“Cỏ gì cơ?” Lâm đại nhân trợn trừng mắt, lớn tiếng hỏi.
“Lạt tị thảo.” Lộc Đông Tán thấy vẻ mặt hắn liền cười bảo: “Khẳng định đại nhân chưa từng nghe qua cái tên Lạt tị thảo này, đó là tiếng Đột Quyết của chúng tôi, Đại Hoa của các vị lấy đâu ra loại cỏ này. Lạt tị thảo mọc ở phía nam Đột Quyết, gần rìa sa mạc giáp Đại Hoa, do thiên nhiên hình thành nhưng số lượng rất ít, cả năm cũng chẳng được mấy cân. Chiến sĩ cùng chiến mã trong tộc chúng tôi thụ thương sinh bệnh, có lúc bệnh nặng lắm, đi cũng không vững, chúng tôi thổi khói Lạt tị thảo vào mũi, bao nhiêu bệnh tật cũng khỏi hết. Lâu dần, ai cũng quen mùi, đều thích vị của loại cỏ này, có điều chúng sinh trưởng khó khăn, khắp Đột Quyết một năm cũng chỉ có hai, ba cân, nói rằng vạn lạng khó đổi cũng không phải khoác lác. Số cỏ này từ năm năm trước, tại hạ diệt được giặc Thiết Lăc, được Đại hãn thưởng cho làm chiến lợi phẩm, vẫn giữ gìn đến nay, Lâm đại nhân thử một chút đi, tại hạ cam đoan ngài sẽ thích.”
“Lạt tị thảo, Lạt tị thảo.” Lâm Vãn Vinh lẩm nhẩm, chợt cười vang: “Hay, hay lắm. hay cho Lạt tị thảo. Đột Quyết quả nhiên vật sản phong phú, bất quá mong hai vị nhớ cho kỹ, về sau chỉ được gọi nó là Lạt tị thảo, không được gọi bằng tên khác, nhất là không được gọi bằng yên thảo, bằng không, tại hạ quyết sống chết với các vị.”
“Đại nhân, yên thảo là ý gì?” Lộc Đông Tán nghi hoặc.
“Yên thảo là đốt cỏ lấy khói, nghe không hay như Lạt tị thảo của các vị.” Lâm Vãn Vinh cười hì hì: “Huynh đài, tại hạ thấy huynh quá nhỏ nhen, chút xíu Lạt tị thảo thế này, hút một hai hơi là hết, thêm chút đi, tại hạ đêm về cho đại lão bà, tiểu lão bà, nhạc phụ, nhạc mẫu cùng thưởng thức.”
Thấy hắn cao hứng hơn cả sờ mó nữ nhân, hai người liền thấy vô cùng buồn cười, A Sứ Lặc cắn răng lấy một nắm lớn từ trong túi ra, nhưng Lâm đại nhân lập tức xòe tay cướp lấy, cười bảo: “Hà tất khách khí thế, đưa cho tại hạ là được, không cần chia ra cho phiền phức, tại hạ về nhà tìm vài người làm là được.”
Quả thật mặt dày, dày đến độ chưa từng thấy, Đại Hoa đúng là xuất hiện kỳ tích, lại nảy nòi ra kẻ thế này đi làm quan. Thấy hắn không hề khách khí cho Lạt tị thảo vào áo, A Sứ Lặc tiếc đứt ruột, mặt co rúm lại, đành cố rặn cười: “Lạt tị thảo tuy nhiên trân quý vô cùng, nhưng nếu đại nhân thích, A Sứ Lặc sẽ hai tay dâng lên. Chỉ có điều chuyện đại pháo kia…”
Lâm đại nhân nhận đại lễ, vỗ ngực bình bình, cười vang: “Không thành vấn đề, đừng nói đại pháo, dù phi cơ tại hạ cũng cho các vị mượng xem. Lộc huynh, tiểu đệ có một việc xin thỉnh giáo.”
Hắn sảng khoái đáp ứng khiến cả hai gã mừng vui, Lộc Đông Tán vội nói: “Lâm đại nhân xin cứ nói, Lộc Đông Tán nhất định dốc lòng.”
