Y Ân từ từ tỉnh dậy từ trong hôn mê, phía sau đầu nhức như búa bổ. Qua một lúc, lão đã khá hơn, từ từ nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh.
Toàn bộ căn phòng này chỉ có một cửa sổ, lạnh lẽo ẩm ướt, vách tường được chế thành từ vách đá nham thạch, không có món trang sức gì, từng khối rêu xanh phân bố tán loạn, trần nhà không ngừng có nước nhỏ xuống.
Trong phòng bày la liệt các hình cụ lớn nhỏ, vệt máu dính trên đó đã biến thành màu đen, xem ra có niên đại rất lâu, nhưng tiếng kêu thảm của người thụ hình còn phảng phất đâu đó bên tai. Trên vách tường đối diện có đặt hai cây đuốc, ánh lửa lập lòe khiến mắt của lão đau nhức vô cùng. Nhưng thứ trong thất đều chập chờn theo ánh lửa, thập phần dễ sợ.
Hai tay hai chân của lão trấn trưởng bị trói chặt lên vòng sắt trên tường, làm thành hình chữ đại (大). Lão cố vùng dậy định niệm chú ngữ, nhưng bị một roi chát chúa bất ngờ và độc ác cắt ngang.
La Cách phiền não đi qua đi lại trong phòng, vừa đi vừa nhìn Y Ân một cách u ám. Gã mập phất tay cho bọn dong binh trong phòng đi ra ngoài hết, rồi bước đến trước mặt Y Ân.
Y Ân thừa thông minh để bỏ qua ý định thi triển ma pháp. Việc thi triển ma pháp đòi hỏi lực lương chú ngữ phối hợp với các thủ thế vẻ ra các ma pháp phù hiệu, đồng thời kết hợp với tinh thần lực của người thi phép mới có thể thành công. Với hai tay bị trói chặt không thể hành động như Y Ân hiện giờ, thì chỉ có thể thi triển những chú ngữ cấp thấp. Nhưng xem ra La Cách sẽ không để cho lão niệm xong chú ngữ nào.
Gã mập hậm hực nhìn Y Ân trừng trừng. Nói cho đúng, hắn hiện giờ vẫn còn e sợ Phân giải thuật lão dùng trong trận đấu hôm qua. Ma pháp cấp 5 Phân giải thuật này không được tính là thực dụng lắm, chủ yếu là vì cơ hội thành công không cao, giỏi lắm là tương đương 50%. Nhưng dù cơ hội thành công có thấp hơn nữa, đối với La Cách mà nói thì cũng giống như dùng mạng đánh đổi. Nếu hôm qua không phải hắn gia trì cho mình Gia tốc thuật trước, lại có thân thể mẫn tiệp hơn hẳn chiến sĩ, thì kẻ bị hóa thành to bụi nhất định không phải là con chó vàng kia.
"Ở đây là nơi nào?" Giọng nói già nua của Y Ân hiện rõ vẻ mệt mỏi.
"Đây chính là lao tù của Tắc Lặc Tư bảo, Y Ân tiên sinh à."
"Vì sao không giết ta?"
"Bỡi vì ta còn nhiều chuyện muốn hỏi ngài, Y Ân tiên sinh."
"Ha ha ha ha" Y Ân bật cười, "La Cách các hạ, ngài cảm thấy ngọn nến sắp hết hơi như ta có thể thỏa mãn yêu cầu của ngài sao?"
Nhìn thấy bộ dạng đã sẵn sàng cho mọi chuyện của La Cách, tiếng cười của Y Ân từ từ biến mất.
"Y Ân tiên sinh, là một mạo hiểm giả, ngài quá già. Làm một ma pháp sư, ngài lại quá chính thống. Làm trấn trưởng, ngài lại có con trai con gái. Do đó ta nghĩ ngài cũng nên lý giải điều này, có những lúc chết không phải là kết quả xấu và khó tiếp thụ nhất. Có thể là ngài không sợ chết, nhưng hậu quả của chuyện chết này có thể ngài thấy rồi sẽ không thể nào chịu nổi. Hiện giờ ngài có thể chết trước, ta cũng không cản ngài đâu!" Nói rồi, La Cách mở một cửa sắt trên tường, tiếng kêu thảm của Cổ Tháp lập tức truyền đến.
