Xem bài viết đơn
  #1  
Old 26-04-2008, 04:08 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 138346
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Giáng Tuyết Huyá»n Sương - Ngá»a Long Sinh (Äá»§ bá»™)

Hồi 1


Phương Triệu Nam Sư Môn Gặp Nạn



Gió bấc thổi mạnh, tuyết rÆ¡i đầy trá»i

Trên con đưá»ng cái quan từ Hà Bắc vào đất Lá»—, má»™t thá»›t ngá»±a khá»e Ä‘ang tung vó, tuyết trắng bay theo vó ngá»±a.

Trên lưng ngá»±a là má»™t chàng thiếu niên tuổi quá hai mươi, ngưá»i mặc y phục màu xanh bó chặt, bên ngoài là lá»›p áo choàng lông ngá»—ng màu vàng. Trên vai trái lá»™ ra má»™t cái chuôi kiếm có tua màu xanh lục tung bay, trông rất phấn khởi.

Chàng thiếu niên ấy anh tuấn lạ thưá»ng, mày kiếm mắt sáng, lưng hổ eo ong, mặt như quán ngá»c, tuy tuyết rÆ¡i đầy trá»i, nhưng chàng không há» có ý sợ lạnh, trong đôi mắt vẫn ngá»i lên niá»m vui, khóe miệng chốc chốc lại nhoẻn cưá»i.

Chợt một con quạ bay xà xuống kêu quạc một tiếng, rồi vỗ cánh lướt vỠphía Tây.

Tiếng quạ kêu ấy đã khiến chàng thiếu niên bừng tỉnh bước ra khá»i hồi ức, chàng hÆ¡i nhíu mày, thò tay vào trong lòng lấy ra má»™t món ám khí màu vàng trông giống như hình hoa sen, lá»›n như quả hạnh đào, chàng vung tay má»™t cái, món ám khí phóng vút ra má»™t tiếng nhẹ nhàng.

Rồi lại một tiếng quạ kêu nữa, một con quạ đen rơi ngay xuống trước.

Gió bấc thấu xương vẫn Ä‘ang thổi mạnh, tuyết trắng vẫn không ngừng rÆ¡i, bốn bá» vắng lặng vẫn như trước, ngoại trừ chàng, không có ngưá»i nào biết dưới bãi tuyết mênh mông kia đã chôn vùi xác má»™t con quạ Ä‘en.

Một dự cảm không may chợt dâng lên trong lòng, chàng bất giác rùng mình một cái rồi chợt ra roi phóng thẳng vỠphía trước.

Trong gió tuyết lạnh căm, từng giá»t mồ hôi màu đỠcá»§a thá»›t ngá»±a rÆ¡i xuống tuyết, thá»›t ngá»±a khá»e chạy đưá»ng dài mà chàng đã mua vá»›i giá cao cuối cùng không chịu đựng nổi mệt nhá»c vì đã phóng nhanh không nghỉ trong thá»i gian rất dài, sau khi đã cố hết sức mình thì ngã xuống đất.

Khi thớt ngựa ngã xuống đất, chàng thiếu niên áo xanh ấy chỉ hơi nhún chân, đột nhiên phóng vút lên không, bay xa ra đến tám, chín thước, nhẹ nhàng hạ xuống tuyết, chàng quay đầu nhìn lại thớt ngựa nằm dưới tuyết, nhẹ thở dài, lẩm bẩm:

“Ngá»±a Æ¡i, ngá»±a Æ¡i, sống chết hãy do ngươi! Xin thứ ta không thể nào chăm sóc cho ngươi nữa!â€.

Nói xong rồi quay phắt ngưá»i Ä‘i, cất bước phóng vá» phía trước nhanh như tên bay, tốc độ không kém gì thá»›t ngá»±a lúc nãy.

Màu trá»i dần dần má» hẳn, gió tuyết càng lúc càng lá»›n, chàng thiếu niên áo lam ấy má»™t mặt không ngừng đưa tay lau mồ hôi trên trán, má»™t mặt vẫn tiến nhanh vá» phía trước, tấm áo choàng bị gió mạnh thổi kêu lên phành phạch.

Khoảng má»™t khắc sau, chàng đến bên má»™t hồ nước, bên cạnh hồ nước ấy là má»™t ngôi nhà cao lá»›n sừng sững nhưng trÆ¡ trá»i, chẳng thấy ánh đèn, màn đêm đã bao trùm xuống, má»i vật trông rất thê lương.

Chàng phá»§i tuyết trên ngưá»i rồi chậm rãi bước vá» phía căn nhà ấy.

Hai cánh cá»­a màu Ä‘en Ä‘ang đóng chặt, chàng đưa tay gõ vào vòng cá»­a, má»™t lát sau vẫn không có âm thanh gì trong nhà, chàng vá»™i vàng đẩy mạnh vào cá»­a. Kẹt má»™t tiếng, hai cánh cá»­a chợt bật ra. Nhìn vào trong, chỉ thấy trong sân ánh tuyết lấp lánh, các phòng Ä‘á»u tối Ä‘en như má»±c.

Chàng thiếu niên áo lam ấy hÆ¡i trầm ngâm, ưỡn ngá»±c bước vào rồi xoay ngưá»i lại đóng hai cánh cá»­a, chậm rãi tiến vá» phía trước.

Chàng băng qua sân rồi vào căn đại sảnh rá»™ng rãi, màn đêm càng u ám, giÆ¡ bàn tay chẳng thấy được năm ngón, gió rét căm căm từ ngoài cá»­a thổi vào, bức tranh chữ treo trên tưá»ng kêu lên xoèn xoẹt, càng tăng thêm không khí âm u.

Chàng thiếu niên áo xanh ấy tuy thân đầy võ công nhưng trong lòng không khá»i hÆ¡i chá»™t dạ, chàng bất giác đưa tay chạm vào chuôi kiếm.

Chàng vốn có khả năng nhìn vật trong bóng tối, chàng hÆ¡i nhắm hai mắt, vận chân khí lên rồi mở hai mắt ra, chàng lại thấy rõ má»i vật trong phòng.

Ở sát vách tương có má»™t cái bàn bát tiên, bốn cái ghế thái sư, tất cả Ä‘á»u được sắp xếp rất ngay ngắn. Chàng hÆ¡i trầm tư, bước nhanh ra vưá»n sau, băng qua má»™t lối nhá» bước tá»›i bên cạnh cá»­a vưá»n, hai cánh cá»­a gá»— đóng chặt, má»™t ná»—i lo lắng dâng lên trong lòng, chàng không há» suy nghÄ© mà đưa tay đẩy vào hai cánh cá»­a gá»— ấy.

Nhưng tay chàng vừa chạm lên cánh cửa gỗ thì đột nhiên rút lại, chàng biết đó là nơi tịnh tu nội công của sư phụ, bất cứ ai cũng không được tự tiện xông vào.

Chàng ho nhẹ má»™t tiếng, cung kính nói vá»ng vào bên trong:

“Äệ tá»­ Phương Triệu Nam, đến thỉnh an sư phụ ...â€.

Chàng nói rất lá»›n, dư âm vang vá»ng trong không trung, nhưng bên trong vẫn lạnh như tá», chẳng có tiếng trả lá»i.

Một con gió thổi tới, cứ quật vào mặt chàng, trên mặt chàng lạnh giá, cỠgià cũng rét buốt, chàng không ngăn được mình rùng mình một cái, hai tay đẩy vào cánh cửa nhưng vẫn không hỠsuy chuyển, chắc là bên trong đã cài then.

Chàng lui ra sau má»™t bước, ngầm vận chân khí vào chân, định tông cá»­a xông vào, nhưng nhá»› lại gương mặt nghiêm nghị cá»§a sư phụ, chàng lập tức thu thế lại, hai tay vung má»™t cái, phóng ngưá»i vá»t lên tưá»ng.

Chàng đưa mắt nhìn vào, hai gốc lạp mai vẫn đứng hiên ngang trong tuyết, hương hoa xộc vào mũi.

Má»™t bóng hình nhá» nhắn mảnh mai đột nhiên hiện lên trong đầu, chàng nhá»› lại mưá»i mấy năm trước đã từng cùng vá»›i má»™t cô gái nhá» xinh đẹp mỹ miá»u trồng hai gốc mai này.

Lúc đó chàng và nàng vẫn là hai đứa trẻ tám, chín tuổi, thanh mau trúc mã, cùng lá»›n lên bên nhau, cùng tập võ vá»›i nhau, cùng chÆ¡i đùa vá»›i nhau, trong chá»›p mắt thá»i gian mưá»i mấy năm đã nhanh chóng trôi qua như dòng nước.

Khi chàng há»c xong võ nghệ rá»i khá»i sư môn, nàng đã là má»™t cô gái đẹp như ngá»c, nháy mắt đã là hai năm, lần này chàng từ ngàn dặm xa xôi trở vá» bên hồ Äông Bình, má»™t là muốn thăm sư phụ, má»™t là muốn thăm vị sư muá»™i cá»§a mình.

Chàng ngắm nhìn hai gốc mai má»™t lát rồi má»›i phóng ngưá»i xuống, chậm rãi bước vá» phía căn tịnh thất mà sư phụ tu luyện ná»™i công.

Trong lúc nghĩ ngợi, chàng đã đến trước cửa phòng, chàng vận chân khí rồi đưa tay đẩy một cái, hai cánh cửa bật ra.

Nhưng chỉ thấy cả căn phòng treo đầy khăn tang màu trắng, sau bức màn bằng vải trắng là hai cỗ quan tài nằm cạnh nhau.

Chàng ngẩn ra một hồi rồi kêu lớn:

“Sư phụ! â€. Chàng vá»t ngưá»i phóng tá»›i, hai tay vịn vào nắp hai cá»— quan tài, nước mắt tuôn ra như suối.

Sau một hồi khóc lóc thảm thiết thì tâm trạng dần dần bình tỉnh trở lại. Chàng thầm nghĩ:

“Sư phụ có võ công tuyệt thế, danh lừng võ công, sư mẫu cÅ©ng là bậc anh thư cân quắc, món Kim liên hoa trong tay cÅ©ng nổi danh đại giang Nam Bắc, mặc dù bị cao thá»§ thuá»™c hàng đệ nhất trên võ lâm vây công cÅ©ng có thể rút lui an toàn, chắc trong hai cá»— quan tài này có lẽ không phải là sư phụ, sư mẫuâ€.

