Thế là đi sao? Ta còn chưa chiếm dược chút tiện ngu nào mà. Lâm đại nhân cực kỳ thất vọng, đứng một lúc liền cất bước, chợt nghe tiếng bánh xe lộc cộc, một cỗ xe ngựa chầm chậm đi tới, xa phu nhảy xuống hỏi: “Lão gia, ngài gọi xe?”
Lâm Vãn Vinh vui mừng, vội gật đầu: “Là ta, đại thúc, ban nãy có người gọi xe chăng?”
“Ngài nói đến vị tiểu thư đó?” Xa phu móc một đĩnh bạc ra: “Đúng là người tốt, gọi tiểu nhân đến đón ngài, sao vậy, đại nhân không quen tiểu thư?”
Hắn ngầm gật gù, phát tín hiệu là được mà, mặc kệ nàng ta là tiên tử thần nữ nào, tuyệt không để nàng ta đắc thế. Đây gọi là được đằng chân lân đằng đầu, tuyệt không thể nuông chiều nữ nhân, mắng chửi liền ngoan ngoãn ngay.
“À, là một nha đầu trong nhà ta, nghe lời lão bà của ta dặn đi làm việc khác rồi.” Hắn cười hì hì, nhìn quanh không thấy Ninh Vũ Tích ẩn thân nơi nào, liền chui vào trong xe: “Đại thúc có biết Thành vương phủ không, chúng ta đến đó.”
Xa phu thấy vị lão gia trẻ tuổi này dễ gần liền gan dạ hẳn, khẽ buông rèm: “Thành vương hả, tiểu nhân có biết, lão nhân gia được coi là hiền vương, lúc nào cũng hiền hòa với bách tính quanh đó, ai cũng nói, nếu lão nhân gia làm hoàng đế thì bách tính có phúc.” Nói được nửa chừng, y vội ngừng lời, hiển nhiên nhận ra mình phạm húy, cười ngượng ngùng: “Tiểu nhân nói linh tinh rồi, lão gia đừng cho là thật.”
“Đại thúc nói gì?” Lâm Vãn Vinh lấy làm kỳ quái: “Ban nãy ta tai điếc, không nghe thấy gì, đại thúc nói lại một lần được không?” Xa phu cười cảm kích, vội đánh xe đi ngay.
Thành vương phủ cách xa hoàng cung, tạo thành thế nam bắc đối ứng, chiếm một vùng rất rộng, chắc phải hơn mười mẫu, từ xa nhìn lại chỉ thấy ngói đỏ tường cao, đình đài lâu các, khí thế thập phần hùng vĩ. Tòa phủ hoàng đế ban cho Lâm Vãn Vinh cũng lớn nhưng so với vương phủ lại không đáng gì, có lẽ chỉ hoàng cung là lớn hơn.
Cửa vương phủ treo một lồng đèn rất lớn, cánh cửa đỏ lòm có một đôi vòng màu vàng, trên có treo một tấm biển lấp lanh kim quang đề ba chữ: Thành vương phủ.
Lâm Vãn Vinh xuống xe, Thành vương đã đứng tại cửa, ôm quyền cười với hắn: “Lâm đại nhân quang lâm tệ phủ, bản vương không đón từ xa. Thất lễ, thất lễ.”
“Ai da, vương gia sao lại nói thế?” Hắn cười hắc hắc: “Tiểu đệ mạo muội đến quý phủ quấy nhiễu, lẽ ra phải nói câu xin lỗi. À, tiểu vương gia cũng ra đón. Lẫu quá không gặp, ngài ngày càng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, sắp kịp tại hạ rồi.”
Gương mặt anh tuấn của Triệu Khang Ninh rúm lại, cố rặn cười: “Lâm đại nhân là quý khách, phụ vương cũng phải tự xuất môn nghênh tiếp, Khang Ninh ra đây cũng là hợp lẽ.”
Lâm Vãn Vinh đến cạnh gã, cười hì hì vỗ vai: “Vương gia khách khí quá, chúng ta quen nau ở Kim Lăng, cũng coi là bạn cũ, hà tất coi như người ngoài? Lão vương gia, tiểu vương gia, mời.” Hắn chuyển khách thành chủ, khiêm tốn mời cha con Thành vương vào trước.
