Chương 295: Nhập mạc chi tân (P2)
Dịch: Có khó gì đâu
Nguồn: 4vn.eu
“Đúng đúng, Lâm đại nhân nên thượng tọa.” Quan viên đều xôn xào nhưng trong mắt lại lóe lên
những tia sáng rất khác nhau: cười nhạo, bực bội, hâm mộ, đố kỵ, coi thường… Thành vương
liếc Tô Mộ Bạch, thấy y không thèm nhìn đến, cầm bầu chuốc đầy chen ngửa cổ nốc cạn.
“Chà, bình sinh tại hạ chỉ thích mấy trò hoa dạng, việc ngồi lên chiếu trên này không phải sở
trường. Bất quá, chư vị đại nhân đã coi trọng, tại hạ miễn cưỡng ngồi lên vậy, ngày sau hoàng
thượng trách tội tại hạ không phân tôn ty, không chu toàn lễ số, mong các vị làm chứng cho.”
Lâm Vãn Vinh tỏ vẻ khó xử, chúng nhân liền lớn tiếng đồng ý, giục Lâm đại nhân đừng khiêm
tốn, cứ ngồi lên.
Thấy hắn ngồi xuống, cha con Thành vương cũng ngồi xuống vị trí chủ nhân, mỹ tửu mỹ thực thi
nhau được bưng lên, bầu không khí lập tức náo nhiệt ngay.
Sau ba tuần rượu, năm món nhắm, Thành vương đảo mắt cười: “Hôm nay xuân sang, bản vương
mở yến mời các vị đồng liêu, mời chư vị thoải mái vui say. Nào nào.”
Lão vỗ tay, ngoài cửa liền bước và hơn mười mỹ nữ, mỉm cười đến thi lễ trước các chiếu tiệc, có
mấy nữ tử ôm đàn sáo, chậm rãi tấu nhạc. Được âm nhạc ru hồn, chư vị đại nhân dần thoải mái,
cười nói với nữ tử bên mình, nhất thời tiếng cười nói vang lên không ngớt, cực kỳ náo nhiệt.
Riêng tân trạng nguyên Tô Mộ Bạch đại nhân lại lạn lùng với mỹ nữ, một mình sầu não uống
rượu, cực kỳ lạc lõng.
Thành vương liếc rồi liếc Lâm Tam, khóe môi hiện nụ cười lạnh.
Lâm đại nhân trưa nay đã ăn đò nướng tại chỗ mấy người Hồ, giờ ngồi đúng vị trí thu hút chú ý,
tỏ ra rất không thoải mái, tuy nữ tử bên cạnh yêu kiều nhưng hắn lại thiếu đi mấy phần hào hứng,
bất quá thấy tất cả cùng vui vẻ, cũng vuốt nhẹ lên mặt nàng ta: “Tiểu muội muội bao nhiêu tuổi
rồi?”
“Nô gia mười sáu.” Tiểu muội muội e thẹn cúi đầu.
“Mười sáu? Ta thấy không phải đâu.” Hắn nhìn đôi gò bồng đảo nàng ta chằm chằm, nuốt nước
bọt: “Mười sáu sao lại to thế nhỉ? Ta thấy người khác hai mươi sáu cũng không bằng đâu.”
“Đại nhân xấu quá.” Tiểu muội muội khẽ uốn éo, làm nũng trong ngực hắn.
Mẹ nó, tỷ tỷ hai sáu còn giả đò ngây thơ với lão tử hả, tưởng lão tử không biết xem hàng sao?
Thành vương lão tặc này, lương tâm đã bị cho gặm rồi, để ta ngồi lên chiếu trên lại dám giở trò
này, định rắn giả làm lươn hả, tưởng lão tử lần đầu đi chơi ư?
Hắn cười hắc hắc, uống cạn chén mỹ tửu, mặc cho “tiểu muội muội” vuốt ve, hắn cứ uy phong
lẫm lẫm, hoàn toàn bất động.
Thành vương nghe ngóng chung quanh, thấy hắn cười cười nói nói với nữ tử cạnh mình nhưng
không có ý động thủ, liền cười: “Thế nào, Lâm đại nhân, lẽ nào không hợp khẩu vị nha đầu này?”
“Khẩu vị của tại hạ đặc biệt lắm, không ai chiều được.” Lâm Vãn Vinh cười hì hì giơ chén: “Lão
vương gia, tại hạ kính ngài một chén, những ‘Long khốn thiển thủy’, ‘Phong sinh thủy khởi’ đó
mang lại cho tiểu đệ không ít kiến thức.”
Thành vương mỉm cười giơ chén uống cạn: “Lâm đại nhân đừng sợ, mấy trò sau mới hay.” Lão
vỗ tay nhẹ, tiếng tơ tiếng trúc trong sảnh đường dừng ngay, ngay cả những nữ tử đang cười cợt
với khác cũng yên lặng, bầu không khí yên tĩnh cực độ.