"Ngươi là một tên ma quỷ! Một tên khốn kiếp đáng bị tống xuống địa ngục! Ngươi... ngươi... ngươi quả nhiên không tha con trai của ta!" Y Ân điên cuồng vùng vẫy, vòng sắc bị lão kéo kêu lên canh cách.
"Y Ân tiên sinh, nếu như ngài thật tâm muốn ta tha cho con trai ngài, thì hôm qua không nên thi triển Phân giải thuật. Hơn nữa ngài càng chần chờ, sự đau khổ và khó chịu của Cổ Tháp càng nhiều. Ngài xem, ta không phải là người phi thường độc ác. Chúng ta nên bắt đầu nhanh đi thôi. Ta muốn biết, mục đích chân chính của Tuyết Hồ khi chiếm cứ Tắc Lặc Tư bảo này là gì?"
Từng tiếng kêu thảm của Cổ Tháp giống như từng chiếc dùi xoáy vào tim Y Ân. Lão trấn trưởng méo mó mặt, cuối cùng cũng hồi đáp vấn đề. Chủ ý này thật ra là do Phật Lãng ca cống hiến, chỉ cho Y Ân nghe tiếng Cổ Tháp bị hành hạ, nhưng không cho lão nhìn rõ tình hình. "Lực tưởng tượng là thứ bẻ gãy ý chí tuyệt đối nhất." Phật Lãng Ca tổng kết như thế đối với phương án này.
"Tuyết Hồ đến nơi này là vì đào bới di tích của một vong linh pháp sư. Thứ mà họ tìm chính là một điêu tượng thiên sứ."
"Cái này thì ta biết!" La Cách sốt ruột nói: "Cái điêu tượng đó dùng để làm gì?"
"Điêu tượng đó nghe nói có ẩn tàng một thứ bí mật liên quan đến đọa lạc thiên sứ, theo truyền thuyết là có liên quan đến chuyện xấu xa cực lớn của giáo đình. Ta chỉ biết có nhiêu đó thôi, bảo chúng dừng tay đi!"
La Cách trầm ngâm một chút. Cái điêu tượng Luyện ngục thiên sứ đó hắn đã giao cho Áo Phỉ La Khắc rồi. Nếu nó là thứ Băng Tuyết Ngân Hồ phí công nhiều như thế để có được, nhất định là có chỗ bất tục. Còn mình thì một là không dò ra được điều bí mật gì, hai là cho dù có biết rõ cũng không thể giữ được. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Điểm đạo lý này bọn quý tộc bại hoại như hắn hiểu rất rõ. Cái điêu tượng này giao cho Áo Phỉ La Khắc, chính là ứng với câu dẫn thủy họa về đông, chuyển lửa sang tay người. Đến lúc đó, mọi ưự đều có hoàng kim sư tử đứng ra ứng phó. Mấy tên quý tộc gã không có dã tâm cải hoán triều đại gì, cũng không muốn thành đại lực cường giả. Tuy chúng tích tiền, nhưng giàu khắp thiên hạ không phải là thứ tất phải đạt, giàu nhất một vùng là được lắm rồi. Do đó, cho dù cái điêu tượng này có vẻ có tiềm năng rất lớn, nhưng mầm họa cũng nhiều, tống khứ nó đi sớm chừng nào tốt chừng ấy.
"Lão nói về Không gian phép tắc đó là như thế nào!" La Cách đột nhiên nghiêm giọng quát hỏi.
Y Ân sửng người, thần sắc theo đó đại biến, tránh né: "Ta không biết cái không gian phép tắc đó là cái gì, ta, ta không hề biết!"
Gã mập và lão đầu đối mắt nhìn nhau một cách phẫn nộ, tiếng kêu thảm của Cổ Tháp trong nội thất truyền đến từng hồi.
Quá một lúc sau, gã mập nói: "Rốt cuộc là bí mật gì mà khiến lão xem còn quý hơn con trai mình? Tốt nhất là hãy thật thà nói ra. Lão cho rằng có thể cứng đầu đến phút cuối hay sao? Cái điêu tượng gì đó thật ra ta không hề hứng thú. Sở dĩ bắt lão đến đây, là nhân vì lão cấu kết Tuyết Hồ tính chuyện hãm hại bọn ta. Dù gì thì bọn lão tử có thù tất báo, nếu như lão không giết được chúng ta, thì chỉ có nước đi chết đi. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó là điều liên quan đến Không gian phép tắc này. Cùng là thân phận pháp sư, ta khuyên lão một lần nữa, có nói hay không?"
