Tên ác cái nọ đi tới nhặt lấy thỏi bạc, bộ dáng “cung cung kính kính” đưa cho lão thôn trưởng, bất quá ai nấy đều thấy rõ đằng sau bộ dạng “cung kính” đó là trăm vạn tư tâm khác.
Phương Kiếm Minh nhìn hắn dâng bạc cho lão thôn trưởng, bình thản trầm giọng nói: “Ta nói cho ngươi hay, nếu lần sau để cho ta thấy ngươi còn cậy thế hiếp người, gặp một lần ta sẽ đánh ngươi một lần, gặp lần nữa ta đập gấp đôi [^_^], ta mặc kệ ngươi là đại nhân vật gì trong Cái Bang, ta nghĩ rằng Lưu trưởng lão cũng chẳng thể bênh vực ngươi được. Thật đáng tiếc, đệ tử Cái Bang ai ai cũng là hảo hán, thế nào lại có loại người như ngươi chứ.”
Tên khất cái nghe mắng không khỏi xấu hổ đỏ mặt, vội vã đi ra ngoài trấn, ngay cả cây bổng của mình cũng để quên lại.
Phương Kiếm Minh lần này hào khí trượng nghĩa, khiến lão trưởng thôn và mọi người luôn miệng hoan hô “đại hiệp”
Hắn nghe thấy mọi người tung hô mình như vậy, da mặt bổng chốc nóng dần lên, thâm tâm hắn có phải vì cái danh tiếng “đại hiệp” gì đâu cơ chứ, bất quá chỉ là nhìn không thuận mắt những tên ác đồ dựa vào võ công khi dễ bình dân bá tánh mà thôi. Mọi người lúc này vừa lôi kéo vừa cảm kích hắn, khiến Phương Kiếm Minh cảm thấy tiến thoái lưỡng nan ah.
Hoàng hôn buông xuống đã khá lâu, Phương Kiếm Minh sợ bọn họ trở về gặp điều bất hảo, liền khuyên nhủ mọi người: “Thôn trưởng, ngài nên khuyên bọn họ nhanh chóng trở về đi, trời cũng đã tối rồi, nếu về trễ sẽ làm cho gia môn các vị lo lắng ah.”
Mọi người nghe theo lời khuyên của hắn, trước khi cáo từ còn nói không ít lời cảm kích, bảo hắn sau này nhất định phải tới chỗ của họ để bọn họ có dịp báo đáp ân tình. Phương Kiếm Minh không còn cách nào từ chối chỉ có thể “Hảo hảo” lưu nhận thành ý.
Lúc này lão bản và tiểu nhị cùng với một vài lữ khách cũng ra xem náo nhiệt, thấy Phương Kiếm Minh có thể trừng trị tên ác cái thì rất là kinh ngạc, mở to mắt nhìn trừng trừng hắn.
Sau khi từ biệt mọi người trong thôn, hắn trở về khách phòng của mình, đẩy cửa bước vào liền thấy kỳ lân thử đang nằm trên bộc hành lý thả hồn tiêu diêu.
Phương Kiếm Minh thâm tâm không khỏi bật cười: “A Mao, tên tiểu tử này nằm ngủ thật là sảng khoái ha, vậy mà mình còn muốn nó bảo vệ hành lý, quả thật là nằm mơ mà!”.
Đại môn sau lưng bỗng xuất hiện một cơn gió nhẹ thổi tới, nếu không phải thính lực của hắn tinh tường thì đã trúng đòn tập kích rồi.
“Chát”
Khởi thân né tránh, hữu thủ một trảo chụp trúng lấy hung thủ, khóe miệng không khỏi bật cười: “Ha ha!, xú tiểu tử, ngươi tưởng rằng dễ dàng tập kích lão Đại ta sao, lần này lại bị ta bắt được rồi nha.”
“Phốc”.
