời đó đỏ hồng hai má, vội vả giữ chặt cậu bé tinh nghịch.
Y Ân chờ mọi người yên tĩnh lại một chút, tiếp tục nói: "Khi ta đến tiểu trấn này, Ba Mỗ ta còn chưa trưởng thành." Vị thiết tượng cao lớn vẫn còn mang băng đầy người, nửa nằm nửa ngồi trên cán, nhưng vẫn nở nụ cười hắc hắc bẻn lẻn. "Nhưng những quý tộc này mới vừa đến đã đã thương hắn. Bọn chúng còn không cố kỵ gì đùa bởn với những cô nương đẹp nhất trong trấn này! Vợ và con gái của chúng ta đã chịu những điều nhục nhã vô pháp hình dung." Vài vị cô nương trẻ tuổi bắt đầu thút thít.
"Chẳng những thế, mọi người hãy xem đây, bọn chúng đã làm gì với con trai Cổ Tháp của ta!"
Cổ Tháp được hai vị thanh niên tráng kiện đỡ ra. Các trấn danh im lặng nhìn cái chân băng bó của hắn, y phục rách nát của hắn, gương mặt bát đầu bị thối rữa của hắn, và kinh tâm động phách nhất là tiêu ký nô lệ trên trán hắn. "Những quý tộc này sao lại có thể tùy ý biến người bình dân thành nô lệ?" Một vị cô nương trẻ tuổi bật khóc lao lên, nàng ta là người yêu của Cổ Tháp: "Cổ Tháp, bọn chúng đã làm gì với chàng thế?"
Y Ân giơ cao hai tay: "Sự sinh tồn của chúng ta không còn được bảo đảm nữa! Vợ con chúng ta đang đứng bên bờ vực điếm nhục!! Ta, Y Ân, pháp sư cấp mười, tuyên bố khiêu chiến với các quý tộc này! Từ hôm nay trở đi, cho đến chết mới thôi! Còn các ngươi," Thanh âm của Y Ân chuyển sang nhu hòa: "Các hài tử của ta, các ngươi cần phải đến vương đô tố cáo, trình bày lên giáo hội, để cho đêm đen qua đi, chính nghĩa đại thắng hung tàng! Nguyệt thần ban phúc cho các con!"
Khí thế trên quảng trường đạt đến mức cao trào.
Một trận vó ngựa cấp xúc vang lên, một trăm năm mươi kỵ sĩ "Long dữ mỹ nhân" kéo rốc vào quảng trường, bao vây đám người đang tụ tập ở đó lại. Bọn sơn dân tuy hung hãn, nhưng đối diện với vòng vây của những kỵ sĩ vũ trang tận răng cũng không khỏi lạnh người, tiếng huyên náo trên quảng trường từ từ tĩnh lặng lại. Các kỵ sĩ Long dữ mỹ nhân dạt mọi người qua hai bên, bọn quý tộc bại hoại cất cao đầu thúc ngựa bước tới.
Cổ Tháp chợt thét lên như bị tâm thần: "Là hắn, là tên ác ma đó!" Tên hán tử vốn cao lớn là vậy lập tức như con chuột bị mèo dồn vào chỗ chết, kinh sợ đến cực điểm, phát điên liều mạng quyết cắn lại con mèo một miếng cho thỏa chí. Hắn run run đưa tay lên, chỉ về bọn quý tộc. Mọi người thuận theo hướng hắn chỉ, nhìn ra La Cách trong bộ giáp màu đen, tay cầm chiến phủ, ngồi trên lưng ngựa dương dương tự đắc.
Một thanh niên trong trấn bước lên một bước, cao giọng thốt: "Cổ Tháp đã làm chuyện gì sai mà các ngươi hành hạ anh ấy đến tàn phê như vậy? Chẳng lẽ là quý tộc thì có thể tùy tiện biến con người ta thành nô lệ hay sao? Lại còn thuế khóa năm đồng vàng mỗi nhà của chúng ta nữa! Các người bộ không muốn cho chúng ta con đường sống hay sao? Hôm nay các người phải làm rõ chuyện này cho chúng ta!"