NghÄ© như thế, cho nên trong lòng mong muốn được biết sá»± thật thầm vận công lá»±c trong hai tay, định bật nắp quan tài bên trái ra xem cho rõ, chợt nghe giá»ng nói lanh lảnh vang lên ở sau lưng:

“Ngừng tay!â€.

Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào đã có một cô thiếu nữ mặc đồ trắng, tóc dài phủ vai đứng ở sau lưng.

Tuy cô gái ấy xinh đẹp mỹ miá»u, nhưng lúc này xung quanh lạnh lẽo âm u, màn tang buông rÅ©, lại có hai cá»— quan tài trong phòng, mà nàng đã đến không há» gây tiếng động, Phương Triệu Nam dù cho có lá»›n gan cÅ©ng phải giật mình má»™t cái.

Chỉ thấy thiếu nữ áo trắng ấy môi hÆ¡i mấp máy, lạnh lùng há»i:

“Ngươi là ai, canh khuya ná»­a đêm chạy đến đây khóc than cái gì?â€.

Phương Triệu Nam trầm ngâm nói:

“Tại hạ là môn hạ cá»§a Châu lão anh hùng, tiện tính là Phương, thảo tá»± là ...â€.

Cô gái áo trắng ấy cắt ngang:

“Thôi được! Ta không há»i há» tên ngươiâ€.

Phương Triệu Nam nghe xong nhíu mày, nói:

“Trong hai cá»— quan tài này đặt thi thể cá»§a ai, tại hạ có thể mở ra xem thá»­ không?â€.

Thiếu nữ áo trắng ấy lạnh lùng đáp:

“Äừng xem! Má»™t ngưá»i là Châu Bá»™i Châu anh hùng, má»™t ngưá»i là Châu phu nhânâ€.

Phương Triệu Nam chỉ cảm thấy máu nóng xông lên ngá»±c, gắng giá»ng há»i:

“Có thật không?â€.

Cô gái áo trắng ấy vẫn thản nhiên trả lá»i:

“Không tin thì ngươi hãy mở nắp quan tài ra xem thá»­!â€.

Phương Triệu Nam vận lá»±c vào hai tay, kẹt má»™t tiếng, đánh bật nắp cá»§a cá»— quan tài bên trái, đưa tay vào trong lòng lấy ra má»™t mồi lá»­a, giữa hai cá»— quan tài là má»™t cái bàn trà rất nhá», trên bàn trà có má»™t mẩu đèn cầy. Chàng dùng mồi lá»­a ấy mồi ngá»n đèn cầy, căn phòng có vẻ sáng sá»§a hÆ¡n.

Trong cá»— quan tài là má»™t thi thể nằm ngá»­a che vải trắng, chỉ lá»™ ra má»™t cái đầu ngưá»i râu tóc bạc phÆ¡, giá»ng nói mép cưá»i cá»§a vị sư phụ đã nuôi dưỡng chàng mưá»i mấy năm, đã trong sâu trong tâm trí cá»§a chàng, cho nên vừa nhìn xuống, chàng lập tức nhận ra thi thể nằm ngá»­a trong cá»— quan tài đó chính là di thể cá»§a vị ân sư mà chàng đã xa rá»i hai năm nay.

Chàng cảm thấy máu trong ngá»±c nhá»™n nhạo, không thể kiá»m được tâm trạng bi phẫn kích động, chàng quát má»™t tiếng, phun ra má»™t búng máu tươi, quỳ phục xuống bái trước quan tài, buông giá»ng khóc to.

Tất cả tình xưa chuyện cũ giỠđây đã hóa thành nỗi bi phẫn thống khổ, tiếng khóc ấy nghe quả thật đớn đau.

Không biết bao lâu, Phương Triệu Nam đã khóc đến ná»—i mắt chảy ra máu, trận khóc ấy coi như đã giải tá»a được ná»—i bi phẫn trong lòng chàng, tinh thần dần dần ổn định trở lại.

Äịnh thần nhìn lại, chỉ thấy ngá»n đèn cầy trên cái bàn trà chỉ còn lại má»™t mẩu ngắn, nàng thiếu nữ áo trắng lạnh lùng như sương ấy vẫn lặng lẽ đứng má»™t bên, thần sắc trên mặt không há» thay đổi.

Phương Triệu Nam đứng dậy, đưa mắt nhìn thẳng vá» phía thiếu nữ áo trắng, há»i:

“Cô nương là ai? Thi thể cá»§a sư phụ sư mẫu tôi có phải do cô nương tẩm liệm không?â€.

Thiếu nữ áo trắng ấy không thèm ngó đến Phương Triệu Nam, lạnh lùng trả lá»i:

“Cha mẹ tôi đã từng được Châu lão anh hùng giúp đỡ, tôi tẩm liệm thi thể cá»§a há» coi như là đã thay cha mẹ báo Æ¡n, ngài đã khóc má»™t canh giá», nay đã đến lúc nên Ä‘i!â€.

Nói xong thì chậm rãi xoay ngưá»i, bước ra phía sau tấm màn tang.

Phương Triệu Nam vội vàng nói:

“Cô nương hãy tạm ngừng bước, tại hạ có mấy câu muốn nóiâ€.

Thiếu nữ áo trắng ấy đã sắp bước vào bên trong, chợt nghe thế thì ngừng lại, há»i:

“Chuyện gì hãy nói mau!â€.

Phương Triệu Nam thấy cô gái đã đứng lại, nhưng không quay đầu, trong lòng không khá»i hÆ¡i tức giận, thầm nhá»§:

“Thiếu nữ này thật là kiêu ngạoâ€.

Khi chàng Ä‘ang nghÄ© thế thì nàng thiếu nữ tá»±a như không muốn chá» nữa, ngưá»i lắc má»™t cái đã lách vào phía trong tấm màn.

Phương Triệu Nam đã Ä‘i theo sư phụ lâu ngày, thưá»ng được Châu Bá»™i gá»i vào phòng chính dạy dá»—, biết rằng sau tấm màn ấy chẳng có phòng ốc gì cả, thế rồi má»›i cao giá»ng há»i:

“Cô nương có biết ái nữ cá»§a gia sư Ä‘ang ở đâu không?â€.

Chỉ nghe phía sau truyá»n lại giá»ng nói lạnh lùng cá»§a nàng ta:

“Không biếtâ€.

Phương Triệu Nam nhíu mày, lại há»i:

“Cô nương đến đây lúc nào, có biết chuyện gia sư bị hại không?â€.

Nhưng chỉ nghe tiếng trả lá»i nhát gừng cá»§a cô gái:

“Tôi đến đây, há» bị giết chết đã lâuâ€.

Phương Triệu Nam chợt nghi ngá», hÆ¡i trầm ngâm rồi há»i dấn tá»›i:

“Cô nương tại sao biết phu phụ gia sư bị hại mà đến đây tẩm liệm thi thể?â€.

Ở phía sau bức màn vang lên tiếng cưá»i lanh lảnh và lạnh lẽo cá»§a cô gái:

“Sao?

Ngài nghi ngá» tôi là hung thá»§ giết hại há»?†nói xong thì lại cưá»i lá»›n.

Phương Triệu Nam cảm thấy trong giá»ng cưá»i lanh lảnh kia có chứa sá»± lạnh lùng, nghe mà xương cốt nhức nhối, rùng mình liá»n hai cái.

Chợt ở góc màn có má»™t bàn tay trắng như tuyết cầm má»™t cây đèn cầy màu Ä‘á», vẫn giá»ng lạnh lùng kiêu ngạo ấy:

“Ngài muốn ở đây canh giữ thi thể cá»§a sư phụ sư mẫu ngài, cÅ©ng được, hãy mau thắp ngá»n đèn cầy này lên rồi đóng nắp hòm lạiâ€.

Phương Triệu Nam cảm thấy lá»i nói cá»§a thiếu nữ này cao thâm khó lưá»ng, mà hành động thì kỳ lạ vô cùng, trong má»™t đêm gió tuyết như thế này, trong căn phòng có hai cá»— quan tài lạnh lẽo càng khiến cho ngưá»i ta có cảm giác khó phân biệt là ngưá»i hay ma.

Dù chàng là ngưá»i có võ công nhưng cÅ©ng cảm thấy toát mồ hôi lạnh, chàng đưa tay ra theo bản năng nhận lấy cây đèn cầy.

Sau tấm màn lại vá»ng tá»›i giá»ng nói lạnh lùng cá»§a cô thiếu nữ áo trắng:

“Cây đèn cầy này đủ đốt đến khi trá»i sáng, nếu ngài không sợ thì hãy ngồi má»™t đêm trong căn phòng này!â€.

Phương Triệu Nam đốt cây đèn cấy mới, đóng nắp hòm lại rồi ngồi dựa vào hòm, mắt nhìn ánh đèn cầy mà trong lòng dâng lên ngàn vạn nỗi cảm khái.

Chàng nhá»› lại những chuyện khi còn há»c nghệ trong sư môn, tính cách nghiêm khắc cá»§a sư phụ khiến cho ngưá»i ta sợ hãi, nụ cưá»i hiá»n từ cá»§a sư mẫu khiến cho ngưá»i ta ngưỡng má»™, nét đẹp tuyệt trần cá»§a sư muá»™i khiến cho ngưá»i ta khó quên.

Những chuyện xưa cứ hiện lên trong đầu như càng tăng thêm sá»± thê lương trong lòng ngưá»i.

Äêm khuya canh vắng, ngá»n đèn cầy lập loè, chàng đã Ä‘i đưá»ng cả ngày ngưá»i đã mệt nhoài, ngồi dá»±a vào quan tài nghÄ© ngợi má»™t lát thì đã chìm vào giấc ngá»§.

Không biết trải qua bao lâu thì chợt thấy có ngưá»i đẩy vào vai trái, mở bừng mắt nhìn ra, thì ra đó là má»™t ông già râu dài mặc áo bào màu xanh, mặt đầy vẻ bi phẫn, đứng lặng bên cá»— quan tài.