Bổng nhiên ngũ chỉ đang nắm giữ kỳ lân thử khẽ động, chỉ thấy con tiểu thử này đã nhanh nhẹn thoát khỏi trảo thủ của hắn, phi tới thượng sàng [giường ngủ], giương to đôi hỏa nhãn lườm hắn, miệng kêu vài tiếng “chi chi” như muốn chế giễu Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh nghe thấy không khỏi bật cười khen ngợi: “Hảo hảo, A Mao quả là có linh trí nha, tiểu tử này, tưởng rằng lúc nãy ta không biết là ngươi đang giả bộ nằm ngủ sao.”
Kỳ lân thử đắc ý hừ mũi một tiếng, chuyển thân nằm trên thượng sàng, tứ chi vươn ra, nhìn bộ dạng nó như thật sự muốn hưởng thụ tiếp giấc mộng đẹp còn dang dở lúc nãy.
Phương Kiếm Minh nhìn hình dáng nằm ngủ của nó, bất đắc dĩ cười khổ trong tâm, đi tới bộc hành lý lấy một quyển sách ngồi đọc dưới ngọn du đăng [đèn dầu], đến khi mi mắt nặng trĩu mới đi tới thượng sàng đẩy kỳ lân thử vào bên trong, đặt thân xuống thượng sàng, kéo tấm chăn tiếp tục tu luyện “Đại Thụy thần công” độc đáo của hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh dậy, sau khi sơ tẩy [vệ sinh], Phương Kiếm Minh liền xuống lầu dùng điểm tâm và trả chi phí cho lão bản, sau đó hắn mang bao hành lý trên vai, đem kỳ lân thử hướng về đại lộ ở phía đông đáo xuất.
Dọc đường đi nhàn nhã du sơn ngoạn thủy, cuối cùng hắn đi tới một thôn trấn phồn hoa gần kinh thành thì nghe được một tin tức hết sức thú vị.
Nguyên lai gần đây trên giang hồ xuất hiện một nhân vật thần bí, tự xưng là tôn tử [cháu] của Bách Sự Thông, với danh xưng là Bách Hiểu Sinh, hắn lập ra “Võ lâm tam thần bảng”, bài danh các nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, “tam bảng” này so với “đại bảng” của gia gia hắn có sự khác biệt rất lớn.
Nguyên lai gia gia hắn năm đó chỉ đưa ra một “Võ lâm cao thủ bảng”, bài danh các cao thủ trên giang hồ, hơn nữa những nhân vật này đều là trung niên nhân, không có một vị thiếu hiệp nào được tề danh lên đó.
Thế nhưng ngày nay hắn lại đề ra “tam bảng”, đa phần là những thiếu niên, mỹ nữ gần đây danh động giang hồ, nhìn vào bảng hiệu đều có thể đoán ra phần nào sở trường, đó là “Quần Phương Phổ”, “Thập Đại Công Tử” và “Cửu Đại Thần Bí Khách”.
“Quần Phương Phổ” của Bách Hiểu Sinh bài danh bát đại mỹ nhân hiếm có khó kiếm trên giang hồ [^_^], theo như lời của hắn, mỹ nhân dưới thiên thượng nhân gian này tuy không phải là ít, nhưng chỉ cần sắc lang nào có thể thu thập được một người trong số đó thì đã có thể tự hào sinh ra không uổng kiếp này ah [thằng này phải cho nó làm trưởng phòng marketing >.<]. Cả ngày có thể đối mặt với giai nhân tình chàng ý thiếp, hân thưởng tư dung [ngắm nghía nhan sắc], thật là sảng khoái ah.
Bát đại mỹ nhân này chẳng những nhan sắc khuynh quốc khuynh thành mà võ công đều cao thâm mạt trắc, tuổi từ mười sáu đến hai mươi ba, giai nhân tài sắc song toàn, không hổ là cực phẩm nhân gian. Bát đại mỹ nhân phân ra thành:
- Nữ đệ tử kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Từ Hàng Hiên- "Phiêu miễu tiên tử" Long Bích Vân.