"Đúng! Chúng ta cần được giải thích cho rõ ràng!" Tiếng hò hét tức giận dâng lên như sóng triều.
La Cách nhìn Y Ân đứng giữa quảng trường. Ánh mắt giữa hai người dường như tóe lửa.
La Cách khe khẽ cười, không để ý đến y Ân nữa, quay đầu sang nhìn vị thanh niên đang kích động đó, ung dung hỏi: "Ngươi vừa nói, thuế má của các ngươi bao nhiêu một năm?"
"Năm đồng vàng! Nó sẽ khiến chúng ta..." Vị thanh niên đó lại trở nên kích động.
La Cách chợt hét một tiếng gay gắt, cắt ngang lời oán than của vị thanh niên: "Thác Phu Lặc!"
Thác Phu Lặc lập tức bước ra từ trong đám trấn dân, quỳ xuống đất run run. "Ngươi nói rõ lại cho ta nghe, ta khiến ngươi thông tri cho Y Ân trưởng trấn thuế khóa hàng năm của dân trấn này là bao nhiêu?"
Thác Phu Lặc càng run rẫy hơn, phục hẳn xuống đất, không dám ngẩng đầu lên chút nào.
La Cách hừ lạnh, phát ra một chiêu ma pháp phi đạn, bắn ra ba phi đạn đánh thẳng xuống mặt đất trước đầu Thác Phu Lặc, tạo ra một hình tam giác chỉnh tề trên mặt đất sát đầu hắn. Y Ân nhìn thấy khả năng khống chế ma pháp tinh chuẩn của La Cách như thế, không khỏi giật mình sửng sốt, thầm lo lắng vô cùng. Lão lại nhìn thấy cử động của Thác Phu lặc như thế, hàn ý trong lòng càng lúc càng dâng lên.
"Thác Phu lặc, chiêu ma pháp phi đạn kế tiếp sẽ nhắm chuẩn vào đầu ngươi!" La Cách bình tĩnh nói.
Thác Phu Lặc ngẩng đầu, mặt mày tái ngắt nhìn về phía Y Ân một cái, rồi lại phục xuống đất.
"Nói! Ta báo cho ngươi biết số thuế cần thu là bao nhiêu?"
"Dạ, dạ.." răng Thác Phu Lặc đánh bò cạp, cuối cùng cũng lí nhí đáp: "Năm nay mỗi hộ một ngân tệ."
Một hòn đá ném xuống nước, gợn bao nhiêu đợt sóng tràn. Oành một tiếng, đám người ở đó lập tức loạn thành một đoàn. Các lời chất vấn, mắng chửi, chỉ trích, hoài nghi cùng giao nhau. Y Ân như bị sét đánh, sắc mặt chợt tái nhợt.
"Vậy ngươi nói với Y Ân trấn trưởng là bao nhiều?" La Cách từ từ lấn tới.
"Là ba ngân tệ! Các hạ, đại nhân, bệ hạ, tôi sai rồi, tôi không nên tham lam ngân tê như vậy, ta xin thề không dám nữa!" Thác Phu Lặc chợt khóc lớn lên. Y Ân chỉ cảm thấy vô số tiếng sấm vang lên trong đầu, tức đến run người, miệng lắp bắp nói mãi mà không nên lời.
Người dân trong trấn rì rào nghị luận, không rõ đầu cua tai nheo thế nào, đưa ánh mắt hoài nghi và khinh thường nhìn về phía Y Ân. Phật Lãng Ca và Luân Tư đưa mắt nhìn nhau, lòng thầm khen khả năng diễn xuất tuyệt vời của Thác Phu Lặc.
Y Ân hùng hổ bước tới, vung pháp trượng lên đánh Thác Phu Lặc đang nằm dưới đất: "Cái tên tiểu nhân này! Ta, ta đánh chết ngươi! Ta hiểu rồi, các ngươi đã thông đồng với nhau từ trước!" Lúc này, một cô gái trẻ tuổi bước ra nói lớn với mọi người: "Mọi người đừng tin mấy tên quý tộc đáng chết này! Bọn chúng là ác ma! Tên Thác Phu Lặc này là đồng bọn của chúng, hắn lừa dối phụ thân của ta!"