“Tang.” Một tiếng đàn khẽ vang như một ngọn tiểu chùy gõ nhẹ vào tâm linh chúng nhân, tiếng
đàn lớn dần trong vắt như ngọc châu rơi rụng.
Một nữ tử u hoán cất tiếng hát:
"Nước biển sâu người bảo
Không bằng nửa nhớ mong
Còn có bờ nước biển
Nỗi nhớ bến bờ không
Mang đàn lên lầu cao
Lầu vắng trăng mênh mông
Khúc tương tư tay gẩy
Bất chợt đứt dây lòng." (Vốn đây là bài Tương tư oán của Lý Quý Lan, bản dịch của Lê Xuân Khải)
Không biết từ bao giờ, trong sảnh đường có thêm một tấm bình phong trắng muốt, một thân ảnh đầy đặn, khúc nào ra khúc đó xuyên qua bình phong đập vào mắt chúng nhân, tô thêm sắc thái cho bầu không khí. Giọng nữ tử cao dần như có thể xuyên qua ngọc đá, rung chông gióng trống, cùng tiếng đàn miên man, diễn tả tình cảm lâm ly cực độ, vô cùng động lòng người.
Có mặt toàn là bậc tài học, chỉ nghe một khóc liền biết nàng ta không phải người thường, lại thêm thân hình tuyệt diệu, lập tức chụm lại bàn tán.
Thành vương cười thần bí: “Chư vị bất tất đoán nữa, đó không phải là hồng nhân trong Bát Đại Hồ Đồng. Cả tám nơi này toàn nhan sắc tầm thường, sao có thể sánh với vị giai nhân này.”
Lão phất tay, bình phong tự động thu lên, một thân ảnh xinh đẹp mê hồn liền xuất hiện trước mắt quan viên, nàng ta mặc trường sam tím nhạt, mặt đeo khăn tơ mỏng, thân hình như cảnh liều lả lơi trước gió, vòng eo nhỏ xíu chao qua qua lại, đôi trái đào tiên và cặp mông vẽ thành những đường cong đẹp vô cùng. Chỉ thấy thân ảnh là đủ biết nữ tử nhất định có nhan sắc tuyệt thế.
Nữ tử khẽ dừng bước, cặp mông lộ ra phong vị vừa ưu nhã vừa dụ hoặc cực độ, say mê khôn tả.
Thành vương cũng ngây ra, mắt loáng lên tia mê luyến, rồi lại tỏ vẻ kiên định, cười bảo: “Hôm nay là ngya xuân ấm áp, hoa đua nở, rất hợp cho việc đăng các nhập thất. Nhân buổi đêm đẹp đẽ, bản vương đưa đến cho các vị một phần đại lễ. Vị tiểu thư này mỹ lệ như thần tiên, cầm kỳ thư họa đao thương kiếm kích đều tinh thông, kẻ tầm thường không đáng là đối thủ. Hôm nay các vị cứ dựa vào bảnh lĩnh, ai khiến giai nhân mỉm cười liền trở thành người mở khóa động đào của giai nhân.”
Mở khóa động đào? Bá quan thường ngày lên triều đều nghiêm túc có thừa, lúc hết chầu liền phong lưu như ai, tự nhận phi thường, thấy nữ tử như thiên tiên này, nếu có thể vui vẻ cùng, nhất định khoái hoạt hơn thần tiên.
“Vương gia, làm sao khiến giai nhân cười được?” Một lão đầu tử bụng mập ú hỏi.
Thành vương cười: “Vậy phải dựa vào bản lĩnh của các vị. Kể chuyện cười, nhảu múa, hát hò, mười tám món võ nghệ đều có thể sử dụng. Vị tiểu thư này nói rồi, niềm vui ngắn chẳng tày gang, ngàn vang không mua nổi một nụ cười, ai có thể khiến nàng ta thật lòng cười sẽ trở thành người mở khóa động đào.”
Chúng nhận lập tức nhao nhao nghị luận, định chọc cho giai nhân cười, nếu là người quen bình thường thì không khó nhưng nữ tử đột nhiên xuất hiện, thân thế mù mờ, tính cách không ai biết, định khiến nàng ta cười e rằng không đơn giản.
Vớ vẩn, thế mà được hả? Lâm đại nhân nhìn quang, Thành vương nhìn hắn cười thần bí, thấp giọng: “Lâm đại nhân, không phải khẩu vị đặc biệt lắm sao? Thế nào, vị tiểu thư này có phù hợp không?”
“A.” Hăn khẽ thở dài: “Vương gia, tại hạ thật sự là người nghiêm túc, xưa này chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt. À, khiến vị tiểu thư này cười sẽ trở thành người đầu tiên của nàng ta hả? Vương không không phải nói ngoa chứ?”
“Bản vương nhất ngôn cửu đỉnh.” Thành vương mắt lóe sáng, gương mặt sầm xuống: “Đại nhân khiến nàng ta cười nổi, nàng ta là của ngài.”
|