Khóe miệng Y Ân co giật, răng cắn chặt môi, máu tươi chảy ra. Hai mắt lão nhắm chặt, hai dòng lệ nóng đục từ từ ứa ra, thà chết cũng không khai ra lời nào nữa.
La Cách nghiến răng nói: "Được, ta xem lão có thể nhẫn chịu tới chừng nào? Luân Tư! Trở về chưa?"
Giọng nói eo éo của Luân Tư từ ngoài cửa sổ cất lên: "Cái đó thì đương nhiên, chuyện nhỏ này để lão nhân gia ta ra tay chẳng phải động ngón tay là bắt được sao? Ha ha ha! Đến đây, cô nhó, để lão nhân gia ta thử coi, cảm giác không tệ a! To, thật là to!!" Sao đó liềncó một tiếng khóc lóc của nữ tử trẻ tuổi truyền đến.
"Phỉ Lạp!!" Y Ân chợt mở mắt ra, gào rống như một con dã thú, "Các ngươi là bọn súc sinh!! Thần hất định sẽ trừng phạt các ngươi! Các ngươi sẽ vào địa ngục, ở đó vĩnh viễn chịu lửa đỏ thiêu đốt!!"
Thần sắc của La Cách như thường, đáp: "Ngươi biết không, ta sớm muộn gì cũng sẽ biết được bí mật của không gian phép tắc. Có thể điều đó đối với ngươi là một điều bí mật, nhưng sau này nó sẽ biến thành một thứ thông thường. Chẳng lẻ ngươi vẫn còn không muốn nói hay sao? Nói đi, ngươi dù sao vẫn chết, nhưng ít ra con trai con gái của ngươi còn có thể yên lành."
Vách tường bên kia truyền lại tiếng xé vải, tiếp theo đó là tiếng khóc kêu của Phỉ Lạp và tiếng cười dâm đãng của Luân Tư.
La Cách vẫn an tĩnh nhìn Y Ân.
Ánh lửa càng lúc càng lay động dữ dội, mọi thứ trong phòng giờ phút này càng biến thành quỷ dị và ghê rợn vô cùng.
Thanh âm của Luân Tư lại truyền đến: "La Cách, lão già dịch đó vẫn còn không chịu nói à? Tốt nhất là đừng nói, con gái của lão thật là có da thịt mịn màn, ha ha, còn lại là xử nữ nữa chứ. Ngươi nếu không thèm, vậy tiện nghi cho ta đó nhe!"
Tiếng khóc thét của Phỉ Lạp dường như muốn xé rách màn tai của La Cách, tiếp theo đó là tiếng thở hồng hộc như trâu của Luân Tư.
Cửa mở, Phật Lãng ca bước vào. Hắn nhíu mày nói: "Tên Luân Tư này thiệt là không có chút xíu mỹ cảm cả. Ta thật không hiểu ngươi, vì cái thứ không gian phép tắc gì đó có tất yêu phải làm to chuyện như thế này không?"
La Cách điềm đạm đáp: "Ta chí tại tất đắc, quyết làm cho được."
Phật Lãng Ca lúc lắc đầu, thở dài nói: "Không cần biết nó là chuyện gì, ta đều giúp ngươi, chỉ là ngươi đừng có làm cho sự tình thành không thể thu thập là được." Hắn quay đầu lại nhìn Y Ân một hồi, hạ giọng nói: "Lão già dịch, tốt nhất là nói liền ra đi, đừng để chúng ta sử dụng chiêu cuối cùng."
Thời gian trôi đi, chỉ có thống khổ và dâm loạn trở thành chủ đề vĩnh hằng.
Sau tiếng rống đắc ý và thỏa mãn của Luân Tư, bốn phía yên tĩnh trở lại, tiếng kêu thảm của Cổ Tháp không biết dừng lại từ lúc nào.
Ba người trong tù thất chợt hời giằng co với nhau.
Cuối cùng, La Cách thở dài, đột nhiên quát lên ghê rợn: "Lão già! Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn nhìn con trai con gái phạm phải loạn luân đại tội, chết xuống bị lửa địa ngục thiêu đốt vĩnh thế hay sao?!"