- Ma giáo công chúa- "Tu la ma nữ" Đông Phương Thiên Kiêu.
- Ma môn thánh nữ- "Tiếu sắc thiên hạ" Bạch Y Nhi.
- Nga Mi phái- "Thần nữ kiếm" Kỷ Phù Dung.
- Giang Nam Lôi gia- "Hỏa bạo long nữ" Lôi Nhu.
- Đệ tử của Kiếm Cốc- "Mị tiếu kiếm" Chúc Hồng Sấu.
- Thiên Sơn kiếm phái- "Huyền Ảnh song kiếm".
- Ngoài ra còn có cung chủ của Phiêu Hương cung thành lập ba năm trước đây- "Lãnh diễm hồng sát nữ" Phượng Phi Yên. [chẹp chẹp@_@, hai tay ôm tám em thì quả là không uổng kiếp này ah.]
Còn bảng hiệu “Thập đại công tử” chẳng phải ai khác chính là “Võ lâm lục công tử” danh chấn giang hồ làm trụ cột, ngoài ra Bách Hiểu Sinh còn bài danh thêm bốn nhân vật thiếu niên kiệt xuất gần đây danh động võ lâm:
- Đệ tử của Ngân Phiến môn- "Bách biến thủ" Địch Hướng Thu.
- Tứ Xuyên Đường môn- "Tiêu Diêu công tử" Đường Ảnh.
- Thiếu trang chủ của Tình nhân sơn trang- "Truy hồn công tử" Tư Mã Sĩ
- "Khiếu hóa công tử" Văn Nhân Giác.
Bài danh trước bốn người này là “Võ lâm lục công tử” gồm có:
-"Bạch Mã công tử"
- Kẻ phiêu bạt thiên hạ, danh tựa phù vân Trình công tử- Trình Cẩm Lam.
-Thiếu trang chủ của "Bạch Đà sơn trang" Vũ Văn Kiên.
- Côn lôn phái- "Côn lôn tam thiểu" Lệnh Hồ Nhạc.
- Đệ tử Hoa Sơn phái- "Thất tình kiếm" Khổng Hải Sơn.
- Hoàng Sơn phái- "Hoàng Sơn phi vân hạc" Hùng Bạch Tường.
Trong mười người này thì đáng nói nhất là Ngân Phiến môn- “Bách biến thủ” Địch Hướng Thu, kẻ này chỉ vừa xuất đạo được một năm trước nhưng thiếu niên khí thịnh, khi vừa xuất sơn đã đem vài đám sơn tặc ở Thái Hành sơn tru sát, vì dân trừ hại, thêm nữa luận về thân phận hắn lại là sư điệt của lão “Thánh thủ” Hà Phi, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, chỉ trong một thời gian ngắn danh khí càng lúc càng vang dội, trong thập đại công tử thanh danh như mặt trời chính ngọ [hưng thịnh].
Còn người lớn tuổi nhất trong bọn họ chính là đệ tử của Hoa Sơn phái- “Thất Tình Kiếm” Khổng Hải Sơn, tại năm trước danh tiếng trong “Võ Lâm lục công tử” là lớn nhất, được coi như lão đại, hiện giờ cũng đã ba mươi lăm tuổi, vẫn còn xếp trong hàng “công tử” ah.
Còn lại bảng hiệu “Cửu đại thần bí khách” cũng bao gồm chín người:
- “Ma Môn thánh mẫu”.
- “Hắc đạo" Đinh Thế Kiệt.
- “Xuân thu thượng nhân”.
- “Manh hiệp" Hoa Tự Lưu.
- “Thiên sát”.
- "Phi ưng bảo chủ" Tây Môn Vạn Ưng.
- Thiên Trúc thần bí khách- “Trường Mi đầu đà”.
- “Vũ Cuồng”.
- “Đa tình kiếm khách”.
