"Biết... có điều..."
"Nó đang ở đây này"
Dương Chân phát giác đứng mãi cũng không phải lắm liền theo đó ngồi xuống, hai người cách nhau khoảng ba trượng. Hắn nghe thấy lời của Cơ Hương thì giật mình đưa mắt nhìn lên, lúc đó mới phát hiện trong Dao trì đã có thêm một gốc kỳ thụ.
"Nó là do ngươi đem tới, ngươi có biết không?"
"Ta?" Dương Chân đưa tay chỉ vào mũi mình vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Cơ Hương khẽ chau mày, hỏi lại: "Xem ra ngươi cũng có kỳ ngộ đấy, gần đây ngươi có qua lại với người của Thiên Phật Tự chăng?"
Dương Chân ngẫm nghĩ rồi thành thực đáp: "Mấy năm nay ta đều ở tại Côn Lôn Tiên Phủ, nhưng hòa thượng thì năm xưa dưới núi có gặp qua hai vị."
Cơ Hương đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, liền bắt Dương Chân kể rõ ngọn ngành chuyện ngày trước, thi thoảng lại hỏi một vài chỗ, sau khi nghe xong thì trầm tư hồi lâu.
Dương Chân thấy nàng ta thân thiện hòa ái, luôn luôn mỉm cười không khỏi khiến người ta tươi mát như gặp gió xuân, cảm giác lo lắng trong lòng từ từ tan biến, thi thoảng lại lén liếc nàng ta một cái, chỉ cảm thấy nhìn mãi không biết chán. Trong lòng thầm tán thưởng, trên đời này lại có vẻ đẹp tuyệt vời như vậy, nếu không thấy tận mắt thì không sao tin được.
"Tất cả đều đã có định sẵn từ trong u minh." Cơ Hương nhàn nhã vuốt làn tóc bên tai, thờ dài thốt. "Bồ Đề Thụ, không, phải gọi là Thất Bảo Diệu Thụ năm xưa đã cứu ngươi một mạng, ngươi cũng lại giúp nó tái sinh hồi phục."
Dương Chân sững người, nhớ lại toàn bộ những điểm dị thường phát sinh trong cơ thể mình, tức thì đột nhiên thông suốt bừng tỉnh. Những việc kỳ quái ngày xưa ở dưới núi cùng với dị trạng phát sinh sau khi lên Côn Lôn tất cả có nguyên nhân của nó.
"Chính thế, Thất Bảo Diệu Thụ bị mất linh căn, linh thần bị tổn thương. Linh căn bị yêu nhân không rõ lai lịch kia màng đi nên có lẽ đang nằm trong Tịnh Thủy Trì của Bồ Đề Viện, nay Bản Tôn mới thỉnh cầu ngươi giúp đỡ mang nó về, có được không?" Cơ Hương đứng dậy trịnh trọng hỏi.
Hai chữ Bản Tôn lọt vào đầu của Dương Chân, tức thì giống như một tiếng sét ngang trời. Thì ra nàng ta chính là Thánh Nữ đương đại, đồng thời cũng là Tôn chủ của Côn Lôn Thánh Tông. Mình hiện đang ngồi nói chuyện với một người thuộc bối phận sư tổ, sao có thể tùy tiện được. Nghĩ tới đó liền giật mình đứng dậy, không dám coi thường.
"Xin... Cơ tiền bối đừng nói như vậy." Dương Chân cố gắng trấn tĩnh tinh thần cúi mặt đáp.
"Cùng là người luyện khí tu đạo, tuổi tác, vai vế, thân phận có gì quan trong lắm đâu?" Giọng nói của Cơ Hương đột nhiên trở lên lạnh lùng, tựa hồ như mất hết cả hứng thú.
"Cơ Tiên Tử..." Dương Chân thấy không khí đang vui vẻ thì bị một lời vô tình của mình phá hỏng mất, không ngưng thầm trách trong lòng.
Cơ Hương cũng chẳng thèm để ý, liền cất bước ra ngoài, chợt vung tay phóng ra một đạo kiếm quang trắng xóa lao thẳng vào trong mây mờ, nhanh chóng biến mất tăm tích.
Dương Chân thấy vậy kinh hãi, lẽ nào bà ta truyền tin tới Côn Lôn Chưởng Luật Đường xử lý mình hay sao?
Tinh thần hoảng hốt, vội vàng chạy tới mong cố gắng giải thích.
Cơ Hương chợt dừng chân xoay người lại, nhìn Dương Chân đang hoảng hốt chạy theo vẻ mặt có chút vui vẻ cười nói: "Sợ gì chứ, bất quá là truyền một đạo khẩu tín tới Ngọc Tiêu Phong, ngươi đã ở tại Vương Mẫu Phong gần ba tháng rồi."