Y Ân như bị một luồng sét đánh, đầu tóc trắng toát đua nhau rơi xuống, thanh âm già cõi hiện ra vẻ trống rỗng, vô lực: "Chúa o, xin tha tội cho đầy tớ của người không thể không giao dịch với ma quỷ."
Lão ngẩng đầu, đôi mắt ngầu đục không có thần thái gì, giống như mù lòa rồi vậy: "Ta sẽ nói cho ngươi hết những gì ta biết về không gian phép tắc..."
Vách tường bên kia yên lặng ngay lại, chỉ còn có tiếng thút thít của Phỉ Lạp vẫn thỉnh thoảng vẳng đến.
Luân Tư và Khải Đặc cùng tiến vào, bọn bại hoại cùng yên lặng đứng chờ.
Giọng nói già nua của Y Ân không ngừng vọng đi vọng lại trong hình thất, phảng phất như hỏa diễm cũng không án được khoái cảm sắp được nghe điều bí ẩn của mọi người. Nó điên cuồng khuấy động, tránh né, tựa hồ muốn từ ngọn đuốc tách rời ra bay xuống giữa phòng.
"Năm 200 Thần thánh lịch, giáo hoàng Mạt Địch Khắc tiếp được chỉ dụ của thần, vội vả đến đỉnh Để Bỉ Tư sơn mạch, thấy lưu tinh từ trên trời rơi xuống, trong ánh lửa phảng phất có một thân ảnh..."
Lưu Tinh rơi xuống đất, lửa đỏ dâng lên khắp trời, nơi lửa cuốn qua, băng tuyết vạn nam không tan nơi ấy bị bốc hơi sạch. Trong khuôn viên mười dặm, mọi thứ đều biến thành tro đen, chỉ lưu lại một cái lổ đen cực lớn sâu hoắm. Các nham thạch trên mặt đất xung quanh đó đều bị dung hóa, chỉ lưu lại một phiến tinh thể giống như pha li.
Tuy cách địa điểm sao băng rơi ấy đến mười dặm, nhưng phạm vi trùng kích của không gian năng lượng đã khiến Mạt Địch Khắc đứng ngồi không yên. Người vô cùng kinh hải, bản thân là giáo hoàng, quang minh pháp lực đạt đến cấp mười sáu, lại cách xa nhau như vậy mà luồng năng lượng lan ra đã đánh cho người gần như không chịu nổi. Ngôi sao băng này không ngờ có năng lượng cực lớn như vậy.
Mạt Địch Khắc chờ cho luồng năng lượng qua đi, mối xốc lại pháp trượng gian nan đi đến mép hố sâu đó. Lão giáo hoàng cô thân đi tới, ở núi cao rừng sâu đã mấy tháng rồi, nên tuy pháp lực thâm hậu, có thể tùy lúc thi triển phi hành thuật bay hết một đoạn, nhưng hôm nay đã sức cùng lực tận rồi.
Chớp mắt thời gian đã trôi từ giữ trưa cho đến hoàng hôn, lão giáo hoàng lúc này mới lần đến giữa hố. Thần thánh giáo hội 500 năm trước tuy không có thế lực mạnh mẽ như ngày nay, nhưng cũng có tín đồ đến trăm vạn, giáo hoàng cũng đã có quốc gia riêng của mình. Ngày thường, lão giáo hoàng có nếp sinh hoạt không thể coi là xa hoa vô độ, nhưng cũng không kém gì một quốc vương của tiểu quốc, sự lao khổ như thế này có bao giờ chịu qua? Hồng bào toàn thân của lão giáo hoàng đã rách nát, mão bị lệch sang một bên, mặt mày tay chân đều có vết trầy sước. Đến lúc tối hậu, bước chân của người hụt hẩng, té lộn cổ một vòng, mới có thể đến được nơi cần đến.
Ở giữa đáy hố có một cái đĩa vô cùng tinh xảo và hoa lệ lửng lờ trên không, một đạo kim sắc như có như không bay vòng quang nó. Ở giữa cái đĩa có khắc những văn tự có ý nghĩa khó hiểu, xung quanh có những vòng hoa văn tinh tế màu tím vàng, tựa hồ như một cái ma pháp trận. Từng làn dao động vô hình phát tán ra từ trung tâm của cái đĩa đó, không gian chung quanh tựa hồ như bị méo mó. Thân ảnh trong luồng lửa đỏ giờ phút này chỉ còn lưu lại vài khúc xương, đã không còn nhìn rõ nguyên bổn đó là dạng sinh vật gì.