Phương Triệu Nam vừa thấy ngưá»i ấy thì không biết là sợ hay mừng, đứng phắt dậy cuối lạy phía trước ngưá»i ông ta, nước mắt tuôn ra như suối.

Té ra ông già ấy là bạn tri kỷ của Châu Bội, là một trong Giang Nam tứ kiếm tên Trương Nhất Bình.

Ông già ấy thở dài nhẹ một tiếng, nói:

“Ngươi đứng dậy, hãy từ từ cho ta biết má»i chuyện đã xảy raâ€.

Phương Triệu Nam đưa ống tay áo lau nước mắt trên mặt, nói:

“Äêm qua vãn bối quay vá», sư phụ, sư mẫu đã bị hại từ lâu ...â€.

Ông già ấy hơi giật mình, nói:

“Cái gì? Chả lẽ thi thể sư phụ, sư mẫu cá»§a ngươi không phải do ngươi tẩm liệm?â€.

Phương Triệu Nam chợt nhớ đến thiếu nữ áo trắng, lắc đầu:

“Không phảiâ€.

Miệng thì trả lá»i, còn ngưá»i thì xoay qua vén tấm màn.

Nhưng chỉ thấy sau tấm màn là má»™t hàng đầu ngưá»i xếp ngay ngắn, còn thiếu nữ áo trắng kia thì không biết đã bá» Ä‘i từ lúc nào.

Ông già ấy mặt biến sắc, bước thẳng ra sau tấm màn, Phương Triệu Nam vội vàng bước theo ông ta.

Chỉ thấy bức tưá»ng sau tấm màn chất mưá»i mấy cái xác không đầu, Phương Triệu Nam thầm đếm thì thấy vừa vặn vá»›i hàng đầu ngưá»i xếp ở phía trước, đứng là mưá»i lăm cái xác.

Trương Nhất Bình nghiến răng nghiá»n lợi, cưá»i lặng má»™t hồi:

“Ra tay thật độc ác, đúng là cả gà chó cÅ©ng không thaâ€.

Khi Phương Triệu Nam há»c nghệ trong sư môn, đã từng gặp vị đại hiệp khách danh lừng võ lâm này, biết ông ta là ngưá»i võ công cao cưá»ng, đã đạt tá»›i cảnh giá»›i xuất thần nhập hóa, danh tiếng cá»§a ông ta còn hÆ¡n cả sư phụ mình.

Lúc này gặp phải vị kỳ nhân hành tung khó Ä‘oán này, trong ná»—i bi khổ cá»±c độ, chợt sinh ra tia hy vá»ng báo thù cho sư phụ.

Thế rồi chàng cuối ngưá»i nói:

“Sư bá hiểu biết rá»™ng rãi, có giao tình sâu sắc vá»›i gia sư, sư môn không may gặp phải thảm cảnh này, phải nhá» vào sư bá trợ lá»±c, Ä‘iá»u tra há» tên cá»§a kẻ thù, rá»­a sạch mối oan cho sư môn, vãn bối tuy biết võ công kém cá»i nhưng nguyện Ä‘em bầu máu nóng, trái tim phục thù giết địch báo oánâ€.

Trương Nhất Bình nhẹ thở dài:

“Ngươi không cần dùng lá»i nói khích ta, ta và sư phụ cá»§a ngươi giao tình sâu sắc, ba mươi năm trước sư phụ, sư mẫu ngươi đã cứu má»™t mạng này cá»§a ta, đến nay ta vẫn ghi nhá»› trong lòng, lúc nào cÅ©ng muốn báo đáp, nay ông ta gặp thảm cảnh này, trong lòng ta Ä‘au đớn vô cùng, quyết không thua kém gì ngươi, chỉ cần ta còn má»™t hÆ¡i thở thì sẽ dốc hết lòng báo thù!â€.

Nói đến đây thì không kiá»m chế được nữa, hai hàng nước mắt rÆ¡i xuống.

Phương Triệu Nam quỳ sụp xuống đất:

“Vãn bối trước tiên thay cho sư phụ khấu đầu bái tạ tấm ân tình cá»§a Trương sư báâ€.

Trương Nhất Bình rốt cuộc vẫn là cao nhân, sau một hồi kích động thì trong lòng đã bình tĩnh trở lại, nhìn Phương Triệu Nam từ đầu đến chân với ánh mắt sắc bén:

“Äứng dậy, ngươi hãy kể chuyện đêm qua cho ta hayâ€.

Phương Triệu Nam y theo lá»i đứng dậy, thầm để ý đến đống xác bên góc tưá»ng, không há» thấy xác cá»§a sư muá»™i, trong lòng hÆ¡i cảm thấy an á»§i, buồn bã thở dài má»™t tiếng rồi kể hết má»i chuyện đêm qua cho Trương Nhất Bình nghe.

Trương Nhất Bình khi nghe đến hành động kỳ lạ cá»§a cô gái áo trắng, trong lòng không khá»i kinh ngạc.

Ông ta thầm nghĩ:

“Bá»n thiếu nữ vốn là kẻ nhát gan, dù cho là ngưá»i há»c võ cÅ©ng không thể có đủ gan như thế, trong đêm tuyết lạnh thê lương, ở má»™t nÆ¡i hoang vắng không ngưá»i mà giữ má»™t đống xác như thế này ...â€.

Phương Triệu Nam tựa như đã nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Trương Nhất Bình, thế rối mới nói tiếp:

“Lá»i cá»§a vãn bối câu nào cÅ©ng là sá»± thật, hành động cá»§a thiếu nữ áo trắng ấy thật khiến cho ngưá»i ta có cảm giác ngưá»i mà khó Ä‘oánâ€.

Trương Nhất Bình cưá»i nhạt, nói:

“Trên Ä‘á»i này chuyện lạ gì cÅ©ng có, nếu hiá»n Ä‘iệt không vì quá Ä‘au khổ mà sinh ra ảo giác, thiếu nữ áo trắng ấy má»›i là manh mối tốt nhấtâ€.

Phương Triệu Nam chép miệng:

“Vãn bối nếu không tận mắt chứng kiến, chỉ e cÅ©ng khó tin được, trên thiên hạ lại có chuyện kỳ lạ như thế, chả trách nào sư bá còn nghi ngá»â€.

Nói xong thì chợt thấy một luồng bạch quang xé tấm màn bay tới.

Phương Triệu Nam từ nhỠđã được sư mẫu truyá»n cho tuyệt kỹ phóng ám khí Kim liên hoa, tai mắt rất lanh lẹ, tay phải phất má»™t cái tiếp lấy luồng bạch quang ấy, chỉ cảm thấy trong tay lạnh như băng, khi định thần nhìn lại thì thấy ám khí ấy là má»™t trái cầu tuyết.

Trái cầu tuyết này tá»±a như đã bị ngưá»i ta dùng lá»±c vo thành má»™t viên to như quả hạnh cứng rắn lạ thưá»ng, thá»§ pháp phát cầu tuyết cá»§a ngưá»i này tá»±a như rất chính xác.

Nhưng khi Phương Triệu Nam tiếp lấy trái cầu tuyết thì không khá»i cảm thấy kình đạo mãnh liệt, lá»±c phóng không mạnh không nhẹ này nếu không phải là ngưá»i có võ công thượng thừa, khó mà nắm vững như thế, trong lòng không khá»i kinh hãi.

Trương Nhất Bình hừ lạnh má»™t tiếng, hai chân hÆ¡i nhún má»™t cái, thân ngưá»i đã phóng ngang ra như tên bắn, thân pháp ấy thật kỳ ảo quả nhiên không hổ là thân thá»§ cá»§a má»™t danh gia.

Phương Triệu Nam đưa tay vẹt màn, dùng thân pháp Yến tá»­ xuyên vân vá»t ra khá»i tịnh thất, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trương Nhất Bình đứng ở trên xà nhà, đưa mắt nhìn tứ phía.

Chợt thấy chân trái cá»§a ông ta lướt ra sau má»™t cái, ngưá»i không cất bước, chân không khuỵu gối thế mà thân ngưá»i đã từ trên trượt thẳng xuống.

Chân vừa chạm đất thì thở dài một tiếng:

“Thôi rồi, thôi rồi, Trương Nhất Bình này hôm nay coi như đã gặp phải địch thá»§! Này thằng nhá», hãy mau mau bóp viên cầu tuyết trên tay cá»§a ngươi xem thá»­â€.

Phương Triệu Nam hơi bóp nhẹ một cái, viên cầu tuyết vỡ ra, quả nhiên bên trong viên cầu tuyết có một mảnh vài màu trắng.

Chỉ thấy trên mảnh vải viết rằng:

“NÆ¡i này không phải đất lành, hãy mau rá»i khá»i để tránh há»a sát thânâ€. Phía bên dưới không há» ghi tên há», cÅ©ng chẳng có ký hiệu gì cả.

Trương Nhất Bình tuy là ngưá»i hiểu biết rá»™ng rãi nhưng trong má»™t lúc cÅ©ng ngẩn ngưá»i ra ngạc nhiên, ông ta không ngá» rằng đây là lá»i cảnh cáo đầy thiện ý.

Phương Triệu Nam chợt nhướng đôi mày rậm:

“Trương sư bá, chúng ta hãy ở đây đợi bá»n chúngâ€.

Trương Nhất Bình thở dài buồn bã:

“Thằng nhá» trẻ tuổi mà đã có lòng can đảm như thế, thật là đáng quý, không uổng cho sư phụ ngươi đã dạy ngươi, song dù ngươi có ở đây cÅ©ng chẳng ích gìâ€.

Phương Triệu Nam chợt rơi hai dòng nước mắt, nói:

“Vãn bối tá»± biết võ công khó mong trả thù cho gia sư, nhưng thù hận cá»§a sư môn không đội trá»i chung, nếu kiếp này Phương Triệu Nam không thể giết chết kẻ thù thì cÅ©ng như gốc cây nàyâ€.

Nói xong tay phải lật lại rút xoạc thanh trưá»ng kiếm ra, ánh hàn quang lấp lánh, chỉ nghe vút má»™t tiếng, gốc lạp mai đã đứt ra thành hai khúc.

Trương Nhất Bình hấp háy ánh mắt, tựa như đã bị hào khí xông mây của chàng thiếu niên trước mắt gợi lại tình cố hữu.