Khải Đặc thúc ngựa phóng lên, hét to một tiếng, toàn thân phát ra đấu khí màu bạch sắc, huy thương gạt pháp trượng của Y Ân. Trong trấn dân có người nhận ra điều này, hô lên: "Thần thánh đấu khí, y là thần thánh kỵ sĩ!" Khải Đặc mừng rỡ trong lòng, không ngờ ở địa phương hoang vắng này lại có người biết nhận thức, không ngờ vị thế mà tâm thần phân tán, đấu khí biến mất vô tung vô ảnh. Thần thánh kỵ sĩ rất trung thành với tín ngưỡng, chính trực lương thiện, quý trọng vinh dự hơn cả sinh mệnh. Hơn nữa, bọn họ là tín đồ tối kiên định của Chí cao thần. Hay nói đơn giản hơn, thần thánh kỵ sĩ cơ bản là hóa thân của chính nghĩa.
Khải đặc giơ tay lên đầu, liền có người nói: "Nghe kỵ sĩ đại nhân nói gì kia."
Bọn trấn dân lập tức yên tĩnh lại. Y Ân và con gái lộ thần sắc bất an, tuy nói thần thánh kỵ sĩ chuyên làm việc chánh nghĩa, nhưng người này rõ ràng là đồng bọn của La Cách, không khỏi khiến cho người ta lo lắng.
Khải Đặc cất giọng trầm khàn: "Y Ân tiên sinh, ngài nói ngài thanh bạch. Nhưng La Cách tiên sinh nói ngài dùng thủ đoạn bất chính chiếm đoạt tài sản. Lại có người nói ngài tàng trữ dong binh Băng Tuyết Ngân Hồ trong nhà. Để chứng minh ngài trong sạch, có thể cho phép ta đến quý phủ tra xét qua không?"
Y Ân trừng mắt nhìn La Cách một cái, rồi đáp: "Ta cả đời thanh chánh, cứ để các ngươi tra xét một phen, có gì mà không được! Nhưng nếu không tìm ra được thứ gì, ta quyết không bỏ qua chuyện này đâu." Nói xong quay người đi về phía nhà của mình.
La Cách đi sau dài giọng nói: "Hay cho kẻ một đời thanh chánh, không biết kẻ câu kết với Tuyết Hồ đó là ai?"
Y Ân khẽ rúng động cả người, giả bộ như không hề nghe thấy.
Tầng tầng lớp lớp trấn dân đi theo, chen chật cả trong lẫn ngoài nhà lão. Vài trấn dân bị chõn ra cùng Khải Đặc tiến hành khám xét. Y Ân sầm mạt âm trầm đi sau lưng Khải Đặc. Tra xét từ trong ra ngoài, bao gồm cả phòng ngủ của Y Ân trên lầu hai, tìm hầu hết tòa lầu mà không thấy được cái gì. Y Ân cười lạnh liên miên.
"Chờ một chút!" Luân Tư thân hoài đạo tặc tuyệt kỹ bước đến trước một bức tường, sờ mó một hồi, "cách" một tiếng, một cửa ngầm được mở ra.
Y Ân cười lạnh nói: "Chỗ đó là ma pháp thực nghiệm thất của ta, các ngươi có thể tìm gì trong đó? Nếu tìm không ra chứng cứ, đừng có trách ta không khách khí đấy!" Lời vừa dứt, Y Ân đột nhiên toàn bộ trong thất yên tĩnh đáng sợ. Lão dùng lực gạt hai trấn dân đang đứng trước mặt, nhìn vào trong rồi đứng đực ra.