Thành vương là huynh đệ ruột duy nhất của đương kim hoàng đế, thân phận tất nhiên tôn quý, đi vào trong hành lanh sáng rực đèn đuốc, cứ ba bước lại có một lồng đèn kim ti, năm bước có một đĩa đèn lưu ly, đâu đâu cũng phồn hoa, người hầu đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Thấy Lâm Vãn Vinh nhìn đông ngó tây, tựa hò chưa thấy nói nào thế nào, Triệu Khang Ninh cười khinh miệt, Thành vương cũng liếc hắn lạnh nhạt nhưng không nói gì.
“À, lão vương gia, đây là gì?” Hắn chỉ vào một kỳ cảnh ngoài xa tỏ vẻ hiếu kỳ.
Cha con Thành vương ngẩng nhìn, thấy cách đó không xa có một ao nước, một bánh xe gió cực lớn đang chầm chậm chuyển động đưa nước lên cao rồi rơi xuống ao, dấy lên một vùng thủy hoa mỹ lệ. Bánh xe do nhân lực thôi động, ba tráng hán liên tục đẩy mạnh khiến nước áo liên tục văng lên cao.
“À, đó là khi bản vương ở Vân Nam thấy một loại thủy xa liền thích thú, lúc về kinh sai thợ làm một cái. Thủy xa này có gió sẽ từ từ chuyển động, hất nước ao lên cao, mỹ lệ dị thường. Bản vương đặt tên cho nó là Phong sinh thủy khởi.” Thành vương mỉm cười đáp.
“Phong sinh thủy khởi?” Lâm Vãn Vinh gật gù, giơ ngón tay cái: “Lão vương gia quả nhiên có học vấn hơn hẳn tại hạ, nếu là tại hạ chắc đặt tên nó là Lão ngưu hấp thủy.”
Triệu Khang Ninh cười lạnh, ngươi là loại lôm côm nào, một tên gia đinh nhỏ xíu, người hầu của người hầu, đứng cạnh ta có mà lau giày không xong, sao lại dám so với phụ vương.
“Ôi, lão vương gia,đây là cái gì? Con rắn to quá?” Lâm Vãn Vinh chỉ vào một cảnh quan cạnh đó, chặc lưỡi khen ngợi. Đó là một gốc cây vắt ngang dòng suối cành lá quấn lại thành hình con rắn, cành cây thô dài, đầu con rắn có sừng, khóe miệng tua tủa râu, như nanh múa vuốt khí thế phi phàm. Mình nó còn dùng vàng lấp lánh làm vảy, rất có thần khí.
“Đó là một con tiểu kim long, bản vương lúc rỗi sai thợ đúc thành làm vật trang sức.” Thành vương lóe lên tia sáng sắc lẹm trong mắt, mỉm cười đáp.
“À.” Hắn gật đầu: “Hóa ra là tiểu kim long đồ chơi. Lão vương gia, cái tên Phong sinh thủy khởi ban nãy rất hay, không biết con tiểu kim long được lão nhân gia đặt tên là gì?”
“Tạm thời chưa có.” Thành vương cười: “Lâm đại nhân hứng trí như vậy”, chi bằng đặt luôn tên cho nó?
Hắn cười nhăn nhở: “Chuyện này không được, tại hạ học vấn thấp kém, kiến thức nông cạn, cái tên này sợ sẽ khiến mọi người hoảng sợ. Con suối này có nước có cá, còn có cả kim long, chi bằng gọi nó là Ngư long hỗn tạp, hay thật, hắc hắc.”
Triệu Khang Ninh không nhịn được, hầm hừ: “Cái gì mà ‘Ngư long hỗn tạp’, đó gọi là Long khốn thiển thủy, phụ vương đã đặt tên rồi.”
“A.” Lâm đại nhân trợn mắt, thở dài ra vẻ kinh hãi: “Hóa ra là ‘Long khốn thiển thủy’, quả nhiên có học vấn. ‘Phong sinh thủy khởi’, ‘Long khốn thiển thủy’, hà hà, hai cái tên này có ý gì nhỉ? Ài, gần đây đọc sách nhiều quá, đầu óc lẫn mất rồi, nhất thời không nghĩ ra.”