Nhưng chỉ trong chá»›p mắt, ông ta đã trấn tÄ©nh trở lại, cưá»i nhạt:

“Chuyện nhá» không nhịn được tất sẽ há»ng mưu lá»›n, cứ theo võ công cá»§a ngưá»i phóng quả cầu tuyết mà luận, kẻ địch sắp tá»›i chắc chắn là ngưá»i có võ công cao cưá»ng, đừng nói là ngươi ở lại đây vô ích, dù cho lão phu cÅ©ng e rằng không phải là địch thá»§ cá»§a hắn ta. Song, ta đã là cây sống lâu năm, chuyện sống chết đã từ lâu không để trong lòng, bạn cÅ© tình nặng, máu này ta nào tiếc, dù cho chôn thân ở nÆ¡i đây, xuống dưới suối vàng gặp lại bạn cÅ© cÅ©ng là chuyện vui trong Ä‘á»i ngưá»i, nếu may mắn thoát nạn thì chắc chắn sẽ tìm cách má»i võ lâm cao thá»§ báo thù rá»­a hận!â€.

Nói đây chợt im bặt, chụp lấy tay phải Phương Triệu Nam phóng ra ngoài.

Chạy má»™t mạch được năm, sáu dặm đưá»ng, Trương Nhất Bình má»›i buông tay Phương Triệu Nam ra, thở dài há»i:

“Ngươi có cho rằng sư phụ, sư mẫu ngươi chết quá bất ngá» không?â€.

Phương Triệu Nam bị Trương Nhất Bình đột nhiên nắm chặt lấy mạch môn, không đủ sức đỠkháng nữa, bị kéo Ä‘i đến năm, sáu dặm đưá»ng, cố nén cái giận trong lòng, Ä‘ang định lên tiếng trách cứ thì lại bị Trương Nhất Bình há»i bất ngá» như thế, ná»—i hoài nghi trong lòng dâng lên, ngẩn ra rồi nói:

“Sư bá nói lá»i này là có nghÄ©a gì? Chả lẽ sư phụ sư mẫu đã Ä‘oán trước mối há»a này?â€.

Trương Nhất Bình ngá»­a mặt nhìn trá»i, nói:

“Äúng vậy, sư phụ sư mẫu ngươi không những đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra mà còn biết trước không thể nào thoát khá»i cho nên má»›i không nhá» ngưá»i giúp đỡ, cÅ©ng không bá» chạy đến nÆ¡i khácâ€.

Phương Triệu Nam nói:

“Sư bá nói như thế thật khó làm cho vãn bối tâm phục, đừng nói trong thiên hạ này khắp nÆ¡i Ä‘á»u có chốn ẩn thân, chỉ võ công cá»§a sư phụ và sư mẫu thôi, dù cho địch không lại ngưá»i ta cÅ©ng có thể rút lui an toàn, không đến ná»—i cả hai cùng nằm trong quan tài, nếu chẳng phải bị kẻ địch ám toán, há đã rÆ¡i vào kết cuá»™c thê thảm này?â€.

Trương Nhất Bình hơi trầm ngâm:

“Äó cÅ©ng là chá»— ta khó hiểu, Châu hiá»n đệ tính tình nghiêm nghị, lúc còn sống lại kết oán không nhiá»u, từ lâu đã hiểu hết việc Ä‘á»i, ẩn cư nÆ¡i hồ Äông Bình này, cách xa chốn giang hồ, ngoại trừ lão phu và má»™t, hai kẻ tri giao, y cÅ©ng rất ít khi giao tiếp vá»›i ngưá»i võ lâm. Hai mươi năm nay vẫn sống cuá»™c sống đạm bạc, lấy chuyện trồng hoa dạy há»c làm vui, ba năm trước khi gặp lại, ta phát giác ná»™i công cá»§a y đã tiến bá»™ rất nhiá»u, mà sư mẫu cÅ©ng có thành tá»±u kinh ngưá»i. Khắp đại Nam giang Bắc, hiện nay kẻ có thể thắng được vợ chồng y trong hai đạo hắc bạch quả thật khó tìm ra được mấy ngưá»i, nhưng ta đã Ä‘iá»u tra kỹ càng, vợ chồng y rõ ràng đã biết trước thảm cảnh này cho nên đã sắp xếp từ lâuâ€.

Phương Triệu Nam nói:

“Xin sư bá hãy thứ cho vãn bối ngu muá»™i, cuối mong sư bá không tiếc lá»i chỉ dạy để mở mối gút trong lòngâ€.

Trương Nhất Bình đưa mắt nhìn xung quanh một hồi rồi nói:

“Äó là do ta Ä‘i nhiá»u mà biết, nói thẳng ra cÅ©ng chẳng có gì, ngươi có thấy di thể cá»§a sư muá»™i ngươi hay không?â€.

Phương Triệu Nam nói:

“Sư muá»™i cá»§a vãn bối vốn là ngưá»i lan chất huệ tâm, trên Ä‘á»i này có mấy ngưá»i bì được, có lẽ nàng đã bị kẻ thù cướp Ä‘i, vãn bối thật không dám vì thế mà ...â€.

Trương Nhất Bình bật cưá»i:

“Thằng nhá» giá»i lắm, thế nhưng rất tốt, ngươi không dám đồng ý vá»›i lão phu, đúng không?â€.

Phương Triệu Nam nói:

“Vãn bối không dámâ€.

Trương Nhất Bình nói:

“Không phát hiện ra thi thể cá»§a sư muá»™i ngươi, có thể là có hai cách giải thích, bảo ả bị kẻ khác bắt sống Ä‘i cÅ©ng có thể lắm, bảo ả đã được lệnh sư ngươi đưa Ä‘i nÆ¡i khác lánh nạn, mấu chốt chính là trong đống thi thể kiaâ€.

Phương Triệu Nam ngạc nhiên:

“Xin thứ cho vãn bối ngu muá»™i, không thể hiểu được lá»i nói cá»§a sư bá, mong sư bá nói kỹ hÆ¡nâ€.

Trương Nhất Bình chép miệng:

“Nếu ngươi để ý vào đống thi thể phía sau bức màn, ai nấy Ä‘á»u mặc kình trang, dù cho sư phụ ngươi đã biết trước khó tránh được nạn, cÅ©ng không muốn bó tay chịu chết, cho nên đã sai tất cả kẻ gia bá»™c trong nhà chuẩn bị đối phó, liá»u mạng vá»›i kẻ địch. Không ngá» kẻ địch võ công cá»±c cao, chống cá»± không được cho nên má»›i xảy ra kết cục diệt môn như thế này, trong đó có Ä‘iá»u khiến ngưá»i ta không hiểu là, đã biết trước có há»a rÆ¡i xuống, tại sao không chịu lánh nạn trước, kế sách này tuy không thể trốn tránh lâu dài, nhưng có thể tạm thá»i tránh được tai mắt cá»§a kẻ địch, sau đó thì tìm cách đối phó cÅ©ng không muá»™n. Chao ôi! Trá»i Æ¡i! Tại sao không để ta đến sá»›m ba ngày, không ngá» ta chỉ đến muá»™n má»™t bước mà phải hối hận suốt Ä‘á»iâ€.

Phương Triệu Nam nhá»› lại đống thi thể ở sau tấm màn, quả nhiên ai nấy Ä‘á»u mặc kình phục. Thế rồi má»›i nói:

“Sư bá thật tinh mắt, má»™t lá»i đã chỉ ra bến mê cho vãn bối, sư phụ đã biết trước mối há»a này sẽ rÆ¡i xuống, sao không nhá» ai giúp đỡ?â€.

Trương Nhất Bình nghĩ ngợi một lúc lâu rồi nói:

“Sau khi sư phụ ngươi ẩn cư ở hồ Äông Bình, rất ít qua lại vá»›i ngưá»i trong võ lâm, lại nói dù cho có ý nhá» ngưá»i ta giúp đỡ cÅ©ng khó tìm được ngưá»i thích hợp. Nếu ta suy Ä‘oán không sai, ở gần trang viện cá»§a sư phụ ngươi chắc chắn Ä‘ang có ngưá»i theo dõi, có lẽ đó là thiếu nữ áo trắng mà ngươi đã gặp. Lão phu tá»± tin thuật khinh công cá»§a ta không há» kém cá»i, nhưng khi nhảy vào trong sân, chẳng há» thấy giấu vết gì cả. Chuyện lần này e rằng không phải là chuyện trả thù báo hận trong võ lâm, đối phương ra tay rất độc ác, võ công lại cao cưá»ng, không thể bì vá»›i bất cứ nhân vật nào trong giang hồ, vả lại sau khi giết ngưá»i thì không thèm che giấu vết tích, rõ ràng là có ý khác, còn ả thiếu nữ áo trắng canh giữ bên trong e rằng có dụng tâmâ€.

Ông ta hơi trầm ngâm rồi lại nói tiếp:

“Theo lão hÅ© thấy, lúc này có hai chuyện cần làm, thứ nhất là phải tìm cho ra tung tích sư muá»™i cá»§a ngươi, thứ hai là phải Ä‘iá»u tra kẻ thù là ai, ít nhất là phải tìm cho ra má»™t số manh mối để truy tìmâ€.

Phương Triệu Nam nói:

“Sư bá nhìn sâu trông rá»™ng, vãn bối phục sát đất, mong sư bá nể tình bằng hữu vá»›i sư phụ, tìm cách báo thù, vãn bối cảm kích không nguôiâ€.

Nói xong thì quỳ xuống đất tuyết.

Trương Nhất Bình mỉm cưá»i buồn bã, đưa tay đỡ Phương Triệu Nam:

“Ngươi hãy đứng dậy, mối giao tình giữa ta vá»›i lệnh sư sâu tận xương cốt, nặng hÆ¡n sống chết, ngươi không cầu ta, ta cÅ©ng liá»u mạng già này tìm cho ra chân tướng sá»± việc. Lúc này chúng ta hãy chia nhau hành sá»±, ngươi hãy Ä‘i tìm tung tích cá»§a sư muá»™i cá»§a ngươi, lão hÅ© sẽ quay trở lại căn nhà ấy, Ä‘iá»u tra kỹ càng má»™t phen, có lẽ anh linh cố hữu phù há»™, khiến cho ta có thể thấy được mặt kẻ thù, những mong tìm ra mưu kế rá»­a hậnâ€.