Phía sau cửa ngầm ấy, từng đống tiền vàng, bảo thạch rực rỡ, phỉ thúy xanh biếc, khôi giáp lấp lóe ma pháp nằm đầy cả dãy phòng. Các sơn dân chất phác chưa bao giờ thấy được cảnh tượng phú quý như vậy, mắt người nào người nấy đều sáng rực cả lên. Nếu toàn bộ dân trong tiểu trấn miền núi bần khốn này không ăn không uống cả trăm năm cũng không tích trữ được tài sản nhiều như vậy. Số tiền này của Y Ân rõ ràng là có xuất xứ bất minh. Sơn dân chợt nhớ đến khoản thuế 5 kim tệ, đột nhiên hiểu rõ hết mọi chuyện.
Y Ân cảm thấy lạnh khắp từ đầu đến chân, cấy pháp trượng trong tay rơi xuống đất. Lão biết, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Con gái của trấn trưởng chạy nhào đến ôm lấy Y Ân: "Phụ thân, báo cho họ biết mấy thứ này không phải của cha! Cáo tố cho họ biết, có người hãm hại cha a!"
Lão trấn trưởng bình tĩnh trở lại, thương xót vuốt tóc con gái, nói: "Phỉ lạp, con của ta, nhưng tài bảo này có thuộc về ta hay không không còn quan trọng nữa rồi. Từ giờ trở đi, phụ thân không còn chiếu cố con nữa. Nhớ lấy, hài tử, đừng vì ta mà báo cừu. Những người này con không đối phó nỗi đâu. Hãy làm một người bình thường, sống khoái lạc suốt cuộc đời này."
Cô gái càng khóc dữ dội hơn. Lão trấn trưởng đưa mắt nhìn qua từng tên quý tộc trong nhà, thấy người nào người nấy đều mặt vô biểu tình, đại khí lẫm nhiên, không khỏi thở dài, "Ai, già cả rồi, quả là sóng trường giang lớp sau đẩy lớp trước a."
Lão trấn trưởng lại thở dài thêm một tiếng nữa, bước ra ngoài dưới ánh mắt khinh bỉ của trấn dân, bọn quý tộc lặng lẽ nhường đường. Từ trong lầu âm ám bước ra ngoài cửa, ánh dương quang chiếu rọi trong sát na ấy khiến mắt Y Ân mơ hồ. Gió lạnh thấu xương khiến lão cảm thấy áo quần mình quá mỏng. Năm nay, mùa đông lại về sớm trên Lặc Mang trấn rồi.
Thân ảnh của lão trấn trưởng hiện lên vẻ già cổi và cô đơn, trấn dân nghĩ đến quan hệ suốt hai mươi năm nay, trong lòng không khỏi có chút chua sót. Phỉ Lạp té ngồi ra đất, nước mắt đầm đìa nhìn theo tấm lưng già cõi của phụ thân, căm lặng khóc, tấm lưng mỹ lệ không ngừng rung động. Ánh mắt cầu khẩn của nàng hướng về bọn quý tộc, nhưng bọn quý tộc vốn háo sắc ấy hiện giờ lại có nhãn thần trong vắt, bước ngang qua mặt nàng không thèm lý gì tới.
Y Ân bước đến một chỗ trống trải, xoay người lại, cất giọng trầm trầm trấn định: "Có vị nào có thể nể mặt lão đầu tử này đến giải quyết trận quyết đấu vinh diệu không? Hay là để lão già này tự động thủ tự sát đây."
Các vị quỹ tộc đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói gì. Hiện giờ, những quý tộc bại hoại tại ấy tuy không có thực lực đạt đến cấp mười, nhưng tên nào cũng có thể chiếm phần thắng đối với vị ma pháp sư chánh thống này, đương nhiên là với thủ đoạn không mấy quang minh. Cuối cùng, chỉ có La Cách bước ra, nói: "Vậy thì để ta cho."
Y Ân nheo mắt nhìn La Cách, cười gằn. "Lúc trước rõ ràng là ta đánh giá thấp các ngươi. Kế mưu này tuy giản đơn nhiều chỗ hở, nhưng rất thực dụng và ngoan độc. Ngươi chỉ mới có bao nhiêu niên kỷ như thế, mà tâm kế và thủ đoạn lại lợi hại, lòng dạ thâm trầm, sau này tương lại không thể hạn lượng. Hôm nay lão già này chết trong tay ngươi, cũng xem như là tâm phục khẩu phục rồi. Chỉ là thiên đạo tuần hoàn, báo ứng chẳng mấy chốc. Không ai thoát được sự trói buộc của không gian phép tắc. Sau này, mọi chuyện cũng đừng nền làm quá tuyệt nữa."