Không gian xung quanh không ngừng xuất hiện những trận chao đảo, mười mấy thân ảnh thiên sứ từ từ xuất hiện trong luồng kim quang đẹp mắt ấy. Mạt Địch khắc nhớ đến thần dụ, vội cắn răng đưa tay về phía cái đĩa ấy. Khi cánh tay của người tiến vào khoảng không gian méo mó chung quanh cái đĩa ấy, nó bắt đầu quá trình già cỗi, khố héo đi với tốc độ mắt thường có thể chứng kiến được. Chờ đến khi chạm được vào đĩa, thì toàn bộ cánh tay của giáo hoàng chỉ còn lại một cái xương khô. Lão giáo hoàng giữ chặt chiếc đĩa, cùng các thiên sứ li khai.
Trong hình thất nhất thời yên tĩnh lại.
La Cách hỏi: "Là cái đĩa đó?"
"Đúng vậy, đó chính là thứ ghi lại Không gian phép tắc, gọi là Không gian chi luân (vòng không gian). Theo bút ký ghi lại của Mạt Địch Khắc, ở giữa không gian chi luân có văn tự thần bí, chính là không gian phép tác. Chỉ có điều chưa từng có người nào giải được không gian phép tắc này, và cũng chẳng hiểu vì sao nó lại xuất hiện trên thế giới này."
"Còn những thiên sứ đó thì sao?" Khải Đặc hỏi.
"Theo như ta biết, có ít nhất một bộ phân thiên sứ hiện giờ vẫn còn ở Thần thánh giáo hội tiếp thụ cung phụng, cùng bảo vệ cho cung."
Các quý tộc bại hoại giờ mới rõ vì sao Thần thánh giáo hội năm xưa hưng khởi nhanh như vậy, lại có thần tích xuất hiện liên miên. Nhưng điều làm họ đau đầu chính là, nếu như thiên sứ đã ở trong Thần thánh giáo hội, vậy cái gọi là Thần chí cao mà giáo hội tín ngưỡng tự nhiên sẽ tồn tại. Có điều thông qua những hành động và ứng xử của bọn chúng, từ góc đó này mà xét thì đều không hợp với giáo nghĩa của thần, nếu nói khác hơn, bọn chúng chỉ có một con đường lựa chọn: đó là đi vào địa ngục. Nghĩ đến điều đó, sắc mặt của các quý tộc bại hoại này đều tái xám.
Sau các trận chiến vừa rồi, thực lực của Khải Đặc đại tăng, luyện thành đấu khí, hơn nữa lại là thần thánh đấu khí. Thực lực của võ sĩ khi đạt đến một đẳng cấp nhất định đều có hiện tượng đấu khí toát ra ngoài, và thông qua màu sắc của đấu khi này mà có thể quyết định được bản tính đặc định của võ sĩ. Điều làm bọn chúng không thể giải thích được đó là, nội tâm của Khải Đặc tuyết đối không có nửa điềm dính dáng gì đến thần thánh và tín ngưỡng. Cha của hắn có đấu khí hàn băng màu xanh có thể được coi là trung lập cũng được đi. Nhưng đến đời con như hắn lại luyện ra thần thánh đấu khí. Điều nực cười ấy thật chẳng biết nên nói làm sao, chỉ có thể đoán là, thần thánh đôi khi cũng có lúc ngủ gật. Bất quá, đây cũng coi là một chuyện hay. Bọn quý tộc bại hoại quyết định sau này hành sự nhất định phải kéo theo cho được Khải Đặc. Trong mắt dân chúng, thần thánh kỵ sĩ tất nhiên là đứng hẳn về phía chính nghĩa rồi.
Chỉ có La Cách là sớm biết có thiên sứ tồn tại trong Thần thánh giáo hội.