Triệu Khang Ninh xung động lên tiếng, lập tức nhận ra hỏng việc, Thành vương uy nghiêm trừng mắt, gã lập tức im miệng, lúc này gã đứng cạnh Lâm Vãn Vinh, mùi yên thảo nhàn nhạt truyền tới. Hắn lập tức lạnh ngắt trong lòng, liếc nhìn Triệu Khang Ninh thật sâu, chả trách bọn Đột Quyết dễ dàng giao ra, hóa ra là có tay trong. Lão tử cho chúng mấy cỗ pháo nát cũng không oan uổng chút nào.
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu mới thở dài: “Ôi, nói thật, mấy hôm trước, hoàng thượng vời tại hạ vào hoàng cung nội viện du ngoạn, nhưng so với vương gia thì khí thế hình như, hì hì…”
“So thế nào?” Thành vương lóe nhãn quang, nhẹ giọng hỏi.
“Hoàng cung trừ lớn hơn địa phương này tí chút, những thứ khác kém xa, không có đèn lồng kim ty, không có đĩa đèn lưu ly, không có Phong sinh thủy khởi, lại càng không có tiểu kim long như thật này.” Hắn lắc đầu: “‘Long khốn thiển thủy’, ‘Phong sinh thủy khởi’, lão vương gia, xem ra hoàng thượng còn không được bao lâu thời gian nữa.”
“Vậy ư?” Thành vương cười ha hả: “Lâm đại nhân, chúng ta đừng dây dưa ở đây nữa, mau vào trong nhà đi, chư vị đại nhân đang đợi.”
Ba người vào phòng, đại sảnh bày toàn ghế gỗ đàn, trải thảm đỏ rực, đồ dùng bằng ngọc rất nhiều, trần thiết hết sức phú quý đường hoàng. Trong sảnh đầy mỹ tửu cùng món ăn ngon, mấy chục thị nữ xinh đẹp đứng cạnh hầu hạ.
Có mấy người khác đã tới, Lâm đại nhân nhìn quanh, ít gương mặt quen thuộc quá, toàn gương mặt lạ. Thật ra, hắn tuy làm đến Lại bộ phó thị lang nhưng chỉ được cái danh, văn võ trong triều trừ Từ Vị và Lý Thái, hắn không biết mấy ai.
“À, Tô trạng nguyên huynh cũng ở đây hả?” Khó lắm mới thất một người quen ngồi ở chiếu trên, vẻ mặt hắn liền hiện lên nụ cười thành khẩn thân thiết, nhiệt tình chào hỏi.
Tô Mộ Bạch liếc hắn coi như đáp lễ, Thành vương mỉm cười: “Lâm đại nhân, bản vương mời khách hôm nay đều là đồng liêu đồng sự trong triều, không có ai thiếu tư các. Nào nào nào, đại nhân đến ngồi đây đi.”
Đoạn tự tay kéo hắn đến chỗ ngồi trên cùng. Lâm đại nhân cả kinh, lão tặc gian trá thật, cả sảnh đường toàn thượng thư, tể tướng, đại học sĩ, ai chẳng thuộc hàng nhất phẩm, lão lại kéo một tên tép riu như hắn lên chỗ cao nhất, chẳng phải cố ý chơi nhau sao? Bèn cười ha hả: “Vương gia, chiếu tiệc cao nhất phải dành cho khách nhân tôn quý nhất, tại hạ không ngồi lên đó được, mông lại mọc nhọt mất.”
Thành vương cười vang: “Lâm đại nhân khách khí quá, ngài là khách nhân tôn quý nhất của bản vương. Còn trẻ đã được thánh thượng ân sủng, làm đến Lại bộ phó thị lang, được được hoàng thượng thân tự đề danh ‘thiên hạ đệ nhất đinh’, xưa nao có ai được như thế. Tới đây Lâm đại nhân làm đại tướng quân đã đành, dù được phong làm vương gia khác họ cũng không có gì lạ, xin hỏi các vị, đại nhân không ngồi lên còn ai dám lên ngồi?”