Phương Triệu Nam nói:

“Vãn bối đã chịu cái Æ¡n mưá»i mấy năm nuôi dưỡng cá»§a sư phụ, dù cho thịt nát xương tan cÅ©ng mong báo được thù, nay sư phụ, sư mẫu gặp cảnh bi thảm như thế, vãn bối há có thể co đầu rút cổ, né nặng lấy nhẹ ...â€.

Trương Nhất Bình lắc đầu, nói:

“Ta quay lại căn nhà ấy là để Ä‘iá»u tra dấu vết cá»§a kẻ địch để lại chứ không phải liá»u mạng vá»›i kẻ khác, hành tung càng bí mật càng tốt, nếu ngươi Ä‘i cùng vá»›i ta, không những chẳng có ích gì mà lại khiến cho ta phải phân tâm lo lắng cho ngươi, huống chi chuyện tìm tung tích cá»§a sư muá»™i ngươi là Ä‘iểm mấu chốt lá»›n nhất cá»§a chuyện này, còn quan trá»ng hÆ¡n cả việc quay vá» căn nhà đó nữaâ€.

Phương Triệu Nam biết ông ta võ công cao cưá»ng, danh lừng đại Nam giang Bắc, các nhân vật trong chốn lục lâm nghe tên thì đã khiếp vía, mà võ công cá»§a mình so vá»›i ngưá»i ta thì kém lắm, nếu cứ kiên quyết đòi Ä‘i chỉ e làm phiá»n ông ta mà thôi.

Chàng hơi trầm ngâm rồi lại chép miệng:

“Nếu lão tiá»n bối đã nói như thế, vãn bối không tiện giữ lấy ngu kiến nữa, nhưng trước đất mênh mông, hành tung sư muá»™i cá»§a vãn bối ở đâu, vãn bối làm sao Ä‘i tìm đây?â€.

Trương Nhất Bình thò tay vào trong lòng, lấy ra má»™t đồng tiá»n vàng búng mặt sắt như dao nói:

“Ngươi hãy mang đồng tiá»n vàng này lập tức đến bãi Triá»u Dương ở Bão Mục Cương tại miá»n Nam Lá»—, tìm gặp Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn Sá»­ Mưu Äá»™n, nếu hắn ta không chịu gặp, ngươi hãy đưa ra đồng tiá»n này. Hắn ta nhận lấy đồng tiá»n vàng này chắc chắn sẽ há»i ngươi chuyện gì cần giúp, lúc đó ngàn vạn lần đừng bảo hắn ta giúp ngươi tìm sư muá»™i, chỉ bảo rằng chá»§ cÅ© cá»§a đồng tiá»n này chưa đến, vãn bối phụng lệnh đến đây trước tiên thông báo cho Sá»­ tiá»n bối má»™t tiếng. Mặc cho hắn ta mỉa mai ngươi thế nào, ngươi cÅ©ng phải ráng nhịn, không được đốp chát trở lại, nếu sau khi hắn ta trả lại đồng tiá»n cho ngươi thì hãy nhắc đến chuyện tìm sư muá»™i cá»§a ngươi.

Chuyện này quan hệ lá»›n lao, không phải chuyện đùa, ngươi cần phải kiên nhẫn, ráng chịu đựng những lá»i mỉa mai cá»§a hắn ta, nếu không má»™t khi sai lầm, không những ngươi không thể nào gặp mặt sư muá»™i cá»§a ngươi mà còn phá vỡ kế hoạch toàn cuá»™c cá»§a taâ€.

Phương Triệu Nam nghe mà chỉ nhíu mày, mặt ngÆ¡ ngác, nhưng thấy Trương Nhất Bình nói năng thận trá»ng lạ thưá»ng, chỉ đành thuận miệng đáp:

“Nếu quả thật có thể tìm được tiểu sư muá»™i, báo thù giùm cho sư phụ, vãn bối dù có bị y đánh mắng cÅ©ng không há» trả đònâ€.

Trương Nhất Bình chép miệng:

“Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn là kẻ kỳ quái, chỉ cần nghe hai chữ Tụ Thá»§ thì đã biết y là kẻ thế nào, giỠđây thá»i gian quý như vàng bạc, ta không rảnh giải thích vá»›i ngươi nữa, có lẽ má»™t hai ngày nữa ta sẽ đến Bão Mục Cương ...â€.

Ông ta hơi lặng lẽ một lát rồi nói tiếp:

“Nếu trong vòng ba ngày mà ta vẫn chưa tá»›i, ngươi hãy dùng đồng tiá»n này yêu cầu Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn hãy Ä‘iá»u tra há» tên lai lịch cá»§a hung thá»§ đã giết chết vợ chồng sư phụ ngươi trong vòng ba tháng ...â€.

Phương Triệu Nam vốn là ngưá»i cá»±c kỳ thông minh, đã hiểu được lá»i cá»§a Trương Nhất Bình, ông ta muốn cho chàng biết trong vòng ba ngày nếu không thể đến gặp mình thì chắc chắn đã chết trong tay kẻ khác, chôn thân tại hồ Äông Bình.

Chàng nói mà nước mắt rơi lả chả:

“Sư bá, nghÄ©a xông tận trá»i, vãn bối cảm phục vô cùng, món nợ máu cá»§a sư môn sâu như biển khÆ¡i, Phương Triệu Nam này nếu má»™t ngày còn sống chắc chắn sẽ báo cho được thù này, dù cho máu rÆ¡i xương nát cÅ©ng không há» nuối tiếc ...â€.

Trương Nhất Bình ngá»­a mặt nhìn trá»i, hào khí ngất trá»i, cưá»i khà khà rồi nói:

“Dù cho gặp được kẻ địch, hắn ta cÅ©ng chưa chắc gì giữ được Trương Nhất Bình này ở hồ Äông Bình, hiá»n Ä‘iệt hãy cứ yên tâm mà Ä‘i! Sau khi gặp sư muá»™i cá»§a ngươi, trước tiên đừng cho ả biết chuyện sư phụ và sư mẫu cá»§a ngươi đã gặp nạn. Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn tính tình lạnh lùng, chưa bao giá» qua lại vá»›i ngưá»i trong chốn võ lâm, đồng tiá»n vàng này tuy có thể khiến cho y nghe lá»i, hiá»n Ä‘iệt vốn thông minh, lúc ấy hãy cứ liệu cÆ¡m mà gắp mắm, đừng lãng phí đồng tiá»n vàng này. Lão phu đã hết lá»i, ngươi hãy mau lên đưá»ng!â€.

Phương Triệu Nam hÆ¡i trầm ngâm rồi cúi ngưá»i xuống bái má»™t lạy, nói:

“Vãn bối kính nhận lá»i dạy cá»§a sư báâ€.

Nói xong rồi đỠchân khí xoay ngưá»i phóng thật nhanh.

Trương Nhất Bình nhìn theo bóng dáng Phương Triệu Nam dần dần xa khuất rồi má»›i thở dài, chậm rãi quay vỠđưá»ng cÅ©.

Phương Triệu Nam chạy má»™t mạch cho đến chiá»u thì đến má»™t trấn nhá».

Chàng cảm thấy bụng đói meo, rất khó chịu, té ra chàng gấp lên đưá»ng cho nên đã má»™t ngày má»™t đêm không có thứ gì vào bụng. Ngẩng đầu lên nhìn thấy ở gần đó có má»™t quán ăn. Phương Triệu Nam chậm rãi bước vào trong quán, trong quán chỉ có ba cái bàn bát tiên cÅ© kỹ, đã có hai ngưá»i khách ngồi đối diện nhau, đây là má»™t căn quán nhá» cho nên chỉ có má»™t ngưá»i làm phục vụ kiêm chưởng quá»·.

Sau khi vào quán, chàng lập tức kêu cÆ¡m rượu, chàng nào ngá» kêu cả buổi vẫn không thấy ai ra tiếp đón, trong lòng hÆ¡i bá»±c bá»™i, cao giá»ng quát:

“Trong quán có ngưá»i không?â€.

Mảnh rèm che ở cá»­a lay động, má»™t cô gái tuổi khoảng mưá»i lăm, mươi sáu, ăn mặc rách rưới, đầu thắt hai bím, dịu dàng trả lá»i:

“Gia gia cá»§a tôi Ä‘i chợ vẫn chưa vá», hai vị khách đến trước đã gá»i hết số cÆ¡m rượu còn lạiâ€.

Phương Triệu Nam nghe cô gái trả lá»i cÆ¡m rượu Ä‘á»u đã không còn, bất giác lá»­a giận xông lên, đập bàn má»™t cái, nói:

“CÆ¡m rượu đã bán hết, tại sao không gỡ bảng hiệu xuống ...â€.

Chợt nhá»› lại mình là má»™t đấng nam tá»­ thân dài bảy thước mà lại nổi giận vô cá»› vá»›i má»™t cô gái quê mùa chẳng hiểu việc Ä‘á»i.

Thế rồi mới đổi mặt nói tiếp:

“Tại hạ Ä‘ang gấp lên đưá»ng, đã má»™t ngày má»™t đêm chưa có gì vào bụng, nay cÆ¡m rượu đã hết, tại hạ cÅ©ng không thể cưỡng ép, vậy mong cô nương hãy cứ làm giùm cho tại hạ má»™t vài món cho đỡ đói lòng, tại hạ sẽ trả cho nhiá»u tiá»nâ€.

Cô gái quê ấy tuy ăn mặt rách rưới nhưng lại rất bình tĩnh, thấy Phương Triệu Nam nổi giận mà vẫn không hỠe sợ, chỉ lạnh lùng đứng một bên, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Phương Triệu Nam.

Vẻ bình tÄ©nh ung dung trông giống như con nhà quyá»n quý ấy thật không xứng vá»›i cách ăn mặc rách rưới cá»§a nàng.

Từ lúc Phương Triệu Nam nổi giận cho đến đổi mặt làm hòa, nàng vẫn lặng lẽ đứng ở đấy, không nói má»™t lá»i.