Lâm đại nhân cười hì hì: “Lộc huynh, học thức của huynh rộng rãi, nhất định biết viết.”
“Tất nhiên.” Lộc Đông Tán cười: “Chữ Đột Quyết không cần tính, dù chữ của Đại Hoa, tại hạ cũng viết được không ít.”
“Oa, không ngờ Lộc huynh giỏi thế, ngay cả chữ Đại Hoa cũng viết được.” Lâm đại nhân vỗ tay cười: “Lộc huynh có thể vẽ đường giới tuyến hai nước cho tại hạ xem chăng? À, gần đây tiểu đệ đọc sách nhiều quá, ngay cả đường giới tuyến ở đâu cũng quên mất, lỗi quá, lỗi quá.”
Quỷ thần ơi, vị đại nhân này đúng là mặt dày! A Sứ Lặc bị hắn cướp Lạt tị thảo, coi như cắt mất nửa cân thịt trên mình, đương nhiên không vừa mắt với hắn.
“Đơn gian thôi.” Lộc Đông Tán cười, với tay lấy một cục than trong trướng vẽ luôn trên thảm.
“Mong đại nhân xem, đây là Ô Lan Ô Đức, đây là Nhĩ Khố Thích Khắc, ở giữa là Bối Gia Nhĩ Hồ, vốn thuộc về Thiết Lặc và Khiết Đan, sau này cả hai bộ tộc bị tộc của tại hạ diệt, vùng đất đó thuộc về Đột Quyết. Về phía nam là Sắc Lăng Cách Hà, Xa Xa Nhĩ Lặc Cách do chúng toi diệt Hồi Hột đoạt được. Kim Sơn (A Nhĩ Thái Sơn) chạy từ đông sang tây, bắc giáp Ô Tư Quý Khố Đặc, đều là thuộc địa của Đột Quyết. Nếu nói hai nước chúng ta có ranh giới thì tạm thời ở đây, chúng tôi gọi nó là Ba Lý Khôn, các vị gọi là Y Ngô.” Lộc Đông Tán không thẹn là Đột Quyết quốc sư, tự tay vẽ địa đồ, trong mấy phút đã chú giải rõ ràng phạm vi thế lực của Đại Hoa và Đột Quyết.
Lâm đại nhân lắc đầu quầy quậy: “Cái gì mà Sắc Lang, mà Xa Cách, còn cả gì mà Khố Tử, những cái tên này hay lắm. Lộc huynh, Đột Quyết các vị đúng là có văn hóa.”
Lộc Đông Tán gật đầu cười: “Tự nhiên.Đột Quyết chúng tôi gồm hai cực sa mạc cùng thảo nguyên lưỡng, các dân tộc du mục nhiều như rừng, Thiết Lặc và Khiết Đan vốn mạnh hơn chúng tôi, nếu Đột Quyết không có bản lĩnh, sao lại chiếm được một vùng rộng lớn đến thế, khiến các dân tộc thần phục?”
Thần phục? Thần phục cái rắm, ngươi khoe cái gì, vấn đề dân tộc phức tạp bậc nhất, đến lúc họ phản lại, ngươi khác được nếm mùi. Lâm đại nhân gật đầu khen: “Có bản lĩnh lắm, quả nhiên có bản lĩnh. Lộc huynh, đây là Kim tử sơn huynh nói đến chăng?”
“Không, không phải Kim tử sơn, là Kim sơn.” Lộc Đông Tán sửa lời.
“Lộc huynh có kiến thức lắm, tiểu đệ không nhớ, Kim sơn này giống của Đại Hao chúng tôi quá.” Lâm đại nhân cười hì hì, tên mũi lõ ngươi dám dọc ta hả, Bắc Kinh ở Kim sơn, lão tử cũng từng lớn lên, khi nào đến lượt Đột Quyết các ngươi chiếm Kim sơn?