"Không gian phép tắc?" La Cách hạ giọng lặp lại vài lòng, dường như đụng tới tâm sự gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt cảm giác này, nên có phần hụt hẫng.
Pháp trượng của Y Ân chợt vươn lên, lão bắt đầu niệm chú ngữ. Trong chớp mắt, mặt đất xung quanh chợt xuất hiện một vòng hào quang màu vàng, xen lẫn từng tầng như thứ dầu mỡ trắng trắng lan ra khắp mạt đất. Sau đó, một đạo hộ tráo phòng ngự thương hại vật lý được hình thành. La Cách chợt cười hắc hắc, xem ra lại có một ma pháp sư tự coi mình là chiến sĩ nữa rồi. Cũng chẳng trách, có ma pháp sư nào lại toàn thân mặc giáp như hắn bao giờ?
Gã mập quan sát tử tế chú ngữ thứ ba của Y Ân, vẫn lựa chọn bất động.
Trên mặt đất lại xuất hiện hai ma pháp trận màu đen, hai khô lâu võ sĩ to lớn mặc khôi giáp nửa người bước ra từ trong ma pháp trận, kiếm dài to lớn được kéo lê trên mặt đất tạo thành hai đường vạch nhỏ. Khô lâu võ sĩ xuất hiện làm trấn dân kinh khủng, người nào người nấy cùng hùa nhau lui lại. Bọn quý tộc bại hoại tại đương trường cũng nhíu chặt mày, đưa tay án lên vũ khí.
La Cách đưa ra một thủ thế giản đơn, nhỏ giọng tụng niệm một chút, một luồng hắc vụ thoáng qua, Phong Nguyệt cầm liêm đao cán dài xuất hiện. Chỉ mới có mấy ngày không gặp, thanh liêm đao đó trông sắc bén hơn hắc, màu sắc đen tối, thân đao dày thêm vài nếp gấp, hình dáng cong cong tỏa đầy thiểm điện, lưỡi đao lắp lóe hàn quang. Hai tay La Cách nhanh chóng huy động, miệng rì rầm vài tiếng nhỏ, chớp mắt đã phóng thêm một gia tốc thuật lên người Phong Nguyệt.
Y Ân giật mình cả kinh, không hề ngờ La Cách lại là một vị pháp sư, hơn nữa lại có tốc độ thi pháp nhanh nhẹn như vậy. Thấy hai khô lâu võ sĩ có thể ngăn đối phương lại một chút, Y Ân nhanh chóng niệm thêm một chú ngữ, hai tay múa lên phù hiệu ma pháp, đầu ngón tay mang theo ma pháp năng lượng, vẽ lên từng đạo quỹ tích nhấp nháy trong không trung.
Phong Nguyệt vốn lấy tốc độ làm sở trường, giờ được thêm Gia tốc thuật, nên càng như hổ thêm cánh, nhào tới hai khô lâu võ sĩ, không ngừng chạy qua chạy lại, thỉnh thoảng phốc đến gần chém ra một đạo, không cần biết có trúng hay không, chém một cái xong là chạy ngay. Lưỡi liêm đao cán dài dĩ nhiên đã hóa thành một đạo hắc khí, trong lúc huy động chấn nhiếp lòng người, đối diện một lúc với hai khô lâu võ sĩ cao cấp như thế này mà Phong Nguyệt không hề rơi vào thế hạ phong. La Cách nhân thời gian rãnh rổi đó, cấp cho mình một cái ma pháp giáp và gia tốc thuật.
Lúc này pháp thuật của Y Ân đã hoàn thành, một quang cầu màu vàng xanh phát xuất từ giữa hai tay lão bán về phía La Cách. Phật Lãng Ca biến sắc, cao giọng hô: "La Cách tránh ra! Đó là phân giải thuật!"