Cho đến khi Phương Triệu Nam nói xong, nàng má»›i mỉm cưá»i:

“Äại gia ăn mặc đẹp đẽ, oai phong lẫm liệt, rõ ràng là con nhà quyá»n quý, còn chúng tôi mở má»™t quán nhá» bên đưá»ng ở chốn quê mùa hoang vắng này, má»—i ngày tá»­u khách rất ít, cÆ¡m rượu phải chuẩn bị theo lượng, nay đã bán hết thì chẳng còn tí nào cả, còn chuyện thưởng tiá»n, xin thứ gái quê này không nhận đượcâ€.

Nàng nói mà không chậm không nhanh, nhã nhặn khéo léo, rõ ràng là một cô gái biết sách hiểu lễ, không biết tại sao lại ở chốn quê mùa hoang vắng này.

Phương Triệu Nam giật mình, chàng bất giác ngẩng đầu lên nhìn kỹ cô gái ấy.

Chỉ thấy nàng thân ngưá»i mảnh khảnh, đôi mắt như vẽ, giữa hai môi là hàng răng trắng Ä‘á»u, chiếc mÅ©i ngay ngắn, khuôn mặt xinh đẹp lạ thưá»n, chỉ có Ä‘iá»u da hÆ¡i Ä‘en má»™t tí, tuy tuổi tác vẫn còn nhá» mà trông rất cao quý, nết cưá»i hiện hết trên khuôn mặt, khiến cho ai nhìn cÅ©ng ưa.

Thế rồi má»›i ôm quyá»n nói:

“Cô nương ăn nói không tầm thưá»ng, chắc là cao nhân ẩn sâu không lá»™, xin thứ cho tại hạ lúc nãy có lá»i mạo phạmâ€. Nói xong thì bước ra khá»i quán.

Chợt nghe giá»ng nói lảnh lót cá»§a cô gái ấy vang lên sau lưng:

“Công tá»­ hãy chậm má»™t bướcâ€.

Phương Triệu Nam quay đầu nhìn lại, cô gái quê ấy đứng bên cá»­a quán mỉm cưá»i nói:

“Tiết trá»i lạnh lẽo thế này mà công tá»­ phải vá»™i vàng lên đưá»ng, lúc này đã sắp tối, khí trá»i sẽ càng lạnh hÆ¡n, cứ Ä‘i nữa không xa sẽ là vùng núi. Công tá»­ tuy là ngưá»i có võ công, nhưng trong lúc tuyết phá»§ đầy trá»i, chim chóc hay thú rừng cÅ©ng đã trốn hết, muốn săn chúng e rằng khó đượcâ€.

Phương Triệu Nam giật mình, nhủ thầm:

“Sao cô ta lại có thể biết chuyện mình nghÄ© trong lòng, lại có thể biết mình má»™t thân mang đầy võ côngâ€. Chàng không khá»i ngạc nhiên.

Cô gái quê ăn mặc rách rưới ấy lại mỉm cưá»i, nói:

“Má»i công tá»­ hãy trở lại quán nghỉ ngÆ¡i má»™t lát, gái quê sẽ nấu cho ngài ít thức ăn!â€.

Phương Triệu Nam cảm thấy nàng thiếu nữ trước mặt mình không những ăn nói nhã nhặn mà cá»­ chỉ cÅ©ng gây bất ngá» cho ngưá»i ta, trong lòng vừa kính phục vừa cảm thấy sợ hãi, tuy toan từ chối nhưng lại cảm thấy khó nén được cÆ¡n đói, chỉ hÆ¡i trầm ngâm rồi lại bước trở vào trong quán.

Chỉ thấy hai kẻ Ä‘ang ngồi đối diện nhau không hỠđộng đậy, trong lòng chàng dâng lên ná»—i nghi ngá», định thần nhìn lại thì chàng kinh hoảng đến ná»—i đứng đỠra ở đấy.

Té ra hai kẻ ấy đã bị ngưá»i ta Ä‘iểm huyệt, vì lúc này bụng đói cồn cào, vừa vào quán thì đã kêu rượu thịt, không hỠđể ý đến hai kẻ ấy, cho nên cÅ©ng thầm hổ thẹn.

Cô gái quê ăn mặc rách rưới ấy tá»±a như đã hiểu vì sao Phương Triệu Nam lại ngạc nhiên, nàng mỉm cưá»i:

“Nếu công tá»­ không ngại, chi bằng cứ lấy rượu thịt cá»§a hai vị khách này ăn trước. May mà há» vẫn chưa động đũaâ€.

Nói ra thì nghe rất nhẹ nhàng, vẻ mặt không há» lo lắng, Ä‘iá»u đó càng khiến cho Phương Triệu Nam kinh hoảng hÆ¡n, chàng nhíu mày nói:

“Tấm thịnh tình cá»§a cô nương tại hạ xin lãnh nhận, rượu thịt là cá»§a ngưá»i ta, tại hạ sao có thể giành đượcâ€.

Cô gái quê ấy mỉm cưá»i, nói:

“Nếu công tá»­ không dùng thứ cá»§a ngưá»i ta, vậy hãy đợi má»™t lát, gái quê sẽ vào trong nấu ít đồ ănâ€.

Nói xong thì nhẹ nhàng giở rèm bước vào trong.

Phương Triệu Nam nhân cÆ¡ há»™i quan sát căn tiệm này, căn tiệm rá»™ng không quá ba gian, ở giữa dùng má»™t tấm ván che lại, sát vách có má»™t cá»­a nhá», trên cá»­a treo rèm màu lam khó nhìn vào trong được.

Bên ngoài có ba cái bàn và mưá»i mấy cái ghế thì không thấy thứ gì nữa, chẳng há» có chá»— nào đáng nghi.

Chàng thắc mắc trong lòng, tự nhủ:

“Ở nÆ¡i hoang vắng thế này có bao nhiêu ngưá»i khách qua đưá»ng, nếu bảo trong căn tiệm này là má»™t hắc Ä‘iếm giết ngưá»i cướp cá»§a, thật sá»± không giống, còn cô gái quê này thật khiến cho ngưá»i ta cảm thấy cao thâm khó Ä‘oán ...â€.

Äang lúc suy nghÄ© thì cô gái ấy lại vén rèm bước ra, trong tay bưng má»™t rổ mưá»i mấy quả trứng gà đã chín, mỉm cưá»i:

“Quán nhá» nÆ¡i chốn quê mùa không có gì đãi khách, mưá»i quả trứng gà luá»™c chín này má»i công tá»­ hãy dùng cho đỡ đói!â€.

Phương Triệu Nam vốn muốn rá»i khá»i đây cho nên cÅ©ng không chối từ, hai tay nhận lấy rổ trứng gà, thò vào trong lòng lấy ra má»™t đỉnh bạc, đặt ở trên bàn cưá»i rằng:

“Má»™t chút tâm ý mong cô nương hãy nhận lấyâ€.

Cô gái quê ăn mặc rách rưới ấy không thèm nhìn đến đỉnh bạc, đáp rằng:

“Mưá»i quả trứng gà đâu có bao nhiêu, làm sao có thể nhận lấy món tiá»n lá»›n này cá»§a công tá»­â€.

Phương Triệu Nam nói:

“Ngưá»i ta Ä‘ang lúc đói thì má»™t bát cÆ¡m cÅ©ng không thể tính được, đỉnh bạc nhá» này chẳng qua chỉ là má»™t chút lòng thànhâ€.

Vừa nói thì ngưá»i đã lách ra khá»i quán. Chạy thẳng vá» phía trước không há» quay đầu lại.

Chạy má»™t mạch hÆ¡n mưá»i dặm đưá»ng thì chàng má»›i bước chậm lại, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Äã đến lúc lên đèn, chàng ngẩng đầu lên nhìn, trong bóng tối ẩn hiện núi non lô nhô, chàng đã chạy vào trong vùng rừng núi.

Phương Triệu Nam ngẩng đầu nhìn trá»i thở dài má»™t hÆ¡i rồi lấy trứng ra dùng.

Trong khoảng khắc chàng đã ăn hết mưá»i quả trứng gà, ăn xong chàng ngồi xếp bằng dưới tuyết, nhắm mắt Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, đợi đến khi cÆ¡n mệt nhá»c đã qua thì má»›i đứng dậy, nhìn rõ phương hướng rồi leo lên núi. Äi được khoảng ná»­a canh giá», thế núi bắt đầu hiểm trở, ngước mắt lên toàn là đỉnh núi nhấp nhô, nhìn xuống thì vá»±c sâu chắn ngang, tuyết lá»›n bịt lối, cả má»™t con đưá»ng nhá» lên núi cÅ©ng chẳng tìm ra.

Phương Triệu Nam tuy là ngưá»i mang đầy võ công, lúc này đã có cảm giác ná»­a bước khó Ä‘i, chàng rút kiếm vạch đưá»ng, mạo hiểm trèo lên, tuy đêm lạnh rét căm căm, nhưng chàng đã đổ mồ hôi đầy ngưá»i, đúng là má»—i bước Ä‘á»u nguy hiểm.

Äi mãi cho đến canh năm trá»i hững sáng thì má»›i đến được dưới chân Bão Mục Cương, ngẩng đầu lên nhìn, núi cao trá»c trá»i, vách dá»±ng thẳng đứng, chàng suốt đêm Ä‘i không nghỉ cho nên ngưá»i đã mệt nhoài, tá»± biết khó có thể tiếp tục mà leo trèo nữa, chỉ đành tìm má»™t tảng đá chắn gió rồi ngồi xếp bằng vận khí Ä‘iá»u tức, định đến khi trá»i sáng hẳn má»›i leo núi nữa.

Nào ngá» mệt má»i quá độ, cho nên bất giác đã dá»±a vào tảng đá mà ngá»§ thiếp Ä‘i, đến khi tỉnh dậy thì mặt trá»i đã lên ba ngá»n sào, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, chân tay tê cóng.

Chàng đỠtụ chân khí, vận công, để cho máu huyết chảy Ä‘á»u, rồi lại tiếp tục cuá»™c hành trình cá»§a mình.

Chàng đã được Trương Nhất Bình chỉ Ä‘iểm, cho biết vị trí cá»§a bãi Triá»u Dương, đó là má»™t tảng nham thạch ở giữa lưng chừng núi, không những địa thế hiểm yếu mà đã được ngưá»i ta đục đẽo thành má»™t cây trụ đá.

Nếu không được Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn cho phép, hiếm có ngưá»i nào có thể vượt qua nÆ¡i này.