"Ba tháng?" Dương Chân tức thì trợn mắt há mồm, trong ấn tượng của hắn thì nhiều lắm cũng chỉ là ngủ một giấc mà thôi, "Ta bặt tin đã lâu như vậy, sư huynh bọn họ nhất định là lo lắng lắm."
Cơ Hương tựa hồ rất vui vẻ, thấy hắn ta thần tình nóng nảy liền nhẹ nhàng nói: "Thanh Điểu đã sớm thay ngươi đưa tin qua rồi, tiểu tử ngốc."
Dương Chân cũng chẳng biết phải làm sao, đành làm mặt ngốc cười ha ha mấy tiếng.
"Thay bản tôn tới Thiên Phật Tự một chuyến, thế nào?" Ánh mắt tuyệt mỹ của Cơ Hương chăm chú nhìn Dương Chân.
"Đi tìm Phổ Tế Hòa Thượng để giải đáp chuyện năm xưa?" Dương Chân giật mình, nhanh chóng tỉnh ngộ.
"Cũng không hoàn toàn như vậy, nếu là có cơ duyên thu hồi được linh căn mà Thất Bảo Diệu Thụ bị mất thì càng tốt." Cơ Hương nhẹ cất bước, xoay mặt về phía khóm hoa rồi đi tiếp về hướng đó.
"Cơ..." Dương Chân cảm thấy khó hiểu, bà ta tự đi chẳng phải còn hơn mình gấp trăm lần hay sao? Vừa mới mới há miệng thì chợt nhớ chuyện lúc nãy, hắn bắt đầu do dự sợ nàng ta không được cao hứng.
"Nói năng không cần phải ngại, gọi một tiếng tỷ tỷ là được." Cơ Hương nhìn hắn bình thản nói, ánh mắt đưa về phía trước thoáng có chút cười mong manh thú vị.
"Cơ tỷ tỷ..." Dương Chân nói mà nổi da gà, theo đó tiến lên phía trước.
"Nô gia không thể ra mặt, ngươi hiểu chứ?" Cơ Hương tâm sáng như gương hiểu ngay tâm tư của hắn, tiếp tục giải thích: "Thất Bảo Diệu Thụ tuy là vật chí bảo của chi phái Vương Mẫu Phong, nhưng nếu như bây giờ khuấy lên cuộc tương tranh giữa hai tông Phật Đạo thì tuyệt không phải là ý nguyện của tỷ tỷ."
Cơ Hương đi sóng đôi bên cạnh Dương Chân, kể cho hắn nghe nguồn gốc của chi phái Vương Mẫu Phong cùng một vài điều cơ mật không truyền ra ngoài.
Truyền thuyết từ thời cổ đại đột nhiên như được vén lên tấm màn vẫn che phủ bấy lâu.
Thời thái cổ hỗn độn mù mịt, bách tộc Nhân, Yêu, Tinh, Quái cùng chung sống nơi Cửu Châu đại địa, bình an vô sự.
Khi ấy thì phong vũ lôi điện, hạn hán lũ lụt, thiên tai dịch họa, sinh lão bệnh tử cùng với rất nhiều khổ nạn tự nhiên khác từ lâu đã gây đau khổ cho sinh linh trên đại địa, kẻ sĩ kẻ hùng của bách tộc không khỏi dốc hết tâm sức dưới sự chỉ dẫn của Thần minh khai thiên thời thái cổ, mỗi tộc tìm lấy đường tu hành luyện khí riêng, từ đó sinh ra hàng trăm các pháp môn tu hành, tiêu diêu trong tam giới hỗn độn.
Nhanh chóng sau đó, nhờ những kẻ sĩ có đạo hạnh thần thông năng lực phi thường dẫn lối, Cửu châu đại địa bắt đầu trở nên phồn thịnh, tạo ra ngàn vạn bộ tộc, các tộc sinh linh cũng sinh sôi vô số, đại địa một khối vui vẻ phồn vinh.
Thế nhưng các tộc thời cổ tu hành theo đường lối và pháp môn khác nhau, khiến cho cách tộc dần dần sinh ra chia rẽ, không ngừng xung đột lẫn nhau. Đặc biệt là Yêu tộc là ngạo mạn và hung dữ nhất, ỷ vào pháp lực thần thông gây loạn hoành hành khiến trời long đất lở, đất đai cằn cỗi, thảm họa lũ lụt khắp nơi, sinh linh bách tộc đều khổ cực. Lúc đó các dị nhân có thần thông pháp lực xuất hiện phân định ra phép tắc của nhân gian, sinh linh của đại đĩa mới có được cơ hội dễ thở một chút.
Tới thời Tam Hoàng, Ngũ Đế định ra luân thường đạo đức, bách tộc sinh linh tại Thần châu lại khởi sắc phát triển thịnh vượng.