Lộc Đông Tán thấy hắn hồ độ về vị trí địa lý giữa Đột Quyết và Đại Hoa, vốn cho rằng hắn là loại lưu manh đầu đường nên coi thường, nhưng lúc nghe hắn nói Kim sơn thuộc Đại Hoa, bất giác lạnh ngắt trong lòng, Đột Quyết cùng đại hoa giao chiến nhiều năm, đều lấy Kim sơn làm ranh giới, gần đây Đột Quyết tiêu diệt các thế lực bắc phương khác mới đột phá Kim sơn, xâm nhập Y Ngô, nuốt sống vùng này. Tiểu tử này nói rằng Kim sơn thuộc về Đại Hoa, xem ra cũng không đến nỗi mù mắt.
“Chuyện này do hai nước giao tranh, qua lại cũng là thường thôi.” Lộc Đông Tán nói.
“Qua lại?” Lâm đại nhân cười hắc hắc: “À, đúng rồi, Lộc huynh, Lạt tị thảo gì đó mọc ở đâu nhỉ?”
“Ở giữa Khoa Bố Đa và A Nhĩ Thái, vị trí này.” Lộc Đông Tán chỉ vào địa đồ, tỏ vẻ hiếu kỳ: “Lâm đại nhân hỏi chuyện này làm gì?”
“À, không có gì, sẽ có ngày tại hạ đến Khoa Bố Đa qua lại với các vị.” Hắn cười hì hì, đáp cợt nhả.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh Lâm đại nhân đến đó làm khách.” A Sứ Lặc cắn răng cười: “Lâm đại nhân, chuyên jđại pháo…”
“Chuyện đó để tại hạ lo, tại hạ sẽ báo ngay. Bọn Lý Thánh nghiên cứu cũng cần một khoảng thời gian - ” Lâm đại nhân lẩm nhẩm.
“Đại nhân, nghiên cứu cái gì?” A Sứ Lặc không hiểu.
“À, tại hạ nói rằng phải cho các vị xem đại pháo tối tân nhất, để các vị đi săn cho thoải mái, chỉ cần lúc đó các vị không bắn vào hoàng cung chúng tôi là được.” Lâm đại nhân mặt dày mỉm cười, khiến hai vị Đột Quyết sử giả kinh hãi khôn tả.
A Sứ Lặc cùng Lộc Đông Tán đều có cảm giác kỳ quái, vị Lâm đại nhân này đến Đột Quyết doanh trướng mà như về nhà, ăn uống, sờ mó, lấy đồ hoàn toàn không khách khí, hắn chiếm hết tiện nghi, còn việc nhờ giúp, cả hai đều không dám chắc hắn có đáp ứng không. Thật ra ai đang đùa cợt ai? Cả hai cùng mơ hồ.
Vầng dương lặn xuống non tây, Lâm đại nhân ăn đẫy, lại sờ mó ngực một Hồ nữ quyến rũ rồi mang theo “Lạt tị thảo” mà A Sứ Lặc coi như tính mệnh tếch đi.
“Vô sỉ! Mặt dày! Tên khốn.” Nhìn theo bóng dáng tiêu sái của hắn, A Sứ Lặc không nén được cơn giận, tuốt đao đánh soạt, gầm lên: “Lộc Đông Tán, ta thật muốn cho hắn một nhát.”
Lộc Đông Tán nghiêm mặt: “A Sứ Lặc, đừng xung động, ngài cho hắn nữ nhân, hắn có lấy không?”
A Sứ Lặc hừ lạnh: “Không lấy nhưng sờ mó chán chê rồi, đó là thị thiếp của ta mà.”
“Người này không đơn giản. A Sứ Lặc, hi vọng chúng ta đừng nhìn nhầm người.” Lộc Đông Tán nhẹ giọng.
“Không đơn giản cái rắm gì, nếu trên chiến trường, ta nhất định chém chết tiểu tử này.” A Sứ Lặc hầm hừ: “Lộc Đông Tán, bên đó chúng ta có cẩn tiếp xúc không?”
“Cần, phải ráo riết vào, nhất định nhanh lên!” Nhìn theo bóng Lâm Vãn Vinh, Lộc Đông Tán thở dài: “Ta có dự cảm không lành, Lâm Tam này chính là phiền hà lớn của chúng ta.”