Chàng cứ Ä‘i theo hướng Trương Nhất Bình đã chỉ tìm đến bãi Triá»u Dương.

Chàng đưa mắt nhìn ra xa, ở giữa vách núi dá»±ng đứng có má»™t tảng đá rá»™ng khoảng sáu, bảy trượng, con đưá»ng nhá» dẫn lên tảng đá ấy đã bị ngưá»i ta phá há»ng, chỉ có vài cây trụ đá có thể đặt chân bước qua.

Phương Triệu Nam nhìn những cây trụ đá ấy, chúng cách nhau khoảng bảy thước đến một trượng, bên dưới là vực sâu, chỉ cần sơ ý đặt chân không chính xác, rơi xuống sẽ thịt nát xương tan.

Chàng Ä‘oán khinh công cá»§a mình có thể vượt qua được, thế rồi đỠchân khí lên Ä‘an Ä‘iá»n, cao giá»ng kêu lá»›n:

“Vãn bối Phương Triệu Nam có chuyện cầu kiến Sá»­ lão tiá»n bối, mong tiá»n bối ban cho duyên gặp mặtâ€.

Nói chưa xong thì ngưá»i đã phóng lên cao đến bảy, tám thước, chàng hạ eo vung tay, lướt xéo xuống, hạ chân ở trên cây trụ đá thứ nhất.

Cuối đầu nhìn xuống, chàng thấy khe sâu không đáy, bất giác đầu váng mắt hoa, chàng vá»™i vàng nhắm hai mắt đỠchân khí dặm mạnh hai chân, ngưá»i lại phóng lên, rồi hạ xuống trên cây trụ đá thứ hai.

Lần này đã có kinh nghiệm, chàng không cuối đầu nhìn xuống nữa, chỉ hÆ¡i Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, lập tức phóng lên cây trụ đá thứ ba, phóng liên tục tám lần như thế, số trụ đá cÅ©ng đã hết.

Nhưng nÆ¡i chàng đứng cách tảng đá lá»›n ấy còn khoảng ba, bốn trượng, chàng Ä‘oán rằng khinh công cá»§a mình không thể nào vượt qua được ba trượng như thế, trong lòng không khá»i rầu rỉ.

Äang lúc ấy, chợt nghe má»™t giá»ng nói lạnh như băng truyá»n vào trong tai:

“Sư phụ cá»§a ta không muốn gặp ai cả, hai mươi năm nay chưa từng qua lại vá»›i đồng đạo võ lâm, ngươi hãy cứ quay vá» Ä‘i thôi!â€.

Phương Triệu Nam định thần nhìn lại, chỉ thấy má»™t đại hán mặt Ä‘en tuổi khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, ngưá»i mặc bá»™ y phục vải lam, đứng trên tảng đá đối diện, hai mắt hấp háy, nhìn thẳng vào mình, mặt lạnh lùng kiêu ngạo.

Lâm vào tình thế này, Phương Triệu Nam đành phải cố nén cÆ¡n giận, ôm quyá»n vái má»™t lá»…, cưá»i rằng:

“Phương Triệu Nam có chuyện hệ trá»ng cần gặp Sá»­ lão tiá»n bối, mong huynh đài thông báo giùm, tại hạ cảm kích vô cùng! ' Äại hán ấy ngá»­a mặt cưá»i lá»›n nói:

“Tại hạ bình sinh chưa bao giá» gặp má»™t nam nhân lắm lá»i như ngươi, có Ä‘iá»u dù ngươi có nói ra gia sư cÅ©ng không gặp, nếu ngươi không tin thì hãy đứng trên trụ đá ấy chá» tám ngày mưá»i ngày xem thá»­â€. Nói xong thì xoay ngưá»i chậm rãi bước Ä‘i.

Phương Triệu Nam lo lắng, quát lớn một tiếng:

“Äứng lại!â€.

Äại hán mặt Ä‘en ấy nghe thế thì ngừng lại, xoay ngưá»i rồi giận dữ nói:

“Nam tá»­ hán đại trượng phu cứ lắm lá»i như thế chẳng phải mắt thể diện lắm ư?â€.

Phương Triệu Nam thò tay vào trong lòng, lấy ra đồng tiá»n mà Trương Nhất Bình đã tra cho, giÆ¡ cao trong tay nói:

“Huynh đài có nhận ra vật trong tay cá»§a tại hạ không?â€.

Äại hán ấy nhìn kỹ thì sắc mặt đột nhiên giãn ra, cưá»i rằng:

“Ngươi đã mang theo đồng tiá»n đòi Æ¡n cá»§a sư phụ ta, tại sao không sá»›m lấy ra? Äến ná»—i tại hạ phải buông lá»i đắc tá»™iâ€.

Äang nói thì tay phải thò vào trong lòng rút ra má»™t sợi dây, y buông tay má»™t cái ném thẳng vá» phía Phương Triệu Nam, thá»§ pháp rất chính xác, sợi dây đã phóng tá»›i trước ngưá»i Phương Triệu Nam má»™t thước.

Phương Triệu Nam đưa tay phải chụp lấy sợi dây thừng, lòng hủ thầm:

“Không biết y muốn mình vượt qua như thế nào, chả lẽ mình phải chụp đầu sợi dây thừng rồi Ä‘u qua hay sao?â€.

Äại hán mặt Ä‘en ấy cưá»i nói:

“Nếu huynh đài tin tưởng tại hạ thì hay chụp sợi dây thừng này rồi phóng ngưá»i qua, nếu huynh đài không tin tưởng thì hãy cá»™t má»™t đầu dây thừng lên trụ đá rồi tá»± thi triển công phu Thảo thượng phi hành mà qua đâyâ€.

Phương Triệu Nam cưá»i lá»›n:

“Huynh đệ có thể tin tưởng huynh đàiâ€.

Rồi chàng ngầm đỠchân khí, hai tay nắm chặt sợi dây thừng tung ngưá»i vá»t khá»i trụ đá, treo ngưá»i lÆ¡ lưng lên sợi dây lướt qua, chỉ thấy gió lạnh phả vào mặt, thế lao tá»›i nhanh cùng cá»±c, trong chá»›p mắt đã đến vách đá đối diện.

Chàng đã sá»›m vận khí chuẩn bị, khi ngưá»i sắp lao vào vách đá, chân trái chàng vươn ra, hít chân khí lên Ä‘an Ä‘iá»n, mÅ©i chân Ä‘iểm nhẹ vào vách đá, thân ngưá»i Ä‘ang lao tá»›i bá»—ng ngừng lại ở nÆ¡i vách đá.

Khi Phương Triệu Nam Ä‘ang Ä‘u ngưá»i lÆ¡ lá»­ng ở vách đá thì đột nhiên cảm thấy toàn thân bổng lên, trong chá»›p mắt đã lên tá»›i tảng đá đối diện.

Äại hán mặt Ä‘en thu sợi dây thừng lại cưá»i nói:

“Huynh đài Ä‘ang mang đồng tiá»n đòi Æ¡n cá»§a gia sư, chắc là đã biết quy cá»§ cầu kiến gia sưâ€. Nói xong rồi đưa tay:

“Chắp tay lạiâ€.

Phương Triệu Nam nghe thế thì ngẩn ra, nhưng chàng rốt cuá»™c cÅ©ng là ngưá»i thông minh dị thưá»ng, chỉ hÆ¡i trầm ngâm thì lập tức nói:

“Äồng tiá»n đòi Æ¡n này cá»§a Sá»­ lão tiá»n bối là vật quý giá vô cùng trong võ lâm, huynh đệ muốn đích thân trao cho Sá»­ lão tiá»n bốiâ€.

Äại hán mặt Ä‘en ấy nhíu mày nói:

“Gia sư Ä‘ang tá»a tức, nếu huynh đài muốn gặp ngưá»i chỉ e phải đợi đến giá» ngá»â€.

Phương Triệu Nam ngẩng đầu nhìn sắc trá»i, lúc này chỉ má»›i cuối giá» thìn, còn hai canh giá» nữa má»›i đến giá» ngá», trong lòng lo lắng, thở dài:

“Huynh đệ quả thá»±c có chuyện gấp gáp, cần gặp mặt Sá»­ lão tiá»n bối, mong huynh đài có thể giúp cho, huynh đệ cảm kích không nguôiâ€.

Nói xong thì vái dài một cái.

Äại hán mặt Ä‘en ấy trầm ngâm má»™t hồi rồi nói:

“Thôi được! Tại hạ sẽ bẩm báo giúp cho huynh đài má»™t tiếng, có thể gặp sá»›m được hay không là do sá»± may mắn cá»§a huynh đàiâ€.

Nói xong thì xoay ngưá»i bước vào căn nhà cỠở vách núi. Má»™t lát sau đại hán mặt Ä‘en ấy chạy ra cưá»i nói:

“Huynh đài quả thật may mắn, gia sư đã phá lệâ€.

Phương Triệu Nam ôm quyá»n vái má»™t lá»…:

“Äa tạ huynh đài đã giúp đỡ, xin há»i quý tính đại danh?â€.

Äại hán mặt Ä‘en ấy cưá»i:

“Tiện tính cá»§a huynh đệ là Thịnh, thảo tá»± là Kim Baâ€.

Phương Triệu Nam nói:

“Chắc Thịnh huynh đệ đã được Sá»­ lão tiá»n bối truyá»n cho tuyệt há»c, ngày sau ra chốn giang hồ chắc chắn sẽ là bậc kỳ tài trong võ lâmâ€.

Kim Thịnh Ba cưá»i nói:

“Gia sư tính tình đạm bạc, không muốn tranh bá giang hồ vá»›i kẻ khác, ẩn cư tại nÆ¡i Bão Mục Cương, đóng cá»­a không tiếp khách. Huynh đệ tuy không thanh cao khí tiết như gia sư, nhưng cÅ©ng không có lòng cầu mong danh lợi, Phương huynh quá khen như thế, huynh đệ không dám nhậnâ€.

Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện thì đã đến cá»­a nhà cá», Phương Triệu Nam sá»­a sang quần áo, Ä‘i theo Thịnh Kim Ba, bước vào cá»­a tre Ä‘i thẳng đến sảnh đưá»ng.