Tuy vậy nhưng những mầm mống bất hòa còn ẩn tàng trong các tộc lại tiếp tục gây ra cừu hận liên miên kéo dài mãi không dứt.
Qua ngàn vạn lần xung đột giữa dục vọng và tín ngưỡng, cuối cùng đã khiến bách tộc đoạn tuyệt với nhau, khói lửa chiến tranh nổi lên khắp cửu châu thập địa. Sau cùng thì hai đại tộc Nhân và Yêu vượt lên dẫn lĩnh quần hùng tạo thành thế quân bình.
Ba ngàn năm trước, tại Hồng Hoang phía tây, cuộc chiến đã đạt tới đỉnh điểm.
Các tông phái tu chân của Nhân tộc dẫn đầu là Huyền Tông tụ tập nhân sĩ tu chân toàn nhân loại cùng triển khai những trận chiến ác liệt chưa từng có với đám Yêu tộc pháp lực thần thông tại Tây Lục Hạ Châu.
Yêu tộc dựa vào sức mạnh sinh mạng ngoan cường, tới lúc cuối của cuộc quyết chiến dần dần chiếm được thượng phong, mắt thấy Nhân tộc sắp bị diệt vong, chi phái Tây Vương Mẫu trong Huyền Tông đã lấy ra Thần Thụ chưa từng xuất hiện của mình, bằng vào thần uy vô thượng quét sạch cả Tây Lục Hạ Châu, thuật tay tiêu diệt toàn bộ hũng dữ ác độc của Yêu tộc.
Yêu tộc từ đó thảm bại rút lui, Yêu Hoàng của cửu bộ Yêu tộc không cam bại vong, liền tụ tập sức mạnh trong tộc, huy động Thượng Cổ Thủy Thần trợ sức phát động những pháp thuật đã bị cấm chế, một lần nữa đánh bạt Thiên Trụ Thần Sơn, Bất Chu Sơn khiến cả thiên đạo lẫn thần minh đều nổi giận làm tan chảy cả vạn ngọn núi băng tẩy sạch Tây Phương Đại Lục, bách tộc sinh linh bị tiêu diệt quá nửa, thê thảm không sao chịu nổi.
Càng tệ hại hơn là bởi long mạch bị gãy đoạn, Tây Hoang từ đó mưa gió thất thường, khí hậu càng ngày càng khắc nghiệt rốt cục rơi vào thời kỳ hoang hóa vô tận.
Yêu tộc tan dư từ đó cũng lui về sống tại nơi hoang hóa mà nhân loại không thích lai vãng ấy, còn Nhân tộc lùi lại Côn Lôn Sơn chiếm lấy các châu phía đông của Trung Nguyên. Những kẻ tu hành các đạo cũng chia thành Dương Tiêu, Đạo Môn, Phật Môn, Ma Môn đường ai nấy đi, không còn can thiệp vào chuyện của nhân gian nữa.
Sau đó chi phái Vương Mẫu đi theo Côn Lôn Phái dành được vị trí tôn sùng vô thượng trong giới tu chân, từ đó cũng lánh rời tam giới.
Ai ngờ thần chiến vừa xong, Huyền Tông sơn môn lỏng lẻo, chi phái Vương Mẫu bị mất đi Thất Bảo Diệu Thụ, về sau mới biết được là do một chi phái của Phật môn đã chơi trò thừa gió bẻ măng.
Trước đó, chi phái Vương Mẫu đối với bên ngoài chỉ phô trương thần uy của Bất tử thụ, còn lại thì chẳng ai biết được sự tồn tại của Thất Bảo Diệu Thụ, lần này bị mất cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Hiện thời ma đạo đã dần dần có động tĩnh, tàn dư của Yêu tộc cũng bắt đầu thỉnh thoảng xâm phạm, không ngừng gây ra các cuộc chiến lớn nhỏ. Các chi phái của Huyền Tông chỉ có Thiên Phật Tự là chung tay kháng cự, gắng gượng duy trì sự yên bình của thần châu.
Sau khi rời tới Vương Mẫu Phong, Tông chủ của Thánh Tông đương nhiệm đã quyết định bỏ qua ân oán với Thiên Phật Tự. Thất Bảo Diệu Thụ loáng cái cũng biến thành Bồ Đề Thụ mà nương náu trên Vân Đỉnh Sơn, từ đó tới nay cũng đã qua ba ngàn năm.
Bởi vậy hậu thế nghe kể thì nhiều lắm là biết tới Bất tử thụ chứ sao biết nổi cái tên Thất Bảo Diệu Thụ.
Thánh Tông trải qua các đời đều không khỏi lấy việc đón thần thụ trở về là nhiệm vụ chính của mình, nhưng vẫn chưa có ai thành công.
Hiện tại, ước nguyện ấy lại không ngờ do một tên đệ tử Côn Lôn hoàn thành trọn vẹn.
Hết chương 14