[Quả là thần bí, chỉ có danh tiếng, ngoài ra chẳng biết gì thêm ^_^].
Trong số đó có “Hắc đạo” Đinh Thế Kiệt thì Phương Kiếm Minh đã từng gặp qua, nhưng không biết được lai lịch sư môn của hắn. Còn lai lịch của “Ma môn thánh mẫu” thì hắn lại càng không rõ, chỉ nghe giang hồ đồn rằng đó là một nữ tử khi hành tẩu trên giang hồ đều xuất hiện với một tấm hắc sa [vải đen mỏng] che mặt, chưa ai được có diễm phúc thấy qua bổn lai chân diện mục của nàng. Bách Hiểu Sinh đã từng nói nguyện vọng lớn nhất của hắn tại kiếp này chính là được thấy chân diện mục của “Ma môn thánh mẫu”.
Không biết tại sao trong thâm tâm của Phương Kiếm Minh khi nghe đến danh tự này lại xuất hiện một cổ cảm giác khó tả, mặc dù hắn chưa bao giờ gặp nàng thế mà bây giờ khi nghe tin lại sinh ra cảm giác như vậy, quả là có chút kỳ quái.
Trong “Cửu đại thần bí khách” ngoài hai người vừa nói trên, kì dư còn lại đều là lần đầu tiên hắn nghe nói đến, hình như trong giang hồ chỉ cần có thành tựu hơn người một chút đã được xưng tụng là cao thủ, là mỹ nhân ah.
Trên đường đi, những người võ lâm đều lưu truyền những cố sự về những người này, khi nghe được sự tích của bọn họ, Phương Kiếm Minh tựa hồ không thể nhẫn nại hơn mà muốn tìm gặp coi đến tột cùng thì những người này bản lãnh ra sao, coi xem như thế nào là giai nhân nhất tiếu khuynh thành, có cái gì gọi là thần bí mà người trong võ lâm đều đưa bọn họ ra đàm luận.
Vào một ngày đang tản bộ trên quan đạo, kỳ lân thử đang ở đầu vai của hắn nghịch ngợm, một người một thử đều phi thường hăng hái, bên đông ngó một cái, bên tây nhìn một tí, trên đường lúc này vãng khách không nhiều lắm, đa phần là thương nhân, hiếm thấy người trong võ lâm lai vãng. Phương Kiếm Minh lúc đầu vai mang đại đao, lưng giắt đoản tiêu [ống sáo], vai trái mang bộc hành lý, vai phải có một con tiểu thử cổ quái, khiến khách bộ hành đều tặng cho hắn vài tia nhìn quái dị.
Bất quá trong một quãng đường dài tới đây, một người một thử đều đã nhìn quen những ánh mắt như thế [chủ nào tớ nấy, chai mặt như nhau] nên không còn lấy làm lạ, hoàn toàn không để ý tới mọi người trên đường.
Bỗng nhiên từ xa nghe có tiếng vó ngựa đang phi nước đại truyền đến, chỉ chốc lát sau, một con khoái mã từ sau lưng Phương Kiếm Minh phi tới, hắn liếc nhìn, chỉ thấy trên lưng nó có một hồng y nữ tử, song thối [hai chân] đang thúc khoái mã phi nhanh lên trước vượt qua Phương Kiếm Minh, khiến hắn không thể nhìn nhìn rõ tư dung của nàng, khi hồng y nữ tử đang cách hắn vài chục trượng bỗng nhiên không biết vì sao lại ghìm cương ngựa dừng lại, điều khiển khoái mã quay đầu phi tới Phương Kiếm Minh.
Khoái mã như cơn cuồng phong phóng tới cách hắn ngoài một trượng thì dừng lại, một thanh âm yêu kiều vang lên: “Hây, ta muốn mua con tiểu thử trên vai ngươi, ngươi có bán hay không?” [Ai! Mỹ nhân thì chỉ cho cướp chứ không có bán ah]