Ở đó có má»™t ông già gầy gò khô đét, nhưng trông hãy còn quắc thước lắm, ông ta ngồi trên má»™t cái ghế gá»—, ngưá»i mặc bá»™ y phục màu xanh, ở eo có sợi Ä‘ai bằng cá», bá»™ mặt trông có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, không thèm nhìn hai ngưá»i.

Phương Triệu Nam sá»­a sang quần áo rồi vái dài, ôm quyá»n quá đỉnh đầu nói:

“Vãn bối Phương Triệu Nam, khấu đầu thỉnh an Sá»­ lão tiá»n bốiâ€.

Ông ta chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:

“Lão phu bình sinh không nói chuyện vá»›i ngưá»i không có liên quan, trước tiên hãy đưa đồng tiá»n đòi Æ¡n ra để lão phu xem qua thì ngươi nói tiếp cÅ©ng chẳng muá»™nâ€.

Phương Triệu Nam hơi giật mình, nhủ thầm:

“Kẻ này thật là kiêu ngạo!†rồi thò tay vào trong lòng, lấy ra đồng tiá»n đặt trên hai tay.

Sá»­ Mưu Äá»™n chậm rãi đưa tay đặt đồng tiá»n, nhìn má»™t hồi thì lắc đầu chép miệng:

“Äây là món nợ ân tình cuối cùng cá»§a lão phu, sau khi trả xong, trên Ä‘á»i này chẳng có chuyện lão phu phải lo nữa, ngươi hãy nói Ä‘i! Có chuyện gì cần ta giúp đỡ?â€.

Phương Triệu Nam thấy ông ta đã xem xong đồng tiá»n, không há»i lai lịch thì nhá»§ thầm:

“Cái ngoại hiệu Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn này quả là danh bất hư truyá»n, nhìn bá»™ dạng ông ta, có lẽ bất cứ chuyện thê thảm gì trên Ä‘á»i cÅ©ng không thể nào khiến ông ta động lòng trắc ẩn, hai chữ Tụ Thá»§ này thật sá»± không hổ danhâ€.

Lòng tuy nghĩ như thế nhưng miệng thì cung kính đáp:

“Chá»§ cÅ© cá»§a đồng tiá»n này vì có chút chuyện nên chưa kịp đến, vãn bối chỉ là phụng lệnh đến trước bẩm báo cho lão tiá»n bối má»™t tiếngâ€.

Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn sầm mặt, lạnh lùng nói:

“Ai sai ngươi đến đây? Nói mau! Lão phu vì mấy đồng tiá»n đòi Æ¡n này mà đã ở bãi Triá»u Dương hai mươi mùa ấm lạnh, nếu hôm nay không thể nói ra chuyện cần ta giúp đỡ thì đừng hòng rá»i khá»i chốn nàyâ€.

Phương Triệu Nam cảm thấy kẻ này ngạo mạn, không hiểu tình lý, nhưng bá» ngoài vẫn giữ bình tÄ©nh, cưá»i rằng:

“Lão tiá»n bối danh lừng khắp chốn, trong cõi võ lâm hiện nay ai mà không kính ngưỡng ...â€.

Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn giận dữ nói:

“Äừng nói vá»› vẩn, hiện nay trên giang hồ kẻ biết lão phu chỉ đếm trên đầu ngón tay, hừ! Tuổi nhá» như thế mà đã bẻm mépâ€.

Phương Triệu Nam nhá»› kỹ lá»i Trương Nhất Bình dặn dò, tuy bị trách mắng, nhưng không thèm để ý, chỉ mỉm cưá»i nói tiếp:

“Sá»­ lão tiá»n bối võ công tuyệt thế, chí hành thanh cao, không chịu qua lại vá»›i ngưá»i trong giang hồ, đương nhiên những kẻ sinh sau đẻ muá»™n rất ít ngưá»i biết đến đại danh cá»§a tiá»n bốiâ€.

Sá»­ Mưu Äá»™n nhướng mày, ánh mắt như Ä‘iện, nhìn thẳng vào Phương Triệu Nam quát:

“Lão phu bình sinh không thích ngưá»i bẻm mép, nếu có chuyện cần ta giúp đỡ thì hãy mau nói ra, còn nếu như cứ chần chừ thì đừng trách lão phu trở mặt vô tình, ra tay giết ngưá»iâ€.

Phương Triệu Nam thấy ông ta ăn nói dữ dằn, cơn giận trong lòng bốc lên, định cự cãi trở lại.

Chợt nhớ lại tình cảnh sư môn gặp thảm biến, tự trách rằng:

“Phương Triệu Nam Æ¡i Phương Triệu Nam, nếu ngươi không nhịn nhục được, chịu để cho ngưá»i ta mỉa mai mắng chá»­i, nếu cứ tìm cách cá»± cãi lại, khiến cho lão già này giận dữ thì chuyện sống chết cá»§a bản thân tuy nhá», nhưng không báo được thù cho sư môn má»›i là chuyện lá»›nâ€.

à nghÄ© ấy vừa lướt qua thì mỉm cưá»i:

“Vãn bối chỉ là phụng lệnh đến đây, không dám tá»± đưa ra chá»§ ý, kính mong lão tiá»n bối xét rõ choâ€.

Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn thấy chàng vẫn má»m má»ng như thế thì cÅ©ng chẳng làm gì được, chỉ nhíu mày nói:

“Nếu ngươi đã không thể làm chá»§, vậy chạy đến bãi Triá»u Dương cá»§a ta làm gì? Chả lẽ còn muốn ta trả đồng tiá»n đòi Æ¡n này lại?â€.

Phương Triệu Nam lo lắng nói:

“Vãn bối xin khấu tạ đại đức trả lại đồng tiá»n cá»§a lão tiá»n bốiâ€.

Nói xong thì ngưá»i đã quỳ xuống.

Sá»­ Mưu Äá»™n lạnh lùng hừ má»™t tiá»ng:

“Lão phu đã sống hÆ¡n bảy mươi tuổi, đây là lần đầu tiên gặp hạng ngưá»i nhiá»u chuyện như ngươiâ€.

Miệng tuy nói lá»i khó nghe nhưng vẫn trả lại đồng tiá»n cho Phương Triệu Nam.

Phương Triệu Nam nhận lấy đồng tiá»n, cưá»i rằng:

“Vãn bối muốn lão tiá»n bối dò há»i tung tích cá»§a má»™t ngưá»i, không biết lão tiá»n bối có biết không?â€.

Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn cưá»i lạnh má»™t tiếng:

“Nếu ngươi chịu trả đồng tiá»n cho lão phu, chỉ cần ngươi có thể nói ra há» tên, trên Ä‘á»i này quả thật có ngưá»i ấy, lão phu sẽ có thể bắt y đến bãi Triá»u Dương giao cho ngươiâ€.

Phương Triệu Nam nói:

“Vậy thì không cần, vãn bối chỉ thuận miệng há»i mà thôi. Nếu lão tiá»n bối không biết cÅ©ng chẳng sao, song vãn bối lại biết lúc này nàng Ä‘ang ở bãi Triá»u Dương cá»§a lão tiá»n bối!â€.

Tụ Thá»§ Tiá»u Ẩn tức giận nói:

“Kẻ nào mà chưa được lão phu cho phép dám tá»± tiện đến bãi Triá»u Dương, ngươi hãy nói ra ta nghe thá»­â€.

Phương Triệu Nam cưá»i rằng:

“Ngưá»i này há» Châu, phương danh là Huệ Anh, năm nay mưá»i tám tuổi, lão tiá»n bối hãy nhá»› lại xem, vãn bối Ä‘oán có đúng không?â€.

Sá»­ Mưu Äá»™n hừ nhẹ má»™t tiếng, phất tay bảo Kim Thịnh Ba lúc này Ä‘ang đứng sau lưng Phương Triệu Nam:

“Thằng nhá» này bẻm mép lắm, ngươi hãy dắt nó Ä‘i gặp con bé ấy cho khuất mắt taâ€.

Phương Triệu Nam vái dài má»™t cái, lui ra sảnh đưá»ng, lòng thầm hổ thẹn, Ä‘i theo sau lưng Kim Thịnh Ba ra khá»i nhà cá».

Kim Thịnh Ba nghiêng mặt nhìn Phương Triệu Nam, cưá»i rằng:

“Công phu má»m má»ng cá»§a Phương huynh thật sá»± khiến cho huynh đệ khâm phục, từ sau khi huynh đệ vào trong sư môn, chưa bao giá» thấy gia sư nói nhiá»u lá»i vá»›i kẻ khác như thếâ€.

Phương Triệu Nam cưá»i rằng:

“Trong võ lâm Ä‘á»u có lá»i đồn rằng Sá»­ lão tiá»n bối tính tình kỳ dị, nhưng theo huynh đệ thấy chẳng phải như thế, ngài không những trá»ng lá»i hứa, mà còn là má»™t ngưá»i ngoài lạnh trong nóngâ€.

Kim Thịnh Ba sầm mặt, lạnh lùng nói:

“Tốt nhất Phương huynh đừng phê bình tính cách cá»§a gia sư để tránh khá»i há»a sát thânâ€.

Phương Triệu Nam đáp rằng:

“Äa tạ Thịnh huynh chỉ Ä‘iểm, từ rày vá» sau huynh đệ sẽ không dám nói bừa nữaâ€.

Trong lòng thì cưá»i rằng:

“Kẻ này rất giống sư phụ cá»§a y, buồn vui thất thưá»ng, quái dị khó Ä‘oán, thật là thầy thế nào thì dạy ra trò thế ấy, chẳng sai tí nào, không biết thầy trò bá»n há» làm sao có thể gặp nhau?â€.

Äang suy nghÄ© thì đã đến cuối tảng đá, Kim Thịnh Ba đưa tay chỉ mép đá nhô ra, nói:

“Huynh đệ bình sinh sợ nhất là nói chuyện vá»›i đàn bà, cô gái ấy Ä‘ang ở trong căn thạch thất nÆ¡i ép đá, Phương huynh cứ Ä‘i qua mép đá thì sẽ thấy cá»­a độngâ€.

Nói xong không đợi Phương Triệu Nam trả lá»i thì xoay ngưá»i vá»t má»™t cái đã ra xa đến má»™t trượng.
Tài sản của ngocvosong1986