Y Ân tiếp tục nói: "Lão giáo hoàng Mạt Địch Khắc trước khi chết đã lưu lại hai phần ghi chép liên quan đến Không gian phép tắc. Trong lễ an táng của người, Tử Linh Pháp Sư La Đức Lý Cách Tư cưỡi lên cốt long cực lớn chưa từng thấy bay đến từ trên không, đại chiến cùng bốn vị đại thiên sứ có mặt tại đó. Trong trận chiến đó, bốn vị thiên sắc ba bị thương một chết, bút kí ghi lại những điều liên quan đến không gian phép tắc đã bị cướp đi hết một phần. Hắc hắc, La Đức Lý Cách Tư quả thật là xứng với danh hiệu tử linh pháp sư cường đại nhất!"
"Sau cuộc chiến đó, Thần Thánh giáo hội bắt đầu suy sát La Đức Lý Cách Tư hơn bốn trăm năm. Chỉ có điều bọn thần quan kỵ sĩ được phái đi biết rằng không có quang thiên sứ tọa trấn, gặp được La Đức Lý Cách Tư chí có chịu chết. Do đó mọi người đều hữu tâm mà vô lực, chỉ làm cho có mà thôi. Cho đến ba năm trước, La Đức Lý Cách Tư tự thân đến Nga Địch thần điện thì mới bị Thẩm phán chi quang từ thiên giới phóng xuống hủy diệt triệt để. Lần đó, thánh nữ Uy Na và Hồng y giáo chủ Bố Luân đều tuẫn giáo. Không có ai biết y vì sao phải làm như vậy, vì đó chẳng khác gì là đi tự sát a."
La Cách cười lạnh trong lòng: "Hừ, quang thiên sứ tọa trấn mà hữu dụng sao? Cái lão đầu này quả nhiên là có lai lịch bất phàm, sao không thấy lão đem cốt long cấp cho ta, thiệt đúng là cái lão già dịch mà."
Từ từ, trong trí óc của La Cách từ từ hiện lên những hàng văn tự khó hiểu:
"Thanh minh u ngục, nghiệp hỏa thường phần.
Chúng sanh như nghĩ, thị vi phàm trần.
Phù sanh chi thượng, tiên la thần phật.
Lục đạo chi ngoại, chư giới vô cực."
La Cách nghĩ lại, đây đại khái là phần bút ký La Đức Lý Cách cướp được đã được tái hiện lại trong đầu hắn. Xem ra, ý nghĩa của nó nói rằng thế giới này chia làm thiên giới, ma giới, và nhân gian giới gì đó, đây chẳng phải là lời thừa hay sao?
Cũng không hiểu lão đầu tử này đánh sống đánh chết, dường như luôn cả mạng cũng không cần, cái cái quỷ này về để làm cái gì. Xem ra chỉ có thể đến Thành thánh giáo hội đoạt phần bút ký còn lại, thậm chí cướp luôn Không Gian chi luân nghiên cứu một phen mới tìm ra manh mối.
Khi nghĩ đến chuyện đến cướp đồ ở Thần Thánh giáo hội, La Cách lập tức như nhìn thấy cơ man nào là thần thánh kỵ sĩ, hàng hàng lớp lớp thần quan tế tự lạnh lùng nhìn hắn. Trên trời còn bay qua bay lại vài chục thiên sứ, trong khi Uy Na thân là Quang thiên sứ cấp ba chỉ có thể làm một vị thánh nữ bình bình. Xem ra, không, không phải xem ra, mà là khẳng định, trong Thần Thánh giáo hội đó khẳng định là có những thiên sứ cao cấp hơn ẩn mình. La Cách liền cảm thấy da đầu ngứa ngáy phát run.
Gã mập hắn suy nghĩ khổ não một hồi, đột nhiên cười ha hả, thầm nghĩ: "Sứ mệnh của lão đầu tử đó có liên quan gì đến ta. Lão tử này quyết cả đời thổi đít trâu vỗ mông ngựa, uống rượu ngon chơi gái đẹp, khoái lạc tiêu diêu chẳng phải là tốt hay sao. Không vì chuyện đó mà lãng phí cân não. Thần Thánh giáo hội càng ít chọc đến càng tốt, sau này nói không chừng còn phải nương nhờ vào người ta nữa. Cái tên đại gian thần kia có nói rằng, nếu như ta đấu không lại ngươi, thì hãy để cả bọn chúng ta nhào tới đấu với ngươi! Hắc hắc, cảm ơn trí tuệ muôn người, trí tuệ muôn người a!"