La Cách giật mình, không ngờ Y Ân đã trở thành pháp sư cấp 10 như vậy. Hắn không kịp nghĩ, vội quay người chạy ngay. Quang cầu vàng xanh uống cong một đường rồi rượt theo sau. La Cách toàn lực chạy trống, thân hình như biến thành một làn khói hướng về phía dân trong trấn. Trấn dân lập tức kêu khóc rống gào, bỏ chạy tứ tán.
La Cách chạy lẫn vào dòng người, nhanh chóng chộp lấy một con chó vàng, quặt tay ném ngược lại quang cầu. Quang cầu màu xanh vàng ấy vô thanh vô tức tiến nhập vào trong thân thể của con chó vàng, chớp mắt, thân hình của nó chợt biến thành toàn một màu vàng xanh. Con chó vẫn còn bay trong không trung ấy kêu ư ử chỉ được mấy tiếng, rớt phịt xuống mạt đất, nổ thành một đám bụi phấn vàng xanh. Gió nhẹ thổi quá, cuốn trôi đi hết mọi dấu vết còn lại của con chó vàng trên thế giới này.
La Cách toát mồ hôi khắp người, giống như vừa mới từ hồ nước bước lên. Vừa rồi nếu hắn chậm một chút, kẻ bị phân giải chính là hắn, lúc đó thì một chút thịt cũng không còn.
Gã mập thì chạy trối chết, còn Phong Nguyệt thì huy hoàng vô hạn. Cây liêm đao cán dài càng lúc càng phát xuất những tiếng rít sắc bén, cuối cùng réo lên những tiếng như quỷ khóc giữa đêm khuya. Hắc khí quây quần, cuốn quít lấy phía hạ bàn của hai khô lâu to lớn. Chẳng mấy chốc, nó đã lấy đi mấy khúc xương chân, khiến khô lâu võ sĩ mất thăng bằng ngã xuống, chỉ còn biết miễn cưỡng tránh né mà thôi.
La Cách ổn định lại tinh thần, nuốt hạn nhìn Y Ân chằm chằm. Lúc này Y Ân đã hoán thành ma pháp phòng ngự hộ tráo. La Cách nhanh chóng niệm chú ngữ, một ma pháp quang đạn bắn ra, ba quang cầu màu hồng từ từ bay về phía Y Ân.
Tiếng đọc chú của gã mập hắn không ngừng nghỉ chút nào, lại bắn thêm ba cái hồng sắc phi đạn nữa, nhưng nhanh hơn ba cái trước một chút. Sau đó, lại thêm ba quả nữa.
Chín phi đạn màu hồng có quỹ tích khác nhau cùng bắn về phía Y Ân. Y Ân chỉ còn biến nhìn ngẩn nhìn ngơ, chưa bao giờ thấy cách thi pháp của pháp sư như thế. Lúc này, một đạo hỏa diễm tiễn lại bắn tới như điện, chính quả phi đạn chợt hợp lại làm một, đánh mạnh vào hộ tráo của Y Ân. Toàn bộ vòng bảo vệ ấy của lão xáo động liên hồi, một trận điện quang chớp qua, hộ tráo liền bị phá.
Phong Nguyệt như u linh xuất hiện phái sau lưng Y Ân, trở cán liên đao, đập mạnh một cái đánh cho lão ngất đi, sau đó nó biến thành một luồng khói đen quay trở về dị giới.
"Phì!" La Cách hết lực cũng liên tiếp lui lại, trận tìm sống trong chết vừa rồi đã khiến gã mập hắn chẳng thèm để ý gì đến hình tượng nữa rồi. "Ngay cả ta cũng không đánh lại Phong Nguyệt, bằng vào ngươi mà dám đấu triệu hoán chú với ta à? Mẹ ơi! Mồ tổ bà cái lão già ngươi ấy! Trường giang sóng sau đè sóng trước cái gì, ta khiến cho lớp sóng trước của lão chết khô trên bãi cát mênh mông này đấy!"